Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1886
Chương 1Vietwriter.net6 : Chương 1Vietwriter.net6GIỚI HẠN CẤP ĐỘ SINH MỆNH
Chương 1Vietwriter.net6GIỚI HẠN CẤP ĐỘ SINH MỆNH
Các thánh địa lớn, các gia tộc lớn ở thế giới trong cơ thể đều ào ào bắt tay vào hành động, triển khai hết cuộc tranh đoạt này đến cuộc tranh đoạt khác quanh những ánh sáng chứa đựng đạo uẩn này, thậm chí còn phát động chiến tranh tông môn…
Lúc đầu La Chinh không thích Tà Thần tự mình xây dựng thần quốc, thu thập lực tín ngưỡng. Nhưng sau khi hắn áp chế Tà Thần, Tà Thần đã giải tán thần quốc, đồng thời lập ra một quy tắc ở thế giới trong cơ thể rằng tất cả các võ giả đều không được phép thành lập thần quốc, cũng không được thờ cúng, hấp thu lực tín ngưỡng.
Mỗi khi có nhân vật trí dũng kiệt xuất nào được sinh ra, khi muốn phát triển tông môn thành thần quốc, Tà Thần sẽ ra mặt can thiệp.
Thân là người mạnh nhất của thế giới này, thực lực của Tà Thần đã vượt xa võ giả bình thường quá nhiều. Mặc dù những nhân vật trí dũng kiệt xuất kia không biết vì sao Tà Thần không cho phép, nhưng vì không thể làm được gì nên đành không ngừng phát triển thánh địa. Vì vậy, thế giới này chỉ có thánh địa, không có thần quốc.
Những thánh địa này tranh đoạt đạo uẩn trong các tia sáng này, La Chinh cũng không can thiệp. Quá trình phát triển của một thế giới cũng giống như quá trình trưởng thành của một đứa trẻ vậy, nó có quy luật tự nhiên, chỉ cần không ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự cân bằng của thế giới giống như Tà Thần năm đó thì bình thường La Chinh sẽ không ra tay.
Trên đỉnh núi tuyết.
Tà Thần ngồi một mình, xếp bằng ngay ngắn…
Từ khi lui về ở ẩn, Tà Thần đã trở thành truyền thuyết chỉ đứng sau Chủ, đóng vai trò là người quản lý ở thế giới này.
Chỉ có rất ít cường giả đứng đầu biết đến sự tồn tại của Tà Thần…
Trên bầu trời không ngừng sinh ra hiện tượng kỳ lạ, trong nháy mắt Tà Thần cũng cảm thấy bình cảnh trên người mình dường như đã được giải trừ.
Bình cảnh của hắn không phải do bản thân hắn, mà là do thế giới này. Lúc trước thế giới này còn chưa thể chứa nổi một vị Giới Chủ, cho nên hắn chắc chắn không thể đột phá tu vi của bản thân.
Nhưng sau khi thần cách của La Chinh được hình thành đầy đủ, hắn giống như con ngựa hoang được thoát khỏi dây cương, thoát khỏi giới hạn của thế giới này, vừa mới hành động đã bước vào Giới Chủ Cảnh.
Tu thành Giới Chủ sẽ quấy nhiễu nguyên khí trời đất, hình thành một tầng mây ranh giới, chính là chòm tròn mây ranh giới không ngừng lan rộng, thu hút sự chú ý của La Chinh vừa rồi.
“Mười dặm… Hai mươi dặm… Ba mươi dặm…”
La Chinh ngẩng đầu nhìn từng chòm mây ranh giới nhanh chóng mở rộng kia, trong mắt có vẻ kinh ngạc.
Giới Chủ ưu tú nhất trong vũ trụ Đại Diễn cũng chỉ có thể tạo ra mây ranh giới rộng hai mươi dặm, thế giới trong cơ thể Tà Thần này vững chắc hơn dự đoán của La Chinh nhiều!
“Vù vù…”
Cuối cùng, chòm mây ranh giới này của Tà Thần dừng lại ở phạm vi sáu mươi dặm…
Đương nhiên Tà Thần không hiểu mây ranh giới này có ý nghĩa gì, bởi dù sao hắn cũng là cường giả đầu tiên đột phá Giới Chủ Cảnh trong thế giới này. Mây ranh giới sáu mươi dặm này đủ để khiến tất cả những người đột phá Giới Chủ Cảnh sau phải tự thẹn kém người.
