Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1874
Chương 1874 : Chương 1874CHUYỂN LỜI
Chương 1874CHUYỂN LỜI
Phương Hận Thiếu từng nghe được tin tức liên quan đến người giấu tên này.
Trước hết không nói đến chuyện giấu tên, người có thể giành được hai mươi ba trận thắng liên tiếp khi tham gia đấu vượt cấp thật sự là một kỳ tích. Trong đấu trường của các vị thần không mấy ai làm được chuyện này.
Thậm chí năm đó Phương Hận Thiếu cũng không thể làm được.
“Cho dù có là người giấu tên thì cũng không thể làm được như muội nói.” Phương Hận Thiếu đưa một tay ra, ngưng kết một luồng sức mạnh vô hình. Sau đó hắn nhẹ nhàng phóng ra, nguồn sức mạnh kia bắt đầu suy giảm một cách nhanh chóng.
Cách dùng sức mạnh thế này vốn chỉ là một kiểu hình dung. Nhưng sau khi mở ra Đạo Đài Bát Trọng thì hóa thành năng lượng thuần túy, có thể lưu trữ. Nếu không thể liên tục cung cấp sức mạnh cho nó thì chắc chắn sẽ suy kiệt. Chỉ thần thông Khoa Thế mới có thể lấy sức mạnh ra, đồng thời còn giữ nó không bị suy giảm trong một khoảng cách nhất định.
“Võ giả chứng thần và thần thông Khoa Thế? Thật khó tin...” Phương Hận Thiếu lắc đầu.
“Tiểu Vũ đã bao giờ gạt ca ca chưa?” Phương Tiểu Vũ hơi tức giận.
“Muội chưa từng lừa ta, muội chỉ đang nói linh tinh thôi.” Phương Hận Thiếu cười nói.
Phương Hận Thiếu vừa dứt lời liền ăn trọn cú đấm của Phương Tiểu Vũ. Sau khi hả giận, Phương Tiểu Vũ mới nói: “Hơn nữa hình dạng thanh kiếm kia hơi kỳ lạ. Chuôi kiếm trông như Phật Di Lặc, thân kiếm thì như bàn quay. Sau khi thấy máu còn tụ máu lại thành chữ ‘giết’...”
“Chữ giết?”
Phương Hận Thiếu khẽ nhướng mày, sau đó thốt lên: “Đó là Phật Hoàng Kiếm, tuyệt học của á thánh Hàm gia”
Trong Thần Vực, kiếm trận Lục Thần của Hàm Cửu Di khá có tiếng. Hình dạng của Phật Hoàng Kiếm lại rất đặc biệt, thế nên qua miêu tả của Phương Tiểu Vũ, Phương Hận Thiếu lập tức có câu trả lời.
Hai huynh muội liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng đưa ra một đáp án: “Hàm gia”
“Người giấu tên đến từ điện Tử Hồn...” Phương Hận Thiếu thản nhiên nói.
“Thú vị rồi đây. Cuối cùng cũng lộ.” So với sự hờ hững của Phương Hận Thiếu, Phương Tiểu Vũ có vẻ hưng phấn hơn.
***
Sau khi đánh bại Phương Tiểu Vũ, La Chinh không nghỉ ngơi mà lập tức lựa chọn đối thủ tiếp theo.
Các thế lực đứng đầu Thần Vực đều tụ hội ở đảo nổi, tin tức ở đây được truyền đi rất nhanh. Chẳng mấy chốc, những thủ đoạn hắn đã sử dụng sẽ bị truyền ra ngoài.
Đối thủ tiếp theo của hắn là Triệu Tầm xếp thứ một trăm bảy mươi sáu.
Giống như Phương Tiểu Vũ, hắn ta cũng rất hưng phấn khi được La Chinh chọn. Nhưng hắn cũng chẳng hưng phấn được bao lâu.
