Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1866
Chương 1866 : Chương 1866THUẬT LUYỆN THỂ
Chương 1866THUẬT LUYỆN THỂ
Mục Huyết Dung như một chú nai con nhanh nhẹn, một tay cầm đao ngắn, một tay cầm dao găm, chém ra như con thoi vậy.
Nhưng Vũ Thái Bạch lại như dự đoán tất cả nên đã tránh được đòn tấn công của Mục Huyết Dung bằng động tác hết sức đơn giản.
Hai người đấu với nhau nhiều lần đến vậy, lần nào cũng đấu đến lằn ranh sống chết, cả hai đều vô cùng quen thuộc với đối phương.
Nhưng khi so sánh, Vũ Thái Bạch có vẻ thong dong hơn nhiều. Hắn để Mục Huyết Dung tùy ý ra đòn liên tục, bản thân chỉ né tránh thôi…
“Rầm…”
Mỗi khi Mục Huyết Dung chém một đường vào không khí là lại dấy lên sóng máu cao chót vót khiến người ta sợ hãi. Con sóng không ngừng lan tỏa trong không gian vô tận.
Với đệ tử Thần Vực, cảnh tượng như thế này là vô cùng hiếm thấy, chỉ khi những đại viên mãn kia đánh công khai thì họ mới thấy được.
Nhưng với La Chinh thì hắn lại xem nhiều rồi. Dù sao thì sự phá hủy mà những Thiên Tôn gây ra ở vũ trụ Đại Diễn còn khiến người ta sợ hãi hơn cảnh lúc này nhiều.
Tuy nhiên, dù sao vũ trụ Đại Diễn vẫn là cấu trúc của thế giới trong cơ thể, không thể quy chụp với Thần Vực được.
Những Thiên Tôn đó có thể phá hủy một Đại Giới trong vũ trụ, nhưng nếu muốn lật ngửa một ngọn núi ở Thần Vực thì e rằng phải tốn rất nhiều công sức.
Tốc độ đánh của Mục Huyết Dung và Vũ Thái Bạch càng lúc càng nhanh. Từ mặt đất, hai người đã xoay tròn lên giữa không trung trong chớp mắt. Sau đó, bóng dáng Mục Huyết Dung bất thình lình biến mất ở sau lưng Vũ Thái Bạch. Chỗ nàng xuất hiện lần nữa là trên đầu hắn, cùng lúc đó, một nhát đao màu đỏ tươi cũng chém thẳng xuống dưới.
“Xuyên không gian…” La Chinh bĩu môi.
Có lẽ chiêu này của Mục Huyết Dung đã vượt ngoài dự đoán của Vũ Thái Bạch, hay chính Vũ Thái Bạch đã tính sai điều gì, nên khi nàng chém từ đỉnh đầu xuống, hắn lại không kịp tránh đi!
Lúc này, đôi mắt của Vũ Thái Bạch lóe lên vẻ bất ngờ. Một tay nhanh nhẹn chụp vào không gian, tóm lấy nhát đao mà Mục Huyết Dung vừa chém ra.
“Keng keng keng keng!”
Sức mạnh của nhát đao kia đáng sợ thế nào?
Ban nãy Vũ Thái Bạch liên tục tránh né, nên nhát đao của Mục Huyết Dung đã biến thành con sóng, quét đi xa mãi. Mà bây giờ, nhát đao chứa đựng sức mạnh đó lại nổ tung trong tay Vũ Thái Bạch, nếu muốn triệt tiêu nó cũng không phải dễ.
Bàn tay Vũ Thái Bạch tỏa ra một tầng ánh sáng xanh tối. Dưới sự bảo vệ của nó, hắn lại có thể ngang nhiên bóp vỡ nhát đao của Mục Huyết Dung, nhưng vẻ mặt của hắn cũng cẩn trọng hơn rất nhiều. Cùng lúc đó, cả người hắn lùi ra phía sau, xuyên không gian, kéo dài khoảng cách với nàng.
“Thấy lạ lắm nhỉ?” Mục Huyết Dung thản nhiên cười nói, cặp mắt xinh đẹp tràn ngập sát khí: “Có phải ngươi tính sai rồi không?”
Vũ Thái Bạch cúi đầu rồi liên tục bấm đốt tay, đôi mắt hắn lộ vẻ khó hiểu: “Ừ, đúng là tính sai rồi…”
Khi La Chinh nghe được những câu này, hắn lại thấy không có gì vì hắn hoàn toàn không hiểu cuộc nói chuyện của hai người. Tuy nhiên, nó lại lập tức gây ra sóng gió khi truyền tới tai người xem phía bên này.