“Vèo vèo vèo…”
Trên núi tuyết, mấy bóng dáng nhanh chóng lượn lên, đó là vợ và con gái của Tà Thần. Bây giờ, cả nhà Tà Thần đều ẩn cư trên ngọn núi tuyết này, khi thấy Tà Thần đột phá, các nàng cũng nhanh chóng chạy lên.
“Cha, tu vi của cha lại đột phá!”
“Chúc mừng chàng!”
“Cuối cùng cha cũng phá được bình cảnh đã lo lắng nhiều năm…”
Trên mặt Tà Thần cũng có vẻ vui sướng, nhưng bước vào cảnh giới mới này mới chỉ là một thành tựu bé nhỏ không đáng kể đối với hắn. Khi thần cách được ngưng tụ, Tà Thần biết đây mới là điểm khởi đầu trên con đường võ đạo này, thần đạo lớn mạnh hơn mới là điểm khởi đầu của hắn.
Đúng lúc này, hắn đảo mắt thấy một bóng dáng lơ lửng trên bầu trời xa xôi. Tà Thần xoa đầu con gái, nói với vợ mình: “Ta đi một chút, sẽ trở lại ngay…”
Quy tắc không gian dao động, Tà Thần đã xuất hiện ngay trước mặt La Chinh. Hắn cũng không giữ lễ tiết quỳ lạy, bởi hắn biết La Chinh không hề để ý tới điều này.
“Chúc mừng ngươi.” La Chinh cười nói.
Tà Thần gật đầu: “Cảm ơn…” Sau khi suy nghĩ một chút, hắn lại hỏi: “Thế giới này có thay đổi mới, Chủ cũng đột phá sao?”
“Đúng.” La Chinh trả lời.
“Thế giới này quá nhỏ, có hạn chế đối với ta, tốc độ thăng cấp tu vi của Chủ có thể nhanh hơn một chút không? Hoặc là có thể cho ta ra thế giới bên ngoài của thế giới này được không?” Tà Thần thận trọng hỏi.
Tà Thần không thích trói buộc vô hình này, hắn cũng cho rằng tốc độ tăng trưởng tu vi của hắn còn nhanh hơn La Chinh, nếu loại bỏ được những xiềng xích này, sợ rằng thực lực của hắn chẳng mấy chốc có thể vượt qua Chủ…
Ánh mắt La Chinh thản nhiên nhìn chằm chằm Tà Thần, trên mặt lộ ra ý cười, sau đó thản nhiên nói: “Có thể ngươi vẫn chưa hiểu rõ bản chất của thế giới này… Được sinh ra ở trong thế giới này, là may mắn của ngươi, hoặc nói là may mắn của các ngươi.”
Lời này khiến trong lòng Tà Thần khẽ nhộn nhịp: “Chủ có ý gì?”
La Chinh thản nhiên nói: “Chắc hẳn ngươi cũng đã từng thử đưa sinh linh ở thế giới trong cơ thể của ngươi đến thế giới này đi?
Tà Thần gật đầu, sau khi hắn trở thành Thần Cực Cảnh, quả thật đã thử dẫn sinh linh của thế giới trong cơ thể ra. Nhưng trong nháy mắt vừa dẫn ra, những sinh linh kia lập tức tiêu tan tán loạn, biến thành một luồng chân nguyên…
Điều này khiến Tà Thần nghĩ mãi cũng không giải thích được.
“Mọi người ở ngoài thế giới này cũng có một thế giới trong cơ thể giống như ngươi vậy, sinh linh rời khỏi thế giới trong cơ thể của bọn họ, kết cục giống như ngươi đã thấy.” La Chinh tiếp tục nói.
Ở Thần Vực, cho dù là thần cấp thấp, thậm chí thần đại viên mãn đều không thể đưa sinh linh của thế giới trong cơ thể ra ngoài. Thế giới duy nhất có thể làm được chỉ có vũ trụ được thánh nhân xây dựng. Nhưng cho dù là vũ trụ thì cũng có những hạn chế khá nghiêm ngặt, đó chính là phải bước vào thần đạo, chứng được thần đạo mới có thể trở thành “sinh linh cùng cấp”, mới có tư cách bước vào Thần Vực.
