Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1907
Chương 1907 : Chương 1907MẬT THẤT TUẾ NGUYỆT
Chương 1907MẬT THẤT TUẾ NGUYỆT
Sau khi Chiến Minh tiến vào thần miếu an toàn, mọi người mới có tâm tình đánh giá thần miếu này.
Thần miếu này được xây dựng vô cùng rộng lớn, trung tâm đại điện rộng rãi có một pho tượng điêu khắc kỳ lạ đứng sừng sững. Nhìn qua, nó là một con quái vật phủ đầy gai nhọn, như một con sâu thật lớn, trên đầu có một cái miệng lớn hình tròn. Trong miệng mọc một hàm răng sắc nhọn kèm xước măng rô, trông cực kỳ dữ tợn.
“Đây là quái vật gì?” La Chinh nhìn thấy pho tượng kia, lộ vẻ tò mò. Hắn không nghĩ ra tại sao trong thần miếu Thời Gian lại điêu khắc thứ kỳ dị như thế này.
Mọi thứ trong cấm địa đều do sức mạnh tín ngưỡng biến thành, thần miếu Thời Gian cũng như thế. Vậy chắc chắn, quái vật trước mắt kia là thứ tồn tại trong truyền thuyết.
Hàm Sơ Nguyệt nhìn chằm chằm con sâu kỳ dị đó, vẻ mặt hiện rõ sự chán ghét, lắc đầu. Tuy nàng biết một chút về Nhật Manh tộc, nhưng dù sao đây vẫn là lần đầu tiên nàng tiến vào cấm địa biển Thời Gian, nên còn khá bỡ ngỡ.
Chiến Minh đứng bên cạnh nghe thế mỉm cười, tiếp lời: “Đây là Nguyên Trùng Thời Gian. Theo truyền thuyết, thời gian trôi qua là do bị con sâu này cắn nuốt mất.”
“Thời gian trôi qua bị chúng nó cắn nuốt, thế chẳng phải là nói quá khứ không nên tồn tại?” La Chinh lại hỏi.
Dựa theo giải thích lúc trước của Hàm Sơ Nguyệt, trên thế giới này chỉ có một mình nữ tộc trưởng Nhật Manh tộc mới có tư cách trở lại quá khứ. Điều này nói lên là thật sự có quá khứ. Hơn nữa, nữ tộc trưởng còn có khả năng thay đổi được quá khứ ở một mức độ nhất định. Nếu giết chết sinh linh ở quá khứ thì có thể gây ảnh hưởng đến hiện tại.
Giải thích của Hàm Sơ Nguyệt và sự hiểu biết của La Chinh mâu thuẫn lẫn nhau...
Thật ra, ban đầu Hàm Sơ Nguyệt nói cho hắn biết về khả năng của nữ tộc trưởng Nhật Manh tộc, hắn đã thấy vô cùng khó hiểu.
Nếu nữ tộc trưởng thật sự có thể giết chết thánh nhân ở quá khứ thì trên lý thuyết, mọi dấu vết ở quá khứ của vị thánh nhân này sẽ đều biến mất sạch sẽ. Như vậy, tất cả sự vật liên quan đến thánh nhân ấy cũng đã phát sinh thay đổi. Ví dụ như con cái của thánh nhân ấy sẽ biến mất, bạn đời cũng sẽ không nảy sinh bất cứ quan hệ gì với thánh nhân, thậm chí đảo nổi còn không được thành lập... Nó sẽ gây ra một loạt ảnh hưởng sâu sắc tới tương lai.
Nhưng theo như lời của Hàm Sơ Nguyệt thì giết xong chỉ có thánh nhân biến mất, còn mọi dấu vết mà hắn để lại vẫn tồn tại. Tính ăn khớp của việc này khó mà giải thích được.
Sự bí ẩn của thời gian quá sâu sắc, Hàm Sơ Nguyệt cũng không cách nào giải thích được, nàng chỉ có thể nói mọi hiểu biết của mình cho La Chinh mà thôi.
“Nguyên Trùng Thời Gian cắn nuốt quá khứ chỉ là một truyền thuyết. Nguyên Trùng Thời Gian thật không cắn nuốt quá khứ, mà ngược lại, chúng nó sinh sống trong thời gian, thuộc bộ tộc người bảo vệ Thời Gian. Bộ tộc này khá lợi hại, dù là thánh nhân thì khi đối mặt với chúng cũng tuyệt đối không có cửa trốn thoát!” Chiến Minh lạnh nhạt nói.