Triệu Tầm tu luyện thần đạo Ngũ Hành, mà La Chinh đã thu nạp thần đạo Ngũ Hành từ lâu. Hắn muốn ép Triệu Tầm sử dụng thần thông ngoại đạo. Nhưng dường như Triệu Tầm tu luyện theo tuần tự từng bước rõ ràng, không được truyền thụ thần thông ngoại đạo của gia tộc. Đã như vậy, La Chinh cũng không do dự gì nữa. Ngay lúc Triệu Tầm cho rằng mình đang chiếm thế thượng phong, La Chinh rút ngay Phật Hoàng Kiếm ra đuổi giết hắn ta.
Hai mươi bốn trận thắng liên tiếp! Sáu trăm mười nghìn điểm!
Thắng một vị thần cấp thấp là giành được gần một trăm năm mươi điểm, gần tương đương với số điểm tích lũy mà một vị đại viên mãn đánh bại một vị đại viên mãn khác, thực sự quá đáng sợ.
Sau khi trở lại phòng, ánh mắt La Chinh bình tĩnh, giơ tay ra chọn một cái tên nữa.
“Tiếp tục!”
Trong lúc La Chinh không ngừng khiêu chiến đối thủ, các vị thần cấp thấp trong sảnh chúng thần cũng dần hiểu rõ quy luật chọn đối thủ của La Chinh.
Lúc hắn ở vị trí chín mươi sáu, khiêu chiến Phương Tiểu Vũ xếp hạng một trăm chín mươi sáu. Lúc hắn ở vị trí bảy mươi sáu, khiêu chiến Triệu Tầm xếp hạng một trăm bảy mươi sáu. Ở vị trí năm mươi bảy thì khiêu chiến người xếp hạng thứ một trăm năm mươi bảy. Nói cách khác, hắn sẽ chọn đối thủ ở vị trí có số cuối trùng với vị trí của mình.
Điều này khiến cho những vị thần cấp thấp có xếp hạng cao hơn La Chinh cảm thấy rất buồn phiền. Theo quy luật như vậy, xác suất La Chinh chọn bọn họ là rất thấp...
Sau đó La Chinh lại thắng liên tiếp ba trận, giành được hai mươi bảy trận thắng liên tiếp.
Trong lịch sử ở sảnh chúng thần, kỷ lục trong đấu vượt cấp được ghi chép là hai mươi bảy trận thắng liên tiếp. Mà kỷ lục này đã có từ cách đây hơn bốn mươi kỷ nguyên thần rồi. Hiện tại, điều La Chinh muốn chính là phá tan kỷ lục này.
Cùng lúc đó, trong sảnh chúng thần, mọi người cũng bắt đầu lý giải năng lực mới mà kẻ giấu tên này vận dụng.
“Ta chắc chắn, trăm phần trăm đó là Phật Hoàng Kiếm!”
“Tuyệt học của á thánh Hàm gia, Sát Kiếm trong kiếm trận Lục Thần...”
“Nếu là người ngoài thi triển kiếm trận Lục Thần thì uy lực rất bình thường, ‘kiếm thật’ không được coi là thần thông đứng đầu, mà phải dùng sức mạnh bản thân ngưng hình ra ‘kiếm ảo’ mới lợi là hại. Đó cũng là chỗ dựa lớn nhất của Hàm Cửu Di, nhưng để làm được điều đó thì phải phối hợp với thần thông Khoa Thế. Một võ giả chứng thần như hắn thì có gì đáng nói?”
“Chính là người ta sử dụng thần thông Khoa Thế, lại dùng sức mạnh ngưng hình ra kiếm ảo...”
“Cái quái gì vậy? Thần thông của thánh nhân mà võ giả chứng thần có thể dùng sao?”
Sau khi La Chinh sử dụng Phật Hoàng Kiếm, có thể nói giống như một viên đá làm dấy lên sóng gió ngập trời.