“Vậy mà Vũ Thái Bạch lại tính sai rồi!”
“Không thể nào, hắn đã đấu với Mục Huyết Dung bao nhiêu lần rồi, chưa lần nào tính sai cả!”
“Có khi nào bây giờ Mục gia đã chuẩn bị cho Mục Huyết Dung thủ đoạn cao thâm nào đó, để quấy nhiễu tính toán của Vũ Thái Bạch không?”
“Không phải thần đạo Đại Diễn được gọi là tính được cả hỗn độn sao? Ngay cả đòn tấn công của Mục Huyết Dung mà Vũ Thái Bạch cũng không tính ra, có vẻ hắn chỉ được vậy là cùng…”
Nghe mấy lời này thì La Chinh coi như mới hiểu ra một chút.
Vì sao Vũ Thái Bạch có thể thoải mái hành hạ Mục Huyết Dung đến chết tận mười lăm lần?
Tất cả chính là nhờ thần đạo Đại Diễn!
La Tiêu là người đầu tiên lĩnh ngộ được toàn bộ thần đạo Đại Diễn, trở thành người đầu tiên được ghi tên trên bia đạo của thần đạo Đại Diễn.
Sau khi La Tiêu được phong Thánh bằng thứ này, rất nhiều người đã đua nhau tìm đến thần đạo Đại Diễn. Nhưng người thực sự có thể lĩnh ngộ được thần đạo Đại Diễn đã ít lại càng ít hơn. Vì thần đạo này quá hư ảo, cực kỳ khó lĩnh ngộ, mà dù có thể lĩnh ngộ được thì cũng khó có thể sử dụng thuần thục.
La Tiêu mở ra vinh quang cho thần đạo Đại Diễn, còn nhờ nó mà được phong thánh. Nhưng ông đã phát triển nó đến mức nào thì không nhiều người biết đến. Vì trong Thần Vực, vốn dĩ các thánh nhân không mấy khi ra tay…
Nếu so ra thì thần đạo Đại Diễn của Vũ Thái Bạch càng khiến các thần biết rõ hơn!
Hắn bấm đốt tay tính toán, tính được chiều cao, tu vi, thực lực của đối phương. Thậm chí hắn còn tính được điểm mạnh, hoàn cảnh, tỉ mỉ bao quát mọi năng lực, nên cho phép thần đạo Đại Diễn tính ra bất kỳ nước đi nào của đối phương.
Mục Huyết Dung luyện thần đạo Tuyệt Sát đến mức đại viên mãn, thực lực của bản thân cực kỳ mạnh. Trong những kẻ có thể so bì sức mạnh với nàng ở khắp Thần Vực này, trừ các thánh nhân và á thánh ra, gần như không có thần đại viên mãn nào có thể nắm chắc phần thắng khi đấu với nàng.
Tuy nhiên, Vũ Thái Bạch lại “tính toán” làm nàng thua liên tiếp đến mười lăm lần.
Bất kỳ lần ra tay nào của nàng, ngay cả một cái chớp mắt, một nhịp tim hay một hành động nhỏ hết sức mơ hồ cũng bị Vũ Thái Bạch tính ra hết, không có lấy một lần sai sót…
Khả năng này của Vũ Thái Bạch được vô số thần ở Thần Vực gọi là kỳ tích.
Hơn nữa, có người nói Vũ Thái Bạch còn dùng thần đạo Đại Diễn để tính toán tương lai. Lý do hắn giữ vững núi Bất Chu, giữ vững La gia là vì hắn đã tính được một tương lai chính xác nên hắn mới kiên trì, liên tục giúp đỡ La gia, vì sớm muộn gì cũng một ngày La Tiêu sẽ “sống lại”.
Nếu cho rằng Vũ Thái Bạch có thể tính được hết mọi thủ đoạn của đối thủ thì cũng không khoa trương lắm. Nhưng nếu cho rằng hắn có thể tính được tương lai của Thần Vực thì lại thổi phồng quá rồi.
Với một chiếc lá bay từ trên cây xuống, nếu biết độ cao của cành cây, biết độ lớn của sức gió thì có thể tính được chiếc lá cây sẽ rơi ở đâu. Ngay cả khi không dùng thần đạo Đại Diễn thì vài vị thần có thiên phú khác thường cũng tính được.
Nhưng một Thần Vực có vô số vị thần, vô số cư dân. Ở trong đó lại có vô số thay đổi. Tuy thần đạo Đại Diễn lợi hại, nhưng làm sao có thể tính được chứ?
