Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1902
Chương 1902 : Chương 1902OÁN LINH THỜI GIAN
Chương 1902OÁN LINH THỜI GIAN
Vì cấm địa của biển Thời Gian đã lâu không mở nên có kha khá số lượng Thần vũ tệ chất đống bên trong.
Vừa mới bước vào cấm địa, ngay ở cửa đã có một đống lớn Thần vũ tệ chồng chất như núi...
Đó cũng là do cấm địa này có chín con đường tiến vào, khoảng cách con đường Thủy Diệu Thiên Tinh mở ra đã cách chín lần diễn ra sự kiện ngày Lăng trước. Nếu tính theo cứ tám năm lại diễn ra sự kiện ngày Lăng một lần thì đã có bảy mươi hai năm con đường này chưa từng mở ra. Vậy nên số lượng Thần vũ tệ ở đây đương nhiên nhiều đến kinh người.
Bởi vì mọi người vừa tiến vào nên các thần vẫn kiềm chế, chỉ dùng nhẫn tu di thu lại, không có nảy sinh cướp đoạt.
Cách đó không xa, Hàm Lưu Tô nhìn thấy những Thần vũ tệ ấy, ánh mắt hơi lóe lên. Trong cơ thể nàng lập tức cuộn trào ra một chút “thế”, sau đó vẫy vẫy ống tay áo: “Thu!”
“Vù vù vù...”
Một cơn gió lốc cuốn lên...
Dưới sự càn quét của gió lốc, Thần vũ tệ hai bên đường đều bị cuốn vào ống tay áo nàng.
Các thần đang tìm kiếm Thần vũ tệ quay đầu sang trợn trừng mắt nhìn!
Những vị ấy cũng vì Thần vũ tệ mà tiến vào cấm địa của biển Thời Gian, vì thế xét cho cùng phải có chút quy tắc. Nếu cứ giống Hàm Lưu Tô sử dụng thần thông như vậy thu để Thần vũ tệ thì chỉ sợ sẽ đánh nhau ngay tại chỗ!
“Nhóc con Hàm gia kia! Cảnh cáo ngươi một lần, nếu còn làm thế thì đừng trách ta không khách sáo.” Một vị thần Đường gia lạnh giọng nói, người này là một vị thần cấp trung.
Các thần khác cũng đen mặt nhìn chằm chằm Hàm Lưu Tô.
Tuy địa vị của Hàm Lưu Tô ở Hàm gia rất đặc biệt, nhưng những thần được mời đến đây có ai lại là kẻ dễ bắt nạt? Trong đó đa số là đệ tử trung tâm, địa vị và thân phận chẳng kém cạnh gì Hàm Lưu Tô.
Ai ngờ Hàm Lưu Tô lại cười lạnh một tiếng: “Ta cứ lấy như vậy đấy, ngươi làm gì được ta?”
Nói xong, Hàm Lưu Tô vẫy tay tiếp, ống tay áo khẽ hất, từng cơn lốc cuốn lên nhiều Thần vũ tệ hơn, hút vào ống tay áo của nàng...
La Chinh, Hàm Bích La và Hàm Sơ Nguyệt liếc nhau, ánh mắt đầy bất đắc dĩ.
Hàm Lưu Tô chẳng thiếu Thần vũ tệ, với xuất thân của nàng thì không có nhiều nhu cầu với nó, thái độ như giờ rõ ràng là đang muốn gây sự.
Nhưng nơi này không phải đảo nổi Hàm gia, những tinh anh nhà quyền thế kia sao có thể nhường nhịn nàng?
Vị thần họ Đường lạnh mặt, cơ thể lóe lên vọt về phía Hàm Lưu Tô. Hắn nắm chặt tay phải lại, mạch máu trên mu bàn tay lập tức hằn lên đen sì như có một luồng sức mạnh cực kỳ nặng nề chảy bên trong.
“To gan!”
“Dừng tay! Nàng là trưởng công chúa của Hàm gia chúng ta!”
Hàm Sơ Nguyệt và Hàm Bích La cùng quát lên.
“Ta mặc kệ ngươi là công chúa nhà ai, Hàm gia ghê gớm lắm à?” Vị thần họ Đường hoàn toàn không thèm để ý, thậm chí còn tăng tốc lên.
Tên võ giả họ Đường này là đệ tử mà Đường Luân mới nhận. Có Đường Luân làm chỗ dựa, hắn không hề coi Hàm Lưu Tô là cái đinh gì.
