Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1881
Chương 1Vietwriter.net1 : Chương 1Vietwriter.net1TỪ CHỐI
Chương 1Vietwriter.net1TỪ CHỐI
Thắng Mục Ngưng, coi như là thắng lợi cuối cùng trong đấu trường của các vị thần.
Kiếm trận Lục Thần vẫn chưa được phát huy toàn bộ uy lực. Sau khi cả bốn kiếm cùng xuất hiện, La Chinh đã chém chết thân thể Mục Ngưng, nhưng lại không thể làm gì Sát Thể Báo Thù của nàng.
Cho đến cuối cùng La Chinh vẫn chưa thực sự đánh bại Sát Thể Báo Thù, may mà đấu trường của các vị thần đã phán phần thắng trận này thuộc về hắn.
Sau đó La Chinh chỉ cần dùng danh nghĩa người giấu tên, chuyển điểm tích lũy cho Hàm Lưu Tô là đại công cáo thành.
Cứ như vậy, cho dù Hàm gia hay đảo nổi đều khó có thể điều tra ra thân phận thật của La Chinh. Mà La Chinh cũng có thể lấy được phần đất sét kia, thử tu luyện lên Thần Cảnh.
Nhưng khi La Chinh nhìn lên vách tường thì thấy tên của Hàm Lưu Tô đã chuyển sang màu xám. Nói cách khác, nàng đang không ở trong sảnh chúng thần. Cho dù hắn khiêu chiến với Hàm Lưu Tô, cũng sẽ không được Hàm Lưu Tô đáp lại.
La Chinh không có hứng thú tiếp tục khiêu chiến những vị thần cấp thấp khác, nên hắn không do dự mà rời khỏi sảnh chúng thần.
Hiện tại, gian phòng của hắn đã đứng đầu trong sảnh chúng thần, Mục Ngưng đã rớt xuống hai bậc, xếp ngay sau Hàm Lưu Tô. Còn vị trí thứ hai vẫn thuộc về Đông Phương Vân Châu.
***
Trong cung điện…
Hàm Lưu Tô bỗng nhào vào lòng Hàm Cửu Di khóc nức nở.
Hàm Cửu Di an ủi nàng, hai hàng lông mày cũng nhíu lại thật chặt.
La Chinh không báo cho Hàm Cửu Di biết chuyện của Đông Phương gia, mà Hàm Cửu Di cũng không ngờ giữa chừng lại xuất hiện vấn đề như vậy.
Nếu Đông Phương gia thật sự định lấy người của Hàm gia, thế nào áp lực trên người Hàm Thanh Đế cũng chuyển lên người Hàm Cửu Di.
Thực sự La Chinh vẫn đang ở trạng thái ẩn danh, ngoài bản thân hắn và hai người là Hàm Lưu Tô và muội muội của nàng ấy là Hàm Sơ Nguyệt ra thì có lẽ không có ai biết được thân phận của người giấu tên.
Nếu như Hàm Cửu Di nhất quyết không nói, tất nhiên bọn họ cũng không thể tìm được.
Nhưng nàng có thể chịu được áp lực như vậy sao?
“Hàm Thanh Đế đã lựa chọn một con đường sai lầm.” Hàm Cửu Di nói bóng gió, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên máu tóc trơn mềm như nhung của Hàm Lưu Tô.
Hàm Lưu Tô buồn rầu thổ lộ với Hàm Cửu Di rất nhiều chuyện, ví dụ như khi ở cấm địa Luyện Thần nàng đã quen La Chinh thế nào, dự định tương lai của nàng ra sao.
Hàm Cửu Di tự cảm thấy bản thân không dũng cảm bằng cô nàng này. Hàm Lưu Tô đã xác định La Chinh, nếu có cơ hội có thể rời khỏi đảo nổi cùng La Chinh, nàng còn hy vọng Hàm Cửu Di có thể giúp nàng.
Bình tĩnh xem xét sẽ thấy, nếu như đối tượng không phải là La Chinh, Hàm Cửu Di thực sự có thể giúp Hàm Lưu Tô.