Tầm mắt của các vị thần cấp thấp từng giao đấu với La Chinh đều không kém. Những vị thần có thể lọt vào tốp hai trăm đều là những đối tượng được nhà quyền thế chú trọng bồi dưỡng. Một số người giống như Phương Tiểu Vũ, là người thừa kế trực tiếp của dòng chính, địa vị tôn quý.
Bọn họ đã xác định được La Chinh đến từ Hàm gia.
Võ giả tu luyện thần đạo Tử Khí không chỉ có điện Tử Hồn của Hàm gia, nhưng kiếm trận Lục Thần thì chỉ có Hàm Cửu Di biết, điều này không khó đoán.
Nhưng vấn đề chính là ở thần thông Khoa Thế... Trong mắt tất cả các vị thần, loại thần thông kỳ diệu này chỉ thánh nhân mới có, không thể xuất hiện trên người võ giả chứng thần. Điều này vốn dĩ vượt qua lẽ thường.
Vì vậy thường xuyên xảy ra những cuộc tranh luận. Người nói thì thề sống thề chết, nhưng người nghe lại vốn dĩ không tin!
Trong lúc cuộc tranh luận vẫn đang diễn ra quyết liệt, La Chinh lại tiếp tục tiến lên trên bảng xếp hạng...
Hai mươi tám trận thắng liên tiếp...
Hai mươi chín trận thắng liên tiếp...
Ba mươi trận thắng liên tiếp...
Điểm tích lũy tổng cộng là một triệu bốn trăm nghìn điểm, vượt qua thần cấp cao đứng đầu, thậm chí vượt qua một số vị thần đại viên mãn.
Lần này, tình thế trở nên vô cùng vi diệu.
Các nhà quyền thế đều rất ghét người giấu tên. La Chinh giành được lượng điểm tích lũy lớn như vậy, cho dù là người nhà nào thì đều ảnh hưởng tới thứ hạng của vài nhà. Đối mặt với kẻ phá rối như vậy thế mà bọn họ lại không thể làm gì.
La Chinh đã đứng ở vị trí thứ mười bảy với ba mươi trận thắng liên tiếp. Lần này, hắn chọn đối thủ ngẫu nhiên.
Thật bất ngờ, hắn lại chọn phải Tần Thiên Trạch.
Khi Tần Thiên Trạch tiến vào đấu trường các vị thần, y cũng hơi choáng váng. Ban đầu, Tần Thiên Trạch đứng ở vị trí hai mươi mốt. Hai ngày trước, sau khi thắng một trận, thứ hạng của y được nâng lên vị trí mười chín. Y cũng rất muốn khiêu chiến người giấu tên, nhưng dựa theo cách lựa chọn của người giấu tên thì dù người giấu tên này có xếp ở vị trí thứ nhất cũng sẽ chọn người thứ một trăm làm đối thủ của bản thân, e rằng y không có hy vọng.
Nhưng không thể ngờ Tần Thiên Trạch lại gặp người giấu tên khi lựa chọn ngẫu nhiên...
Năm đó, Tần Thiên Trạch là bại tướng dưới tay La Chinh. Trong Thiên Khung tộc, Tần Thiên Trạch đã bại hoàn toàn.
Nhưng trong Thần Vực, khi đệ tử nhà quyền thế bước vào thần cấp thấp thì chính là một đường ranh giới. Những người là con cháu đích tôn nhà quyền thế như Tần Thiên Trạch thường có thể tu luyện thần thông ngoại đạo cao cấp nhất. Thực lực khi vào trận đương nhiên sẽ lợi hại hơn các vị thần bình thường nhiều. Hơn nữa, với tài năng của bản thân, y cũng thoải mái lọt vào tốp hai mươi vị trí đứng đầu.