Thấy võ giả họ Đường vọt tới trước mặt Hàm Lưu Tô, một bóng người dùng tốc độ không gì sánh nổi chắn phía trước Hàm Lưu Tô, người này chính là Lãnh Lâm Nhạc.
“Đường Hồ, một ít Thần vũ tệ mà thôi, dọc đường đi tới còn có rất nhiều, không đáng phải ra tay đánh nhau ở trong này đúng không?” Lãnh Lâm Nhạc nhàn nhạt nói.
Đường Hồ nhìn thấy Lãnh Lâm Nhạc, sắc mặc hơi dịu xuống: “Nếu như Lâm Nhạc huynh nói vậy thì cũng thôi, nhưng rõ ràng là nàng đang phá rối! Còn phá nữa thì đừng trách ta không khách sáo!” Dứt lời, Đường Hồ xoay người bỏ đi.
Lãnh Lâm Nhạc quay đầu lại, khẽ nở nụ cười: “Chắc Lưu Tô chưa từng tới cấm địa, trong cấm địa có rất nhiều quy tắc bất thành văn. Nếu mọi người tìm được một lượng Thần Vũ tệ nhất định, bình thường sẽ dựa theo tỉ lệ đầu người chia nhau. Như tình huống này, mọi người cũng chỉ được thu lấy Thần vũ tệ trong khả năng cho phép thôi. Dù thế nào cũng tuyệt đối không thể chiếm thần thông làm của riêng.”
Việc thành lập các Thánh Đường trên biển Thời Gian là nhằm lập ra quy tắc với các nhà quyền thế.
Có một số quy tắc viết vào bảng đá thống trị, nhưng không phải quy tắc gì cũng được viết vào. Dù sao, để viết lên bảng đá thống trị thì cần phải trả một cái giá rất đắt.
Ước định phân phối Thần vũ tệ này đã sớm được đệ tử các nhà quyền thế nắm rõ. Dù sao, đi lại trong cấm địa đã là một chuyện vô cùng nguy hiểm, nếu còn vì Thần vũ tệ mà gây ra tranh chấp thì sợ rằng các đệ tử nhà quyền thế sẽ suốt ngày chém giết lẫn nhau mất. Đây không phải điều các nhà quyền thế muốn nhìn đến.
Đương nhiên, quy tắc ấy thường thành lập khi thực lực ngang nhau. Việc giết người vì Thần vũ tệ ở trong cấm địa không phải chuyện hiếm.
Hàm Lưu Tô vừa nhìn thấy một bóng người đột nhiên che trước mặt mình, trong lòng đang vui vẻ, nhìn rõ mới phát hiện là Lãnh Lâm Nhạc, nàng bỗng tràn ngập thất vọng. Nàng liếc nhìn La Chinh, thấy hắn đứng im tại chỗ thì cảm thấy rất mất mát, trên mặt lại nở nụ cười giả tạo, nói với Lãnh Lâm Nhạc: “Cám ơn nhắc nhở, đây đúng là lần đầu ta tiến vào cấm địa.”
“Một khi đã như vậy thì đi theo ta đi. Cho dù là thánh địa cấp một cấp hai cũng tràn ngập nguy hiểm và sự biến đổi khôn lường. Đâu đâu cũng có thần ngã xuống, cấm địa của biển Thời Gian lại đầy rẫy nguy hiểm.” Lãnh Lâm Nhạc dịu dàng nói.
“Ừm.” Hàm Lưu Tô gật đầu đáp.
Lần trước, Lãnh Lâm Nhạc và Hàm Lưu Tô cãi nhau to một trận, quay về Lãnh gia bị Phụ hoàng dạy dỗ một hồi.
Lãnh Lâm Nhạc cảm thấy khó hiểu trước thái độ của phụ thân. Bàn về thực lực, Phụ hoàng hắn - Lãnh Diệu, không hề kém gì Hàm Thanh Đế. Về tình hình bên trong gia tộc, tổng hợp lại thực lực thì có thể quăng Hàm gia ở đằng sau. Hơn nữa, Hàm gia kết thông gia với Lãnh gia, người sáng suốt đều có thể nhìn ra là Hàm gia nịnh bợ Lãnh gia bọn họ.
Tại sao Phụ hoàng lại vô cùng lo lắng cho cuộc hôn nhân này?
Với tính cách kiêu căng của Lãnh Lâm Nhạc, hắn sẽ không ăn nói khép nép với phụ nữ, nhưng Phụ hoàng cứ dặn dò mãi, hắn chỉ có thể nghe theo.