Không ít đệ tử nhà giàu trên đảo nổi đã bỏ trốn, không phải tất cả mọi người đều hy vọng trở nên mạnh hơn, đứng trên đỉnh thần đạo, mỗi vị thần đều có lý tưởng của riêng mình.
Hàm Lưu Tô có thể như vậy, nhưng La Chinh lại không thể!
Trách nhiệm trên lưng hắn nặng nề hơn Hàm Lưu Tô nhiều.
“Nếu ngươi đã biết lai lịch của La Chinh, hẳn ngươi cũng hiểu hắn phải đối mặt với cái gì chứ? Con đường hắn phải đi vô cùng khó khăn, nguy hiểm, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là sẽ tan xương nát thịt.” Những chuyện La Chinh phải đối mặt, Hàm Cửu Di hiểu rõ hơn, cũng nhìn xa hơn Hàm Lưu Tô nhiều.
“Cho dù chết thì đã sao?” Hàm Lưu Tô lạnh nhạt nói.
Hàm Cửu Di khẽ mỉm cười, lắc đầu: “Mấy người trẻ các ngươi dễ dàng nhìn thấu sự sống, cái chết, nhưng lại không biết có một số việc còn quan trọng hơn sống chết rất nhiều.”
Hàm Lưu Tô không thể hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Hàm Cửu Di, nàng nhếch miệng, trong mắt tràn đầy vẻ kiên nghị: “Ta chỉ hy vọng Hàm Cửu Di có thể chịu được áp lực của Phụ hoàng!”
“Chuyện này ngươi cứ yên tâm, nếu Cửu Di đã đồng ý, thì sẽ không giao La Chinh ra.” Nàng cười nhẹ.
Năm đó, khi nàng còn chưa được phong làm á thánh, lại bị nhốt ở Hàm gia nên chỉ có thể trơ mắt nhìn La gia bị diệt, nhiều năm qua trong lòng nàng vẫn luôn hối hận.
Nếu La Tiêu đã gửi gắm hy vọng vào La Chinh, nàng làm sao có thể giao hắn cho Đông Phương gia được?
Có điều, Hàm Cửu Di cũng hiểu rõ, nếu Đông Phương gia thật sự nghiêm túc thì nàng sẽ phải đối mặt với áp lực lớn chưa từng có. Đông Phương gia không phải là gia tộc hạng xoàng như Lưu gia hay Tạ gia, ngược lại, nói Đông Phương gia là chúa tể trong số các nhà quyền thế cũng không quá!
Đúng vào lúc này…
Ánh sáng bao phủ trên người La Chinh trong ngọc bích chúng thần chậm rãi tiêu tan.
Thân thể La Chinh nhẹ nhàng run, sau đó nhảy lên khỏi mặt đất, hắn liếc mắt nhìn sang thì thấy Hàm Cửu Di đang ôm Hàm Lưu Tô, không biết hai người đã nói gì với nhau, nên trên mặt hắn đầy vẻ khó hiểu.
Hàm Cửu Di cười nhẹ với La Chinh, hỏi: “Liên tiếp thắng ba mươi ba trận?”
“Đúng vậy.” La Chinh gật đầu, hắn không tiết lộ với Hàm Lưu Tô chuyện hắn là người giấu tên, nên không biết phải mở miệng như thế nào. Nhưng tình hình này thì hẳn là Hàm Cửu Di và Hàm Lưu Tô đã nói chuyện rồi, chẳng qua vì sao hôm nay Hàm Lưu Tô lại xuất hiện ở đây thì La Chinh không hiểu.
Hàm Lưu Tô cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, cười một tiếng với La Chinh: “Ngươi nên đưa số điểm tích lũy đã thua ta ra đây!” Vừa nói, nàng vừa đi về phía ngọc bích chúng thần.
La Chinh cũng rất phối hợp kích hoạt ngọc bài trong tay, đúng lúc hắn chuẩn bị đặt ngọc bài vào bảng ngọc bích chúng thần thì một làn gió thơm ngát từ bên cạnh thổi tới, chính là Hàm Lưu Tô bỗng nhào vào, ôm chầm lấy hắn.
Hàm Cửu Di cách đó không xa thấy như vậy cũng đành bất đắc dĩ lắc đầu.
