Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1897
Chương 1897 : Chương 1897HÒN ĐẢO CỦA NHẬT MANH TỘC
Chương 1897HÒN ĐẢO CỦA NHẬT MANH TỘC
Thuyền Long Cốt chậm rãi cập bờ trước sự quan sát của mọi người.
La Chinh nhảy xuống từ trên thuyền, ánh mắt nhìn về phía đoàn người Hàm gia.
Hàm Sơ Nguyệt mỉm cười xinh đẹp nhìn La Chinh. La Chinh cũng khẽ gật đầu, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía Hàm Lưu Tô.
Đôi mắt sinh động của Hàm Lưu Tô giao nhau với ánh mắt của La Chinh. Nàng nhẹ nhàng nhướng mày, lộ ra một tia tức giận, rồi lập tức quay đầu nhìn đi nơi khác...
Nhìn dáng vẻ vẫn còn giận dữ của nàng, La Chinh cười khổ, lập tức tìm một chỗ đứng.
Hàm Sơ Nguyệt để ý thấy biểu cảm suy tư của tỷ tỷ, như vậy suy đoán của nàng là chính xác. Chỉ có điều, không biết rốt cuộc giữa La Chinh và tỷ tỷ đã xảy ra chuyện gì.
Đa số ánh mắt các thần vẫn tập trung vào La Chinh, yên lặng suy đoán lai lịch của hắn.
“Hình như tên nhóc này không phải người dòng chính Hàm gia?”
“Nhìn dáng vẻ này, hình như không phải...”
Dù sao, biểu hiện của La Chinh có vẻ không quen biết với đoàn người Hàm Thiên Tiếu, Hàm Thương Yên.
Nhưng ở đây, vẫn có người nhận ra La Chinh.
“Lại là tên nhóc này, trong thời gian ngắn đã bước vào thần cấp thấp rồi.” Một giọng nói âm trầm truyền đến từ một bên khác, người nói chuyện chính là Lãnh Lâm Nhạc của Lãnh gia.
“Lãnh Lâm Nhạc, ngươi đã gặp tên nhóc này rồi ư?” Mục Ngưng nghi hoặc hỏi.
“Hừ, hắn chính là tên nhóc đã giết Tạ Giác, tên là La Thiên Hành. Cái trán bị thương của ta chính là do tên nhóc này ban tặng! Không ngờ mới vừa tiến vào đảo nổi không lâu, hắn đã đột phá tu vi ngưng tụ ra thần cách rồi!” Lãnh Lâm Nhạc lạnh lùng nói, trong mắt lộ ra một chút sát ý.
Cho dù chỉ là nhớ lại thì trong lòng Lãnh Lâm Nhạc vẫn thấy sợ hãi. Ngày đó, nếu hắn không phản ứng nhanh thì bản thân thật sự sẽ mất mạng dưới tay tên nhóc này.
Nếu hôm nay không phải ngày Lăng của Nhật Manh tộc, chắc chắn hắn sẽ trực tiếp ra tay.
“Võ giả chứng thần lại có thể làm ngươi bị thương, ngươi thật không cẩn thận gì cả.” Mục Ngưng thản nhiên nói.
Nghe vậy, Lãnh Lâm Nhạc không phục. Tu vi của hắn cao hơn Mục Ngưng một bậc, làm sao có thể tha thứ cho Mục Ngưng dám đánh giá hắn như vậy, liền nói: “Ngươi cũng chưa chắc đã là đối thủ hắn đâu. Thực lực của Tạ Giác không yếu hơn ngươi quá nhiều, không phải vẫn bị hắn giết đó sao!”
Mục Huyết Dung vẫn yên lặng không nói chuyện, nghe được cuộc đối thoại giữa muội muội và Lãnh Lâm Nhạc, bỗng nhiên trong đầu nảy ra một ý nghĩ.
Họ La? Thiên tài mới đến từ Hàm gia?
Nàng quay đầu lại, liếc nhìn La Chinh từ xa, sau đó hỏi: “Tên nhóc này mới là võ giả chứng thần mà đã có thể giết chết Tạ Giác rồi ư? Sau đó Tạ gia không gây sự với Hàm gia sao?”