Chỉ có điều, lúc này Lãnh Lâm Nhạc nhìn Hàm Lưu Tô mỉm cười ngọt ngào, trong lòng cực kỳ hưởng thụ và đắc ý.
La Chinh đứng tại chỗ, mặt vô cảm. Hai nha đầu Hàm Bích La và Hàm Sơ Nguyệt lại há hốc miệng. Hàm Lưu Tô ghét Lãnh Lâm Nhạc bao nhiêu, hai người các nàng là người biết rõ nhất. Giờ nàng bỗng thay đổi thái độ, khiến hai nàng khó mà thích ứng nổi.
“Lưu Tô tỷ tỷ... Làm sao vậy?” Hàm Bích La hỏi. Nguồn :
“Hình như là giận dỗi với La Thiên Hành, mới cố ý làm như vậy.” Hàm Sơ Nguyệt bất đắc dĩ bĩu môi.
Hai tỷ muội cùng nhìn phía La Chinh, La Chinh thì bình tĩnh bước đi, nói: “Nhanh gom Thần vũ tệ đi, không là bị lấy hết đó.”
Hàm Sơ Nguyệt và Hàm Bích La vẫn đi theo sau La Chinh nhưng lại cẩn thận quan sát bóng lưng hắn, che miệng thì thầm...
“Muội nói xem La Thiên Hành có nghĩ gì không?”
“Có lẽ là ghen tỵ...”
“...”
Tuy hai cô gái nhỏ đè ép giọng nói xuống rất thấp, nhưng sao có thể thoát khỏi thính giác nhạy bén của La Chinh?
Hắn chỉ có thể nở nụ cười bất đắc dĩ.
Còn Mục Ngưng ở chỗ xa thì vừa gom Thần vũ tệ vừa cẩn thận theo dõi La Chinh.
Thật ra, nàng có hơi tức giận chuyện Lãnh Lâm Nhạc bỗng nhiên nhúng tay vào.
Mục Huyết Dung dặn nàng theo dõi La Chinh. Vừa rồi rõ ràng La Chinh muốn đánh nhau với Đường Hồ, đó là một cơ hội tuyệt vời để quan sát La Chinh. Chỉ cần ép La Chinh ra tay, cuối cùng hắn sẽ lộ ra sơ hở...
“Không sao, trong biển Thời Gian nguy hiểm có ở khắp nơi, vẫn còn có cơ hội.” Mục Ngưng nhét Thần vũ tệ quanh người vào nhẫn tu di xong bèn đi theo.
Trong cấm địa của biển Thời Gian là một thế giới kỳ lạ.
Trong cấm địa này, quy tắc thời gian hầu như có ở mọi nơi. Trong bùn đất dưới chân, trên núi cao xa xa, cây cối xung quanh lúc nào cũng lóe lên ánh sáng nhiều màu sắc, giống như mọi thứ ở đây đều dựa vào sức mạnh thời gian để tồn tại...
Hai bên con đường Thủy Diệu Thiên Tinh rải rác đầy Thần vũ tệ, nhiều nhóm thần vừa đi vừa dừng, liên tục ngừng lại thu gom.
Đương nhiên, La Chinh cũng không bỏ qua cơ hội này. Cả đoạn đường lại đây, vậy mà đã thu gom được ba nghìn đồng Thần vũ tệ. Dù là các đệ tử nhà quyền thế thì con số ba nghìn đồng Thần vũ tệ cũng là một món tiền lớn. Có lẽ dọc đường, vị thần nỗ lực tìm nhất cũng chỉ có thể tìm được nhiều nhất hơn chục nghìn đồng Thần vũ tệ thôi.
Còn những thần đại viên mãn như Mục Huyết Dung, Hàm Thiên Tiếu thì căn bản lười tìm Thần vũ tệ ở đây. Sau khi tiến vào cấm địa, họ liền vội vàng bay đi, hiển nhiên là muốn đi tìm kiếm cơ hội quan trọng hơn, khó trách các nhà quyền thế lớn đều rất coi trọng sự kiện ngày Lăng.
Đám người đi đến cuối con đường Thủy Diệu Thiên Tinh, bỗng phía trước có thần nói: “Thôi xong, vận may không được tốt rồi. Hiện giờ thế mà lại có một đám oán linh Thời Gian chặn đường, sợ là phiền phức rồi.”
La Chinh ngẩng đầu nhìn, thấy giao lộ trống trải đằng trước có một đàn sinh linh hình người âm u màu lam bay qua bay lại, vừa vặn chặn đường đi của mọi người.