“Thánh nhân sẽ gặp phải Nguyên Trùng Thời Gian ư?” La Chinh càng nghe càng mơ hồ, hắn nhìn Hàm Sơ Nguyệt, hỏi: “Chẳng phải nói là do nữ tộc trưởng lấy được kiếm thời gian của các vị thần, nên mới có thể trở lại quá khứ sao? Nếu Nguyên Trùng Thời Gian sinh sống trong thời gian, thì sao thánh nhân lại gặp phải chúng?”
Hàm Sơ Nguyệt nhún nhún vai, không thể trả lời vấn đề của La Chinh. Dù nàng đã đọc sách cổ về biển và cấm địa biển Thời Gian, nhưng không thể biết hết tất cả bí mật bên trong.
Ai ngờ Chiến Minh lắc đầu: “Khe thời gian có ở mọi nơi trên biển Thời Gian. Với khả năng của thánh nhân thì hoàn toàn có cách tìm được cái khe khá lớn, bọn họ có thể lợi dụng chui vào những khe thời gian đó.”
Mỗi một bọt sóng trên biển Thời Gian đều có vô số khe thời gian, chỉ là nó cực kỳ nhỏ bé, đương nhiên không thể chui qua.
Nhưng biển Thời Gian khổng lồ như vậy, đôi khi cũng sẽ sinh ra khe thời gian khá lớn, mà lại còn hoàn chỉnh. Thậm chí, có một số khe rộng khoảng hơn mười trượng. Dù những khe lớn ấy thường thường chỉ lướt qua trong nháy mắt, nhưng nếu có đủ kiên nhẫn thì vẫn có thể chui vào.
“Ta nghĩ rằng ngươi đã nghĩ sai về quan hệ nhân quả rồi.” Chiến Minh tiếp tục nói: “Nữ tộc trưởng vì có được thanh kiếm kia, mới có thể an toàn trở về quá khứ, còn thánh nhân khác dù chui vào khe thời gian cũng không thể trở về quá khứ được. Bởi vì thánh nhân không thể vượt qua sự ngăn cản của bộ tộc người bảo vệ Thời Gian.”
“Thì ra là thế.”
Nghe lời giải thích của Chiến Minh, La Chinh gật gật đầu. Tuy trong lòng hắn vẫn còn nhiều thắc mắc, nhưng coi như đã làm rõ được một chút manh mối. Hóa ra, trong thời gian còn có một bộ tộc tồn tại. Vậy thứ liên quan trong đó quả thật phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.
“Đi qua đi, thần miếu Thời Gian này đối với các ngươi mà nói là cơ hội không thể bỏ qua. Ta từng đi vào một lần, đã từng nhận được rất nhiều lợi ích.” Chiến Minh khẽ cười nói.
Không ít thần đã vòng qua tượng Nguyên Trùng Thời Gian đi vào hành lang ở giữa đại điện. Hai bên hành lang là một cổng vòm hình cung. Trong cổng vòm tối đen như mực. Nhóm thần không do dự chút nào, nhanh chóng tiến vào trong. Lúc này, trong cổng vòm sáng lên ánh sáng khác nhau.
“Ta biết nơi này. Nơi này là mật thất Tuế Nguyệt. Nghe nói bất kỳ ai tiến vào trong đó tu luyện đều có thể đột phá bình cảnh!” Hàm Sơ Nguyệt giành nói.
“Thần kỳ thế ư?” La Chinh hơi nhướng mày.
Chiến Minh nghiêng người sang một bên nhường chỗ và nói: “Đúng là thần kỳ như thế đó. Mật thất Tuế Nguyệt này có thể chiếu ra cho ngươi bất cứ một đoạn lịch sử nào trong Thần Vực. Mà chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian đó đúng là thứ ngươi đang cần. Ngươi có thể đi vào thử xem, mật thất Tuế Nguyệt chỉ có hiệu quả một lần, ta không cần đi vào nữa.”
Hồi đó, Chiến Minh tiến vào thần miếu Thời Gian khi chỉ mới là thần cấp trung, còn gặp phải bình cảnh lớn nhất trong cuộc đời.