Khi còn trong vũ trụ Đại Diễn, sau khi được thần đạo Đoạn Tình thừa nhận, La Chinh mới có tư cách tiến vào Thần Vực. Về sau ở trong phủ Hàm Thiên, thông qua thước Vô Lượng, hắn lại được mấy trăm loại thần đạo khác công nhận.
Nếu không phải thế giới hỗn độn đặc biệt này được La Chinh xây dựng thì cả đời Tà Thần cũng đừng mong ra ngoài, ít nhất phải đến khi La Chinh trở thành thánh nhân…
Vẻ mặt Tà Thần hơi đổi: “Rời khỏi thế giới này, ta cũng sẽ giống như sinh linh của thế giới trong cơ thể ta, hóa thành một đám chân nguyên sao?”
“So với thế giới trong cơ thể được các vị thần khác xây dựng, thế giới được ta xây dựng có chút khác biệt. Khi sinh linh rời khỏi thế giới này sẽ không bị biến lại thành chân nguyên. Khi thích hợp, tự ta sẽ cho phép ngươi rời đi…” La Chinh thản nhiên nói.
Nghe đến đó, trong mắt Tà Thần có vẻ khác thường. Đối với một số lời nói của Chủ, hắn có phần nghe không hiểu. Ở trong thế giới của Chủ hình như còn có thần khác? Thế giới trong cơ thể của những thần kia được xây dựng giống như hắn.
Dựa vào cái gì thế giới trong cơ thể của Chủ lại khác biệt?
Ở trong thế giới nơi Chủ sống, còn có bao nhiêu vị thần?
Bọn họ cũng có hể tu luyện những đạo uẩn kia sao…
Trong đầu Tà Thân tràn đầy nghi vấn.
Không phải bởi Tà Thần không thông minh, mà trên thực tế hắn còn có thiên phú tuyệt đỉnh.
Chẳng qua hắn đã bị giới hạn bởi cấp độ sinh mệnh!
Tà Thần trưởng thành ở trong thế giới khá nhỏ hẹp này nên không thể hiểu Thần Vực rộng lớn vô biên như thế nào. Với tư duy hiện tại, hắn cho rằng thế giới nơi La Chinh sống cũng chỉ ngang thế giới nơi hắn sống đây mà thôi…
“Hiện tại, thần cách của ta đã hoàn thành, có một số việc còn cần làm phiền ngươi.” La Chinh thản nhiên nói.
Mặc dù trong thế giới này có một bộ phận người biết đến sự tồn tại của La Chinh, nhưng cũng không hình thành tín ngưỡng thống nhất. Sau khi ngưng tụ thần cách, La Chinh đã có thể hấp thu lực tín ngưỡng thông qua thần cách.
Lực tín ngưỡng cũng chính là “thế” của một thế giới. Võ giả chứng thần sau khi thành thần đều bỏ qua chân nguyên, sử dụng lực tín ngưỡng, như vậy để tránh tiêu hao khí hỗn độn…
Nhưng chọn “lực tín ngưỡng” hay tiếp tục sử dụng khí hỗn độn, bản thân La Chinh vẫn còn hơi do dự.
Đối với thần bình thường, cần rất nhiều chân nguyên để thi triển thần thông. Nếu như tiêu hao quá mức, thậm chí còn có thể khiến cả thế giới trong cơ thể sụp đổ, sau đó lại phải xây dựng lại, như vậy rõ ràng là mất nhiều hơn được. Nhưng khí hỗn độn của La Chinh lại bền hơn khí hỗn độn, hơn nữa cây thế giới của La Chinh có thể không ngừng hấp thu khí hỗn độn của thế giới bên ngoài, cho nên La Chinh hoàn toàn không cần lực tín ngưỡng gấp.
Chẳng qua La Chinh cần làm rõ, lực tín ngưỡng được sinh ra từ thế giới được xây dựng bởi khí hỗn độn này có gì khác với lực tín ngưỡng của các vị thần khác?
