Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 271
Kiếm pháp căn bản...
Giờ phút này, tất cả mọi người trong Thanh Vân Tông đang chú ý tới trận tỷ thí đều ngây ngẩn cả người.
Chỉ có một người dáng vẻ có chút hả hê, đó chính là Triệu Chiêu của Cửu Trượng Phong.
Ngày trước, hắn từng bị cái gọi là “kiếm pháp căn bản” của La Chinh dọa sợ mất mật, cho nên có thể hiểu mức độ kinh hãi của mọi người.
“Chẳng lẽ mấy người này bị dọa đến chấn động tinh thần rồi sao?” Triệu Chiêu độc ác nghĩ thầm.
Hơn nữa ngày ấy La Chinh sử dụng kiếm pháp căn bản trong đài Thất Tinh Kiếm Quang chứ không phải nghênh chiến với đối thủ mạnh như vậy. Hiện giờ La Chinh lại thi triển kiếm pháp căn bản thì hắn cũng hiểu bọn họ khiếp sợ tới mức nào. À không, hẳn là còn khiếp sợ hơn cả mình khi đó...
Kiếm pháp căn bản là bộ kiếm pháp đầu tiên mà hầu hết võ giả đều phải tu luyện, tương tự còn có thương pháp căn bản, quyền pháp căn bản…
Lúc còn nhỏ, các võ giả sẽ tập trung tu luyện bộ kiếm pháp này một cách nhuần nhuyễn, dựa vào nó để xây dựng một nền móng vững chắc, sau đó tiếp tục tu luyện những bộ kiếm pháp khác.
Các chiêu thức của kiếm pháp căn bản cực kỳ đơn giản, khi đối đầu với cao thủ thực lực cao cường hơn chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Dù là biến đổi của chiêu thức hay uy lực đều không đủ dùng, cho nên trong trường hợp này, không ai lại sử dụng nó. Điều này chẳng khác nào sử dụng phép tính một cộng một để giải quyết bài toán cửu cung(1) phức tạp, vậy nên khó tới mức nào thì tưởng tượng thôi cũng thấy.
(1)Bài toán cửu cung: gồm chín ô vuông tượng trưng cho chín ngôi sao trên trời và quẻ vị bát quái, thường được ứng dụng trong lĩnh vực phong thủy, tử vi…
“La Chinh không phải bị đánh đến ngu người rồi chứ? Cầm tiên khí để thi triển kiếm pháp căn bản, đây là đang trêu chọc Mạc Vũ Hinh sao?”
“Dùng kiếm pháp căn bản chiến đấu ở đại hội toàn phong của Thanh Vân Tông, đây chắc là truyền kỳ từ lúc Thanh Vân Tông thành lập tới nay!”
“Ôi trời, ta không biết nói gì cho phải. Nhìn bộ dạng La Chinh sợ là muốn lành làm gáo vỡ làm muôi rồi, sử dụng kiếm pháp căn bản chẳng qua để chống đỡ tượng trưng một chút thôi!”
Lúc này, ngay cả Ngô Tà đang đứng quan sát trận tỷ thí ngoài võ đài và Tạ Vân đang ngồi dưới đất chữa thương, sắc mặt đều cực kỳ quái dị.
Ngô Tà liếm môi, kinh ngạc nói: “La Chinh đang làm gì vậy? Hắn thật sự định dùng kiếm pháp căn bản để đối phó với thân thể Thanh Loan của Mạc Vũ Hinh?”
Hoa Thiên Mệnh nhíu mày nhìn chiêu thức mở đầu trong kiếm pháp căn bản của La Chinh. Lấy ngộ tính kinh người của Hoa Thiên Mệnh với kiếm pháp và kiếm ý, hắn cảm thấy có điều gì đó rất lạ. La Chinh đúng là sử dụng kiếm pháp căn bản, chuyện này không thể nghi ngờ, nhưng động tác của hắn dường như có sự khác biệt rất nhỏ. Dẫu vậy, Hoa Thiên Mệnh cũng không nói ra, chẳng qua trực giác nói cho hắn biết chiêu kiếm của La Chinh không đơn giản. Cho nên hắn nói: “Có lẽ, ‘kiếm pháp căn bản’ của La Chinh chỉ là thoạt nhìn giống kiếm pháp căn bản chăng?”
