Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 499
Nghe thấy câu hỏi của La Chinh, hai con Chân Long vậy mà lại đồng thời nói không biết.
“Khớp nối không gian của nàng chắc chắn là ở đâu đó trong võ đài này. Tuy tiết điểm không gian này của nàng được che khuất đi, nhưng chỉ cần ngươi dùng quy tắc không gian, không ngừng xuyên thẳng qua thì cuối2cùng sẽ có thể tìm được.” Thanh Long nói thêm.
“Thì ra là thế!” Bóng dáng La Chinh nhoáng lên một cái, phóng ra một bước, xuyên thẳng qua không gian, tránh được 21 thanh cự kiếm trên đỉnh đầu.
Hai mươi mốt thanh cự kiếm chém thật mạnh xuống, toàn bộ một nửa võ đài đều bị đánh sập. Võ đài này đã5tốn không biết bao nhiêu tâm tư mới được tạo ra nay lại giống như một con thuyền đã nghiêng đi, một đầu thì nhếch lên cao cao, một đầu thì bị ép xuống mặt đất.
La Chinh vẫn không ngừng di chuyển, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, chân nguyên trong cơ thể không ngừng vận chuyển để chống đỡ6cho La Chinh thúc giục quy tắc không gian.
Từng thanh kiếm không ngừng chém xuống rồi lại chậm rãi biến mất, bóng dáng La Chinh cũng không ngừng chớp lên. Mỗi một lần xuyên thẳng qua là để lại vô số tàn ảnh.
Cảnh này khiến các võ giả trên khán đài đều mơ hồ.
“La Chinh rốt cuộc muốn làm gì?”
“Hắn không ngừng5xuyên thẳng qua không gian quả thật đúng là tránh được những cự kiếm kia, nhưng chúng càng ngày càng nhiều, cuối cùng vẫn đâu thể thoát khỏi cái chết?”
“Kéo dài thôi. Ài! Đáng tiếc, đại hội võ đạo lần này rất có thể là Tư Diệu Linh sẽ lấy được danh đệ nhất, Thăng Long Đài có lẽ sẽ rơi vào3tay Tư Diệu Linh thôi.”
Những võ giả này tuy không có tư cách tham gia đại hội võ đạo, nhưng lại vô cùng rõ ràng thời cuộc hiện tại. Theo bọn hắn nghĩ, trên đại hội võ đạo, ba người có thực lực cạnh tranh trong tốp ba nhất có lẽ chỉ còn lại Tiểu Giới của Hư Linh Tông, Tư Diệu Linh và La Chinh.
Mà trận này, Tư Diệu Linh không thể tha cho La Chinh, cho nên La Chinh chắc hẳn phải chết. Như vậy, trận chung kết có lẽ sẽ là Tư Diệu Linh và Tiểu Giới. Mà Tiểu Giới... dường như cũng không phá được cái Lĩnh Vực Tử Cực này.
Lĩnh Vực Tử Cực thật sự quá biến thái. Bản thể vốn không hề bị thương, một Lĩnh Vực căn bản không phá được thì ai có thể đánh bại được Tư Diệu Linh?
Trong tay Ninh Vũ Điệp có một khối thủy tinh trong suốt đang lơ lửng, bên trong đó có ẩn chứa một con mắt. Con mắt kia lớn như quả óc chó, nhưng lại không biết là con mắt gì. Nó giống như vật sống vậy, tròng mắt còn có thể chuyển động.
Bàn tay nhỏ bé của nàng nắm chặt đoạn dưới của khối thủy tinh , nhìn chăm chú từng cử động của La Chinh.
Vân Điện có lịch sử lâu đời, với tư cách là đại tông môn đứng thứ hai trong Trung Vực, nền tảng cũng vô cùng phong phú.
Con mắt bên trong khối thủy tinh ấy, là do Điện chủ Vân Điện đời thứ mười ba đã đạt được ở Băng Nguyên Bắc Cực khoảng bốn ngàn năm trước, sau đó dùng bí pháp phong ấn vào trong khối thủy tinh để bảo tồn đến nay. Đây là một con mắt phép của thú Tử Liệt còn non.
Thú Tử Liệt tuy không thuộc hàng ngũ thần thú siêu cấp, nhưng lại là tử địch của Chân Long, mắt phép chính là con mắt thứ ba của thú Tử Liệt con, sau được luyện chế bởi bí pháp thì có thể sử dụng ba lượt.
Trong lịch sử, khi Vân Điện gặp nguy cơ lớn, con mắt phép này từng được dùng qua hai lần. Uy lực do nó kích phát ra cũng đủ để giết chết bất kỳ một cường giả Hư Kiếp Cảnh nào.