Đối với yêu cầu của La Chinh, đương nhiên Tà Thần rất sẵn lòng giúp đỡ. Hắn vốn từng thu thập lực tín ngưỡng, nên đương nhiên rất sẵn lòng giúp La Chinh…
Chương 1Vietwriter.net6GIỚI HẠN CẤP ĐỘ SINH MỆNH
Các thánh địa lớn, các gia tộc lớn ở thế giới trong cơ thể đều ào ào bắt tay vào hành động, triển khai hết cuộc tranh đoạt này đến cuộc tranh đoạt khác quanh những ánh sáng chứa đựng đạo uẩn này, thậm chí còn phát động chiến tranh tông môn…
Lúc đầu La Chinh không thích Tà Thần tự mình xây dựng thần quốc, thu thập lực tín ngưỡng. Nhưng sau khi hắn áp chế Tà Thần, Tà Thần đã giải tán thần quốc, đồng thời lập ra một quy tắc ở thế giới trong cơ thể rằng tất cả các võ giả đều không được phép thành lập thần quốc, cũng không được thờ cúng, hấp thu lực tín ngưỡng.
Mỗi khi có nhân vật trí dũng kiệt xuất nào được sinh ra, khi muốn phát triển tông môn thành thần quốc, Tà Thần sẽ ra mặt can thiệp.
Thân là người mạnh nhất của thế giới này, thực lực của Tà Thần đã vượt xa võ giả bình thường quá nhiều. Mặc dù những nhân vật trí dũng kiệt xuất kia không biết vì sao Tà Thần không cho phép, nhưng vì không thể làm được gì nên đành không ngừng phát triển thánh địa. Vì vậy, thế giới này chỉ có thánh địa, không có thần quốc.
Những thánh địa này tranh đoạt đạo uẩn trong các tia sáng này, La Chinh cũng không can thiệp. Quá trình phát triển của một thế giới cũng giống như quá trình trưởng thành của một đứa trẻ vậy, nó có quy luật tự nhiên, chỉ cần không ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự cân bằng của thế giới giống như Tà Thần năm đó thì bình thường La Chinh sẽ không ra tay.
Trên đỉnh núi tuyết.
Tà Thần ngồi một mình, xếp bằng ngay ngắn…
Từ khi lui về ở ẩn, Tà Thần đã trở thành truyền thuyết chỉ đứng sau Chủ, đóng vai trò là người quản lý ở thế giới này.
Chỉ có rất ít cường giả đứng đầu biết đến sự tồn tại của Tà Thần…
Trên bầu trời không ngừng sinh ra hiện tượng kỳ lạ, trong nháy mắt Tà Thần cũng cảm thấy bình cảnh trên người mình dường như đã được giải trừ.
Bình cảnh của hắn không phải do bản thân hắn, mà là do thế giới này. Lúc trước thế giới này còn chưa thể chứa nổi một vị Giới Chủ, cho nên hắn chắc chắn không thể đột phá tu vi của bản thân.
Nhưng sau khi thần cách của La Chinh được hình thành đầy đủ, hắn giống như con ngựa hoang được thoát khỏi dây cương, thoát khỏi giới hạn của thế giới này, vừa mới hành động đã bước vào Giới Chủ Cảnh.
Tu thành Giới Chủ sẽ quấy nhiễu nguyên khí trời đất, hình thành một tầng mây ranh giới, chính là chòm tròn mây ranh giới không ngừng lan rộng, thu hút sự chú ý của La Chinh vừa rồi.
“Mười dặm… Hai mươi dặm… Ba mươi dặm…”
La Chinh ngẩng đầu nhìn từng chòm mây ranh giới nhanh chóng mở rộng kia, trong mắt có vẻ kinh ngạc.
Giới Chủ ưu tú nhất trong vũ trụ Đại Diễn cũng chỉ có thể tạo ra mây ranh giới rộng hai mươi dặm, thế giới trong cơ thể Tà Thần này vững chắc hơn dự đoán của La Chinh nhiều!
“Vù vù…”
Cuối cùng, chòm mây ranh giới này của Tà Thần dừng lại ở phạm vi sáu mươi dặm…
Đương nhiên Tà Thần không hiểu mây ranh giới này có ý nghĩa gì, bởi dù sao hắn cũng là cường giả đầu tiên đột phá Giới Chủ Cảnh trong thế giới này. Mây ranh giới sáu mươi dặm này đủ để khiến tất cả những người đột phá Giới Chủ Cảnh sau phải tự thẹn kém người.
