Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1878
Chương 1878 : Chương 1878PHÁ HUYẾT HOANG GIẢO
Chương 1878PHÁ HUYẾT HOANG GIẢO
Thái độ của Đông Phương gia đối với người giấu tên là gì? Hàm gia trả lời ra sao?
Chuyện này không liên quan gì tới Mục Ngưng. Mục tiêu của nàng chính là điểm tích lũy của kẻ giấu tên.
Nếu bình thường, mọi người cũng sẽ không quá mơ ước điểm tích lũy của người giấu tên, nhưng vì mấy chục năm thứ hạng đảo nổi mới thay đổi một lần, cho dù cướp đi điểm tích lũy của người giấu tên thì bản thân cũng sẽ trở thành mục tiêu của những người khác.
Tuy Mục Ngưng tạm thời đứng đầu trong đám thần cấp thấp, nhưng ai có thể bảo đảm bản thân sẽ không bao giờ thất bại?
Cuối cùng số điểm tích lũy kếch xù sẽ chậm rãi chia ra trong từng trận giao đấu...
Nhưng hiện tại lại khác. Thứ hạng đảo nổi sắp được quyết định, mà tháng này nàng đã hoàn thành ba trận giao đấu bắt buộc, thắng người giấu tên là có thể đảm bảo được tất cả số điểm tích lũy trên người mình, đồng thời Mục gia lại có thêm một vị đại viên mãn. Đến lúc đó, điểm tích lũy của nàng còn nhiều hơn điểm tích lũy của tỷ tỷ Mục Huyết Dung.
Quan trọng là có thể đánh bại người giấu tên trước mặt. Vì trận chiến này, Mục Ngưng cũng đã chuẩn bị rất đầy đủ.
Khí thế khuếch tán ra từ trong cơ thể nàng chứa hai loại sức mạnh hoàn toàn khác nhau...
Một là thần đạo Sát.
Thần đạo được tu luyện nhiều nhất trong các nhà quyền thế cơ bản đều là thần đạo Ngũ Hành.
Nhưng Mục gia lại khác. Năm đó Mục Hải Cực đã chứng thần đạo Sát, nên trong toàn bộ Mục gia, đây cũng là thần đạo được tu luyện nhiều nhất.
Mục Huyết Dung và Mục Ngưng cũng tu luyện thần đạo này...
Nhưng Mục Ngưng và tỷ tỷ lại có chút khác nhau. Lúc Mục Ngưng chứng thần đạo, đồng thời nàng còn lĩnh ngộ một thần đạo khác, chính là thần đạo Sinh Mệnh.
Lúc đó Mục Ngưng hơi mơ hồ. Rất nhiều đệ tử nhà quyền thế có thể lĩnh ngộ nhiều loại thần đạo một lúc, nhưng cuối cùng sẽ chỉ chủ tu một loại thần đạo, thần đạo còn lại sẽ chỉ mang tính hỗ trợ. Nhưng lúc Mục Ngưng ngưng tụ thần cách, ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng lại ngưng tụ ra một thần cách hai tầng cực kỳ hiếm có!
Từ chính giữa thần cách đó chia ra làm hai. Thần cách bên trái đỏ như máu, còn thần cách bên phải lại là màu xanh biếc. Một thần cách tỏa ra hai khí tức hoàn toàn khác nhau...
Sau khi Phụ hoàng Mục Hải Cực biết được việc này đã đặc biệt đi tới bia của thần đạo Sinh Mệnh quan sát. Sau đó lấy thần đạo Sát mà bản thân tự lĩnh ngộ ra sáp nhập với thần đạo Sinh Mệnh, tạo ra thần thông ngoại đạo thích hợp cho Mục Ngưng tu luyện.
Thần đạo Sát và thần đạo Sinh Mệnh vốn như nước với lửa, thời gian hai thần đạo cùng tồn tại quá ngắn. Nhưng Mục Hải Cực đã đắm chìm trong thần đạo Sát biết bao kỷ nguyên thần? Vì thế hai thần đạo này vẫn bị ông kết nối lại với nhau một cách hoàn hảo. Đồng thời ông còn quả quyết, nếu sau này Mục Ngưng tu luyện thành công, chắc chắn sẽ vượt qua tỷ tỷ Mục Huyết Dung.
