Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 229
Phong Ma Trảm là một chiêu có uy lực lớn nhất trong đao pháp của Thiên Hựu.
Công pháp chân nguyên mà hắn tu luyện nghiêng về thuộc tính phong trong ngũ hành, chú trọng tới ba chữ nhanh, hung, mãnh.
Một chiêu Phong Ma Trảm chém về phía La Chinh, phía trước Ô Thanh Bảo Đao của hắn là từng vòng xoáy càn quét, hình thành một luồng đao khí không ngừng xoay tròn, trong đó dường như còn ẩn giấu từng tia đao ý.
Đao ý, kiếm ý, thương ý...
Những thứ này muốn lĩnh ngộ được cũng tương đối khó.
Thiên Hựu có thể lĩnh ngộ được một tia đao ý đã giỏi lắm rồi. Dù là chiêu thức gì đi nữa, chỉ cần có thêm một tia đao ý thì uy lực cũng tăng thẳng theo cấp số nhân.
Với đao ý mà Thiên Hựu lĩnh ngộ được thì không thể bao trùm toàn bộ thân đao, mà chỉ có thể bám vào đao khí xoay tròn ngay phía trước lưỡi đao, chém về phía La Chinh.
Cho dù chỉ có một tia đao ý bé tí tẹo như thế thôi, nhưng Thiên Hựu cảm thấy vậy là đủ để giải quyết gọn La Chinh rồi!
“Ta xem ngươi làm sao cản được!”
Thiên Hựu cười lạnh, một chiêu Phong Ma Trảm đã hung hăng bổ tới.
Đao ý sao...
La Chinh híp mắt, cảm nhận được từng tia đao ý ở phía trước Ô Thanh Bảo Đao.
Một chút đao ý như vậy, đối với La Chinh mà nói thì thật sự là quá ít.
La Chinh lĩnh ngộ kiếm ý không bao lâu đã có thể tùy tính mà phát ra, hơn nữa kiếm ý của hắn có thể bao trùm một trượng xung quanh hắn. Chỉ cần đi vào phạm vi kiếm ý của hắn bao trùm, tâm hắn vừa động là có thể cắt hết những gì bên trong thành mảnh nhỏ.
Đao ý mà Thiên Hựu rất trông cậy này, trong mắt La Chinh lại không đáng nhắc tới.
Trong nháy mắt Phong Ma Trảm chém tới trước mặt La Chinh, mắt La Chinh sáng lên, một luồng kiếm ý liền xuất hiện, chỉ trong nháy mắt đã tiêu diệt đao ý ẩn chứa trong một chiêu này.
Một chiêu Phong Ma Trảm này quan trọng nhất chính là ở một tia đao ý, mà cũng chỉ có một tia đao ý này có thể tạo thành thương tổn cho La Chinh. Giờ đao ý đã bị xóa sạch nên cơ bản không hề có uy hiếp gì đáng nói.
“Ơ?”
Chỉ trong nháy mắt, Thiên Hựu hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Một tia đao ý hắn vất vả lắm mới lĩnh ngộ được, vậy mà chỉ trong nháy mắt đã tan biến!
Không thể nào!
Đao ý cũng không phải vật chất, mà là lĩnh ngộ cực hạn đối với đao đạo của Thiên Hựu. Tuy chỉ là một tia lĩnh ngộ, nhưng loại lĩnh ngộ này vô cùng sâu sắc, không thể nào xóa nhòa.
Trừ khi đối phương có được ý chí cường đại hơn như kiếm ý, thương ý và các loại võ ý!
“Lẽ nào La Chinh lĩnh ngộ được ý cảnh nào đó?” Trong lòng Thiên Hựu liền dâng lên các loại ngạc nhiên và nghi ngờ.
Đây cũng là do tu vi của Thiên Hựu không đủ, việc nhận biết ý cảnh không mẫn cảm như La Chinh. La Chinh chỉ dùng một luồng kiếm ý giết chết đao ý của hắn, hơn nữa ngay trong nháy mắt đó đã thu kiếm ý trở về, vì vậy Thiên Hựu không thể nào nhận biết được.