Thực ra, vì chuyện này mà Tạ gia làm ầm ĩ không nhỏ, nhưng Mục Huyết Dung luôn bận rộn, khoảng thời gian trước lại phải chuẩn bị cho trận chiến với Vũ Thái Bạch, nên rất nhiều chuyện đều không có thời gian để ý tới. Nhưng bây giờ nghe thấy vậy, trong lòng nàng mơ hồ có thêm một suy đoán, lúc này tất nhiên muốn nghiệm chứng một chút.
“Tìm rồi, nhưng hình như tên nhóc kia thuộc người của điện Tử Hồn. Hàm Cửu Di cố gắng bảo vệ hắn.” Lãnh Lâm Nhạc thản nhiên nói. Nhắc tới việc này, trong lòng Lãnh Lâm Nhạc lại nổi giận.
“Điện Tử Hồn? Hắn vừa mới gia nhập Hàm gia sao?” Mục Huyết Dung lại hỏi.
Mục Huyết Dung luôn ít nói. Nàng là thần đại viên mãn của Mục gia, rất ít khi để ý tới đám nhóc con Lãnh Lâm Nhạc này. Lúc này, nàng tỏ ra quan tâm lại khiến Lãnh Lâm Nhạc cảm thấy kỳ quái, sau đó hắn tiếp tục đáp: “Ta có điều tra lai lịch của hắn, đúng là vừa gia nhập điện Tử Hồn không lâu...”
Võ giả chứng thần mà có thể giết chết Tạ Giác, Hàm Cửu Di cố gắng bảo vệ...
Nghĩ tới đây, bỗng nhiên ánh mắt Lãnh Lâm Nhạc cũng sáng lên. Lúc này, hắn ta lại nhìn kỹ La Chinh lần nữa.
“Huyết Dung tỷ, ngươi nghi ngờ tên nhóc kia chính là người giấu tên?” Hắn ta nhẹ giọng hỏi.
Lãnh Lâm Nhạc là thần cấp trung. Tuy hắn ta nghe nói trong sảnh chúng thần của thần cấp thấp xuất hiện một người giấu tên ghê gớm, nhưng hắn ta không để ý lắm, cũng không liên tưởng La Chinh với người giấu tên. Hơn nữa, quãng thời gian trước hắn ta cũng vội vàng thắng lấy điểm tích lũy trong sảnh chúng thần của thần cấp trung.
Hiện tại, vì Mục Huyết Dung nêu ra mấy vấn đề, bỗng nhiên hắn liền suy nghĩ cẩn thận...
Mục Ngưng há hốc miệng nhỏ, đôi mắt sắc bén cũng nhìn chằm chằm La Chinh. Nàng muốn so sánh La Chinh với người giấu tên trong trí nhớ.
“Tám chín phần mười là đúng rồi.” Mục Huyết Dung lạnh lùng cười nói.
Đương nhiên, Lãnh Lâm Nhạc không hiểu, vốn dĩ nàng không quan tâm La Chinh có phải là người giấu tên hay không.
Chẳng qua là người giấu tên được Đông Phương gia nhìn trúng mà thôi, còn về việc Đông Phương gia có thể đưa người giấu tên vào đảo nổi của bọn họ hay không thì gần như không liên quan gì đến Mục Huyết Dung cả. Nàng muốn xác minh một chuyện khác...
Khoảng thời gian trước, nàng đã thua Vũ Thái Bạch, đồng thời báo tin cho cha nàng là Mục Hải Cực chuyện núi Bất Chu đã đóng cửa đối với Mục gia.
Mục Hải Cực bảo nàng chú ý Hàm gia, bởi vì trong số bốn gia tộc mà Vũ Thái Bạch tuyên bố, khả năng kẻ vượt biên ở Hàm gia là lớn nhất.