Hắn mãi vẫn không thể hiểu “chiến ý vô địch” trong tầng thứ ba của đạo Chiến Thần. Sau khi tiến vào mật thất Tuế Nguyệt, không ngờ hắn lại về tới chiến trường cổ. Hắn gặp được người đầu tiên tu luyện đạo Chiến Thần thời viễn cổ, còn tận mắt thấy người ngộ đạo thời viễn cỗ bùng nổ ra khí thế của “chiến ý vô địch”, một mình địch lại với cả chục nghìn người!
Sau đó, Chiến Minh rời khỏi thần miếu Thời Gian trở về điện Chiến Thần. Bảy ngày sau, hắn đã hoàn toàn nắm giữ được chiến ý vô địch và phá tan xiềng xiếc của tu vi, thành thần cấp cao.
Nghe Chiến Minh nói xong, La Chinh càng ngày càng kinh ngạc. Nói cách khác, mật thất Tuế Nguyệt sẽ đưa ngươi vào một hoàn cảnh mà ngươi cần để tu luyện, để hiểu được.
Sự thần kỳ ấy lại vượt ra khỏi khả năng giải thích của La Chinh, hắn không biết tại sao có thể làm được điều đó.
Thấy ngày càng nhiều thần tiến vào trong cổng vòm, hắn cũng chọn một cánh cổng nhấc chân đi vào.
Không biết mật thất Tuế Nguyệt này sẽ chiếu cái gì ra cho hắn...
Hình như khi người bên ngoài tiến vào thì sẽ nhanh chóng rơi vào một khoảng thời gian, song La Chinh lại chậm chạp không có phản ứng, xung quanh vẫn tối thui.
Cứ đợi thế một lúc lâu, La Chinh mới chú ý tới trong không gian đen thui bắt đầu liên tục xuất hiện khí màu nâu.
“Khí hỗn độn?”
La Chinh ngẩn ra trong chốc lát, nét mặt lộ vẻ kỳ quái...
Khí hỗn độn chầm chậm xoay tròn này là có ý gì?
Đây cũng là một đoạn lịch sử tồn tại trong Thần Vực ư?
Chương 1907MẬT THẤT TUẾ NGUYỆT
Sau khi Chiến Minh tiến vào thần miếu an toàn, mọi người mới có tâm tình đánh giá thần miếu này.
Thần miếu này được xây dựng vô cùng rộng lớn, trung tâm đại điện rộng rãi có một pho tượng điêu khắc kỳ lạ đứng sừng sững. Nhìn qua, nó là một con quái vật phủ đầy gai nhọn, như một con sâu thật lớn, trên đầu có một cái miệng lớn hình tròn. Trong miệng mọc một hàm răng sắc nhọn kèm xước măng rô, trông cực kỳ dữ tợn.
“Đây là quái vật gì?” La Chinh nhìn thấy pho tượng kia, lộ vẻ tò mò. Hắn không nghĩ ra tại sao trong thần miếu Thời Gian lại điêu khắc thứ kỳ dị như thế này.
Mọi thứ trong cấm địa đều do sức mạnh tín ngưỡng biến thành, thần miếu Thời Gian cũng như thế. Vậy chắc chắn, quái vật trước mắt kia là thứ tồn tại trong truyền thuyết.
Hàm Sơ Nguyệt nhìn chằm chằm con sâu kỳ dị đó, vẻ mặt hiện rõ sự chán ghét, lắc đầu. Tuy nàng biết một chút về Nhật Manh tộc, nhưng dù sao đây vẫn là lần đầu tiên nàng tiến vào cấm địa biển Thời Gian, nên còn khá bỡ ngỡ.
Chiến Minh đứng bên cạnh nghe thế mỉm cười, tiếp lời: “Đây là Nguyên Trùng Thời Gian. Theo truyền thuyết, thời gian trôi qua là do bị con sâu này cắn nuốt mất.”
“Thời gian trôi qua bị chúng nó cắn nuốt, thế chẳng phải là nói quá khứ không nên tồn tại?” La Chinh lại hỏi.