Chương 1902OÁN LINH THỜI GIAN
Vì cấm địa của biển Thời Gian đã lâu không mở nên có kha khá số lượng Thần vũ tệ chất đống bên trong.
Vừa mới bước vào cấm địa, ngay ở cửa đã có một đống lớn Thần vũ tệ chồng chất như núi...
Đó cũng là do cấm địa này có chín con đường tiến vào, khoảng cách con đường Thủy Diệu Thiên Tinh mở ra đã cách chín lần diễn ra sự kiện ngày Lăng trước. Nếu tính theo cứ tám năm lại diễn ra sự kiện ngày Lăng một lần thì đã có bảy mươi hai năm con đường này chưa từng mở ra. Vậy nên số lượng Thần vũ tệ ở đây đương nhiên nhiều đến kinh người.
Bởi vì mọi người vừa tiến vào nên các thần vẫn kiềm chế, chỉ dùng nhẫn tu di thu lại, không có nảy sinh cướp đoạt.
Cách đó không xa, Hàm Lưu Tô nhìn thấy những Thần vũ tệ ấy, ánh mắt hơi lóe lên. Trong cơ thể nàng lập tức cuộn trào ra một chút “thế”, sau đó vẫy vẫy ống tay áo: “Thu!”
“Vù vù vù...”
Một cơn gió lốc cuốn lên...
Dưới sự càn quét của gió lốc, Thần vũ tệ hai bên đường đều bị cuốn vào ống tay áo nàng.
Các thần đang tìm kiếm Thần vũ tệ quay đầu sang trợn trừng mắt nhìn!
Những vị ấy cũng vì Thần vũ tệ mà tiến vào cấm địa của biển Thời Gian, vì thế xét cho cùng phải có chút quy tắc. Nếu cứ giống Hàm Lưu Tô sử dụng thần thông như vậy thu để Thần vũ tệ thì chỉ sợ sẽ đánh nhau ngay tại chỗ!
“Nhóc con Hàm gia kia! Cảnh cáo ngươi một lần, nếu còn làm thế thì đừng trách ta không khách sáo.” Một vị thần Đường gia lạnh giọng nói, người này là một vị thần cấp trung.
Các thần khác cũng đen mặt nhìn chằm chằm Hàm Lưu Tô.
Tuy địa vị của Hàm Lưu Tô ở Hàm gia rất đặc biệt, nhưng những thần được mời đến đây có ai lại là kẻ dễ bắt nạt? Trong đó đa số là đệ tử trung tâm, địa vị và thân phận chẳng kém cạnh gì Hàm Lưu Tô.
Ai ngờ Hàm Lưu Tô lại cười lạnh một tiếng: “Ta cứ lấy như vậy đấy, ngươi làm gì được ta?”
Nói xong, Hàm Lưu Tô vẫy tay tiếp, ống tay áo khẽ hất, từng cơn lốc cuốn lên nhiều Thần vũ tệ hơn, hút vào ống tay áo của nàng...
La Chinh, Hàm Bích La và Hàm Sơ Nguyệt liếc nhau, ánh mắt đầy bất đắc dĩ.
Hàm Lưu Tô chẳng thiếu Thần vũ tệ, với xuất thân của nàng thì không có nhiều nhu cầu với nó, thái độ như giờ rõ ràng là đang muốn gây sự.
Nhưng nơi này không phải đảo nổi Hàm gia, những tinh anh nhà quyền thế kia sao có thể nhường nhịn nàng?
Vị thần họ Đường lạnh mặt, cơ thể lóe lên vọt về phía Hàm Lưu Tô. Hắn nắm chặt tay phải lại, mạch máu trên mu bàn tay lập tức hằn lên đen sì như có một luồng sức mạnh cực kỳ nặng nề chảy bên trong.
“To gan!”
“Dừng tay! Nàng là trưởng công chúa của Hàm gia chúng ta!”
Hàm Sơ Nguyệt và Hàm Bích La cùng quát lên.
“Ta mặc kệ ngươi là công chúa nhà ai, Hàm gia ghê gớm lắm à?” Vị thần họ Đường hoàn toàn không thèm để ý, thậm chí còn tăng tốc lên.
Tên võ giả họ Đường này là đệ tử mà Đường Luân mới nhận. Có Đường Luân làm chỗ dựa, hắn không hề coi Hàm Lưu Tô là cái đinh gì.