Hàm Cửu Di đang suy xét thật cẩn thận về vấn đề này. Vũ Thái Bạch đã ám chỉ với La Chinh rõ ràng như vậy, hai người Tịnh Vô Huyễn và Ngự Thần Phong lại chưa công khai chiến đấu, đệ tử của hai thánh nhân đều có động tĩnh không nhỏ, vậy bản thân mình thì sao, có lẽ...
Cho tới bây giờ, tận sâu trong lòng Hàm Cửu Di vẫn không muốn buông tay. Nhưng nàng thân là á thánh Hàm gia, vốn có rất nhiều ràng buộc, nàng không thể giống như những người trẻ này, dễ dàng thay đổi quyết định một cách quyết đoán như vậy.
Bỗng nhiên bị Hàm Lưu Tô ôm chặt, thân thể La Chinh cũng trở nên cứng ngắc.
Sau một lúc lâu Hàm Lưu Tô mới lên tiếng: “Nếu ngày nào đó ngươi muốn rời khỏi đảo nổi, có thể đưa ta đi cùng được không?”
“Tại sao ngươi muốn rời khỏi đây?” La Chinh bình tĩnh trả lời.
La Chinh gần như không thể thoải mái đồng ý yêu cầu này. Như Hàm Cửu Di từng nói, hắn hiểu rất rõ bản thân phải đối mặt với những điều gì, cũng biết rõ hoàn cảnh của chính mình.
“Đông Phương gia có thể sẽ đòi ngươi từ Hàm gia chúng ta. Ta đã hỏi cha ta rồi, có lẽ ông ấy sẽ không từ chối yêu cầu này.” Hàm Lưu Tô nhẹ nhàng nói.
Với thứ hạng của La Chinh trên đảo nổi lần này, có thể coi như là một ơn huệ lớn đối với Hàm gia, nhưng cuối cùng Phụ hoàng lại có thể giao La Chinh ra, thái độ này khiến Hàm Lưu Tô vô cùng đau lòng, thậm chí nàng còn cảm thấy rất xấu hổ. Vậy nên khi nói cho La Chinh nghe, tự nhiên lời nói cũng uyển chuyển một chút.
“Ta sẽ không đến Đông Phương gia.” La Chinh đặt tay lên vai Hàm Lưu Tô, hắn khẽ đẩy nàng ra một chút rồi nói: “Ta nên rời khỏi đảo nổi.”
“Ta biết.” Hàm Lưu Tô gật đầu, mọi người đều phải suy đoán ý đồ của Vũ Thái Bạch, nhưng Hàm Lưu Tô không cần làm vậy, bởi nàng biết La Chinh đang ở Hàm gia, tất nhiên cũng hiểu rõ ý của Vũ Thái Bạch chính là chỉ La Chinh: “Cho nên ta muốn cùng ngươi rời khỏi đây!”
La Chinh nhẹ lắc đầu: “Không thể.” Nói xong hắn tự đặt ngọc bài vào bảng ngọc bích chúng thần, bước vào trong sảnh chúng thần.
Thấy phản ứng của La Chinh, Hàm Lưu Tô há hốc miệng. Nàng kích hoạt ngọc bài, tiến vào sảnh chúng thần với vẻ giận dỗi.
La Chinh chờ tên Hàm Lưu Tô sáng lên, chọn khiêu chiến nàng ngay.
Hắn nhanh chóng bước vào đấu trường của các vị thần, ở trên một đảo nhỏ kỳ lạ, mà xung quanh đảo nhỏ lại là biển khơi mênh mông, đây cũng là cảnh mà Hàm Lưu Tô đã chọn.
Hòn đảo nhỏ này chỉ rộng khoảng mười trượng, làm lôi đài cho các vị thần thì cũng quá nhỏ.
Hàm Lưu Tô cũng nhanh chóng bước vào thế giới này, nàng đi về phía La Chinh chất vấn: “Tại sao ngươi từ chối ta?”
“Ngươi sẽ chết.” La Chinh nghĩ một chút rồi bổ sung: “Hoặc có lẽ là rất dễ chết.”
“Vậy ta nói cho ngươi biết, nếu ở lại đây chắc chắn ta sẽ chết thì sao?” Hàm Lưu Tô nhìn chằm chằm vào La Chinh nghiêm túc hỏi.