Tính đến hiện tại, câu nói này đã ứng nghiệm ở một mức độ nhất định. Hiện tại, quả thực Mục Ngưng đang đứng đầu trong thần cấp thấp. Sau khi đánh bại Hàm Lưu Tô, suốt mấy tháng qua nàng chưa từng bại trận.
“Ầm...”
Ánh sáng hai màu xanh đỏ khuếch tán ra, vạn vật trên vùng đồng bằng màu máu này dường như thức tỉnh. Một khung cảnh đầy sức sống bừng bừng đâm về phía La Chinh. Từng cái cây màu đen và màu đỏ thẫm chui lên từ dưới đất. Những cái cây này vốn được sinh ra bởi thần đạo Sinh Mệnh, nhưng lại tỏa ra khí tức giết chóc nồng đậm, cứ như là loại thực vật lớn lên trong vực sâu Ma Vực...
“Đến lúc rồi...”
Con mắt của Mục Ngưng khẽ động, tóc đuôi ngựa buộc ở phía sau nhẹ nhàng rung một cái. Cơ thể ngập tràn sức sống của nàng giống như một con nai trong rừng, không ngừng nhảy về phía trước, lao đến trước mặt La Chinh. Mà cùng lúc đó, trong tay nàng đã có thêm một thanh kiếm ngắn màu đen!
“Vèo!”
Thanh kiếm ngắn màu đen này như cắt cả không gian, trong chớp mắt đã chém tới trước mặt La Chinh.
Khi mới đánh nhau, hai người đều ra tay với tính chất thăm dò. La Chinh cũng không lấy Phật Hoàng Kiếm ra, mà chỉ hơi lắc mình để tránh.
“Xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt!”
Mục Ngưng liên tiếp chém ra bảy, tám kiếm, La Chinh đều dùng thân pháp nhanh nhẹn né tránh. Mỗi kiếm nàng chém ra luôn có thể cuộn lên một làn sóng máu cao vài trượng sau lưng La Chinh, giống thần thông mà Mục Huyết Dung sử dụng khi chiến đấu với Vũ Thái Bạch như đúc.
“Ngươi chỉ biết tránh né thôi sao?” Trong mắt Mục Ngưng đã có một tia không kiên nhẫn.
Người tu luyện thần đạo Sát thường sẽ bị thần đạo Sát ảnh hưởng, thích cảm giác chém giết điên cuồng, Mục Huyết Dung như vậy, Mục Ngưng cũng không ngoại lệ. Nhưng La Chinh không đấu chính diện với nàng. Bảy, tám kiếm này đều chém vào không khí, khiến nàng vô cùng buồn bực.
La Chinh cười nhẹ. Một tay thò ra nhanh như chớp, muốn đoạt lấy thanh kiếm ngắn màu đen của Mục Ngưng!
“Ngây thơ!”
Mục Ngưng nở nụ cười chế nhạo, lập tức giơ thanh kiếm ngắn màu đen lên.
“Phá Huyết Hoang Giảo!”
Dứt lời, trong thanh kiếm nhanh chóng bắn ra một con rắn màu máu. Con rắn màu máu này lại biến thành một thân kiếm. Nó quay đầu lại, cắn vào cánh tay La Chinh.
Cho dù La Chinh buông tay, nhanh chóng lùi về sau thì vẫn bị con rắn màu máu này cắn trúng. Thế nhưng Mục Ngưng không thuận thế đuổi theo, nàng ta chỉ đứng tại chỗ, tỏ vẻ thương hại nhìn La Chinh. Mà lúc La Chinh lùi về sau, máu tươi trên cánh tay hắn không ngừng trào ra!
La Chinh lui về phía sau vài chục trượng, máu tươi vẫn điên cuồng phun ra tung tóe, rơi vãi trên đất, tạo thành một dải máu màu vàng.
