Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1901
Chương 1901 : Chương 1901CẤM ĐỊA MỞ RA
Chương 1901CẤM ĐỊA MỞ RA
“Ngày Lăng” là khi ngôi sao chắn giữa Mặt Trời và Trái Đất, che mất một phần ánh sáng Mặt Trời, tạo thành một vùng bóng tối lớn.
Trong Thần Vực, ngày Lăng không hiếm thấy.
Chẳng qua ngày Lăng trên biển Thời Gian khá đặc biệt.
Cứ cách mấy năm sẽ có một ngôi sao che đi ánh sáng Mặt Trời, mà vùng bóng tối hình thành vừa vặn bao phủ toàn bộ biển Thời Gian.
Ngôi sao trong mỗi một lần ngày Lăng diễn ra cũng không giống nhau. Nó do chín ngôi sao trước mặt nữ tộc trưởng Nhật Manh tộc thay phiên nhau xuất hiện.
Điều người đời không biết là khi ánh sáng Mặt Trời trên biển Thời Gian bị che phủ cũng là lúc cấm địa lớn trên biển Thời Gian mở ra. Chín ngôi sao đại biểu chín cửa vào khác nhau của biển Thời Gian.
Những cấm địa lớn nhỏ trong Thần Vực đều có thần của các nhà quyền thế lớn liên tục thăm dò, tìm tòi...
Thần vũ tệ vừa ngưng tụ ra đã bị các thần cướp đi, ngược lại làm nó càng quý hơn và cũng khiến các vị thần càng điên cuồng tìm kiếm Thần vũ tệ hơn. Vì vậy đã hình thành một vòng tuần hoàn ác tính.
Nhưng cấm địa ở biển Thời Gian chỉ mở ra vào ngày Lăng.
Những lúc khác, vì không có người tiến vào thăm dò nên Thần vũ tệ trong cấm địa chậm rãi chất đống lên. Đối với các thần của nhà quyền thế mà nói thì nó chính là một cái kho báu khổng lồ!
Nếu có thể, các nhà quyền thế lớn mong muốn cho đệ tử của tất cả các đảo nổi có thể tiến vào biển Thời Gian, điên cuồng thu gom Thần vũ tệ vào ngày Lăng.
Đáng tiếc Nhật Manh tộc đã ký kết một quy tắc cực kỳ khắc nghiệt, đó là chỉ có thần được bọn họ mời mới có tư cách tham gia sự kiện ngày Lăng.
Còn về quy tắc mà Nhật Manh tộc chọn đối tượng mời đến nay vẫn cứ khiến người ta khó hiểu.
Tổng thể mà nói, hình như là người có thực lực mạnh, tư chất cao thì xác suất được mời càng lớn. Nhưng thỉnh thoảng, cũng có một số cái tên không tiếng tăm lắm trên đảo nổi được mời.
Ngay từ đầu, vào ngày Lăng, các nhà quyền thế còn từng liên tục tập hợp một đám thần chờ Nhật Manh tộc mời. Nhưng Nhật Manh tộc vẫn không chút thay đổi mà dựa theo cách mời của chính mình. Cuối cùng, các nhà quyền thế trên đảo nổi đành từ bỏ. Đến ngày Lăng, nếu ai có tự tin được Nhật Manh tộc mời thì chờ trên biển Thời Gian là được.
Ngôi sao Thủy Diệu Thiên Tinh hình thành bóng tối nhanh chóng lan ra khắp biển Thời Gian, che phủ ánh sáng trên đảo nhỏ của Nhật Manh tộc, trên đảo nổi và phủ lấy toàn bộ biển Thời Gian...
Cuối cùng, cả biển Thời Gian đều chìm trong bóng tối.
Đương nhiên, không phải là hoàn toàn tối om, tia nắng rực rỡ của Mặt Trời vẫn xuyên thấu qua Thủy Diệu Thiên Tinh, phát ra ánh sáng lờ mờ.
“Ù, ù, ù...”
Sau khi bầu trời tối sầm lại, mỗi người Nhật Manh tộc bèn đốt lên một cây đuốc, miệng bắt đầu phát ra từng tiếng kêu có nhịp điệu.
“Ô oa, ô oa...”
Thủy Diệu Thiên Tinh Lăng Nhật vừa diễn ra thì mọi người trong Nhật Manh tộc liền khoa tay múa chân tiến hành nghi thức của bọn họ.