La Chinh cũng không có hứng thú dây dưa với Tần Thiên Trạch. Mấy trận giao đấu trước La Chinh đều là người chủ động ra tay trước. Nếu đối phương thi triển ra thần đạo mà bản thân hắn chưa học được, hoặc thần thông ngoại đạo gì đó, hắn sẽ kích hoạt thước Vô Lượng thể hấp thụ. Nếu không thấy đối thủ dùng chiêu thức nào mới thì trực tiếp giết chết. Hắn đã kế thừa kiếm trận Lục Thần ở chỗ của Hàm Cửu Di, nhưng ngay cả thần đạo Tử Khí hắn cũng chưa từng sử dụng. Bởi vì khi điều khiển Phật Hoàng Kiếm vốn không thể sử dụng thuật phân tâm khống chế trong thần đạo Tử Khí.
Tần Thiên Trạch đang định nói gì đó thì La Chinh đã đâm Phật Hoàng Kiếm tới giết.
Đúng là thực lực của Tần Thiên Trạch đã có bước tiến dài, ít nhất không bại hoàn toàn như lúc trước, dù sao tu vi của y cũng cao hơn La Chinh một cảnh giới. Sau khi kích hoạt thần cách, sử dụng tới thần thông thật sự thì vẫn tương đối lợi hại.
Y dùng thần đạo Thanh Mộc thi triển ra những cành liễu vô cùng đặc biệt, không ngờ có thể hạn chế Phật Hoàng Kiếm vốn vô hình ở trong đó.
Sau khi Phật Hoàng Kiếm bị chặn, ngược lại La Chinh không hề do dự, nhanh chóng thi triển ra thanh kiếm thứ hai, Trường Nha Kiếm.
Nếu nói Phật Hoàng Kiếm lấy “giết” làm chủ thì Trường Nha Kiếm lấy “cắn” làm chủ, thường có thể khiến đối thủ trực tiếp bị thương. Trường Nha Kiếm bay vèo vèo, bóng dáng Tần Thiên Trạch nhanh chóng tan đi...
Nhưng ngay lúc này, Tần Thiên Trạch đã lớn tiếng hô to: “Đợi đã, ta còn có lời muốn nói...”
Hai thanh kiếm dài lập tức dừng lại trước mặt Tần Thiên Trạch. La Chinh hơi ngạc nhiên, trong đấu trường của các vị thần sẽ không chết thật, chắc hẳn không phải là xin tha đâu nhỉ?
Ai ngờ Tần Thiên Trạch lại tỏ vẻ buồn phiền: “Lúc mới bắt đầu ta đã muốn nói, nhưng ngươi vốn không cho ta cơ hội! Có người muốn ta truyền lời, bảo ngươi ra khỏi phòng, gặp mặt nàng tại sảnh chúng thần”
Hóa ra La Chinh cứ mãi không ra khỏi phòng, nên cho dù người trong sảnh chúng thần muốn nói chuyện với hắn cũng không có cơ hội, chỉ có thể dùng cách này để truyền lời tới hắn. Nhưng vừa mới gặp mặt, Tần Thiên Trạch đã bị La Chinh đuổi giết, không có cơ hội mở miệng.
Tần Thiên Trạch thấy bản thân thua La Chinh cũng không phải chuyện gì ghê gớm, nhưng nếu không truyền lời được thì chỉ sợ rằng hắn sẽ rất thảm!
“Người kia bảo ngươi truyền lời, lẽ nào có thể đoán chắc ta sẽ khiêu chiến ngươi?” La Chinh hỏi.
“Đương nhiên không thể. Nhưng nàng đã thông báo tới các vị thần nằm ở tốp một trăm ba mươi trở lên. Tóm lại, đây chính là những đối tượng ngươi sẽ khiêu chiến.” Tần Thiên Trạch bất đắc dĩ nói.
“Là ai?” La Chinh hỏi.
Những vị thần có thứ hạng cao thì lai lịch đều không tầm thường, phần lớn đều là dòng chính nhà quyền thế, ai lại có được khả năng kêu gọi lớn như vậy?
Tuy Mục Ngưng xếp ở vị trí đầu tiên, nhưng chắc chắn nàng cũng không làm được chuyện này.