Chờ đến sau khi hắn dừng lại, giơ cánh tay lên ngang mắt nhìn thì chỗ con rắn màu máu kia cắn cũng không có vết thương mà chỉ có một ấn ký hình tròn đỏ như màu máu. Bên trong ấn ký hình tròn màu máu này lại có một lỗ nhỏ hình tam giác, máu của hắn chảy ra từ chính cái này lỗ nhỏ này.
Đây hẳn là vết cắn của con rắn màu máu kia, nhưng ấn ký hình tròn này được khắc lên khi nào?
Với thân thể có khí huyết mạnh mẽ của La Chinh, chút vết thương nhỏ này gần như sẽ khỏi hẳn chỉ trong nháy mắt. Nhưng suốt thời gian hắn lui về, vết thương nhỏ này không những không lành lại, mà còn có một luồng sức mạnh quái dị, không ngừng hút máu tươi trong cơ thể hắn ra.
Điểm kỳ quái chính là, sau khi hắn dừng bước, máu của hắn lại không bị hút ra nữa...
“Còn trốn tiếp nữa không?”
Mục Ngưng cười khẩy. Nàng đứng cách đó vài chục trượng, thình lình chém ra một đường kiếm khí đỏ ngòm.
“Rầm…”
Ánh kiếm lập tức hóa thành một làn sóng thủy triều màu máu, ùn ùn cuốn về phía La Chinh.
Bất đắc dĩ bị ép, thân hình La Chinh lùi chếch về sau khoảng ba bước. Nhưng hắn vừa bắt đầu di chuyển, máu tươi trong cánh tay lại phun ra điên cuồng, để lại một dải máu dài ba trượng.
“Chưa hiểu sao?” Mục Ngưng cười nói: “Ta đúng là đánh giá cao thực lực của ngươi rồi, nhanh như vậy đã trúng Phá Huyết Hoang Giảo. Chỉ cần ngươi di chuyển, máu trong cơ thể sẽ tuôn ra theo vết thương, đến khi nào rút cạn giọt máu cuối cùng trong cơ thể ngươi mới thôi!”
Trong thần đạo Sát có thần thông Phá Huyết. Cho dù đối thủ có phòng ngự như thế nào thì Phá Huyết luôn có thể tạo ra vết thương khủng bố nhất trên người đối thủ, hơn nữa vết thương này còn rất khó lành.
Nhưng sau khi Mục Hải Cực giúp Mục Ngưng kết hợp thần đạo Sát và thần đạo Sinh Mệnh thì dường như ông có lĩnh ngộ mới với thần đạo Sinh Mệnh, từ đó giúp Mục Ngưng sáng tạo ra chiêu Phá Huyết Hoang Giảo này. Vết thương do từ Phá Huyết Hoang Giảo tạo thành vốn không thể khép lại, hơn nữa chỉ cần di chuyển sẽ kích thích sức mạnh trong ấn ký này, khiến máu đối thủ tuôn ra ào ào.
“Thần thông ngoại đạo này thú vị thật...” La Chinh cười nhạt: “Nếu ta không di chuyển thì chẳng phải chiêu này không có tác dụng gì sao?”
Nói xong, hắn khoanh chân ngồi xuống...
“Ngươi đúng là tự cho rằng mình thông minh!” Mục Ngưng lạnh lùng cười: “Để ta xem xem, nếu ngươi bất động tại chỗ thì có thể sống được mấy nhịp thở trong tay ta...”
Nàng còn chưa dứt lời đã nhìn thấy trước sau trái phải của La Chinh không ngừng có chấn động sức mạnh. Những nguồn sức mạnh kia khá dày nặng, không gian xung quanh hắn không ngừng cong đi. Không lâu sau, bốn thanh kiếm dài vô hình đã được kết ra.
Trong đó Phật Hoàng Kiếm, Thiên Nha Kiếm và Trường Đằng Kiếm nằm ngang trước ngực hắn, còn Trọng Dương Kiếm thì không ngừng xoay quanh trên đỉnh đầu, hoàn toàn bảo vệ hắn ở bên trong.