Dù sao đi nữa, lúc này Vũ Thái Bạch đã lần đầu tiên tính sai khi gặp Mục Huyết Dung rồi.
“Tính sai là được.” Mục Huyết Dung lộ vẻ đắc ý: “Bây giờ để hòn đảo nổi rách nát của La gia kia chìm vào biển Thời Gian đi, thật sự quá gai mắt…”
Nói rồi, cả người Mục Huyết Dung chợt lượn vòng, chút ánh sáng màu máu tỏa nhẹ ra rồi bao lấy nàng. Ngay lập tức, cả người nàng lại biến mất trước mắt Vũ Thái Bạch.
Ngón trỏ nơi tay trái của Vũ Thái Bạch bấm liên tục. Ngón cái vừa nhấn xuống, ngón út lại chóng thả ra, miệng thì lẩm bẩm, vẻ mặt hắn trông càng nghiêm trọng hơn, như thể hắn thật sự không tính ra…
“Nếu biết rồi thì không cần phí sức nữa.” Giọng nói của Mục Huyết Dung vang lên trong không gian.
Vừa dứt lời, một vệt máu lớn bất thình lình xuất hiện trong không gian. Sau đó thân hình của Mục Huyết Dung đã xuất hiện một bên kia khác, mà vệt máu đó đã vạch một đường dài trên ngực Vũ Thái Bạch.
“Phụt!”
Đến khi vệt máu biến mất thì trên người Vũ Thái Bạch đã có thêm một vết thương ghê rợn. Gần như một nửa thân thể hắn bị cắt ra, chỉ dư lại chút da thịt gắn kết hai nửa thân thể.
“Ôi, Vũ Thái Bạch bị Mục Huyết Dung chém thành hai nửa rồi!”
“Ai cũng nói Mục Huyết Dung chỉ thua vì các phép tính của thần đạo Đại Diễn, nếu là thực lực chân chính thì chưa chắc Vũ Thái Bạch đã mạnh hơn nàng!”
“Không phải nói Vũ Thái Bạch sẽ nghiền ép nàng sao? Ta đã dùng cả gia tài để đặt cược vào hắn rồi đó.”
Thấy cảnh tượng đó, La Chinh cũng lộ vẻ lo lắng. Có lẽ Vũ Thái Bạch sẽ không chết thật, nhưng liệu đảo nổi của La gia có rơi xuống biển Thời Gian do hắn thua không?
Bản thân Vũ Thái Bạch lại trông có vẻ bình tĩnh. Chỉ thấy hắn giơ tay nhẹ nhàng đặt lên ngực mình, sau đó thân thể vốn đang bị đứt thành hai nửa kia nhanh chóng hợp lại làm một. Vết thương vừa nhìn đã thấy kinh hãi của hắn cũng biến mất hẳn.
Sau đó Vũ Thái Bạch nghiêm túc nói: “Đảo nổi La gia sẽ không rơi xuống biển Thời Gian… Ngươi thua dưới tay ta mười lăm lần, nhất định phải nhờ đến mấy lão già khốn kiếp của các Thánh Đường kia nghĩ kế thì ngươi mới phá được ‘Diễn Toán Như Hà’ của ta… Nếu sự đã rồi, ta có thể để ngươi nhìn thử, cũng để mấy lão già của các Thánh Đường nhìn xem, rằng sau này ta sẽ xé toạc thân thể các ngươi thế nào, san bằng đảo nổi của các ngươi ra sao!”
Chỉ thấy hai vai hắn chợt run nhẹ, quần áo sau bả vai đột nhiên căng lên. Ngoài ra, phần ngực, đùi, cẳng chân, gần như nơi nào trên thân thể cũng bắt đầu nở rộng. Khi mọi người thấy cảnh tượng này, họ đều lộ vẻ tò mò, ngay cả La Chinh cũng phải trợn mắt há mồm.
Trong chốc lát, thanh niên ốm yếu Vũ Thái Bạch này đã biến thành một kẻ to con vô cùng cơ bắp. Quần áo trên người hắn nhanh chóng bị căng rách, trong những mạch máu trên cơ bắp cuồn cuộn kia còn có tia sáng bảy màu rực rỡ!
“Đây là nguồn sức mạnh đang chảy trong mạch máu thì phải, hình như đã thay cho máu… Làm thế nào mà Vũ Thái Bạch lại làm được?” Thấy vậy, La Chinh hết sức ngạc nhiên.