“Hoa sư đệ nói đùa sao? Kiếm pháp căn bản chính là nền tảng căn bản trong kiếm pháp, trải qua sự thay đổi và tôi luyện của vô số thế hệ, giờ đây đã tinh giản đến cực hạn, tuyệt đối không thể xảy ra bất kỳ biến hóa nào nữa. Chuyện này Hoa sư đệ hẳn phải biết rõ hơn chúng ta chứ?” Ngô Tà cười nói. Hắn cũng là võ giả, nhưng Chí Dương Thần Kiếm của hắn tập trung vào uy lực của chiêu kiếm, hắn cũng chưa lĩnh ngộ ra kiếm ý.
“Không biết...” Hoa Thiên Mệnh lắc đầu: “Ta chỉ là hơi nghi ngờ...”
Đúng lúc này, La Chinh rốt cuộc xuất chiêu.
“Phách Kiếm!”
Một chiêu đơn giản, tốc độ cũng hết sức bình thường, không kinh diễm chút nào. Nhưng khi La Chinh tung ra một chiêu này, Hoa Thiên Mệnh lập tức biến sắc: “Chiêu Phách Kiếm này dường như...”
Hoa Thiên Mệnh như nhìn thấy một con quái vật lạ lùng, hắn sững sờ nhìn chằm chằm La Chinh. Trên phương diện kiếm pháp, người có thể khiến Hoa Thiên Mệnh lộ ra vẻ mặt này sợ rằng đã không còn nữa rồi.
Ánh mắt Ngô Tà trừng lớn như chuông đồng, run rẩy hồi lâu mới phun ra hai chữ: “Kinh khủng...”
Mặc dù La Chinh chỉ tung ra một chiêu Phách Kiếm đơn giản, nhưng đây là chiêu thức đã được tinh giản vô số lần trong đầu hắn!
Biến cái đơn giản thành phức tạp thì dễ, nhưng biến cái phức tạp hóa đơn giản thì khó vô cùng.
Kiếm pháp căn bản trải qua mấy vạn năm giản lược, vô số thế hệ cố gắng mới tối giản được mức này, nhưng kiếm pháp của La Chinh đã được tối giản thêm vô số lần nữa trong đầu hắn.
Đại đạo chí giản, ngộ tại thiên thành!(2)
(2)Đây là một triết lý trong Đạo giáo của Trung Quốc, trong đó “đại đạo chí giản” đặt sự tối giản lên trên hết, đạo lý có giá trị nhất thật ra lại giản dị nhất, đạo lý quan trọng nhất thật ra lại rất đơn giản bình thường. Đại đạo chí giản, ngộ tại thiên thành, là đạt được đến “chí giản”, thì sẽ tự nhiên mà lĩnh ngộ, đại đạo sẽ tự nhiên mà thành.
Có thể nói, bộ kiếm pháp căn bản của La Chinh đã không còn là kiếm pháp căn bản bình thường, mà là một bộ kiếm pháp hoàn toàn mới, thuộc về riêng hắn!
Mạc Vũ Hinh đứng gần La Chinh nhất, giờ phút này cũng cảm nhận được uy hiếp mãnh liệt.
Mặc dù Mạc Vũ Hinh phát hiện ra chiêu thức của La Chinh chính là Phách Kiếm đơn giản, nhưng uy thế của “Phách Kiếm” này lại không đơn giản chút nào. Trong chiêu kiếm tựa hồ ẩn chứa sự huyền ảo khó diễn tả thành lời.
“Có chiêu kiếm đặc biệt như thế, đúng là khiến người ta kinh ngạc. Nhưng chỉ dựa vào một chiêu kiếm thì ngươi vẫn không phải đối thủ của ta!”
Ảo ảnh Thanh Loan sau lưng Mạc Vũ Hinh chợt bùng lên một luồng sáng xanh, ngay sau đó, chân nguyên trong tay nàng từ từ ngưng tụ.
“Thanh Loan Thần Trảo!”
Ngón tay nàng cong lên, từng luồng chân nguyên lấp lánh ánh sáng tạo ra những chiếc móng tay sắc nhọn màu xanh lá, hóa thành năm trảo ấn, mỗi trảo ấn đều ẩn chứa sức mạnh Thanh Loan hung hãn, lập tức vươn về phía La Chinh.
Thanh Loan chính là thần thú, cho dù trong cơ thể Mạc Vũ Hinh chỉ là thừa kế một chút dòng máu của thần thú nhưng vẫn ẩn chứa uy lực khiến người ta sợ hãi.
Đông đảo các đệ tử có thực lực trong Thanh Vân Tông thấy một chiêu Phách Kiếm cực kỳ bất phàm của La Chinh đã cho rằng hắn có thể giành chiến thắng, nhưng sau khi bọn họ cảm nhận được sức mạnh Thanh Loan tỏa ra từ người Mạc Vũ Hinh, thì lại cảm thấy cơ hội của Mạc Vũ Hinh còn lớn hơn nhiều!