Giờ khắc này, La Chinh mới nói: “Ta cũng muốn biết, nếu ta bất động tại chỗ thì có thể giết chết ngươi hay không?”
“Ngươi đã luyện xong kiếm trận Lục Thần rồi...” Mục Ngưng hơi nhíu mày, trên mặt cũng có vẻ cảnh giác.
Không đợi Mục Ngưng nói xong, hai tay La Chinh nhẹ nhàng vung lên, sử dụng thuật phân tâm khống chế của thần đạo Tử Khí. Phật Hoàng Kiếm và Thiên Nha Kiếm giống như những ngôi sao sinh đôi đang bay trên bầu trời đầy sao, đan xen nhau xoay quanh, bắn nhanh về phía Mục Ngưng.
Còn Trường Đằng Kiếm lại lặng lẽ chui vào lòng đất. Ngay sau đó khi chui ra, trên thân Trường Đằng Kiếm đã hóa ra thêm những sợi dây sức mạnh vô hình, quấn về phía Mục Ngưng!
Kiếm trận Lục Thần, bốn kiếm hợp thể. Trường Đằng Kiếm lấy “quấn” làm chủ, mục đích chính là quấn lấy đối thủ rồi để cho Phật Hoàng Kiếm hoặc Thiên Nha Kiếm đến giết, còn Trọng Dương Kiếm quay xung quanh La Chinh để bảo vệ bản thể.
Đây là lần đầu La Chinh lấy kiếm trận Lục Thần hoàn chỉnh ra ngăn địch. Hắn vừa lấy phân tâm điều khiển bốn kiếm, trong đầu lại dẫn đạo uẩn vào kích hoạt thước Vô Lượng. Vòng tròn vàng trong đôi mắt hiện ra, hắn theo đó nhìn vào vết thương trên cánh tay.
Vì Mục Ngưng tu luyện thần đạo Sát, nên tất nhiên La Chinh cũng muốn thu thần đạo này vào thước Vô Lượng. Hơn nữa, hắn còn muốn biết, rốt cuộc thủ đoạn của Phá Huyết Hoang Giảo này quỷ dị đến cỡ nào.
Chương 1878PHÁ HUYẾT HOANG GIẢO
Thái độ của Đông Phương gia đối với người giấu tên là gì? Hàm gia trả lời ra sao?
Chuyện này không liên quan gì tới Mục Ngưng. Mục tiêu của nàng chính là điểm tích lũy của kẻ giấu tên.
Nếu bình thường, mọi người cũng sẽ không quá mơ ước điểm tích lũy của người giấu tên, nhưng vì mấy chục năm thứ hạng đảo nổi mới thay đổi một lần, cho dù cướp đi điểm tích lũy của người giấu tên thì bản thân cũng sẽ trở thành mục tiêu của những người khác.
Tuy Mục Ngưng tạm thời đứng đầu trong đám thần cấp thấp, nhưng ai có thể bảo đảm bản thân sẽ không bao giờ thất bại?
Cuối cùng số điểm tích lũy kếch xù sẽ chậm rãi chia ra trong từng trận giao đấu...
Nhưng hiện tại lại khác. Thứ hạng đảo nổi sắp được quyết định, mà tháng này nàng đã hoàn thành ba trận giao đấu bắt buộc, thắng người giấu tên là có thể đảm bảo được tất cả số điểm tích lũy trên người mình, đồng thời Mục gia lại có thêm một vị đại viên mãn. Đến lúc đó, điểm tích lũy của nàng còn nhiều hơn điểm tích lũy của tỷ tỷ Mục Huyết Dung.
Quan trọng là có thể đánh bại người giấu tên trước mặt. Vì trận chiến này, Mục Ngưng cũng đã chuẩn bị rất đầy đủ.
Khí thế khuếch tán ra từ trong cơ thể nàng chứa hai loại sức mạnh hoàn toàn khác nhau...
Một là thần đạo Sát.
Thần đạo được tu luyện nhiều nhất trong các nhà quyền thế cơ bản đều là thần đạo Ngũ Hành.