Thời điểm Thiên Hựu nảy sinh các loại ngờ vực vô căn cứ trong lòng, một chiêu Phong Ma Trảm của hắn cũng bắt đầu trở nên không ổn định.
Võ giả cần phải có một cái tâm cứng rắn như đá, dù là lúc nào cũng đều phải duy trì ý chí kiên định của chính mình. Một khi ý chí đã bất ổn, uy lực trên tay cũng sẽ yếu đi rất nhiều.
Huống chi một chiêu này đã mất đi sự trợ giúp của đao ý, La Chinh có thể ứng phó được.
“Ầm!”
La Chinh nện một quyền lên mặt trái Ô Thanh Bảo Đao của Thiên Hựu. Sức mạnh khổng lồ truyền qua thân đao khiến Thiên Hựu nhất thời lảo đảo, hai tay nắm chặt bảo đao của mình lùi về sau mấy bước, lúc này mới đâm Ô Thanh Bảo Đao xuống mặt đất, thở hổn hển.
Với thực lực của La Chinh, chỉ một chiêu vừa nãy cũng có thể đánh bại Thiên Hựu, thế nhưng lúc này hắn không định làm vậy, trên mặt lộ ra ý cười nhìn Thiên Hựu mà nói: “Ngươi thua rồi!”
“Ta thua rồi? Chuyện cười! Chẳng qua Phong Ma Trảm không có hiệu quả mà thôi. Có vẻ ngươi vẫn chưa tỉnh ngủ, ta phải để cho ngươi thấy thực lực chân chính của ta...” Thiên Hựu vừa cười nhạt, vừa nâng Ô Thanh Bảo Đao lên vung vẩy, giống như muốn phát động vũ kỹ mạnh mẽ hơn. Có lẽ vừa rồi mình lĩnh ngộ đao ý chưa đủ thuần túy cho nên mới thất bại, nhưng Thiên Hựu căn bản không ngờ đao ý đó là bị La Chinh xóa sạch mất rồi.
“Ồ? Ta không nghĩ người nào đó lại mau quên như vậy.” La Chinh đột nhiên vỗ vỗ đầu mình cười nói.
“Mau quên?” Thiên Hựu hỏi ngược lại.
“Không biết là ai định ra ước hẹn ba chiêu. Chẳng phải ngươi nói đối phó với ta chỉ cần ba chiêu thôi sao? Nếu ba chiêu mà không đối phó nổi, ngươi liền nhận thua!” La Chinh cười nói.
Nghe thấy lời La Chinh nói, sắc mặt Thiên Hựu lập tức cứng lại.
Trước đây Thiên Hựu quả thật là khoe khoang khoác lác, muốn trong vòng ba chiêu bắt được La Chinh. Dựa theo ước đoán của Thiên Hựu, La Chinh tuyệt đối không thể đỡ được Phong Ma Trảm này của hắn, cho nên trong vòng ba chiêu La Chinh tất bại cũng không phải là mạnh miệng.
Nhưng ai biết được khi đang sử dụng chiêu thứ ba Phong Ma Trảm, đao ý của mình lại đột nhiên biến mất. Nếu cứ dựa theo ước hẹn ba chiêu mà tính thì đúng là hắn đã thua.
Thế nhưng dù sao đây cũng là đại hội toàn phong. Nếu như là so đấu trên lôi đài thường ngày, thua thì thua thôi, nhưng trong đại hội toàn phong cao thủ nhiều như mây, chỉ cần thua một trận là cơ hội đấu vòng sau lại mù mịt thêm một phần. Muốn Thiên Hựu chủ động nhận thua, chuyện này dù thế nào hắn cũng không làm được.
Có điều trước đây chính hắn khoe khoang khoác lác, chỉ cần ba chiêu có thể đánh bại La Chinh, bây giờ tiếng còn chưa dứt nên khó tránh khỏi việc mang danh lật lọng.
“Thiên Hựu, giao hẹn ba chiêu, ngươi đã ra ba chiêu. Ngươi thua rồi, mau mau nhận thua đi!”
“Không biết xấu hổ! Lời đã nói ra như bát nước đổ đi không thể rút lại, ngươi mau mau nhận thua với trọng tài rồi xuống sân đi!”
