Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 461
Vẻ mặt bọn họ đều ngưng đọng lại giống như huyền băng nghìn năm, có người là vẻ kinh ngạc, khiếp sợ, không tưởng tượng nổi, cũng có người là vẻ không chấp nhận được!
Tháp nhỏ của La Chinh mạnh hơn những người khác, trong lòng đám võ giả2kia cũng vô cùng rõ ràng chuyện này, mặc dù bọn hắn không rõ vì sao La Chinh làm được như vậy.
Nhưng mạnh như thế thì thật sự bất thường...
Những võ giả có thể vượt qua mười đợt công kích, chính là những người nổi bật trong đám người5thi vòng loại này, trong bốn trăm võ giả bây giờ chỉ còn lại hai mươi mấy người mà thôi.
Đặc biệt là những người vượt qua đợt ngao biển cỡ lớn, không có thực lực mạnh mẽ và tính nhẫn nại thì hoàn toàn không chịu đựng được sự6chèn ép của ba con ngao biển cỡ lớn to như ba ngọn núi nhỏ kia đâu.
Bọn hắn dùng hết sức lực của mình, thậm chí còn sử dụng vài bí pháp, thủ đoạn thiêu đốt tinh huyết của mình, cuối cùng cũng vượt qua được ngao biển cỡ5lớn, cẩn thận nâng tháp nhỏ của mình lên cấp mười, bây giờ chỉ còn vài bước nữa thôi! Chém giết trong giai đoạn hai để giành một suất vào vòng trong cho bản thân!
Kết quả lại bất ngờ gặp phải chuyện này…
Sau khi kinh ngạc, khiếp sợ, và3không thể tưởng tượng nổi thì trên mặt bọn họ toát ra vẻ phẫn nộ. Sao lại có chuyện không công bằng như vậy? Thằng nhóc Chiếu Thần Tam Trọng kia dựa vào cái gì mà có được toà tháp mạnh mẽ như thế chứ? Đây không phải là ăn gian à?
Nếu như lúc này là ở ngoài đời thực, có lẽ bọn họ sẽ kiềm chế sự phẫn nộ, dù sao thì mạng cũng chỉ có một cái, đối mặt với toà tháp nhỏ mạnh mẽ hung hãn như thế của La Chinh, bọn hắn chỉ có thể chạy tứ tán mà thôi.
Thế nhưng trong ảo trận thì sẽ không chết thật, mà đang tức giận đến cực điểm, đầu bốc hỏa nên có tới hơn mười vị võ giả xông về phía La Chinh!
“Giết hắn đi!”
“Mọi người cùng xông lên! Một mình hắn không thể nào chống lại nhiều người như chúng ta được!”
“Hơn phân nửa là do Thiên Hạ Thương Minh giúp hắn ăn gian, vậy thì cũng ức hiếp người khác quá rồi đó!”
Hơn mười võ giả xông về phía La Chinh cùng lúc, cung thủ trên tháp nhỏ cấp mười dưới chân bọn họ cũng ào ào giơ chiếc cung dài trong tay lên, bắn ra từng mũi tên Huyền Băng!
“Vút vút vút...”
Trên mỗi toà tháp nhỏ cấp mười, đều có mười vị cung thủ, hơn mười võ giả là hơn mười toà tháp nhỏ, vì vậy giờ phút này tổng cộng có hơn một trăm tên cung thủ đang công kích La Chinh!
Cung thủ trên tháp nhỏ cấp mười, mỗi mũi tên được bắn ra tương đương với một đòn toàn lực của một võ giả Thần Đan Cảnh trung kỳ, nói cách khác thì chỉ trong nháy mắt này đã có hơn một trăm vị võ giả Thần Đan Cảnh cùng phát động tấn công La Chinh!
Mưa tên dày đặc bay tới che phủ La Chinh, uy lực của mỗi mũi tên trong đó đều vô cùng mạnh mẽ. Cảnh này gần như có thể khiến người ta khó mà hít thở nổi.
Trên mặt La Chinh cũng xuất hiện vẻ ngưng trọng. Mặc dù hắn có được toà tháp nhỏ cấp mười hai, nhưng cũng không dám kiên cường chống lại đợt mưa tên công kích này.
“Tránh đi!”
Dưới sự điều khiển của La Chinh, trong nháy mắt tháp nhỏ dưới chân đã di chuyển được mấy trăm trượng, tránh được đợt mưa tên tấn công này.
Lúc tránh đi, đồng thời La Chinh cũng tiến hành phản kích. Mười hai người tương đương với cường giả Hư Kiếp Cảnh lại giơ tay lên một lần nữa!