Nhưng Mục gia lại khác. Năm đó Mục Hải Cực đã chứng thần đạo Sát, nên trong toàn bộ Mục gia, đây cũng là thần đạo được tu luyện nhiều nhất.
Mục Huyết Dung và Mục Ngưng cũng tu luyện thần đạo này...
Nhưng Mục Ngưng và tỷ tỷ lại có chút khác nhau. Lúc Mục Ngưng chứng thần đạo, đồng thời nàng còn lĩnh ngộ một thần đạo khác, chính là thần đạo Sinh Mệnh.
Lúc đó Mục Ngưng hơi mơ hồ. Rất nhiều đệ tử nhà quyền thế có thể lĩnh ngộ nhiều loại thần đạo một lúc, nhưng cuối cùng sẽ chỉ chủ tu một loại thần đạo, thần đạo còn lại sẽ chỉ mang tính hỗ trợ. Nhưng lúc Mục Ngưng ngưng tụ thần cách, ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng lại ngưng tụ ra một thần cách hai tầng cực kỳ hiếm có!
Từ chính giữa thần cách đó chia ra làm hai. Thần cách bên trái đỏ như máu, còn thần cách bên phải lại là màu xanh biếc. Một thần cách tỏa ra hai khí tức hoàn toàn khác nhau...
Sau khi Phụ hoàng Mục Hải Cực biết được việc này đã đặc biệt đi tới bia của thần đạo Sinh Mệnh quan sát. Sau đó lấy thần đạo Sát mà bản thân tự lĩnh ngộ ra sáp nhập với thần đạo Sinh Mệnh, tạo ra thần thông ngoại đạo thích hợp cho Mục Ngưng tu luyện.
Thần đạo Sát và thần đạo Sinh Mệnh vốn như nước với lửa, thời gian hai thần đạo cùng tồn tại quá ngắn. Nhưng Mục Hải Cực đã đắm chìm trong thần đạo Sát biết bao kỷ nguyên thần? Vì thế hai thần đạo này vẫn bị ông kết nối lại với nhau một cách hoàn hảo. Đồng thời ông còn quả quyết, nếu sau này Mục Ngưng tu luyện thành công, chắc chắn sẽ vượt qua tỷ tỷ Mục Huyết Dung.
Tính đến hiện tại, câu nói này đã ứng nghiệm ở một mức độ nhất định. Hiện tại, quả thực Mục Ngưng đang đứng đầu trong thần cấp thấp. Sau khi đánh bại Hàm Lưu Tô, suốt mấy tháng qua nàng chưa từng bại trận.
“Ầm...”
Ánh sáng hai màu xanh đỏ khuếch tán ra, vạn vật trên vùng đồng bằng màu máu này dường như thức tỉnh. Một khung cảnh đầy sức sống bừng bừng đâm về phía La Chinh. Từng cái cây màu đen và màu đỏ thẫm chui lên từ dưới đất. Những cái cây này vốn được sinh ra bởi thần đạo Sinh Mệnh, nhưng lại tỏa ra khí tức giết chóc nồng đậm, cứ như là loại thực vật lớn lên trong vực sâu Ma Vực...
“Đến lúc rồi...”
Con mắt của Mục Ngưng khẽ động, tóc đuôi ngựa buộc ở phía sau nhẹ nhàng rung một cái. Cơ thể ngập tràn sức sống của nàng giống như một con nai trong rừng, không ngừng nhảy về phía trước, lao đến trước mặt La Chinh. Mà cùng lúc đó, trong tay nàng đã có thêm một thanh kiếm ngắn màu đen!
“Vèo!”
Thanh kiếm ngắn màu đen này như cắt cả không gian, trong chớp mắt đã chém tới trước mặt La Chinh.
Khi mới đánh nhau, hai người đều ra tay với tính chất thăm dò. La Chinh cũng không lấy Phật Hoàng Kiếm ra, mà chỉ hơi lắc mình để tránh.
“Xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt!”