Lúc trước Hậu Hải Phong vẫn luôn châm chọc Tiểu Vũ Phong, đến giờ đệ tử Tiểu Vũ Phong nhịn không được nên nắm cơ hội này mà reo hò ầm ỹ.
Văn đạo sư cũng nói với Vương đạo sư của Hậu Hải Phong: “Vương đạo sư, ước hẹn ba chiêu này là đệ tử Hậu Hải Phong các người quyết định, không biết Hậu Hải Phong các người có muốn tuân thủ hay không?” Văn đạo sư vừa mới vì La Chinh mà lau mồ hôi một cái, La Chinh lại cho hắn ngạc nhiên lớn, vô cùng dễ dàng chống đỡ qua ba chiêu của Thiên Hựu.
Sắc mặt Vương đạo sư lúc này hết sức khó coi, hắn tuyệt đối tự tin vào thực lực của Thiên Hựu. Theo hắn ta đánh giá, ở vòng đấu loại, thực lực của Thiên Hựu căn bản không có đối thủ, cản trở thực sự phải là tuyển thủ đỉnh cao của ba mươi ba phong trong vòng kế tiếp. Đến lúc đó thì mới có thể phải nếm mùi thất bại.
Có điều trong vòng đấu loại vòng tròn này, cũng có các cao thủ thuộc tốp mười của các phong, nếu như chẳng may gặp phải những đối thủ đó thì Thiên Hựu cũng rất có thể sẽ bị loại.
Cho nên chỉ thế này mà bắt Thiên Hựu hắn ngoan ngoãn nhận thua, thì hắn không làm được.
Cho nên bây giờ Vương đạo sư đâm lao phải theo lao.
So với ước hẹn ba chiêu trước đó, Vương đạo sư vẫn cảm thấy đại hội toàn phong quan trọng hơn. Thầm tính toán trong lòng một chút, Vương đạo sư cuối cùng cũng quyết định không cần tới cái mặt mũi này nữa, hô lên phía sân đấu: “Thiên Hựu, cái ước hẹn ba chiêu gì gì đó tạm thời gác lại một bên. Trong đại hội toàn phong, mỗi trận ngươi đều phải ứng phó cho tốt!”
Lời nói vứt hết mặt mũi này khiến đám đệ tử Tiểu Vũ Phong vừa nghe xong liền ầm ĩ ngay lập tức.
“Thật không biết xấu hổ! Nói không giữ lời mà lại còn có thể có thể nói một cách lẫm liệt oai phong như vậy, coi như ta được mở mang tầm mắt...”
“Khặc khặc, thảo nào trong Hậu Hải Phong còn có một chữ “dày(1)”, ta thấy về sau có thể gọi là “mặt dày phong” là được rồi!”
(1)chữ 厚 (hậu) trong 厚海峰 (Hậu Hải Phong) ngoài nghĩa hiền hậu, phúc hậu còn có một nghĩa khác là hậu hĩnh, dày, độ dày... nên mới bị các đệ tử Tiểu Vũ Phong nói chơi chữ như vậy.
“Gọi là mặt dày phong thì có ích gì? Bọn họ còn chả cần đến mặt mũi ấy chứ...”
Mấy vị đệ tử Tiểu Vũ Phong căm giận, bất bình châm chọc.
Đệ tử Hậu Hải Phong bên kia cũng là thiếu niên khí huyết dồi dào, nghe thấy đệ tử Tiểu Vũ Phong giễu cợt Hậu Hải Phong bọn họ như vậy nên nhất thời cũng không nhịn được mà quay sang chửi ầm lên. Trận đấu trên võ đài còn chưa xong, nhưng ở dưới đã nhao nhao lên đấu võ mồm.
Đệ tử các phong khác nghe thấy bên này tranh cãi thì cũng nhao nhao liếc ánh mắt kỳ quái nhìn qua. Trong đại hội toàn phong mà còn có người tranh cãi ầm ĩ, chuyện này đúng là quá mới mẻ.
“Yên lặng!”
Lúc này một vị chân nhân bay đến, ánh mắt lạnh lùng áp chế lại, đệ tử Tiểu Vũ Phong và Hậu Hải Phong lập tức im bặt.