Trong ảo trận này, cường giả Hư Kiếp Cảnh cũng đủ để nghiền ép hết tất cả mọi người rồi, dù sao người mạnh nhất trong đám võ giả này cũng không quá Thần Đan Cảnh trung kỳ, huống chi bên cạnh La Chinh có đến mười hai vị cung thủ Hư Kiếp Cảnh!
“Vút vút vút...”
Mười hai mũi tên sáng chói nhanh chóng được bắn ra, uy lực của mười hai mũi tên này mạnh mẽ hơn một trăm mũi tên kia rất nhiều, tốc độ lại càng nhanh đến mức khó tránh.
“Đùng đùng đùng đùng đùng...”
Theo mười hai luồng ánh sáng nổ tung, là mười hai vị võ giả cả người lẫn tháp đều bị chôn vùi trong đó, dù là người hay tháp đều bị nổ cho nát bấy.
“Lại có mười hai người bị loại...” Sắc mặt mỗi võ giả còn lại lập tức u ám. Bọn họ hoàn toàn không có cách nào để chống lại La Chinh cả.
Theo quy tắc của giai đoạn hai thì phá huỷ được tháp nhỏ của đối phương là lấy được điểm tích luỹ của họ, La Chinh thoáng kiểm tra tháp nhỏ của mình, điểm tích luỹ phía trên đang tăng lên nhanh chóng.
Chỉ một mình La Chinh đã xử lý hết mười mấy toà tháp nhỏ rồi, mà tổng số võ giả trong không gian này cũng chỉ có hai mươi hai người mà thôi...
Nói cách khác, chỉ cần La Chinh thích, hắn hoàn toàn có thể giết hết tất cả những võ giả ở đây, một mình cầm về ba suất. Có điều hắn có lấy cả ba suất thì cũng vô dụng thôi.
“Anh bạn, ta đến từ tông môn tam phẩm đứng đầu, Tử Hoa Tông! Nếu như ngươi dám loại bỏ ta, chính là muốn làm kẻ thù của Tử Hoa Tông chúng ta!” Một võ giả mặc đạo bào màu tím quát lên với La Chinh.
Nhưng mà võ giả mặc đạo bào màu tím này chỉ vừa mới dứt lời, đã có một mũi tên lóng lánh bắn tới, lập tức nổ cho hắn thịt nát xương tan!
Không ít võ giả còn lại ở đây, phần lớn đều đến từ những tông môn tam phẩm. Có điều tông môn tam phẩm hoàn toàn không có tư cách được Thiên Hạ Thương Minh đặc cách, vì vậy võ giả trong tông môn bọn họ chỉ có thể lấy thân phận võ giả độc lập để tham gia đại hội võ đạo mà thôi.
Vì vậy nghe thấy tên võ giả đến từ Tử Hoa Tông kia uy hiếp La Chinh, từng người trong bọn hắn cũng chuẩn bị bắt chước làm theo! Không ngờ kết cục của tên võ giả Tử Hoa Tông kia lại thảm đến vậy, mà La Chinh cũng không thèm kiêng nể cái gì hết! Dường như hoàn toàn không coi Tử Hoa Tông ra gì.
Dù gì thì Tử Hoa Tông cũng là tông môn tam phẩm đứng đầu, chỉ thiếu một chút là có thể bước vào hàng ngũ tông môn tứ phẩm, tên tuổi ngang hàng với Huyết Mộc Nhai, Huyền Âm Quán và những tông môn tứ phẩm khác!
“Uy hiếp ta cũng vô dụng.” La Chinh lạnh lùng nói: “Hai suất còn lại để ta quyết định, các ngươi ra giá đi!”
“Cái gì?”
“Ngươi muốn lấy suất vào vòng trong ra để bán à?”
“Vậy hơi quá đáng rồi đó!”
Sắc mặt đám võ giả còn lại ngày càng u ám hơn. Vốn bọn họ còn muốn bàn bạc với La Chinh một chút. Bởi vì La Chinh một hơi giết hết hơn mười võ giả và tháp nhỏ, nhất định có thể giành được một suất trong số đó, hắn hoàn toàn có thể đứng ở ngoài quan sát, hai suất còn lại để bọn họ tranh đoạt với nhau là được rồi.
Không ngờ La Chinh lại rao giá ngay tại chỗ, đứng ở đây bán suất vào vòng trong của Thiên Hạ Thương Minh...
Trong đây không có chút nội tình đen tối nào à? Đánh chết bọn hắn cũng không tin nổi. Vì vậy vào lúc này người đám bọn họ mắng thầm trong bụng không phải La Chinh mà là Thiên Hạ Thương Minh. Quả nhiên Thiên Hạ Thương Minh chính là gian thương lớn nhất Trung Vực mà...