Chuyện kẻ vượt biên vào Thần Vực mới chỉ xảy ra vào hai năm trước mà thôi. Hiện tại, Hàm gia lại thật sự xuất hiện một người giấu tên có thiên phú cực kỳ yêu nghiệt. Trước đây, nàng đã từng nghĩ, người giấu tên đó không dám lộ mặt, có phải là vì thân phận nhạy cảm của bản thân hay không?
Hiện giờ, thậm chí nàng còn xác định người giấu tên này họ La!
Cho dù là thời gian, họ hay là tài năng biểu hiện ra, tất cả đều rất phù hợp. Nhân vật như vậy tuyệt đối không thể có xuất thân là thần dân bình thường...
Lúc này, Mục Huyết Dung đã nảy sinh nghi ngờ rất lớn về La Chinh. Người này rất có thể là một trong hai kẻ vượt biên, phần còn lại cần bản thân nàng tự xác minh.
Mặc dù đã nảy sinh nghi ngờ, nhưng trên mặt nàng vẫn không để lộ cảm xúc gì.
Hôm nay là sự kiện ngày Lăng của Nhật Manh tộc, đương nhiên nàng không thể tóm lấy La Chinh nghiêm hình tra khảo. Hơn nữa, nàng mới chỉ nghi ngờ mà thôi. Trong sự kiện ngày Lăng, nàng sẽ có không ít cơ hội quan sát tên nhóc này. Một khi chứng minh được hắn là một trong những kẻ vượt biên, nàng sẽ không do dự ra tay giết chết hắn.
Trên đảo nổi, quả thực La Chinh từng nghĩ thân phận của mình sẽ có khả năng bị người nhìn thấu, dẫn đến bị nghi ngờ.
Chỉ là sau khi cân nhắc một số thứ, hắn cảm thấy khả năng này không cao lắm. Hơn nữa, sau sự kiện ngày Lăng, hắn sẽ lập tức rời khỏi đảo nổi và đi vào cấm địa.
Hắn không ngờ Mục Huyết Dung đã từng có cuộc trò chuyện với Mục Hải Cực. Phán đoán của Mục Hải Cực đã làm tăng sự cảnh giác của Mục Huyết Dung. Vì vậy khi La Chinh vừa lộ mặt thì đã bị Mục Huyết Dung theo dõi.
Trong thời gian chờ đợi, người Nhật Manh tộc lần lượt chèo thuyền nhỏ qua đây đón người.
Sau khi chờ đợi một lúc, mới có sáu bảy người Nhật Manh tộc đi tới, chắp tay với những người ở đây. Người Nhật Manh tộc dẫn đầu khách sáo nói: “Hôm nay là sự kiện ngày Lăng, chúng tôi rất vinh dự khi có thể mời các thần đến đây. Mời các vị đi theo ta...”
Dưới sự chỉ dẫn của những người Nhật Manh tộc này, tất cả các thần mới rời khỏi cảng, xuất phát đi vào trong hòn đảo.
Nhìn từ bên ngoài, đảo nhỏ của Nhật Manh tộc vô cùng bình thường. Môi trường xung quanh cũng giống như môi trường sinh sống của thần dân trong Thần Vực.
Nhưng bắt đầu từ lúc bước vào hòn đảo nhỏ này, dường như có thể cảm nhận được quy tắc thời gian tỏa ra mạnh mẽ ở khắp nơi. Từ một cây nhỏ không thu hút cho đến nham thạch ở quanh đảo...
Biển Thời Gian có thể xé rách mọi thứ, nhưng hòn đảo nhỏ này lại có thể chống lại sức tàn phá của biển Thời Gian. Ngay từ ban đầu nó đã vô cùng kỳ lạ, có lẽ khu định cư của Nhật Manh tộc cũng là quần đảo duy nhất trên biển Thời Gian.
Theo hướng dẫn của người Nhật Manh tộc, mọi người đi đến một không gian rộng lớn và bằng phẳng.
Xung quanh khu đất trống đã chật kín người Nhật Manh tộc thuộc mọi lứa tuổi. Bọn họ đều nằm bò trên mặt đất một cách thành kính, không có bất kỳ ai ngẩng đầu lên. Bọn họ đang tế bái chín tòa tháp đá có hình dạng độc đáo ở giữa vùng đất trống.