Trên võ đài, Thiên Hựu thản nhiên cười nói: “Đạo sư nói rất đúng, đại hội toàn phong đối với ta mà nói khá quan trọng, làm sao có thể vì chút chuyện nhỏ này mà nhận thua! La Chinh, tiếp chiêu!” Sau khi tìm được một cái bậc thang từ chỗ Vương đạo sư, Thiên Hiệu liền cầm Ô Thanh Bảo Đao lên, lại một lần nữa nhằm về phía La Chinh.
“Chuyện nhỏ? Cổ nhân nói một lời hứa đáng giá ngàn vàng, đối với ngươi việc tuân thủ hứa hẹn ở đây chỉ là chuyện nhỏ! Vậy đối với ngươi chuyện gì mới là lớn? Lật lọng? Bội tín bội nghĩa(2)?” La Chinh một bên tránh né công kích của Thiên Hựu, một bên chế nhạo hắn.
(2)Bội tín bội nghĩa: chỉ những người lật lọng, không giữ lời hứa, coi thường đạo nghĩa.
“Câm miệng!” Da mặt Thiên Hựu dù dày nhưng bị người khác châm chọc như vậy thì cũng chịu không nổi, hắn lạnh mặt chém một đao về phía La Chinh.
“Chiêu thứ tư, chiêu thứ năm, chiêu thứ sáu rồi...” La Chinh vừa tránh đao của Thiên Hựu, vừa đếm chiêu số của hắn.
Thiên Hựu không ngờ tốc độ của La Chinh có thể nhanh như vậy. Lúc này hắn đã dốc hết toàn lực, thế nhưng độ linh hoạt của La Chinh vượt xa tưởng tượng của hắn. Nhưng điều khiến hắn phát điên hơn là mỗi lần hắn ra chiêu, La Chinh lại ở ngay bên cạnh đếm thêm một chiêu.
“Chiêu thứ tám mươi...”
“Một trăm chiêu, cho ngươi một trăm chiêu mà cũng không động vào được một cọng lông của ta. Thiên Hựu ngươi đúng là một phế vật!” La Chinh cười ha ha.
“Chết đi!” Thiên Hựu toàn toàn bị lửa giận đốt cháy, sau đó lại thêm một chiêu Phong Ma Trảm nhắm ngay La Chinh.
“Cho ngươi ra tay tới một trăm chiêu, thế nhưng đến một chiêu ta còn chưa đánh. Ngươi nói đối phó với ta chỉ cần dùng đúng ba chiêu, nhưng ta cho ngươi biết, đối phó ngươi, ta chỉ cần dùng một chiêu!” La Chinh nói xong, gương mặt đang cười hì hì bỗng nhiên biến đối, thân thể bỗng nghiêng qua một bên, khi Phong Ma Trảm trên tay Thiên Hựu còn chưa kịp chém ra, thì hắn đã đánh một quyền vào ngực Thiên Hựu trước rồi.
Một chiêu này của La Chinh chính là điển hình của việc lấy nhanh đánh chậm, cũng giống với một chiêu của Hoa Thiên Mệnh. Một quyền này vẫn không tiết lộ bất kì con bài chưa lật nào của La Chinh, mà chỉ khiến mọi người lại nhận thức về sức bật và tốc độ của La Chinh thêm lần nữa.
“Ầm!”
Chỉ một quyền này trong nháy mắt đã đánh Thiên Hựu bay ra ngoài, đập mạnh vào màn sáng ở phía ngoài võ đài.
Trên võ đài này dùng kết giới để phân cách ra chín võ đài nhỏ, giúp cho mỗi lượt đấu luân phiên của chín võ đài nhỏ đều không bị ảnh hưởng.
Cũng may màn sáng này chỉ là kết giới bảo vệ nên cực kì mềm. Nếu mà là loại kết giới của Vân Lạc, chỉ va chạm một cái này cũng có thể đập nát luôn xương cốt toàn thân của Thiên Hựu.
Ngay cả như vậy, Thiên Hựu cũng đã trúng một Băng Quyền của La Chinh, làm sao có thể dễ chịu?
Xương sườn trong ngực hắn cũng đã gãy tới mấy cái, mềm oặt nằm trên màn sáng kia, nói không ra lời, hai mắt đầy vẻ hoảng sợ...