Đám người Nhật Manh tộc vô cùng thành kính. Đây là ngày hội chỉ thuộc về riêng bọn họ, nhưng đối với người ngoài lại khá nhàm chán.
Thánh nhân và á thánh đều nhắm mắt nghỉ ngơi, còn các thần thì im lặng chuẩn bị. Cấm địa trên biển Thời Gian sắp mở ra, số lượng Thần vũ tệ tích lũy trong đó mấy năm nay là một con số kinh người, đương nhiên phải làm công tác chuẩn bị đầy đủ.
“Mục Ngưng.” Mục Huyết Dung bỗng kêu lên.
Mục Ngưng quay đầu hỏi: “Có chuyện gì vậy tỷ tỷ?”
“Sau khi tiến vào cấm địa của biển Thời Gian, ta còn có chuyện phải làm. Nếu muội có thời gian thì hãy để ý tên nhóc kia.” Mục Huyết Dung nói.
“Có cần buộc hắn ra tay không?” Mục Ngưng hỏi.
“Không cần, muội chỉ cần chú ý là được.” Mục Huyết Dung lắc đầu.
“Tỷ tỷ không tin thực lực của Mục Ngưng ư?” Mục Ngưng tức giận nói.
Nhưng Mục Ngưng cũng biết, nếu tên nhóc kia thật sự là người giấu tên trong đấu trường của các vị thần thì sợ rằng nàng không phải là đối thủ của hắn. Dù sao, khi hắn còn là võ giả Chứng Thần đã thua hắn, giờ hắn đã thành thần rồi.
Mục Huyết Dung lập tức nghiêm túc nói: “Tỷ không cần tin vào thực lực của muội, chỉ cần chứng minh được một số thứ xong, tỷ sẽ giết chết hắn trong đây luôn.”
“Giết chết?” Mục Ngưng sửng sốt.
Tuy nàng thua người giấu tên nhưng không có thù hằn gì, không đến nỗi phải giết chết hắn chứ?
Thấy vẻ mặt của Mục Ngưng, Mục Huyết Dung khẽ cười, “Có một số thứ muội không cần biết rõ.”
Mục Ngưng lộ vẻ chán nản. Nàng lại nhìn về phía La Chinh, bỗng cảm thấy người này sẽ không đơn giản chỉ là “người giấu tên”. Dù sao, nếu đã vắt hết óc giấu tên tiến vào danh sách thi đấu của chúng thần thì ít nhiều gì đều có bí mật không thể cho người khác biết.
Nghi thức trầm lắng nhàm chán của Nhật Manh tộc rốt cuộc kết thúc...
Rất nhiều thần ở đầy đều lộ vẻ hăng hái, đương nhiên cũng có một số lượng cực nhỏ thần ngây ngẩn đứng tại chỗ, không biết sự kiện ngày Lăng là gì. Thậm chí, còn có vài người còn nghi ngờ mình ăn no không có việc gì lại chạy tới đây làm gì. Họ cho rằng thu hoạch duy nhất của chuyến đi này chắc là được quan sát tỉ mỉ phong thái của các thánh nhân nhà quyền thế lớn.
Cô gái áo trắng vươn tay vẫy nhẹ, ngôi sao “Thủy Diệu Thiên Tinh” giữa chín ngôi sao hình tháp phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Ánh sáng của nó càng ngày càng mãnh liệt, sáng chói lên rồi tỏa ra ánh xanh lóa mắt, cuối cùng hình thành một con đường đặc biệt.
“Ồ, đây chẳng phải là con đường đi vào cấm địa sao?”
Một vị thần kinh ngạc thốt lên.
Có lẽ vị thần này giống La Chinh, thuộc loại tình cờ được Nhật Manh tộc mời đến nên hoàn toàn không rõ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Vì vậy, khi nhìn thấy cửa vào cấm địa xuất hiện liền không nhịn được hô lên.
Bên cạnh có thần hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, có lẽ là cảm thấy hắn quá “quê mùa”.
Trái lại, nữ tộc trưởng Nhật Manh tộc dịu dàng nói: “Đúng vậy. Mỗi lần đến sự kiện ngày Lăng đều sẽ mở cấm địa ra, các ngươi có thể tiến vào bên trong tự mình thăm dò, mọi cơ duyên có thể tùy ý mang đi.”
Vị thần kia lộ ra vẻ mặt vui mừng. Lúc trước hắn còn cảm thấy sự kiện ngày Lăng khá buồn tẻ, không biết nhiều người hướng về như vậy làm gì, giờ thì đương nhiên cực kỳ vui vẻ.