Mục Ngưng liên tiếp chém ra bảy, tám kiếm, La Chinh đều dùng thân pháp nhanh nhẹn né tránh. Mỗi kiếm nàng chém ra luôn có thể cuộn lên một làn sóng máu cao vài trượng sau lưng La Chinh, giống thần thông mà Mục Huyết Dung sử dụng khi chiến đấu với Vũ Thái Bạch như đúc.
“Ngươi chỉ biết tránh né thôi sao?” Trong mắt Mục Ngưng đã có một tia không kiên nhẫn.
Người tu luyện thần đạo Sát thường sẽ bị thần đạo Sát ảnh hưởng, thích cảm giác chém giết điên cuồng, Mục Huyết Dung như vậy, Mục Ngưng cũng không ngoại lệ. Nhưng La Chinh không đấu chính diện với nàng. Bảy, tám kiếm này đều chém vào không khí, khiến nàng vô cùng buồn bực.
La Chinh cười nhẹ. Một tay thò ra nhanh như chớp, muốn đoạt lấy thanh kiếm ngắn màu đen của Mục Ngưng!
“Ngây thơ!”
Mục Ngưng nở nụ cười chế nhạo, lập tức giơ thanh kiếm ngắn màu đen lên.
“Phá Huyết Hoang Giảo!”
Dứt lời, trong thanh kiếm nhanh chóng bắn ra một con rắn màu máu. Con rắn màu máu này lại biến thành một thân kiếm. Nó quay đầu lại, cắn vào cánh tay La Chinh.
Cho dù La Chinh buông tay, nhanh chóng lùi về sau thì vẫn bị con rắn màu máu này cắn trúng. Thế nhưng Mục Ngưng không thuận thế đuổi theo, nàng ta chỉ đứng tại chỗ, tỏ vẻ thương hại nhìn La Chinh. Mà lúc La Chinh lùi về sau, máu tươi trên cánh tay hắn không ngừng trào ra!
La Chinh lui về phía sau vài chục trượng, máu tươi vẫn điên cuồng phun ra tung tóe, rơi vãi trên đất, tạo thành một dải máu màu vàng.
Chờ đến sau khi hắn dừng lại, giơ cánh tay lên ngang mắt nhìn thì chỗ con rắn màu máu kia cắn cũng không có vết thương mà chỉ có một ấn ký hình tròn đỏ như màu máu. Bên trong ấn ký hình tròn màu máu này lại có một lỗ nhỏ hình tam giác, máu của hắn chảy ra từ chính cái này lỗ nhỏ này.
Đây hẳn là vết cắn của con rắn màu máu kia, nhưng ấn ký hình tròn này được khắc lên khi nào?
Với thân thể có khí huyết mạnh mẽ của La Chinh, chút vết thương nhỏ này gần như sẽ khỏi hẳn chỉ trong nháy mắt. Nhưng suốt thời gian hắn lui về, vết thương nhỏ này không những không lành lại, mà còn có một luồng sức mạnh quái dị, không ngừng hút máu tươi trong cơ thể hắn ra.
Điểm kỳ quái chính là, sau khi hắn dừng bước, máu của hắn lại không bị hút ra nữa...
“Còn trốn tiếp nữa không?”
Mục Ngưng cười khẩy. Nàng đứng cách đó vài chục trượng, thình lình chém ra một đường kiếm khí đỏ ngòm.
“Rầm…”
Ánh kiếm lập tức hóa thành một làn sóng thủy triều màu máu, ùn ùn cuốn về phía La Chinh.
Bất đắc dĩ bị ép, thân hình La Chinh lùi chếch về sau khoảng ba bước. Nhưng hắn vừa bắt đầu di chuyển, máu tươi trong cánh tay lại phun ra điên cuồng, để lại một dải máu dài ba trượng.
“Chưa hiểu sao?” Mục Ngưng cười nói: “Ta đúng là đánh giá cao thực lực của ngươi rồi, nhanh như vậy đã trúng Phá Huyết Hoang Giảo. Chỉ cần ngươi di chuyển, máu trong cơ thể sẽ tuôn ra theo vết thương, đến khi nào rút cạn giọt máu cuối cùng trong cơ thể ngươi mới thôi!”