Chương 1897HÒN ĐẢO CỦA NHẬT MANH TỘC
Thuyền Long Cốt chậm rãi cập bờ trước sự quan sát của mọi người.
La Chinh nhảy xuống từ trên thuyền, ánh mắt nhìn về phía đoàn người Hàm gia.
Hàm Sơ Nguyệt mỉm cười xinh đẹp nhìn La Chinh. La Chinh cũng khẽ gật đầu, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía Hàm Lưu Tô.
Đôi mắt sinh động của Hàm Lưu Tô giao nhau với ánh mắt của La Chinh. Nàng nhẹ nhàng nhướng mày, lộ ra một tia tức giận, rồi lập tức quay đầu nhìn đi nơi khác...
Nhìn dáng vẻ vẫn còn giận dữ của nàng, La Chinh cười khổ, lập tức tìm một chỗ đứng.
Hàm Sơ Nguyệt để ý thấy biểu cảm suy tư của tỷ tỷ, như vậy suy đoán của nàng là chính xác. Chỉ có điều, không biết rốt cuộc giữa La Chinh và tỷ tỷ đã xảy ra chuyện gì.
Đa số ánh mắt các thần vẫn tập trung vào La Chinh, yên lặng suy đoán lai lịch của hắn.
“Hình như tên nhóc này không phải người dòng chính Hàm gia?”
“Nhìn dáng vẻ này, hình như không phải...”
Dù sao, biểu hiện của La Chinh có vẻ không quen biết với đoàn người Hàm Thiên Tiếu, Hàm Thương Yên.
Nhưng ở đây, vẫn có người nhận ra La Chinh.
“Lại là tên nhóc này, trong thời gian ngắn đã bước vào thần cấp thấp rồi.” Một giọng nói âm trầm truyền đến từ một bên khác, người nói chuyện chính là Lãnh Lâm Nhạc của Lãnh gia.
“Lãnh Lâm Nhạc, ngươi đã gặp tên nhóc này rồi ư?” Mục Ngưng nghi hoặc hỏi.
“Hừ, hắn chính là tên nhóc đã giết Tạ Giác, tên là La Thiên Hành. Cái trán bị thương của ta chính là do tên nhóc này ban tặng! Không ngờ mới vừa tiến vào đảo nổi không lâu, hắn đã đột phá tu vi ngưng tụ ra thần cách rồi!” Lãnh Lâm Nhạc lạnh lùng nói, trong mắt lộ ra một chút sát ý.
Cho dù chỉ là nhớ lại thì trong lòng Lãnh Lâm Nhạc vẫn thấy sợ hãi. Ngày đó, nếu hắn không phản ứng nhanh thì bản thân thật sự sẽ mất mạng dưới tay tên nhóc này.
Nếu hôm nay không phải ngày Lăng của Nhật Manh tộc, chắc chắn hắn sẽ trực tiếp ra tay.
“Võ giả chứng thần lại có thể làm ngươi bị thương, ngươi thật không cẩn thận gì cả.” Mục Ngưng thản nhiên nói.
Nghe vậy, Lãnh Lâm Nhạc không phục. Tu vi của hắn cao hơn Mục Ngưng một bậc, làm sao có thể tha thứ cho Mục Ngưng dám đánh giá hắn như vậy, liền nói: “Ngươi cũng chưa chắc đã là đối thủ hắn đâu. Thực lực của Tạ Giác không yếu hơn ngươi quá nhiều, không phải vẫn bị hắn giết đó sao!”
Mục Huyết Dung vẫn yên lặng không nói chuyện, nghe được cuộc đối thoại giữa muội muội và Lãnh Lâm Nhạc, bỗng nhiên trong đầu nảy ra một ý nghĩ.
Họ La? Thiên tài mới đến từ Hàm gia?
Nàng quay đầu lại, liếc nhìn La Chinh từ xa, sau đó hỏi: “Tên nhóc này mới là võ giả chứng thần mà đã có thể giết chết Tạ Giác rồi ư? Sau đó Tạ gia không gây sự với Hàm gia sao?”