Chương 1Vietwriter.net1TỪ CHỐI
Thắng Mục Ngưng, coi như là thắng lợi cuối cùng trong đấu trường của các vị thần.
Kiếm trận Lục Thần vẫn chưa được phát huy toàn bộ uy lực. Sau khi cả bốn kiếm cùng xuất hiện, La Chinh đã chém chết thân thể Mục Ngưng, nhưng lại không thể làm gì Sát Thể Báo Thù của nàng.
Cho đến cuối cùng La Chinh vẫn chưa thực sự đánh bại Sát Thể Báo Thù, may mà đấu trường của các vị thần đã phán phần thắng trận này thuộc về hắn.
Sau đó La Chinh chỉ cần dùng danh nghĩa người giấu tên, chuyển điểm tích lũy cho Hàm Lưu Tô là đại công cáo thành.
Cứ như vậy, cho dù Hàm gia hay đảo nổi đều khó có thể điều tra ra thân phận thật của La Chinh. Mà La Chinh cũng có thể lấy được phần đất sét kia, thử tu luyện lên Thần Cảnh.
Nhưng khi La Chinh nhìn lên vách tường thì thấy tên của Hàm Lưu Tô đã chuyển sang màu xám. Nói cách khác, nàng đang không ở trong sảnh chúng thần. Cho dù hắn khiêu chiến với Hàm Lưu Tô, cũng sẽ không được Hàm Lưu Tô đáp lại.
La Chinh không có hứng thú tiếp tục khiêu chiến những vị thần cấp thấp khác, nên hắn không do dự mà rời khỏi sảnh chúng thần.
Hiện tại, gian phòng của hắn đã đứng đầu trong sảnh chúng thần, Mục Ngưng đã rớt xuống hai bậc, xếp ngay sau Hàm Lưu Tô. Còn vị trí thứ hai vẫn thuộc về Đông Phương Vân Châu.
***
Trong cung điện…
Hàm Lưu Tô bỗng nhào vào lòng Hàm Cửu Di khóc nức nở.
Hàm Cửu Di an ủi nàng, hai hàng lông mày cũng nhíu lại thật chặt.
La Chinh không báo cho Hàm Cửu Di biết chuyện của Đông Phương gia, mà Hàm Cửu Di cũng không ngờ giữa chừng lại xuất hiện vấn đề như vậy.
Nếu Đông Phương gia thật sự định lấy người của Hàm gia, thế nào áp lực trên người Hàm Thanh Đế cũng chuyển lên người Hàm Cửu Di.
Thực sự La Chinh vẫn đang ở trạng thái ẩn danh, ngoài bản thân hắn và hai người là Hàm Lưu Tô và muội muội của nàng ấy là Hàm Sơ Nguyệt ra thì có lẽ không có ai biết được thân phận của người giấu tên.
Nếu như Hàm Cửu Di nhất quyết không nói, tất nhiên bọn họ cũng không thể tìm được.
Nhưng nàng có thể chịu được áp lực như vậy sao?
“Hàm Thanh Đế đã lựa chọn một con đường sai lầm.” Hàm Cửu Di nói bóng gió, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên máu tóc trơn mềm như nhung của Hàm Lưu Tô.
Hàm Lưu Tô buồn rầu thổ lộ với Hàm Cửu Di rất nhiều chuyện, ví dụ như khi ở cấm địa Luyện Thần nàng đã quen La Chinh thế nào, dự định tương lai của nàng ra sao.
Hàm Cửu Di tự cảm thấy bản thân không dũng cảm bằng cô nàng này. Hàm Lưu Tô đã xác định La Chinh, nếu có cơ hội có thể rời khỏi đảo nổi cùng La Chinh, nàng còn hy vọng Hàm Cửu Di có thể giúp nàng.
Bình tĩnh xem xét sẽ thấy, nếu như đối tượng không phải là La Chinh, Hàm Cửu Di thực sự có thể giúp Hàm Lưu Tô.
Không ít đệ tử nhà giàu trên đảo nổi đã bỏ trốn, không phải tất cả mọi người đều hy vọng trở nên mạnh hơn, đứng trên đỉnh thần đạo, mỗi vị thần đều có lý tưởng của riêng mình.