Đợi đến khi con đường xanh biếc kia hoàn toàn hình thành và ổn định, các thần đại viên mãn ở đây liếc nhìn lẫn nhau.
“Vụt!”
Mục Huyết Dung là người đầu tiên xông vào trong đó.
Ngay sau đó, các đại viên mãn của nhà quyền thế cũng lần lượt bay lên, rồi nháy mắt biến mất trên con đường.
Tuy không nói ra, nhưng các thần ở đây vẫn dựa theo quy tắc để tiến vào con đường, người có tu vi cao luôn được quyền ưu tiên.
Mục tiêu của đám đại viên mãn kia không phải là Thần vũ tệ!
Thần đại viên mãn tiến vào xong thì đến thần cấp cao, sau đó là thần cấp trung như Hàm Thương Yên, rồi đến thần cấp thấp.
Hàm Lưu Tô không có chờ đám Hàm Sơ Nguyệt. Tuy nàng đưa lưng về phía La Chinh nhưng luôn yên lặng chú ý hành động của hắn, vẫn thấy Hàm Sơ Nguyệt, Hàm Bích La và La Chinh không biết đang thì thầm với nhau cái gì.
Lúc này nàng không dừng lại mà một mình xông vào con đường.
“A! Tại sao tỷ tỷ lại đi vào một mình rồi?” Hàm Sơ Nguyệt há hốc miệng.
“Chúng ta cũng đi vào thôi.” La Chinh không hề chần chờ, cùng Hàm Sơ Nguyệt và Hàm Bích La đi về phía con đường.
Đây là lần đầu tiên La Chinh tiến vào cấm địa trong Thần Vực.
Dựa theo suy đoán của hắn, cấm địa trong Thần Vực cũng là nơi mà tất cả các thần tưởng tượng ra, chính là do sức mạnh tín ngưỡng biến thành. Không biết cấm địa của biển Thời Gian sẽ có cảnh tượng như thế nào?
Nhưng vừa mới tiến vào bên trong, La Chinh liền nhìn thấy một màn khó mà diễn tả nỗi. Ngoài những đại viên mãn đã sớm không thấy bóng dáng ra thì các thần dẫn đầu tiến vào đều đang điên cuồng tìm kiếm Thần vũ tệ...
Chương 1901CẤM ĐỊA MỞ RA
“Ngày Lăng” là khi ngôi sao chắn giữa Mặt Trời và Trái Đất, che mất một phần ánh sáng Mặt Trời, tạo thành một vùng bóng tối lớn.
Trong Thần Vực, ngày Lăng không hiếm thấy.
Chẳng qua ngày Lăng trên biển Thời Gian khá đặc biệt.
Cứ cách mấy năm sẽ có một ngôi sao che đi ánh sáng Mặt Trời, mà vùng bóng tối hình thành vừa vặn bao phủ toàn bộ biển Thời Gian.
Ngôi sao trong mỗi một lần ngày Lăng diễn ra cũng không giống nhau. Nó do chín ngôi sao trước mặt nữ tộc trưởng Nhật Manh tộc thay phiên nhau xuất hiện.
Điều người đời không biết là khi ánh sáng Mặt Trời trên biển Thời Gian bị che phủ cũng là lúc cấm địa lớn trên biển Thời Gian mở ra. Chín ngôi sao đại biểu chín cửa vào khác nhau của biển Thời Gian.
Những cấm địa lớn nhỏ trong Thần Vực đều có thần của các nhà quyền thế lớn liên tục thăm dò, tìm tòi...
Thần vũ tệ vừa ngưng tụ ra đã bị các thần cướp đi, ngược lại làm nó càng quý hơn và cũng khiến các vị thần càng điên cuồng tìm kiếm Thần vũ tệ hơn. Vì vậy đã hình thành một vòng tuần hoàn ác tính.
Nhưng cấm địa ở biển Thời Gian chỉ mở ra vào ngày Lăng.
Những lúc khác, vì không có người tiến vào thăm dò nên Thần vũ tệ trong cấm địa chậm rãi chất đống lên. Đối với các thần của nhà quyền thế mà nói thì nó chính là một cái kho báu khổng lồ!
Nếu có thể, các nhà quyền thế lớn mong muốn cho đệ tử của tất cả các đảo nổi có thể tiến vào biển Thời Gian, điên cuồng thu gom Thần vũ tệ vào ngày Lăng.