Dựa theo giải thích lúc trước của Hàm Sơ Nguyệt, trên thế giới này chỉ có một mình nữ tộc trưởng Nhật Manh tộc mới có tư cách trở lại quá khứ. Điều này nói lên là thật sự có quá khứ. Hơn nữa, nữ tộc trưởng còn có khả năng thay đổi được quá khứ ở một mức độ nhất định. Nếu giết chết sinh linh ở quá khứ thì có thể gây ảnh hưởng đến hiện tại.
Giải thích của Hàm Sơ Nguyệt và sự hiểu biết của La Chinh mâu thuẫn lẫn nhau...
Thật ra, ban đầu Hàm Sơ Nguyệt nói cho hắn biết về khả năng của nữ tộc trưởng Nhật Manh tộc, hắn đã thấy vô cùng khó hiểu.
Nếu nữ tộc trưởng thật sự có thể giết chết thánh nhân ở quá khứ thì trên lý thuyết, mọi dấu vết ở quá khứ của vị thánh nhân này sẽ đều biến mất sạch sẽ. Như vậy, tất cả sự vật liên quan đến thánh nhân ấy cũng đã phát sinh thay đổi. Ví dụ như con cái của thánh nhân ấy sẽ biến mất, bạn đời cũng sẽ không nảy sinh bất cứ quan hệ gì với thánh nhân, thậm chí đảo nổi còn không được thành lập... Nó sẽ gây ra một loạt ảnh hưởng sâu sắc tới tương lai.
Nhưng theo như lời của Hàm Sơ Nguyệt thì giết xong chỉ có thánh nhân biến mất, còn mọi dấu vết mà hắn để lại vẫn tồn tại. Tính ăn khớp của việc này khó mà giải thích được.
Sự bí ẩn của thời gian quá sâu sắc, Hàm Sơ Nguyệt cũng không cách nào giải thích được, nàng chỉ có thể nói mọi hiểu biết của mình cho La Chinh mà thôi.
“Nguyên Trùng Thời Gian cắn nuốt quá khứ chỉ là một truyền thuyết. Nguyên Trùng Thời Gian thật không cắn nuốt quá khứ, mà ngược lại, chúng nó sinh sống trong thời gian, thuộc bộ tộc người bảo vệ Thời Gian. Bộ tộc này khá lợi hại, dù là thánh nhân thì khi đối mặt với chúng cũng tuyệt đối không có cửa trốn thoát!” Chiến Minh lạnh nhạt nói.
“Thánh nhân sẽ gặp phải Nguyên Trùng Thời Gian ư?” La Chinh càng nghe càng mơ hồ, hắn nhìn Hàm Sơ Nguyệt, hỏi: “Chẳng phải nói là do nữ tộc trưởng lấy được kiếm thời gian của các vị thần, nên mới có thể trở lại quá khứ sao? Nếu Nguyên Trùng Thời Gian sinh sống trong thời gian, thì sao thánh nhân lại gặp phải chúng?”
Hàm Sơ Nguyệt nhún nhún vai, không thể trả lời vấn đề của La Chinh. Dù nàng đã đọc sách cổ về biển và cấm địa biển Thời Gian, nhưng không thể biết hết tất cả bí mật bên trong.
Ai ngờ Chiến Minh lắc đầu: “Khe thời gian có ở mọi nơi trên biển Thời Gian. Với khả năng của thánh nhân thì hoàn toàn có cách tìm được cái khe khá lớn, bọn họ có thể lợi dụng chui vào những khe thời gian đó.”
Mỗi một bọt sóng trên biển Thời Gian đều có vô số khe thời gian, chỉ là nó cực kỳ nhỏ bé, đương nhiên không thể chui qua.
Nhưng biển Thời Gian khổng lồ như vậy, đôi khi cũng sẽ sinh ra khe thời gian khá lớn, mà lại còn hoàn chỉnh. Thậm chí, có một số khe rộng khoảng hơn mười trượng. Dù những khe lớn ấy thường thường chỉ lướt qua trong nháy mắt, nhưng nếu có đủ kiên nhẫn thì vẫn có thể chui vào.
“Ta nghĩ rằng ngươi đã nghĩ sai về quan hệ nhân quả rồi.” Chiến Minh tiếp tục nói: “Nữ tộc trưởng vì có được thanh kiếm kia, mới có thể an toàn trở về quá khứ, còn thánh nhân khác dù chui vào khe thời gian cũng không thể trở về quá khứ được. Bởi vì thánh nhân không thể vượt qua sự ngăn cản của bộ tộc người bảo vệ Thời Gian.”