Thấy võ giả họ Đường vọt tới trước mặt Hàm Lưu Tô, một bóng người dùng tốc độ không gì sánh nổi chắn phía trước Hàm Lưu Tô, người này chính là Lãnh Lâm Nhạc.
“Đường Hồ, một ít Thần vũ tệ mà thôi, dọc đường đi tới còn có rất nhiều, không đáng phải ra tay đánh nhau ở trong này đúng không?” Lãnh Lâm Nhạc nhàn nhạt nói.
Đường Hồ nhìn thấy Lãnh Lâm Nhạc, sắc mặc hơi dịu xuống: “Nếu như Lâm Nhạc huynh nói vậy thì cũng thôi, nhưng rõ ràng là nàng đang phá rối! Còn phá nữa thì đừng trách ta không khách sáo!” Dứt lời, Đường Hồ xoay người bỏ đi.
Lãnh Lâm Nhạc quay đầu lại, khẽ nở nụ cười: “Chắc Lưu Tô chưa từng tới cấm địa, trong cấm địa có rất nhiều quy tắc bất thành văn. Nếu mọi người tìm được một lượng Thần Vũ tệ nhất định, bình thường sẽ dựa theo tỉ lệ đầu người chia nhau. Như tình huống này, mọi người cũng chỉ được thu lấy Thần vũ tệ trong khả năng cho phép thôi. Dù thế nào cũng tuyệt đối không thể chiếm thần thông làm của riêng.”
Việc thành lập các Thánh Đường trên biển Thời Gian là nhằm lập ra quy tắc với các nhà quyền thế.
Có một số quy tắc viết vào bảng đá thống trị, nhưng không phải quy tắc gì cũng được viết vào. Dù sao, để viết lên bảng đá thống trị thì cần phải trả một cái giá rất đắt.
Ước định phân phối Thần vũ tệ này đã sớm được đệ tử các nhà quyền thế nắm rõ. Dù sao, đi lại trong cấm địa đã là một chuyện vô cùng nguy hiểm, nếu còn vì Thần vũ tệ mà gây ra tranh chấp thì sợ rằng các đệ tử nhà quyền thế sẽ suốt ngày chém giết lẫn nhau mất. Đây không phải điều các nhà quyền thế muốn nhìn đến.
Đương nhiên, quy tắc ấy thường thành lập khi thực lực ngang nhau. Việc giết người vì Thần vũ tệ ở trong cấm địa không phải chuyện hiếm.
Hàm Lưu Tô vừa nhìn thấy một bóng người đột nhiên che trước mặt mình, trong lòng đang vui vẻ, nhìn rõ mới phát hiện là Lãnh Lâm Nhạc, nàng bỗng tràn ngập thất vọng. Nàng liếc nhìn La Chinh, thấy hắn đứng im tại chỗ thì cảm thấy rất mất mát, trên mặt lại nở nụ cười giả tạo, nói với Lãnh Lâm Nhạc: “Cám ơn nhắc nhở, đây đúng là lần đầu ta tiến vào cấm địa.”
“Một khi đã như vậy thì đi theo ta đi. Cho dù là thánh địa cấp một cấp hai cũng tràn ngập nguy hiểm và sự biến đổi khôn lường. Đâu đâu cũng có thần ngã xuống, cấm địa của biển Thời Gian lại đầy rẫy nguy hiểm.” Lãnh Lâm Nhạc dịu dàng nói.
“Ừm.” Hàm Lưu Tô gật đầu đáp.
Lần trước, Lãnh Lâm Nhạc và Hàm Lưu Tô cãi nhau to một trận, quay về Lãnh gia bị Phụ hoàng dạy dỗ một hồi.
Lãnh Lâm Nhạc cảm thấy khó hiểu trước thái độ của phụ thân. Bàn về thực lực, Phụ hoàng hắn - Lãnh Diệu, không hề kém gì Hàm Thanh Đế. Về tình hình bên trong gia tộc, tổng hợp lại thực lực thì có thể quăng Hàm gia ở đằng sau. Hơn nữa, Hàm gia kết thông gia với Lãnh gia, người sáng suốt đều có thể nhìn ra là Hàm gia nịnh bợ Lãnh gia bọn họ.
Tại sao Phụ hoàng lại vô cùng lo lắng cho cuộc hôn nhân này?
Với tính cách kiêu căng của Lãnh Lâm Nhạc, hắn sẽ không ăn nói khép nép với phụ nữ, nhưng Phụ hoàng cứ dặn dò mãi, hắn chỉ có thể nghe theo.