Đáng tiếc Nhật Manh tộc đã ký kết một quy tắc cực kỳ khắc nghiệt, đó là chỉ có thần được bọn họ mời mới có tư cách tham gia sự kiện ngày Lăng.
Còn về quy tắc mà Nhật Manh tộc chọn đối tượng mời đến nay vẫn cứ khiến người ta khó hiểu.
Tổng thể mà nói, hình như là người có thực lực mạnh, tư chất cao thì xác suất được mời càng lớn. Nhưng thỉnh thoảng, cũng có một số cái tên không tiếng tăm lắm trên đảo nổi được mời.
Ngay từ đầu, vào ngày Lăng, các nhà quyền thế còn từng liên tục tập hợp một đám thần chờ Nhật Manh tộc mời. Nhưng Nhật Manh tộc vẫn không chút thay đổi mà dựa theo cách mời của chính mình. Cuối cùng, các nhà quyền thế trên đảo nổi đành từ bỏ. Đến ngày Lăng, nếu ai có tự tin được Nhật Manh tộc mời thì chờ trên biển Thời Gian là được.
Ngôi sao Thủy Diệu Thiên Tinh hình thành bóng tối nhanh chóng lan ra khắp biển Thời Gian, che phủ ánh sáng trên đảo nhỏ của Nhật Manh tộc, trên đảo nổi và phủ lấy toàn bộ biển Thời Gian...
Cuối cùng, cả biển Thời Gian đều chìm trong bóng tối.
Đương nhiên, không phải là hoàn toàn tối om, tia nắng rực rỡ của Mặt Trời vẫn xuyên thấu qua Thủy Diệu Thiên Tinh, phát ra ánh sáng lờ mờ.
“Ù, ù, ù...”
Sau khi bầu trời tối sầm lại, mỗi người Nhật Manh tộc bèn đốt lên một cây đuốc, miệng bắt đầu phát ra từng tiếng kêu có nhịp điệu.
“Ô oa, ô oa...”
Thủy Diệu Thiên Tinh Lăng Nhật vừa diễn ra thì mọi người trong Nhật Manh tộc liền khoa tay múa chân tiến hành nghi thức của bọn họ.
Đám người Nhật Manh tộc vô cùng thành kính. Đây là ngày hội chỉ thuộc về riêng bọn họ, nhưng đối với người ngoài lại khá nhàm chán.
Thánh nhân và á thánh đều nhắm mắt nghỉ ngơi, còn các thần thì im lặng chuẩn bị. Cấm địa trên biển Thời Gian sắp mở ra, số lượng Thần vũ tệ tích lũy trong đó mấy năm nay là một con số kinh người, đương nhiên phải làm công tác chuẩn bị đầy đủ.
“Mục Ngưng.” Mục Huyết Dung bỗng kêu lên.
Mục Ngưng quay đầu hỏi: “Có chuyện gì vậy tỷ tỷ?”
“Sau khi tiến vào cấm địa của biển Thời Gian, ta còn có chuyện phải làm. Nếu muội có thời gian thì hãy để ý tên nhóc kia.” Mục Huyết Dung nói.
“Có cần buộc hắn ra tay không?” Mục Ngưng hỏi.
“Không cần, muội chỉ cần chú ý là được.” Mục Huyết Dung lắc đầu.
“Tỷ tỷ không tin thực lực của Mục Ngưng ư?” Mục Ngưng tức giận nói.
Nhưng Mục Ngưng cũng biết, nếu tên nhóc kia thật sự là người giấu tên trong đấu trường của các vị thần thì sợ rằng nàng không phải là đối thủ của hắn. Dù sao, khi hắn còn là võ giả Chứng Thần đã thua hắn, giờ hắn đã thành thần rồi.
Mục Huyết Dung lập tức nghiêm túc nói: “Tỷ không cần tin vào thực lực của muội, chỉ cần chứng minh được một số thứ xong, tỷ sẽ giết chết hắn trong đây luôn.”
“Giết chết?” Mục Ngưng sửng sốt.
Tuy nàng thua người giấu tên nhưng không có thù hằn gì, không đến nỗi phải giết chết hắn chứ?
Thấy vẻ mặt của Mục Ngưng, Mục Huyết Dung khẽ cười, “Có một số thứ muội không cần biết rõ.”
Mục Ngưng lộ vẻ chán nản. Nàng lại nhìn về phía La Chinh, bỗng cảm thấy người này sẽ không đơn giản chỉ là “người giấu tên”. Dù sao, nếu đã vắt hết óc giấu tên tiến vào danh sách thi đấu của chúng thần thì ít nhiều gì đều có bí mật không thể cho người khác biết.