“Vèo vèo vèo…”
Trên núi tuyết, mấy bóng dáng nhanh chóng lượn lên, đó là vợ và con gái của Tà Thần. Bây giờ, cả nhà Tà Thần đều ẩn cư trên ngọn núi tuyết này, khi thấy Tà Thần đột phá, các nàng cũng nhanh chóng chạy lên.
“Cha, tu vi của cha lại đột phá!”
“Chúc mừng chàng!”
“Cuối cùng cha cũng phá được bình cảnh đã lo lắng nhiều năm…”
Trên mặt Tà Thần cũng có vẻ vui sướng, nhưng bước vào cảnh giới mới này mới chỉ là một thành tựu bé nhỏ không đáng kể đối với hắn. Khi thần cách được ngưng tụ, Tà Thần biết đây mới là điểm khởi đầu trên con đường võ đạo này, thần đạo lớn mạnh hơn mới là điểm khởi đầu của hắn.
Đúng lúc này, hắn đảo mắt thấy một bóng dáng lơ lửng trên bầu trời xa xôi. Tà Thần xoa đầu con gái, nói với vợ mình: “Ta đi một chút, sẽ trở lại ngay…”
Quy tắc không gian dao động, Tà Thần đã xuất hiện ngay trước mặt La Chinh. Hắn cũng không giữ lễ tiết quỳ lạy, bởi hắn biết La Chinh không hề để ý tới điều này.
“Chúc mừng ngươi.” La Chinh cười nói.
Tà Thần gật đầu: “Cảm ơn…” Sau khi suy nghĩ một chút, hắn lại hỏi: “Thế giới này có thay đổi mới, Chủ cũng đột phá sao?”
“Đúng.” La Chinh trả lời.
“Thế giới này quá nhỏ, có hạn chế đối với ta, tốc độ thăng cấp tu vi của Chủ có thể nhanh hơn một chút không? Hoặc là có thể cho ta ra thế giới bên ngoài của thế giới này được không?” Tà Thần thận trọng hỏi.
Tà Thần không thích trói buộc vô hình này, hắn cũng cho rằng tốc độ tăng trưởng tu vi của hắn còn nhanh hơn La Chinh, nếu loại bỏ được những xiềng xích này, sợ rằng thực lực của hắn chẳng mấy chốc có thể vượt qua Chủ…
Ánh mắt La Chinh thản nhiên nhìn chằm chằm Tà Thần, trên mặt lộ ra ý cười, sau đó thản nhiên nói: “Có thể ngươi vẫn chưa hiểu rõ bản chất của thế giới này… Được sinh ra ở trong thế giới này, là may mắn của ngươi, hoặc nói là may mắn của các ngươi.”
Lời này khiến trong lòng Tà Thần khẽ nhộn nhịp: “Chủ có ý gì?”
La Chinh thản nhiên nói: “Chắc hẳn ngươi cũng đã từng thử đưa sinh linh ở thế giới trong cơ thể của ngươi đến thế giới này đi?
Tà Thần gật đầu, sau khi hắn trở thành Thần Cực Cảnh, quả thật đã thử dẫn sinh linh của thế giới trong cơ thể ra. Nhưng trong nháy mắt vừa dẫn ra, những sinh linh kia lập tức tiêu tan tán loạn, biến thành một luồng chân nguyên…
Điều này khiến Tà Thần nghĩ mãi cũng không giải thích được.
“Mọi người ở ngoài thế giới này cũng có một thế giới trong cơ thể giống như ngươi vậy, sinh linh rời khỏi thế giới trong cơ thể của bọn họ, kết cục giống như ngươi đã thấy.” La Chinh tiếp tục nói.
Ở Thần Vực, cho dù là thần cấp thấp, thậm chí thần đại viên mãn đều không thể đưa sinh linh của thế giới trong cơ thể ra ngoài. Thế giới duy nhất có thể làm được chỉ có vũ trụ được thánh nhân xây dựng. Nhưng cho dù là vũ trụ thì cũng có những hạn chế khá nghiêm ngặt, đó chính là phải bước vào thần đạo, chứng được thần đạo mới có thể trở thành “sinh linh cùng cấp”, mới có tư cách bước vào Thần Vực.