Thực ra, vì chuyện này mà Tạ gia làm ầm ĩ không nhỏ, nhưng Mục Huyết Dung luôn bận rộn, khoảng thời gian trước lại phải chuẩn bị cho trận chiến với Vũ Thái Bạch, nên rất nhiều chuyện đều không có thời gian để ý tới. Nhưng bây giờ nghe thấy vậy, trong lòng nàng mơ hồ có thêm một suy đoán, lúc này tất nhiên muốn nghiệm chứng một chút.
“Tìm rồi, nhưng hình như tên nhóc kia thuộc người của điện Tử Hồn. Hàm Cửu Di cố gắng bảo vệ hắn.” Lãnh Lâm Nhạc thản nhiên nói. Nhắc tới việc này, trong lòng Lãnh Lâm Nhạc lại nổi giận.
“Điện Tử Hồn? Hắn vừa mới gia nhập Hàm gia sao?” Mục Huyết Dung lại hỏi.
Mục Huyết Dung luôn ít nói. Nàng là thần đại viên mãn của Mục gia, rất ít khi để ý tới đám nhóc con Lãnh Lâm Nhạc này. Lúc này, nàng tỏ ra quan tâm lại khiến Lãnh Lâm Nhạc cảm thấy kỳ quái, sau đó hắn tiếp tục đáp: “Ta có điều tra lai lịch của hắn, đúng là vừa gia nhập điện Tử Hồn không lâu...”
Võ giả chứng thần mà có thể giết chết Tạ Giác, Hàm Cửu Di cố gắng bảo vệ...
Nghĩ tới đây, bỗng nhiên ánh mắt Lãnh Lâm Nhạc cũng sáng lên. Lúc này, hắn ta lại nhìn kỹ La Chinh lần nữa.
“Huyết Dung tỷ, ngươi nghi ngờ tên nhóc kia chính là người giấu tên?” Hắn ta nhẹ giọng hỏi.
Lãnh Lâm Nhạc là thần cấp trung. Tuy hắn ta nghe nói trong sảnh chúng thần của thần cấp thấp xuất hiện một người giấu tên ghê gớm, nhưng hắn ta không để ý lắm, cũng không liên tưởng La Chinh với người giấu tên. Hơn nữa, quãng thời gian trước hắn ta cũng vội vàng thắng lấy điểm tích lũy trong sảnh chúng thần của thần cấp trung.
Hiện tại, vì Mục Huyết Dung nêu ra mấy vấn đề, bỗng nhiên hắn liền suy nghĩ cẩn thận...
Mục Ngưng há hốc miệng nhỏ, đôi mắt sắc bén cũng nhìn chằm chằm La Chinh. Nàng muốn so sánh La Chinh với người giấu tên trong trí nhớ.
“Tám chín phần mười là đúng rồi.” Mục Huyết Dung lạnh lùng cười nói.
Đương nhiên, Lãnh Lâm Nhạc không hiểu, vốn dĩ nàng không quan tâm La Chinh có phải là người giấu tên hay không.
Chẳng qua là người giấu tên được Đông Phương gia nhìn trúng mà thôi, còn về việc Đông Phương gia có thể đưa người giấu tên vào đảo nổi của bọn họ hay không thì gần như không liên quan gì đến Mục Huyết Dung cả. Nàng muốn xác minh một chuyện khác...
Khoảng thời gian trước, nàng đã thua Vũ Thái Bạch, đồng thời báo tin cho cha nàng là Mục Hải Cực chuyện núi Bất Chu đã đóng cửa đối với Mục gia.
Mục Hải Cực bảo nàng chú ý Hàm gia, bởi vì trong số bốn gia tộc mà Vũ Thái Bạch tuyên bố, khả năng kẻ vượt biên ở Hàm gia là lớn nhất.
Chuyện kẻ vượt biên vào Thần Vực mới chỉ xảy ra vào hai năm trước mà thôi. Hiện tại, Hàm gia lại thật sự xuất hiện một người giấu tên có thiên phú cực kỳ yêu nghiệt. Trước đây, nàng đã từng nghĩ, người giấu tên đó không dám lộ mặt, có phải là vì thân phận nhạy cảm của bản thân hay không?