Nghi thức trầm lắng nhàm chán của Nhật Manh tộc rốt cuộc kết thúc...
Rất nhiều thần ở đầy đều lộ vẻ hăng hái, đương nhiên cũng có một số lượng cực nhỏ thần ngây ngẩn đứng tại chỗ, không biết sự kiện ngày Lăng là gì. Thậm chí, còn có vài người còn nghi ngờ mình ăn no không có việc gì lại chạy tới đây làm gì. Họ cho rằng thu hoạch duy nhất của chuyến đi này chắc là được quan sát tỉ mỉ phong thái của các thánh nhân nhà quyền thế lớn.
Cô gái áo trắng vươn tay vẫy nhẹ, ngôi sao “Thủy Diệu Thiên Tinh” giữa chín ngôi sao hình tháp phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Ánh sáng của nó càng ngày càng mãnh liệt, sáng chói lên rồi tỏa ra ánh xanh lóa mắt, cuối cùng hình thành một con đường đặc biệt.
“Ồ, đây chẳng phải là con đường đi vào cấm địa sao?”
Một vị thần kinh ngạc thốt lên.
Có lẽ vị thần này giống La Chinh, thuộc loại tình cờ được Nhật Manh tộc mời đến nên hoàn toàn không rõ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Vì vậy, khi nhìn thấy cửa vào cấm địa xuất hiện liền không nhịn được hô lên.
Bên cạnh có thần hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, có lẽ là cảm thấy hắn quá “quê mùa”.
Trái lại, nữ tộc trưởng Nhật Manh tộc dịu dàng nói: “Đúng vậy. Mỗi lần đến sự kiện ngày Lăng đều sẽ mở cấm địa ra, các ngươi có thể tiến vào bên trong tự mình thăm dò, mọi cơ duyên có thể tùy ý mang đi.”
Vị thần kia lộ ra vẻ mặt vui mừng. Lúc trước hắn còn cảm thấy sự kiện ngày Lăng khá buồn tẻ, không biết nhiều người hướng về như vậy làm gì, giờ thì đương nhiên cực kỳ vui vẻ.
Đợi đến khi con đường xanh biếc kia hoàn toàn hình thành và ổn định, các thần đại viên mãn ở đây liếc nhìn lẫn nhau.
“Vụt!”
Mục Huyết Dung là người đầu tiên xông vào trong đó.
Ngay sau đó, các đại viên mãn của nhà quyền thế cũng lần lượt bay lên, rồi nháy mắt biến mất trên con đường.
Tuy không nói ra, nhưng các thần ở đây vẫn dựa theo quy tắc để tiến vào con đường, người có tu vi cao luôn được quyền ưu tiên.
Mục tiêu của đám đại viên mãn kia không phải là Thần vũ tệ!
Thần đại viên mãn tiến vào xong thì đến thần cấp cao, sau đó là thần cấp trung như Hàm Thương Yên, rồi đến thần cấp thấp.
Hàm Lưu Tô không có chờ đám Hàm Sơ Nguyệt. Tuy nàng đưa lưng về phía La Chinh nhưng luôn yên lặng chú ý hành động của hắn, vẫn thấy Hàm Sơ Nguyệt, Hàm Bích La và La Chinh không biết đang thì thầm với nhau cái gì.
Lúc này nàng không dừng lại mà một mình xông vào con đường.
“A! Tại sao tỷ tỷ lại đi vào một mình rồi?” Hàm Sơ Nguyệt há hốc miệng.
“Chúng ta cũng đi vào thôi.” La Chinh không hề chần chờ, cùng Hàm Sơ Nguyệt và Hàm Bích La đi về phía con đường.
Đây là lần đầu tiên La Chinh tiến vào cấm địa trong Thần Vực.
Dựa theo suy đoán của hắn, cấm địa trong Thần Vực cũng là nơi mà tất cả các thần tưởng tượng ra, chính là do sức mạnh tín ngưỡng biến thành. Không biết cấm địa của biển Thời Gian sẽ có cảnh tượng như thế nào?
Nhưng vừa mới tiến vào bên trong, La Chinh liền nhìn thấy một màn khó mà diễn tả nỗi. Ngoài những đại viên mãn đã sớm không thấy bóng dáng ra thì các thần dẫn đầu tiến vào đều đang điên cuồng tìm kiếm Thần vũ tệ...