Cho nên kết quả trận đấu khó mà đoán trước được, bởi vì thực lực mà hai người thể hiện đã vượt xa tầm với của các đệ tử tham gia đại hội toàn phong. Không thể dùng kinh nghiệm để phán đoán thắng bại, nên bọn họ chỉ đành nhìn xem cuối cùng ai có thể chiến thắng đối phương!
“Xoẹt...”
La Chinh vung kiếm, chém thẳng về phía năm trảo ấn.
Lưu Quang Kiếm và trảo ấn màu xanh lá lần lượt biến đổi trong nháy mắt, chợt phát ra tiếng vang chói tai. Đó là âm thanh phát ra khi móng vuốt sắc nhọn không ngừng ma sát trên bề mặt bóng loáng.
“A a a... Âm thanh này thật khó chịu!”
“Đầu óc ta choáng váng quá, ta sắp nôn mất rồi!”
Không ít đệ tử tu vi kém nghe thấy âm thanh này liền xuất hiện phản ứng vô cùng khó chịu. Cho dù là những đệ tử ở cảnh giới Tiên Thiên Đại Viên Mãn sắc mặt cũng hơi trắng bệch đi, nhưng vẫn trong giới hạn chịu đựng.
Còn đám đệ tử Chiếu Thần Cảnh thì bất động ngồi đó, nhíu mày đăm chiêu.
Kiếm phong ba thước, Phách Kiếm đơn giản, cuốn theo kiếm ý bén nhọn không ngừng làm tiêu tan trảo ấn cực kỳ hung mãnh kia. Mà trảo ấn Thanh Loan cũng cực kỳ bền bỉ, dẻo dai, nếu quan sát cẩn thận sẽ phát hiện xung quanh nó còn có vô số lưỡi đao gió cực nhỏ, không ngừng mài mòn Lưu Quang Kiếm.
May mắn ở chỗ Lưu Quang Kiếm của La Chinh là tiên khí nên mới có thể chống đỡ được sự ma sát của đao gió. Nếu đổi lại là một thanh huyền khí, thậm chí linh khí thì sợ rằng giờ phút này đã bị trảo ấn cắt thành hai nửa.
Sau một nhịp thở, Phách Kiếm của La Chinh vẫn chiếm thế thượng phong, cứng rắn chém vỡ trảo ấn.
“Vỡ, vỡ rồi...”
“Kiếm của La Chinh vẫn mạnh hơn!”
“La Chinh dựa vào binh khí sắc bén! Trong tay hắn có một thanh tiên khí, còn Mạc Vũ Hinh chẳng qua chỉ dùng móng vuốt mà thôi!”
“Ngươi dám khẳng định La Chinh chẳng qua chỉ dựa vào binh khí sắc bén ư? Đừng quên La Chinh chỉ là cao thủ Tiên Thiên, còn Mạc Vũ Hinh chính là cường giả Chiếu Thần Cảnh, tại sao ngươi không nói cái này?”
Nhờ sự nhắc nhở của người đệ tử này, không ít đệ tử đều hít một hơi khí lạnh. Trạng thái choáng váng vừa rồi khiến bọn họ quên mất một vấn đề to đùng. Mạc Vũ Hinh dựa vào cái gì? Nàng có huyết mạch cường hãn, thân thể Thanh Loan, còn bước vào cảnh giới Chiếu Thần, còn La Chinh mới là Tiên Thiên Nhị Trọng mà thôi.
Tiên Thiên Nhị Trọng...
So với các đệ tử tham gia đại hội toàn phong, cảnh giới này quá thấp. Ngay cả trong nội môn Thanh Vân Tông thì La Chinh cũng thuộc nhóm những đệ tử đứng cuối. Nhưng La Chinh vẫn đứng trên đấu trường đại hội toàn phong, tham gia liên tiếp các trận tỷ thí mà bọn họ không cách nào làm được. Sự chênh lệch này đã không thể dùng từ một trời một vực để hình dung được nữa, thật sự quá kinh khủng.
Lúc này, La Chinh tất nhiên sẽ không để ý tới đánh giá, bàn luận của người khác. Sau khi dùng Phách Kiếm chém nát trảo ấn của Mạc Vũ Hinh, hắn tiếp tục thừa thế xông lên, vung kiếm tung ra một chiêu Khiêu Kiếm. Vẫn là kiếm pháp căn bản đơn thuần, thoạt nhìn rất dễ dàng phá giải, nhưng tựa như được sinh ra để La Chinh sử dụng! Cho dù những cường giả như Thạch Kinh Thiên hay Từ trưởng lão, lúc này cũng không thể tìm được bất kỳ sơ hở nào trên người La Chinh.