Chẳng qua, nếu muốn giết chết Thôi Tà thì chắc chắn là không đủ. Dù sao thì hắn cũng là một cường giả Hư Kiếp Cảnh siêu việt, nhưng nếu dùng đặc tính đánh tan hết tất cả của con mắt phép này, để giết chết Tư Diệu Linh đang ẩn nấp thì vẫn làm được.
Ninh Vũ Điệp rất rõ về hậu quả, khi vận dụng Phá Diệt Pháp Mục, thậm chí còn có thể kéo Vân Điện vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục, cho nên nàng đang do dự, đang chờ đợi...
Trên võ đài, các thanh cự kiếm đồng thời xuất hiện ngày càng nhiều. Hiện tại, số lượng cự kiếm đã tăng lên đến bốn mươi thanh!
Bốn mươi thanh cự kiếm đồng thời chém xuống, gần như bao trùm trọn cả võ đài, còn La Chinh chỉ có thể xuyên thẳng qua chúng, tìm một cái khe hở cực kỳ hẹp để tránh né trong đó.
Có mấy thanh cự kiếm gần như là rơi xuống sát ngay trước ngực và phía sau lưng La Chinh, chém võ đài thành những cái hố cực lớn.
“Vèo...”
Nhân lúc đợt cự kiếm tiếp theo còn chưa rơi xuống, bóng dáng La Chinh lại xuyên thẳng qua không gian lần nữa. Ngay khi xuyên qua, hắn bỗng nhiên phát hiện trong không gian xuất hiện một chút kì lạ, dường như trong khoảnh khắc đó, không gian bị vặn vẹo một chút rất nhỏ!
Trong Đại Thế Giới, không gian là thứ vô cùng vững chắc, cho nên La Chinh không thể phát hiện những vệt đen như trong Thử Luyện Giả Chi Lộ. Vì thế chỉ trong khoảng khắc La Chinh đã kịp thời phản ứng. Cái chỗ vặn vẹo kia, có lẽ chính là khớp nối không gian, chắc chắn Tư Diệu Linh ẩn thân trong đó.
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện thì lại có hơn bốn mươi thanh cự kiếm xuất hiện, chém giết xuống dưới.
Bóng dáng La Chinh lại chớp nhoáng lên, lướt một vòng bên mép võ đài, sau khi tránh được cự kiếm thì xoay người một cái, lôi trường kiếm ra khỏi nhẫn tu di, đột nhiên đâm về phía khớp nối không gian kia! Hơn nữa vừa ra tay liền là chiêu Băng Kiếm sắc bén nhất!
“La Chinh muốn làm gì? Sao đột nhiên lại công kích vào không khí?”
“Hay hắn phát hiện cái gì rồi? Chẳng lẽ Tư Diệu Linh núp ở nơi đấy?”
“Không phải là bị những thanh cự kiếm kia ép tới phát điên đấy chứ? Chỗ đó rõ ràng không có cái gì, rỗng tuếch...”
Khi trường kiếm của La Chinh đâm vào tiết điểm không gian, mọi người liền thấy giữa không trung lại nở rộ ra một đám hoa máu quỷ dị, sau đó liền có một bóng dáng thất tha thất thểu đi ra, tay ôm lấy lồng ngực, một đôi mắt ác độc gắt gao nhìn chằm chằm vào La Chinh.
“Có người thật kìa! Vậy mà Tư Diệu Linh lại ẩn núp giữa không trung!” Có võ giả lớn tiếng gào.
La Chinh cầm trường kiếm thánh giai trong tay, mắt nhìn chằm chằm Tư Diệu Linh: “Ai nói ta không phá được Lĩnh Vực Tử Cực của ngươi?”
Tư Diệu Linh ôm lấy lồng ngực đang đổ máu, trên khuôn mặt trắng bệch âm trầm chợt hiện lên một chút huyết sắc, sau đó cô ta lại mỉm cười: “Thật không ngờ, lại bị ngươi dùng cách thức ngốc nghếch như vậy để tìm được ta.”
Bị thánh khí đâm một nhát đương nhiên cũng chẳng cảm thấy dễ chịu gì, cũng may trên thánh khí của La Chinh cũng không bổ sung hiệu quả gì khác. Có lẽ là bởi vì cách thức luyện chế, nên ngoài tính dẻo dai và uy lực chống lại được các thánh khí khác, thì thanh thánh khí này cũng không có bất kỳ kỹ năng gì nữa.
“Ta không có hứng thú chơi mèo đuổi chuột với ngươi. Đã để ta đã tìm được, vậy ngươi... Chết đi!” La Chinh không hề dừng lại, thân người nhoáng lên một cái, vượt qua không gian, sau đó chính là một kiếm đối diện.