Trong thần đạo Sát có thần thông Phá Huyết. Cho dù đối thủ có phòng ngự như thế nào thì Phá Huyết luôn có thể tạo ra vết thương khủng bố nhất trên người đối thủ, hơn nữa vết thương này còn rất khó lành.
Nhưng sau khi Mục Hải Cực giúp Mục Ngưng kết hợp thần đạo Sát và thần đạo Sinh Mệnh thì dường như ông có lĩnh ngộ mới với thần đạo Sinh Mệnh, từ đó giúp Mục Ngưng sáng tạo ra chiêu Phá Huyết Hoang Giảo này. Vết thương do từ Phá Huyết Hoang Giảo tạo thành vốn không thể khép lại, hơn nữa chỉ cần di chuyển sẽ kích thích sức mạnh trong ấn ký này, khiến máu đối thủ tuôn ra ào ào.
“Thần thông ngoại đạo này thú vị thật...” La Chinh cười nhạt: “Nếu ta không di chuyển thì chẳng phải chiêu này không có tác dụng gì sao?”
Nói xong, hắn khoanh chân ngồi xuống...
“Ngươi đúng là tự cho rằng mình thông minh!” Mục Ngưng lạnh lùng cười: “Để ta xem xem, nếu ngươi bất động tại chỗ thì có thể sống được mấy nhịp thở trong tay ta...”
Nàng còn chưa dứt lời đã nhìn thấy trước sau trái phải của La Chinh không ngừng có chấn động sức mạnh. Những nguồn sức mạnh kia khá dày nặng, không gian xung quanh hắn không ngừng cong đi. Không lâu sau, bốn thanh kiếm dài vô hình đã được kết ra.
Trong đó Phật Hoàng Kiếm, Thiên Nha Kiếm và Trường Đằng Kiếm nằm ngang trước ngực hắn, còn Trọng Dương Kiếm thì không ngừng xoay quanh trên đỉnh đầu, hoàn toàn bảo vệ hắn ở bên trong.
Giờ khắc này, La Chinh mới nói: “Ta cũng muốn biết, nếu ta bất động tại chỗ thì có thể giết chết ngươi hay không?”
“Ngươi đã luyện xong kiếm trận Lục Thần rồi...” Mục Ngưng hơi nhíu mày, trên mặt cũng có vẻ cảnh giác.
Không đợi Mục Ngưng nói xong, hai tay La Chinh nhẹ nhàng vung lên, sử dụng thuật phân tâm khống chế của thần đạo Tử Khí. Phật Hoàng Kiếm và Thiên Nha Kiếm giống như những ngôi sao sinh đôi đang bay trên bầu trời đầy sao, đan xen nhau xoay quanh, bắn nhanh về phía Mục Ngưng.
Còn Trường Đằng Kiếm lại lặng lẽ chui vào lòng đất. Ngay sau đó khi chui ra, trên thân Trường Đằng Kiếm đã hóa ra thêm những sợi dây sức mạnh vô hình, quấn về phía Mục Ngưng!
Kiếm trận Lục Thần, bốn kiếm hợp thể. Trường Đằng Kiếm lấy “quấn” làm chủ, mục đích chính là quấn lấy đối thủ rồi để cho Phật Hoàng Kiếm hoặc Thiên Nha Kiếm đến giết, còn Trọng Dương Kiếm quay xung quanh La Chinh để bảo vệ bản thể.
Đây là lần đầu La Chinh lấy kiếm trận Lục Thần hoàn chỉnh ra ngăn địch. Hắn vừa lấy phân tâm điều khiển bốn kiếm, trong đầu lại dẫn đạo uẩn vào kích hoạt thước Vô Lượng. Vòng tròn vàng trong đôi mắt hiện ra, hắn theo đó nhìn vào vết thương trên cánh tay.
Vì Mục Ngưng tu luyện thần đạo Sát, nên tất nhiên La Chinh cũng muốn thu thần đạo này vào thước Vô Lượng. Hơn nữa, hắn còn muốn biết, rốt cuộc thủ đoạn của Phá Huyết Hoang Giảo này quỷ dị đến cỡ nào.