Chương 1874CHUYỂN LỜI
Phương Hận Thiếu từng nghe được tin tức liên quan đến người giấu tên này.
Trước hết không nói đến chuyện giấu tên, người có thể giành được hai mươi ba trận thắng liên tiếp khi tham gia đấu vượt cấp thật sự là một kỳ tích. Trong đấu trường của các vị thần không mấy ai làm được chuyện này.
Thậm chí năm đó Phương Hận Thiếu cũng không thể làm được.
“Cho dù có là người giấu tên thì cũng không thể làm được như muội nói.” Phương Hận Thiếu đưa một tay ra, ngưng kết một luồng sức mạnh vô hình. Sau đó hắn nhẹ nhàng phóng ra, nguồn sức mạnh kia bắt đầu suy giảm một cách nhanh chóng.
Cách dùng sức mạnh thế này vốn chỉ là một kiểu hình dung. Nhưng sau khi mở ra Đạo Đài Bát Trọng thì hóa thành năng lượng thuần túy, có thể lưu trữ. Nếu không thể liên tục cung cấp sức mạnh cho nó thì chắc chắn sẽ suy kiệt. Chỉ thần thông Khoa Thế mới có thể lấy sức mạnh ra, đồng thời còn giữ nó không bị suy giảm trong một khoảng cách nhất định.
“Võ giả chứng thần và thần thông Khoa Thế? Thật khó tin...” Phương Hận Thiếu lắc đầu.
“Tiểu Vũ đã bao giờ gạt ca ca chưa?” Phương Tiểu Vũ hơi tức giận.
“Muội chưa từng lừa ta, muội chỉ đang nói linh tinh thôi.” Phương Hận Thiếu cười nói.
Phương Hận Thiếu vừa dứt lời liền ăn trọn cú đấm của Phương Tiểu Vũ. Sau khi hả giận, Phương Tiểu Vũ mới nói: “Hơn nữa hình dạng thanh kiếm kia hơi kỳ lạ. Chuôi kiếm trông như Phật Di Lặc, thân kiếm thì như bàn quay. Sau khi thấy máu còn tụ máu lại thành chữ ‘giết’...”
“Chữ giết?”
Phương Hận Thiếu khẽ nhướng mày, sau đó thốt lên: “Đó là Phật Hoàng Kiếm, tuyệt học của á thánh Hàm gia”
Trong Thần Vực, kiếm trận Lục Thần của Hàm Cửu Di khá có tiếng. Hình dạng của Phật Hoàng Kiếm lại rất đặc biệt, thế nên qua miêu tả của Phương Tiểu Vũ, Phương Hận Thiếu lập tức có câu trả lời.
Hai huynh muội liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng đưa ra một đáp án: “Hàm gia”
“Người giấu tên đến từ điện Tử Hồn...” Phương Hận Thiếu thản nhiên nói.
“Thú vị rồi đây. Cuối cùng cũng lộ.” So với sự hờ hững của Phương Hận Thiếu, Phương Tiểu Vũ có vẻ hưng phấn hơn.
***
Sau khi đánh bại Phương Tiểu Vũ, La Chinh không nghỉ ngơi mà lập tức lựa chọn đối thủ tiếp theo.
Các thế lực đứng đầu Thần Vực đều tụ hội ở đảo nổi, tin tức ở đây được truyền đi rất nhanh. Chẳng mấy chốc, những thủ đoạn hắn đã sử dụng sẽ bị truyền ra ngoài.
Đối thủ tiếp theo của hắn là Triệu Tầm xếp thứ một trăm bảy mươi sáu.
Giống như Phương Tiểu Vũ, hắn ta cũng rất hưng phấn khi được La Chinh chọn. Nhưng hắn cũng chẳng hưng phấn được bao lâu.