Sức mạnh của thần không do cơ bắp quyết định, mà là do nguồn sức mạnh. Nhưng hình như Vũ Thái Bạch đang phô diễn một thuật luyện thể chưa từng xuất hiện trong Thần Vực!
Chương 1866THUẬT LUYỆN THỂ
Mục Huyết Dung như một chú nai con nhanh nhẹn, một tay cầm đao ngắn, một tay cầm dao găm, chém ra như con thoi vậy.
Nhưng Vũ Thái Bạch lại như dự đoán tất cả nên đã tránh được đòn tấn công của Mục Huyết Dung bằng động tác hết sức đơn giản.
Hai người đấu với nhau nhiều lần đến vậy, lần nào cũng đấu đến lằn ranh sống chết, cả hai đều vô cùng quen thuộc với đối phương.
Nhưng khi so sánh, Vũ Thái Bạch có vẻ thong dong hơn nhiều. Hắn để Mục Huyết Dung tùy ý ra đòn liên tục, bản thân chỉ né tránh thôi…
“Rầm…”
Mỗi khi Mục Huyết Dung chém một đường vào không khí là lại dấy lên sóng máu cao chót vót khiến người ta sợ hãi. Con sóng không ngừng lan tỏa trong không gian vô tận.
Với đệ tử Thần Vực, cảnh tượng như thế này là vô cùng hiếm thấy, chỉ khi những đại viên mãn kia đánh công khai thì họ mới thấy được.
Nhưng với La Chinh thì hắn lại xem nhiều rồi. Dù sao thì sự phá hủy mà những Thiên Tôn gây ra ở vũ trụ Đại Diễn còn khiến người ta sợ hãi hơn cảnh lúc này nhiều.
Tuy nhiên, dù sao vũ trụ Đại Diễn vẫn là cấu trúc của thế giới trong cơ thể, không thể quy chụp với Thần Vực được.
Những Thiên Tôn đó có thể phá hủy một Đại Giới trong vũ trụ, nhưng nếu muốn lật ngửa một ngọn núi ở Thần Vực thì e rằng phải tốn rất nhiều công sức.
Tốc độ đánh của Mục Huyết Dung và Vũ Thái Bạch càng lúc càng nhanh. Từ mặt đất, hai người đã xoay tròn lên giữa không trung trong chớp mắt. Sau đó, bóng dáng Mục Huyết Dung bất thình lình biến mất ở sau lưng Vũ Thái Bạch. Chỗ nàng xuất hiện lần nữa là trên đầu hắn, cùng lúc đó, một nhát đao màu đỏ tươi cũng chém thẳng xuống dưới.
“Xuyên không gian…” La Chinh bĩu môi.
Có lẽ chiêu này của Mục Huyết Dung đã vượt ngoài dự đoán của Vũ Thái Bạch, hay chính Vũ Thái Bạch đã tính sai điều gì, nên khi nàng chém từ đỉnh đầu xuống, hắn lại không kịp tránh đi!
Lúc này, đôi mắt của Vũ Thái Bạch lóe lên vẻ bất ngờ. Một tay nhanh nhẹn chụp vào không gian, tóm lấy nhát đao mà Mục Huyết Dung vừa chém ra.
“Keng keng keng keng!”
Sức mạnh của nhát đao kia đáng sợ thế nào?
Ban nãy Vũ Thái Bạch liên tục tránh né, nên nhát đao của Mục Huyết Dung đã biến thành con sóng, quét đi xa mãi. Mà bây giờ, nhát đao chứa đựng sức mạnh đó lại nổ tung trong tay Vũ Thái Bạch, nếu muốn triệt tiêu nó cũng không phải dễ.
Bàn tay Vũ Thái Bạch tỏa ra một tầng ánh sáng xanh tối. Dưới sự bảo vệ của nó, hắn lại có thể ngang nhiên bóp vỡ nhát đao của Mục Huyết Dung, nhưng vẻ mặt của hắn cũng cẩn trọng hơn rất nhiều. Cùng lúc đó, cả người hắn lùi ra phía sau, xuyên không gian, kéo dài khoảng cách với nàng.
“Thấy lạ lắm nhỉ?” Mục Huyết Dung thản nhiên cười nói, cặp mắt xinh đẹp tràn ngập sát khí: “Có phải ngươi tính sai rồi không?”
Vũ Thái Bạch cúi đầu rồi liên tục bấm đốt tay, đôi mắt hắn lộ vẻ khó hiểu: “Ừ, đúng là tính sai rồi…”
Khi La Chinh nghe được những câu này, hắn lại thấy không có gì vì hắn hoàn toàn không hiểu cuộc nói chuyện của hai người. Tuy nhiên, nó lại lập tức gây ra sóng gió khi truyền tới tai người xem phía bên này.