Tang Dương thấy cảnh này trong Tín Khuê thì tức đến nỗi phồng cả mũi. Hắn từng gặp người quá đáng, những vẫn chưa thấy ai quá đáng đến thế, cho rằng Thiên Hạ Thương Minh hắn là cái gì thế hả? Thằng nhóc này cũng biết cách đầu cơ trục lợi quá đấy.
Mặc Nhạc Chương lại cười khổ hỏi Ninh Vũ Điệp: “Tên đệ tử này của Vân Điện các ngươi rốt cuộc là nghèo tới mức nào, mà cái này cũng dám bán thế?”
Trên mặt Ninh Vũ Điệp treo một nụ cười thản nhiên. Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của La Chinh, nàng cũng không trả lời câu hỏi của Mặc Nhạc Chương. Có điều trong lòng lại muốn nói, nếu như thật sự lấy giá trị con người của La Chinh ra để nói, chỉ sợ sẽ hù chết Mặc Nhạc Chương luôn mất!
Dù nói Ninh Vũ Điệp không rõ rốt cuộc trên người La Chinh có bao nhiều thứ tốt, thế nhưng một giọt máu Chân Long mà có thể tuỳ tuỳ tiện tiện lấy ra tặng cho mình, vậy cũng có thể nghĩ được rồi!
“Ngại quá đáng thì có thể không mua, mà nếu đã không muốn thì ta sẽ ra tay.” La Chinh tiếp tục nói. Chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, tất cả những võ giả ở đây đều sẽ bị tiêu diệt hết.
Đứng cách La Chinh không xa là hai vị võ giả Thần Đan Cảnh trung kỳ đang liên tục dùng chân nguyên truyền âm, kết nối với nhau.
Lúc La Chinh vừa mới tiến vào cung điện, hai vị võ giả Thần Đan Cảnh trung kỳ này đã chú ý đến La Chinh rồi. Nhưng hai người tuyệt đối không ngờ, cuối cùng vận mệnh của bọn hắn lại bị tên Chiếu Thần Tam Trọng La Chinh này khống chế.
“Làm sao bây giờ? Đại ca, có muốn dùng thủ đoạn mạnh giết chết hắn luôn không? Hai người chúng ta hợp lực đánh một đòn, nhất định được!” Một võ giả Thần Đan Cảnh trung kỳ trong đó nói.
Một võ giả khác lắc nhẹ đầu: “Tu vi của đám cung thủ bên cạnh hắn tương đương với cường giả Hư Kiếp Cảnh, cho dù chúng ta có dồn hết lực vào một đòn thì cùng lắm cũng chỉ nắm chắc được hai phần mà thôi, có khi còn chưa tới hai phần nữa kìa. Xác suất này quá nhỏ, không đáng!”
“Thằng nhóc này sát phạt quyết đoán, không nể mặt Tử Hoa Tông chút nào, cho dù chúng ta có mang tông môn ra uy hiếp hắn thì cũng vô dụng! Vậy bây giờ phải làm sao đây?”
“Thoả hiệp với hắn chứ sao. Loại người thế này, nhất định tương lai không phải là vật trong ao, nếu như có gặp ở vòng trong, nhất định phải bóp chết hắn trước!”
Trên mặt hai võ giả Thần Đan Cảnh trung kỳ đều loé lên vẻ dữ tợn, sau đó một trong hai tên võ giả ấy chắp tay nói với La Chinh: “Đợi một chút!”
La Chinh nghe thấy võ giả kia lên tiếng, trên mặt lộ ra một chút cười nhạt: “Thế nào? Ngươi định ra giá sao?”
Võ giả Thần Đan Cảnh trung kỳ kia nói: “Hai người chúng ta đến từ Ngô Đồng Tông, mỗi người chúng ta một suất, mỗi suất năm mươi viên đá chân nguyên cực phẩm. Ngươi thấy thế nào?”
La Chinh cũng không úp mở chút nào, ánh mắt quét qua một vòng rồi nói: “Năm mươi viên đá chân nguyên cực phẩm một suất, còn ai ra giá cao hơn nữa không?”
Một viên đá chân nguyên cực phẩm tương đương với một triệu viên đá chân nguyên hạ phẩm, cho dù với đám võ giả Thần Đan Cảnh này thì đó cũng là một khoản tiền rất lớn. Nghe thấy giá tiền này, trên mặt rất nhiều võ giả đều toát ra một chút đau lòng.
Trong cung điện, giờ phút này Tang Dương đã tức điên lên rồi: “Thằng nhóc này, thằng nhóc này còn dám đấu giá à!”
Ninh Vũ Điệp mím môi mỉm cười: “Đấu giá, không phải rất hay sao?”