Hàm Lưu Tô có thể như vậy, nhưng La Chinh lại không thể!
Trách nhiệm trên lưng hắn nặng nề hơn Hàm Lưu Tô nhiều.
“Nếu ngươi đã biết lai lịch của La Chinh, hẳn ngươi cũng hiểu hắn phải đối mặt với cái gì chứ? Con đường hắn phải đi vô cùng khó khăn, nguy hiểm, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là sẽ tan xương nát thịt.” Những chuyện La Chinh phải đối mặt, Hàm Cửu Di hiểu rõ hơn, cũng nhìn xa hơn Hàm Lưu Tô nhiều.
“Cho dù chết thì đã sao?” Hàm Lưu Tô lạnh nhạt nói.
Hàm Cửu Di khẽ mỉm cười, lắc đầu: “Mấy người trẻ các ngươi dễ dàng nhìn thấu sự sống, cái chết, nhưng lại không biết có một số việc còn quan trọng hơn sống chết rất nhiều.”
Hàm Lưu Tô không thể hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Hàm Cửu Di, nàng nhếch miệng, trong mắt tràn đầy vẻ kiên nghị: “Ta chỉ hy vọng Hàm Cửu Di có thể chịu được áp lực của Phụ hoàng!”
“Chuyện này ngươi cứ yên tâm, nếu Cửu Di đã đồng ý, thì sẽ không giao La Chinh ra.” Nàng cười nhẹ.
Năm đó, khi nàng còn chưa được phong làm á thánh, lại bị nhốt ở Hàm gia nên chỉ có thể trơ mắt nhìn La gia bị diệt, nhiều năm qua trong lòng nàng vẫn luôn hối hận.
Nếu La Tiêu đã gửi gắm hy vọng vào La Chinh, nàng làm sao có thể giao hắn cho Đông Phương gia được?
Có điều, Hàm Cửu Di cũng hiểu rõ, nếu Đông Phương gia thật sự nghiêm túc thì nàng sẽ phải đối mặt với áp lực lớn chưa từng có. Đông Phương gia không phải là gia tộc hạng xoàng như Lưu gia hay Tạ gia, ngược lại, nói Đông Phương gia là chúa tể trong số các nhà quyền thế cũng không quá!
Đúng vào lúc này…
Ánh sáng bao phủ trên người La Chinh trong ngọc bích chúng thần chậm rãi tiêu tan.
Thân thể La Chinh nhẹ nhàng run, sau đó nhảy lên khỏi mặt đất, hắn liếc mắt nhìn sang thì thấy Hàm Cửu Di đang ôm Hàm Lưu Tô, không biết hai người đã nói gì với nhau, nên trên mặt hắn đầy vẻ khó hiểu.
Hàm Cửu Di cười nhẹ với La Chinh, hỏi: “Liên tiếp thắng ba mươi ba trận?”
“Đúng vậy.” La Chinh gật đầu, hắn không tiết lộ với Hàm Lưu Tô chuyện hắn là người giấu tên, nên không biết phải mở miệng như thế nào. Nhưng tình hình này thì hẳn là Hàm Cửu Di và Hàm Lưu Tô đã nói chuyện rồi, chẳng qua vì sao hôm nay Hàm Lưu Tô lại xuất hiện ở đây thì La Chinh không hiểu.
Hàm Lưu Tô cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, cười một tiếng với La Chinh: “Ngươi nên đưa số điểm tích lũy đã thua ta ra đây!” Vừa nói, nàng vừa đi về phía ngọc bích chúng thần.
La Chinh cũng rất phối hợp kích hoạt ngọc bài trong tay, đúng lúc hắn chuẩn bị đặt ngọc bài vào bảng ngọc bích chúng thần thì một làn gió thơm ngát từ bên cạnh thổi tới, chính là Hàm Lưu Tô bỗng nhào vào, ôm chầm lấy hắn.
Hàm Cửu Di cách đó không xa thấy như vậy cũng đành bất đắc dĩ lắc đầu.