Triệu Tầm tu luyện thần đạo Ngũ Hành, mà La Chinh đã thu nạp thần đạo Ngũ Hành từ lâu. Hắn muốn ép Triệu Tầm sử dụng thần thông ngoại đạo. Nhưng dường như Triệu Tầm tu luyện theo tuần tự từng bước rõ ràng, không được truyền thụ thần thông ngoại đạo của gia tộc. Đã như vậy, La Chinh cũng không do dự gì nữa. Ngay lúc Triệu Tầm cho rằng mình đang chiếm thế thượng phong, La Chinh rút ngay Phật Hoàng Kiếm ra đuổi giết hắn ta.
Hai mươi bốn trận thắng liên tiếp! Sáu trăm mười nghìn điểm!
Thắng một vị thần cấp thấp là giành được gần một trăm năm mươi điểm, gần tương đương với số điểm tích lũy mà một vị đại viên mãn đánh bại một vị đại viên mãn khác, thực sự quá đáng sợ.
Sau khi trở lại phòng, ánh mắt La Chinh bình tĩnh, giơ tay ra chọn một cái tên nữa.
“Tiếp tục!”
Trong lúc La Chinh không ngừng khiêu chiến đối thủ, các vị thần cấp thấp trong sảnh chúng thần cũng dần hiểu rõ quy luật chọn đối thủ của La Chinh.
Lúc hắn ở vị trí chín mươi sáu, khiêu chiến Phương Tiểu Vũ xếp hạng một trăm chín mươi sáu. Lúc hắn ở vị trí bảy mươi sáu, khiêu chiến Triệu Tầm xếp hạng một trăm bảy mươi sáu. Ở vị trí năm mươi bảy thì khiêu chiến người xếp hạng thứ một trăm năm mươi bảy. Nói cách khác, hắn sẽ chọn đối thủ ở vị trí có số cuối trùng với vị trí của mình.
Điều này khiến cho những vị thần cấp thấp có xếp hạng cao hơn La Chinh cảm thấy rất buồn phiền. Theo quy luật như vậy, xác suất La Chinh chọn bọn họ là rất thấp...
Sau đó La Chinh lại thắng liên tiếp ba trận, giành được hai mươi bảy trận thắng liên tiếp.
Trong lịch sử ở sảnh chúng thần, kỷ lục trong đấu vượt cấp được ghi chép là hai mươi bảy trận thắng liên tiếp. Mà kỷ lục này đã có từ cách đây hơn bốn mươi kỷ nguyên thần rồi. Hiện tại, điều La Chinh muốn chính là phá tan kỷ lục này.
Cùng lúc đó, trong sảnh chúng thần, mọi người cũng bắt đầu lý giải năng lực mới mà kẻ giấu tên này vận dụng.
“Ta chắc chắn, trăm phần trăm đó là Phật Hoàng Kiếm!”
“Tuyệt học của á thánh Hàm gia, Sát Kiếm trong kiếm trận Lục Thần...”
“Nếu là người ngoài thi triển kiếm trận Lục Thần thì uy lực rất bình thường, ‘kiếm thật’ không được coi là thần thông đứng đầu, mà phải dùng sức mạnh bản thân ngưng hình ra ‘kiếm ảo’ mới lợi là hại. Đó cũng là chỗ dựa lớn nhất của Hàm Cửu Di, nhưng để làm được điều đó thì phải phối hợp với thần thông Khoa Thế. Một võ giả chứng thần như hắn thì có gì đáng nói?”
“Chính là người ta sử dụng thần thông Khoa Thế, lại dùng sức mạnh ngưng hình ra kiếm ảo...”
“Cái quái gì vậy? Thần thông của thánh nhân mà võ giả chứng thần có thể dùng sao?”
Sau khi La Chinh sử dụng Phật Hoàng Kiếm, có thể nói giống như một viên đá làm dấy lên sóng gió ngập trời.