Chỉ có điều, lúc này Lãnh Lâm Nhạc nhìn Hàm Lưu Tô mỉm cười ngọt ngào, trong lòng cực kỳ hưởng thụ và đắc ý.
La Chinh đứng tại chỗ, mặt vô cảm. Hai nha đầu Hàm Bích La và Hàm Sơ Nguyệt lại há hốc miệng. Hàm Lưu Tô ghét Lãnh Lâm Nhạc bao nhiêu, hai người các nàng là người biết rõ nhất. Giờ nàng bỗng thay đổi thái độ, khiến hai nàng khó mà thích ứng nổi.
“Lưu Tô tỷ tỷ... Làm sao vậy?” Hàm Bích La hỏi. Nguồn :
“Hình như là giận dỗi với La Thiên Hành, mới cố ý làm như vậy.” Hàm Sơ Nguyệt bất đắc dĩ bĩu môi.
Hai tỷ muội cùng nhìn phía La Chinh, La Chinh thì bình tĩnh bước đi, nói: “Nhanh gom Thần vũ tệ đi, không là bị lấy hết đó.”
Hàm Sơ Nguyệt và Hàm Bích La vẫn đi theo sau La Chinh nhưng lại cẩn thận quan sát bóng lưng hắn, che miệng thì thầm...
“Muội nói xem La Thiên Hành có nghĩ gì không?”
“Có lẽ là ghen tỵ...”
“...”
Tuy hai cô gái nhỏ đè ép giọng nói xuống rất thấp, nhưng sao có thể thoát khỏi thính giác nhạy bén của La Chinh?
Hắn chỉ có thể nở nụ cười bất đắc dĩ.
Còn Mục Ngưng ở chỗ xa thì vừa gom Thần vũ tệ vừa cẩn thận theo dõi La Chinh.
Thật ra, nàng có hơi tức giận chuyện Lãnh Lâm Nhạc bỗng nhiên nhúng tay vào.
Mục Huyết Dung dặn nàng theo dõi La Chinh. Vừa rồi rõ ràng La Chinh muốn đánh nhau với Đường Hồ, đó là một cơ hội tuyệt vời để quan sát La Chinh. Chỉ cần ép La Chinh ra tay, cuối cùng hắn sẽ lộ ra sơ hở...
“Không sao, trong biển Thời Gian nguy hiểm có ở khắp nơi, vẫn còn có cơ hội.” Mục Ngưng nhét Thần vũ tệ quanh người vào nhẫn tu di xong bèn đi theo.
Trong cấm địa của biển Thời Gian là một thế giới kỳ lạ.
Trong cấm địa này, quy tắc thời gian hầu như có ở mọi nơi. Trong bùn đất dưới chân, trên núi cao xa xa, cây cối xung quanh lúc nào cũng lóe lên ánh sáng nhiều màu sắc, giống như mọi thứ ở đây đều dựa vào sức mạnh thời gian để tồn tại...
Hai bên con đường Thủy Diệu Thiên Tinh rải rác đầy Thần vũ tệ, nhiều nhóm thần vừa đi vừa dừng, liên tục ngừng lại thu gom.
Đương nhiên, La Chinh cũng không bỏ qua cơ hội này. Cả đoạn đường lại đây, vậy mà đã thu gom được ba nghìn đồng Thần vũ tệ. Dù là các đệ tử nhà quyền thế thì con số ba nghìn đồng Thần vũ tệ cũng là một món tiền lớn. Có lẽ dọc đường, vị thần nỗ lực tìm nhất cũng chỉ có thể tìm được nhiều nhất hơn chục nghìn đồng Thần vũ tệ thôi.
Còn những thần đại viên mãn như Mục Huyết Dung, Hàm Thiên Tiếu thì căn bản lười tìm Thần vũ tệ ở đây. Sau khi tiến vào cấm địa, họ liền vội vàng bay đi, hiển nhiên là muốn đi tìm kiếm cơ hội quan trọng hơn, khó trách các nhà quyền thế lớn đều rất coi trọng sự kiện ngày Lăng.
Đám người đi đến cuối con đường Thủy Diệu Thiên Tinh, bỗng phía trước có thần nói: “Thôi xong, vận may không được tốt rồi. Hiện giờ thế mà lại có một đám oán linh Thời Gian chặn đường, sợ là phiền phức rồi.”
La Chinh ngẩng đầu nhìn, thấy giao lộ trống trải đằng trước có một đàn sinh linh hình người âm u màu lam bay qua bay lại, vừa vặn chặn đường đi của mọi người.