“Thì ra là thế.”
Nghe lời giải thích của Chiến Minh, La Chinh gật gật đầu. Tuy trong lòng hắn vẫn còn nhiều thắc mắc, nhưng coi như đã làm rõ được một chút manh mối. Hóa ra, trong thời gian còn có một bộ tộc tồn tại. Vậy thứ liên quan trong đó quả thật phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.
“Đi qua đi, thần miếu Thời Gian này đối với các ngươi mà nói là cơ hội không thể bỏ qua. Ta từng đi vào một lần, đã từng nhận được rất nhiều lợi ích.” Chiến Minh khẽ cười nói.
Không ít thần đã vòng qua tượng Nguyên Trùng Thời Gian đi vào hành lang ở giữa đại điện. Hai bên hành lang là một cổng vòm hình cung. Trong cổng vòm tối đen như mực. Nhóm thần không do dự chút nào, nhanh chóng tiến vào trong. Lúc này, trong cổng vòm sáng lên ánh sáng khác nhau.
“Ta biết nơi này. Nơi này là mật thất Tuế Nguyệt. Nghe nói bất kỳ ai tiến vào trong đó tu luyện đều có thể đột phá bình cảnh!” Hàm Sơ Nguyệt giành nói.
“Thần kỳ thế ư?” La Chinh hơi nhướng mày.
Chiến Minh nghiêng người sang một bên nhường chỗ và nói: “Đúng là thần kỳ như thế đó. Mật thất Tuế Nguyệt này có thể chiếu ra cho ngươi bất cứ một đoạn lịch sử nào trong Thần Vực. Mà chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian đó đúng là thứ ngươi đang cần. Ngươi có thể đi vào thử xem, mật thất Tuế Nguyệt chỉ có hiệu quả một lần, ta không cần đi vào nữa.”
Hồi đó, Chiến Minh tiến vào thần miếu Thời Gian khi chỉ mới là thần cấp trung, còn gặp phải bình cảnh lớn nhất trong cuộc đời.
Hắn mãi vẫn không thể hiểu “chiến ý vô địch” trong tầng thứ ba của đạo Chiến Thần. Sau khi tiến vào mật thất Tuế Nguyệt, không ngờ hắn lại về tới chiến trường cổ. Hắn gặp được người đầu tiên tu luyện đạo Chiến Thần thời viễn cổ, còn tận mắt thấy người ngộ đạo thời viễn cỗ bùng nổ ra khí thế của “chiến ý vô địch”, một mình địch lại với cả chục nghìn người!
Sau đó, Chiến Minh rời khỏi thần miếu Thời Gian trở về điện Chiến Thần. Bảy ngày sau, hắn đã hoàn toàn nắm giữ được chiến ý vô địch và phá tan xiềng xiếc của tu vi, thành thần cấp cao.
Nghe Chiến Minh nói xong, La Chinh càng ngày càng kinh ngạc. Nói cách khác, mật thất Tuế Nguyệt sẽ đưa ngươi vào một hoàn cảnh mà ngươi cần để tu luyện, để hiểu được.
Sự thần kỳ ấy lại vượt ra khỏi khả năng giải thích của La Chinh, hắn không biết tại sao có thể làm được điều đó.
Thấy ngày càng nhiều thần tiến vào trong cổng vòm, hắn cũng chọn một cánh cổng nhấc chân đi vào.
Không biết mật thất Tuế Nguyệt này sẽ chiếu cái gì ra cho hắn...
Hình như khi người bên ngoài tiến vào thì sẽ nhanh chóng rơi vào một khoảng thời gian, song La Chinh lại chậm chạp không có phản ứng, xung quanh vẫn tối thui.
Cứ đợi thế một lúc lâu, La Chinh mới chú ý tới trong không gian đen thui bắt đầu liên tục xuất hiện khí màu nâu.
“Khí hỗn độn?”
La Chinh ngẩn ra trong chốc lát, nét mặt lộ vẻ kỳ quái...
Khí hỗn độn chầm chậm xoay tròn này là có ý gì?
Đây cũng là một đoạn lịch sử tồn tại trong Thần Vực ư?