Tầm mắt của các vị thần cấp thấp từng giao đấu với La Chinh đều không kém. Những vị thần có thể lọt vào tốp hai trăm đều là những đối tượng được nhà quyền thế chú trọng bồi dưỡng. Một số người giống như Phương Tiểu Vũ, là người thừa kế trực tiếp của dòng chính, địa vị tôn quý.
Bọn họ đã xác định được La Chinh đến từ Hàm gia.
Võ giả tu luyện thần đạo Tử Khí không chỉ có điện Tử Hồn của Hàm gia, nhưng kiếm trận Lục Thần thì chỉ có Hàm Cửu Di biết, điều này không khó đoán.
Nhưng vấn đề chính là ở thần thông Khoa Thế... Trong mắt tất cả các vị thần, loại thần thông kỳ diệu này chỉ thánh nhân mới có, không thể xuất hiện trên người võ giả chứng thần. Điều này vốn dĩ vượt qua lẽ thường.
Vì vậy thường xuyên xảy ra những cuộc tranh luận. Người nói thì thề sống thề chết, nhưng người nghe lại vốn dĩ không tin!
Trong lúc cuộc tranh luận vẫn đang diễn ra quyết liệt, La Chinh lại tiếp tục tiến lên trên bảng xếp hạng...
Hai mươi tám trận thắng liên tiếp...
Hai mươi chín trận thắng liên tiếp...
Ba mươi trận thắng liên tiếp...
Điểm tích lũy tổng cộng là một triệu bốn trăm nghìn điểm, vượt qua thần cấp cao đứng đầu, thậm chí vượt qua một số vị thần đại viên mãn.
Lần này, tình thế trở nên vô cùng vi diệu.
Các nhà quyền thế đều rất ghét người giấu tên. La Chinh giành được lượng điểm tích lũy lớn như vậy, cho dù là người nhà nào thì đều ảnh hưởng tới thứ hạng của vài nhà. Đối mặt với kẻ phá rối như vậy thế mà bọn họ lại không thể làm gì.
La Chinh đã đứng ở vị trí thứ mười bảy với ba mươi trận thắng liên tiếp. Lần này, hắn chọn đối thủ ngẫu nhiên.
Thật bất ngờ, hắn lại chọn phải Tần Thiên Trạch.
Khi Tần Thiên Trạch tiến vào đấu trường các vị thần, y cũng hơi choáng váng. Ban đầu, Tần Thiên Trạch đứng ở vị trí hai mươi mốt. Hai ngày trước, sau khi thắng một trận, thứ hạng của y được nâng lên vị trí mười chín. Y cũng rất muốn khiêu chiến người giấu tên, nhưng dựa theo cách lựa chọn của người giấu tên thì dù người giấu tên này có xếp ở vị trí thứ nhất cũng sẽ chọn người thứ một trăm làm đối thủ của bản thân, e rằng y không có hy vọng.
Nhưng không thể ngờ Tần Thiên Trạch lại gặp người giấu tên khi lựa chọn ngẫu nhiên...
Năm đó, Tần Thiên Trạch là bại tướng dưới tay La Chinh. Trong Thiên Khung tộc, Tần Thiên Trạch đã bại hoàn toàn.
Nhưng trong Thần Vực, khi đệ tử nhà quyền thế bước vào thần cấp thấp thì chính là một đường ranh giới. Những người là con cháu đích tôn nhà quyền thế như Tần Thiên Trạch thường có thể tu luyện thần thông ngoại đạo cao cấp nhất. Thực lực khi vào trận đương nhiên sẽ lợi hại hơn các vị thần bình thường nhiều. Hơn nữa, với tài năng của bản thân, y cũng thoải mái lọt vào tốp hai mươi vị trí đứng đầu.