Dĩ nhiên, bọn họ không tìm ra sơ hở không có nghĩa sẽ thua dưới tay La Chinh, bởi vì thực lực của La Chinh chênh lệch quá lớn với họ, họ chỉ cần dùng thực lực tuyệt đối là có thể dễ dàng áp chế hắn.
Chỉ có điều, bọn họ không cách nào thắng được La Chinh về mặt chiêu thức mà thôi.
Kể từ khi kích hoạt thân thể Thanh Loan, sắc mặt Mạc Vũ Hinh vẫn luôn lãnh đạm, hững hờ, tỏa ra uy áp vô tận như một nữ thần cao quý uy phong. Giờ khắc này, đối mặt với sự truy kích của La Chinh, gương mặt lạnh như băng của nàng rốt cuộc cũng có thay đổi!
Mạc Vũ Hinh trời sinh tính ham chơi không thích tu luyện, đó là bởi vì nàng có thân thể Thanh Loan, thiên phú mạnh mẽ vượt xa người bình thường, cho nên dù tu luyện không ra sao thì nàng vẫn có thể chiến thắng đa số đối thủ cùng cấp bậc. Ngay cả phải đối đầu với Bùi Thiên Diệu thực lực kinh người, Mạc Vũ Hinh vẫn có tự tin đánh một trận.
Vốn sau khi kích hoạt thân thể Thanh Loan, Mạc Vũ Hinh cho rằng có thể giải quyết La Chinh chỉ trong nháy mắt. Nhưng bây giờ sát chiêu Thanh Loan Thần Trảo mạnh nhất nàng vừa tung ra đã bị La Chinh dùng một kiếm phá vỡ, mà La Chinh còn thừa cơ phản kích!
Trong lòng Mạc Vũ Hinh vẫn cho rằng La Chinh chỉ là một món đồ chơi nho nhỏ! Nhưng món đồ chơi này lại không nghe lời, không hề coi nàng ra gì. Với tính cách kiêu ngạo dị thường của Mạc Vũ Hinh mà nói, đây là sự thật khó mà chấp nhận, cũng là nguyên nhân khiến Mạc Vũ Hinh nổi giận.
Có lẽ những người khác sẽ cảm thấy không thể hiểu được sự tức giận vô cớ này, bản thân La Chinh cũng cảm thấy vậy, nhưng đây chính là tính cách của Mạc Vũ Hinh. Từ trước tới giờ nàng luôn như vậy, cho nên Mạc Vũ Hinh muốn dạy dỗ hắn, muốn đâm thủng một lỗ trên người La Chinh...
Nàng quả thật đã thành công. Sau khi kích hoạt thân thể Thanh Loan, nàng đã cắm hai cây Nga Mi Thích vào vai La Chinh chỉ trong nháy mắt.
Nhưng sau khi La Chinh rút kiếm, tình huống biến chuyển đột ngột. Sao nàng lại có cảm giác mình không phải đối thủ của người này?
Một cao thủ Tiên Thiên Nhị Trọng mà thôi, có lẽ đặc biệt hơn đôi chút, nhưng có thể so sánh với mình sao? Bản thân mình có thân thể Thanh Loan, là đệ tử thân truyền, là con cưng của trời!
La Chinh này dựa vào cái gì? Hắn chẳng qua chỉ là một tên đệ tử mờ nhạt trong mấy chục vạn đệ tử của Thanh Vân Tông! Là một hạt cát trong mấy chục vạn hạt cát thôi! Không biết học được cái kiếm pháp căn bản rách nát ở đâu, tại sao có thể thắng mình?
“Ta tuyệt đối sẽ không bại dưới tay ngươi!”
Mạc Vũ Hinh cắn răng, hai mắt đỏ bừng, chuẩn bị thiêu đốt tinh huyết Thanh Loan!
Bùi Thiên Diệu đứng cạnh võ đài chứng kiến cảnh tượng Mạc Vũ Hinh bị kiếm pháp căn bản của La Chinh dồn ép phải liên tiếp lui về phía sau, vừa thấy trên mặt Mạc Vũ Hinh toát ra vẻ tàn nhẫn, hắn tức thì biến sắc: “Mạc sư muội, không nên làm chuyện điên rồ! La Chinh huynh, nàng muốn thiêu đốt tinh huyết, việc này sẽ khiến nàng bị tổn hại rất lớn, thậm chí ảnh hưởng tới tuổi thọ! Ngăn nàng lại!”