Hàm Cửu Di đang suy xét thật cẩn thận về vấn đề này. Vũ Thái Bạch đã ám chỉ với La Chinh rõ ràng như vậy, hai người Tịnh Vô Huyễn và Ngự Thần Phong lại chưa công khai chiến đấu, đệ tử của hai thánh nhân đều có động tĩnh không nhỏ, vậy bản thân mình thì sao, có lẽ...
Cho tới bây giờ, tận sâu trong lòng Hàm Cửu Di vẫn không muốn buông tay. Nhưng nàng thân là á thánh Hàm gia, vốn có rất nhiều ràng buộc, nàng không thể giống như những người trẻ này, dễ dàng thay đổi quyết định một cách quyết đoán như vậy.
Bỗng nhiên bị Hàm Lưu Tô ôm chặt, thân thể La Chinh cũng trở nên cứng ngắc.
Sau một lúc lâu Hàm Lưu Tô mới lên tiếng: “Nếu ngày nào đó ngươi muốn rời khỏi đảo nổi, có thể đưa ta đi cùng được không?”
“Tại sao ngươi muốn rời khỏi đây?” La Chinh bình tĩnh trả lời.
La Chinh gần như không thể thoải mái đồng ý yêu cầu này. Như Hàm Cửu Di từng nói, hắn hiểu rất rõ bản thân phải đối mặt với những điều gì, cũng biết rõ hoàn cảnh của chính mình.
“Đông Phương gia có thể sẽ đòi ngươi từ Hàm gia chúng ta. Ta đã hỏi cha ta rồi, có lẽ ông ấy sẽ không từ chối yêu cầu này.” Hàm Lưu Tô nhẹ nhàng nói.
Với thứ hạng của La Chinh trên đảo nổi lần này, có thể coi như là một ơn huệ lớn đối với Hàm gia, nhưng cuối cùng Phụ hoàng lại có thể giao La Chinh ra, thái độ này khiến Hàm Lưu Tô vô cùng đau lòng, thậm chí nàng còn cảm thấy rất xấu hổ. Vậy nên khi nói cho La Chinh nghe, tự nhiên lời nói cũng uyển chuyển một chút.
“Ta sẽ không đến Đông Phương gia.” La Chinh đặt tay lên vai Hàm Lưu Tô, hắn khẽ đẩy nàng ra một chút rồi nói: “Ta nên rời khỏi đảo nổi.”
“Ta biết.” Hàm Lưu Tô gật đầu, mọi người đều phải suy đoán ý đồ của Vũ Thái Bạch, nhưng Hàm Lưu Tô không cần làm vậy, bởi nàng biết La Chinh đang ở Hàm gia, tất nhiên cũng hiểu rõ ý của Vũ Thái Bạch chính là chỉ La Chinh: “Cho nên ta muốn cùng ngươi rời khỏi đây!”
La Chinh nhẹ lắc đầu: “Không thể.” Nói xong hắn tự đặt ngọc bài vào bảng ngọc bích chúng thần, bước vào trong sảnh chúng thần.
Thấy phản ứng của La Chinh, Hàm Lưu Tô há hốc miệng. Nàng kích hoạt ngọc bài, tiến vào sảnh chúng thần với vẻ giận dỗi.
La Chinh chờ tên Hàm Lưu Tô sáng lên, chọn khiêu chiến nàng ngay.
Hắn nhanh chóng bước vào đấu trường của các vị thần, ở trên một đảo nhỏ kỳ lạ, mà xung quanh đảo nhỏ lại là biển khơi mênh mông, đây cũng là cảnh mà Hàm Lưu Tô đã chọn.
Hòn đảo nhỏ này chỉ rộng khoảng mười trượng, làm lôi đài cho các vị thần thì cũng quá nhỏ.
Hàm Lưu Tô cũng nhanh chóng bước vào thế giới này, nàng đi về phía La Chinh chất vấn: “Tại sao ngươi từ chối ta?”
“Ngươi sẽ chết.” La Chinh nghĩ một chút rồi bổ sung: “Hoặc có lẽ là rất dễ chết.”
“Vậy ta nói cho ngươi biết, nếu ở lại đây chắc chắn ta sẽ chết thì sao?” Hàm Lưu Tô nhìn chằm chằm vào La Chinh nghiêm túc hỏi.