La Chinh cũng không có hứng thú dây dưa với Tần Thiên Trạch. Mấy trận giao đấu trước La Chinh đều là người chủ động ra tay trước. Nếu đối phương thi triển ra thần đạo mà bản thân hắn chưa học được, hoặc thần thông ngoại đạo gì đó, hắn sẽ kích hoạt thước Vô Lượng thể hấp thụ. Nếu không thấy đối thủ dùng chiêu thức nào mới thì trực tiếp giết chết. Hắn đã kế thừa kiếm trận Lục Thần ở chỗ của Hàm Cửu Di, nhưng ngay cả thần đạo Tử Khí hắn cũng chưa từng sử dụng. Bởi vì khi điều khiển Phật Hoàng Kiếm vốn không thể sử dụng thuật phân tâm khống chế trong thần đạo Tử Khí.
Tần Thiên Trạch đang định nói gì đó thì La Chinh đã đâm Phật Hoàng Kiếm tới giết.
Đúng là thực lực của Tần Thiên Trạch đã có bước tiến dài, ít nhất không bại hoàn toàn như lúc trước, dù sao tu vi của y cũng cao hơn La Chinh một cảnh giới. Sau khi kích hoạt thần cách, sử dụng tới thần thông thật sự thì vẫn tương đối lợi hại.
Y dùng thần đạo Thanh Mộc thi triển ra những cành liễu vô cùng đặc biệt, không ngờ có thể hạn chế Phật Hoàng Kiếm vốn vô hình ở trong đó.
Sau khi Phật Hoàng Kiếm bị chặn, ngược lại La Chinh không hề do dự, nhanh chóng thi triển ra thanh kiếm thứ hai, Trường Nha Kiếm.
Nếu nói Phật Hoàng Kiếm lấy “giết” làm chủ thì Trường Nha Kiếm lấy “cắn” làm chủ, thường có thể khiến đối thủ trực tiếp bị thương. Trường Nha Kiếm bay vèo vèo, bóng dáng Tần Thiên Trạch nhanh chóng tan đi...
Nhưng ngay lúc này, Tần Thiên Trạch đã lớn tiếng hô to: “Đợi đã, ta còn có lời muốn nói...”
Hai thanh kiếm dài lập tức dừng lại trước mặt Tần Thiên Trạch. La Chinh hơi ngạc nhiên, trong đấu trường của các vị thần sẽ không chết thật, chắc hẳn không phải là xin tha đâu nhỉ?
Ai ngờ Tần Thiên Trạch lại tỏ vẻ buồn phiền: “Lúc mới bắt đầu ta đã muốn nói, nhưng ngươi vốn không cho ta cơ hội! Có người muốn ta truyền lời, bảo ngươi ra khỏi phòng, gặp mặt nàng tại sảnh chúng thần”
Hóa ra La Chinh cứ mãi không ra khỏi phòng, nên cho dù người trong sảnh chúng thần muốn nói chuyện với hắn cũng không có cơ hội, chỉ có thể dùng cách này để truyền lời tới hắn. Nhưng vừa mới gặp mặt, Tần Thiên Trạch đã bị La Chinh đuổi giết, không có cơ hội mở miệng.
Tần Thiên Trạch thấy bản thân thua La Chinh cũng không phải chuyện gì ghê gớm, nhưng nếu không truyền lời được thì chỉ sợ rằng hắn sẽ rất thảm!
“Người kia bảo ngươi truyền lời, lẽ nào có thể đoán chắc ta sẽ khiêu chiến ngươi?” La Chinh hỏi.
“Đương nhiên không thể. Nhưng nàng đã thông báo tới các vị thần nằm ở tốp một trăm ba mươi trở lên. Tóm lại, đây chính là những đối tượng ngươi sẽ khiêu chiến.” Tần Thiên Trạch bất đắc dĩ nói.
“Là ai?” La Chinh hỏi.
Những vị thần có thứ hạng cao thì lai lịch đều không tầm thường, phần lớn đều là dòng chính nhà quyền thế, ai lại có được khả năng kêu gọi lớn như vậy?
Tuy Mục Ngưng xếp ở vị trí đầu tiên, nhưng chắc chắn nàng cũng không làm được chuyện này.