Khi còn trong vũ trụ Đại Diễn, sau khi được thần đạo Đoạn Tình thừa nhận, La Chinh mới có tư cách tiến vào Thần Vực. Về sau ở trong phủ Hàm Thiên, thông qua thước Vô Lượng, hắn lại được mấy trăm loại thần đạo khác công nhận.
Nếu không phải thế giới hỗn độn đặc biệt này được La Chinh xây dựng thì cả đời Tà Thần cũng đừng mong ra ngoài, ít nhất phải đến khi La Chinh trở thành thánh nhân…
Vẻ mặt Tà Thần hơi đổi: “Rời khỏi thế giới này, ta cũng sẽ giống như sinh linh của thế giới trong cơ thể ta, hóa thành một đám chân nguyên sao?”
“So với thế giới trong cơ thể được các vị thần khác xây dựng, thế giới được ta xây dựng có chút khác biệt. Khi sinh linh rời khỏi thế giới này sẽ không bị biến lại thành chân nguyên. Khi thích hợp, tự ta sẽ cho phép ngươi rời đi…” La Chinh thản nhiên nói.
Nghe đến đó, trong mắt Tà Thần có vẻ khác thường. Đối với một số lời nói của Chủ, hắn có phần nghe không hiểu. Ở trong thế giới của Chủ hình như còn có thần khác? Thế giới trong cơ thể của những thần kia được xây dựng giống như hắn.
Dựa vào cái gì thế giới trong cơ thể của Chủ lại khác biệt?
Ở trong thế giới nơi Chủ sống, còn có bao nhiêu vị thần?
Bọn họ cũng có hể tu luyện những đạo uẩn kia sao…
Trong đầu Tà Thân tràn đầy nghi vấn.
Không phải bởi Tà Thần không thông minh, mà trên thực tế hắn còn có thiên phú tuyệt đỉnh.
Chẳng qua hắn đã bị giới hạn bởi cấp độ sinh mệnh!
Tà Thần trưởng thành ở trong thế giới khá nhỏ hẹp này nên không thể hiểu Thần Vực rộng lớn vô biên như thế nào. Với tư duy hiện tại, hắn cho rằng thế giới nơi La Chinh sống cũng chỉ ngang thế giới nơi hắn sống đây mà thôi…
“Hiện tại, thần cách của ta đã hoàn thành, có một số việc còn cần làm phiền ngươi.” La Chinh thản nhiên nói.
Mặc dù trong thế giới này có một bộ phận người biết đến sự tồn tại của La Chinh, nhưng cũng không hình thành tín ngưỡng thống nhất. Sau khi ngưng tụ thần cách, La Chinh đã có thể hấp thu lực tín ngưỡng thông qua thần cách.
Lực tín ngưỡng cũng chính là “thế” của một thế giới. Võ giả chứng thần sau khi thành thần đều bỏ qua chân nguyên, sử dụng lực tín ngưỡng, như vậy để tránh tiêu hao khí hỗn độn…
Nhưng chọn “lực tín ngưỡng” hay tiếp tục sử dụng khí hỗn độn, bản thân La Chinh vẫn còn hơi do dự.
Đối với thần bình thường, cần rất nhiều chân nguyên để thi triển thần thông. Nếu như tiêu hao quá mức, thậm chí còn có thể khiến cả thế giới trong cơ thể sụp đổ, sau đó lại phải xây dựng lại, như vậy rõ ràng là mất nhiều hơn được. Nhưng khí hỗn độn của La Chinh lại bền hơn khí hỗn độn, hơn nữa cây thế giới của La Chinh có thể không ngừng hấp thu khí hỗn độn của thế giới bên ngoài, cho nên La Chinh hoàn toàn không cần lực tín ngưỡng gấp.
Chẳng qua La Chinh cần làm rõ, lực tín ngưỡng được sinh ra từ thế giới được xây dựng bởi khí hỗn độn này có gì khác với lực tín ngưỡng của các vị thần khác?
Đối với yêu cầu của La Chinh, đương nhiên Tà Thần rất sẵn lòng giúp đỡ. Hắn vốn từng thu thập lực tín ngưỡng, nên đương nhiên rất sẵn lòng giúp La Chinh…