Cơ thể Tư Diệu Linh đang phiêu du trong không trung, khuôn mặt vẫn mang theo ý cười như trước: “Không ngờ ta vẫn đánh giá thấp thực lực của ngươi. Thế nhưng, ngươi cho rằng như vậy đã thắng được ta ư? Vậy thì ngươi sai hoàn toàn rồi!” Sau khi tránh đi một kiếm của La Chinh, cô ta cũng chẳng thèm che miệng vết thương của mình nữa, mặc kệ cho máu ồ ồ chảy tung tóe, sau đó cười nói: “Một chiêu này không ổn định lắm, cho dù là ta cũng không khống chế tốt được...”
Những giọt máu của Tư Diệu Linh rơi trên mặt võ đài nhưng cũng không thấm xuống mà cứ như những côn trùng nhỏ không ngừng nhảy nhót.
Từng giọt, từng giọt máu tụ lại cùng một chỗ, tạo thành một cái phù văn đặc biệt, sau đó chân nguyên trong cơ thể Tư Diệu Linh cũng liên tục chui vào trong phù văn kia.
Cùng lúc đó, một luồng ánh sáng màu tím chui vào trong tiết điểm không gian mà La Chinh vừa đâm.
Thấy cảnh này, Thanh Long cảnh giác nhắc nhở trong đầu La Chinh: “La Chinh, mau giết cô ta đi! Cô ta đang gọi về chân linh ở Tử Cực giới. Dù là chân linh nhỏ bé nhất đáp xuống nơi này thì kết cục của ngươi cũng sẽ rất thảm, không ai có thể cứu ngươi!”
Dù lúc trước La Chinh bị mấy thanh cự kiếm của Tư Diệu Linh gọi ra đuổi chạy khắp nơi, Thanh Long cũng cho rằng chúng không thể tạo thành vết thương trí mạng cho La Chinh.
Nhưng lúc này, Thanh Long đã bắt đầu lo lắng.
Nghe thấy Thanh Long nói vậy, La Chinh càng không hề dừng lại, bước một bước, đi tới trước mặt Tư Diệu Linh, thuận tay chém một đường xuống phía đối diện.
Thân người Tư Diệu Linh lại lay động một lần nữa, may mắn tránh thoát một kiếm này, nhưng là một bên tóc dài của cô ta đã bị La Chinh cắt đứt.
“Lại!” Sát khí trong mắt La Chinh bốc lên, một lần nữa phóng về phía Tư Diệu Linh, căn bản không cho cô ta cơ hội thở dốc.
Tư Diệu Linh cũng hiểu rõ, đã đến lúc quan trọng nhất, một lần nữa bóng dáng lại lóe lên.
Nhưng La Chinh phối hợp với quy tắc không gian để thi triển kiếm thuật, nên vô cùng khó tránh, một kiếm này lại đâm thủng sườn của Tư Diệu Linh!
“Chết đi!”
Sau khi đâm xuyên qua cơ thể Tư Diệu Linh, La Chinh trực tiếp vứt bỏ thanh kiếm thánh khí trong tay, vọt tới trước mặt cô ta, nện ra một quyền.
Đối với phụ nữ, La Chinh chưa từng có lòng dạ ác độc như vậy. Thế nhưng hắn hiểu rõ, không thể không giết cô gái trước mặt này!
Tư Diệu Linh thấy quyền của La Chinh đang đập tới, cô ta cũng biết sức mạnh của La Chinh tuyệt không phải như võ giả bình thường, có lẽ còn có lực sát thương hơn cả.
Ranh giới chỉ như ngàn cân treo sợi tóc, cô ta vung tay lên, một đường kết giới màu tím bao quanh cô ta.
“Kết giới? Vô dụng!”
Tay trái La Chinh lập tức rót năng lượng của tinh thạch Huyết Phỉ vào, mặt ngoài kết giới vỡ vụn như vỏ trứng.
“Lách cách, lách cách...”
Kết giới giống như vỏ trứng gà, nứt thành từng mảnh nhỏ.
“Ầm!”
La Chinh lại hung hăng nện một quyền vào ngực Tư Diệu Linh, trực tiếp đập nàng từ trên không trung rơi xuống mặt đất. Một quyền này chất chứa sức mạnh đủ để đập vỡ xương cốt toàn thân của Tư Diệu Linh. Cô ta giống như người không xương, yếu ớt nằm trên mặt đất.
Thấy ánh sáng trên huyết phù dần tan đi, lúc này La Chinh mới yên lòng lại. La Chinh không rõ chân linh là cái gì, nhưng hắn chắc chắn mình không phải là đối thủ của chân linh. Thực sự, nếu để cho cô ta triệu hồi chân linh thì chỉ sợ hôm nay hắn chết chắc rồi.