Hiện giờ, thậm chí nàng còn xác định người giấu tên này họ La!
Cho dù là thời gian, họ hay là tài năng biểu hiện ra, tất cả đều rất phù hợp. Nhân vật như vậy tuyệt đối không thể có xuất thân là thần dân bình thường...
Lúc này, Mục Huyết Dung đã nảy sinh nghi ngờ rất lớn về La Chinh. Người này rất có thể là một trong hai kẻ vượt biên, phần còn lại cần bản thân nàng tự xác minh.
Mặc dù đã nảy sinh nghi ngờ, nhưng trên mặt nàng vẫn không để lộ cảm xúc gì.
Hôm nay là sự kiện ngày Lăng của Nhật Manh tộc, đương nhiên nàng không thể tóm lấy La Chinh nghiêm hình tra khảo. Hơn nữa, nàng mới chỉ nghi ngờ mà thôi. Trong sự kiện ngày Lăng, nàng sẽ có không ít cơ hội quan sát tên nhóc này. Một khi chứng minh được hắn là một trong những kẻ vượt biên, nàng sẽ không do dự ra tay giết chết hắn.
Trên đảo nổi, quả thực La Chinh từng nghĩ thân phận của mình sẽ có khả năng bị người nhìn thấu, dẫn đến bị nghi ngờ.
Chỉ là sau khi cân nhắc một số thứ, hắn cảm thấy khả năng này không cao lắm. Hơn nữa, sau sự kiện ngày Lăng, hắn sẽ lập tức rời khỏi đảo nổi và đi vào cấm địa.
Hắn không ngờ Mục Huyết Dung đã từng có cuộc trò chuyện với Mục Hải Cực. Phán đoán của Mục Hải Cực đã làm tăng sự cảnh giác của Mục Huyết Dung. Vì vậy khi La Chinh vừa lộ mặt thì đã bị Mục Huyết Dung theo dõi.
Trong thời gian chờ đợi, người Nhật Manh tộc lần lượt chèo thuyền nhỏ qua đây đón người.
Sau khi chờ đợi một lúc, mới có sáu bảy người Nhật Manh tộc đi tới, chắp tay với những người ở đây. Người Nhật Manh tộc dẫn đầu khách sáo nói: “Hôm nay là sự kiện ngày Lăng, chúng tôi rất vinh dự khi có thể mời các thần đến đây. Mời các vị đi theo ta...”
Dưới sự chỉ dẫn của những người Nhật Manh tộc này, tất cả các thần mới rời khỏi cảng, xuất phát đi vào trong hòn đảo.
Nhìn từ bên ngoài, đảo nhỏ của Nhật Manh tộc vô cùng bình thường. Môi trường xung quanh cũng giống như môi trường sinh sống của thần dân trong Thần Vực.
Nhưng bắt đầu từ lúc bước vào hòn đảo nhỏ này, dường như có thể cảm nhận được quy tắc thời gian tỏa ra mạnh mẽ ở khắp nơi. Từ một cây nhỏ không thu hút cho đến nham thạch ở quanh đảo...
Biển Thời Gian có thể xé rách mọi thứ, nhưng hòn đảo nhỏ này lại có thể chống lại sức tàn phá của biển Thời Gian. Ngay từ ban đầu nó đã vô cùng kỳ lạ, có lẽ khu định cư của Nhật Manh tộc cũng là quần đảo duy nhất trên biển Thời Gian.
Theo hướng dẫn của người Nhật Manh tộc, mọi người đi đến một không gian rộng lớn và bằng phẳng.
Xung quanh khu đất trống đã chật kín người Nhật Manh tộc thuộc mọi lứa tuổi. Bọn họ đều nằm bò trên mặt đất một cách thành kính, không có bất kỳ ai ngẩng đầu lên. Bọn họ đang tế bái chín tòa tháp đá có hình dạng độc đáo ở giữa vùng đất trống.