“Vậy mà Vũ Thái Bạch lại tính sai rồi!”
“Không thể nào, hắn đã đấu với Mục Huyết Dung bao nhiêu lần rồi, chưa lần nào tính sai cả!”
“Có khi nào bây giờ Mục gia đã chuẩn bị cho Mục Huyết Dung thủ đoạn cao thâm nào đó, để quấy nhiễu tính toán của Vũ Thái Bạch không?”
“Không phải thần đạo Đại Diễn được gọi là tính được cả hỗn độn sao? Ngay cả đòn tấn công của Mục Huyết Dung mà Vũ Thái Bạch cũng không tính ra, có vẻ hắn chỉ được vậy là cùng…”
Nghe mấy lời này thì La Chinh coi như mới hiểu ra một chút.
Vì sao Vũ Thái Bạch có thể thoải mái hành hạ Mục Huyết Dung đến chết tận mười lăm lần?
Tất cả chính là nhờ thần đạo Đại Diễn!
La Tiêu là người đầu tiên lĩnh ngộ được toàn bộ thần đạo Đại Diễn, trở thành người đầu tiên được ghi tên trên bia đạo của thần đạo Đại Diễn.
Sau khi La Tiêu được phong Thánh bằng thứ này, rất nhiều người đã đua nhau tìm đến thần đạo Đại Diễn. Nhưng người thực sự có thể lĩnh ngộ được thần đạo Đại Diễn đã ít lại càng ít hơn. Vì thần đạo này quá hư ảo, cực kỳ khó lĩnh ngộ, mà dù có thể lĩnh ngộ được thì cũng khó có thể sử dụng thuần thục.
La Tiêu mở ra vinh quang cho thần đạo Đại Diễn, còn nhờ nó mà được phong thánh. Nhưng ông đã phát triển nó đến mức nào thì không nhiều người biết đến. Vì trong Thần Vực, vốn dĩ các thánh nhân không mấy khi ra tay…
Nếu so ra thì thần đạo Đại Diễn của Vũ Thái Bạch càng khiến các thần biết rõ hơn!
Hắn bấm đốt tay tính toán, tính được chiều cao, tu vi, thực lực của đối phương. Thậm chí hắn còn tính được điểm mạnh, hoàn cảnh, tỉ mỉ bao quát mọi năng lực, nên cho phép thần đạo Đại Diễn tính ra bất kỳ nước đi nào của đối phương.
Mục Huyết Dung luyện thần đạo Tuyệt Sát đến mức đại viên mãn, thực lực của bản thân cực kỳ mạnh. Trong những kẻ có thể so bì sức mạnh với nàng ở khắp Thần Vực này, trừ các thánh nhân và á thánh ra, gần như không có thần đại viên mãn nào có thể nắm chắc phần thắng khi đấu với nàng.
Tuy nhiên, Vũ Thái Bạch lại “tính toán” làm nàng thua liên tiếp đến mười lăm lần.
Bất kỳ lần ra tay nào của nàng, ngay cả một cái chớp mắt, một nhịp tim hay một hành động nhỏ hết sức mơ hồ cũng bị Vũ Thái Bạch tính ra hết, không có lấy một lần sai sót…
Khả năng này của Vũ Thái Bạch được vô số thần ở Thần Vực gọi là kỳ tích.
Hơn nữa, có người nói Vũ Thái Bạch còn dùng thần đạo Đại Diễn để tính toán tương lai. Lý do hắn giữ vững núi Bất Chu, giữ vững La gia là vì hắn đã tính được một tương lai chính xác nên hắn mới kiên trì, liên tục giúp đỡ La gia, vì sớm muộn gì cũng một ngày La Tiêu sẽ “sống lại”.
Nếu cho rằng Vũ Thái Bạch có thể tính được hết mọi thủ đoạn của đối thủ thì cũng không khoa trương lắm. Nhưng nếu cho rằng hắn có thể tính được tương lai của Thần Vực thì lại thổi phồng quá rồi.
Với một chiếc lá bay từ trên cây xuống, nếu biết độ cao của cành cây, biết độ lớn của sức gió thì có thể tính được chiếc lá cây sẽ rơi ở đâu. Ngay cả khi không dùng thần đạo Đại Diễn thì vài vị thần có thiên phú khác thường cũng tính được.
Nhưng một Thần Vực có vô số vị thần, vô số cư dân. Ở trong đó lại có vô số thay đổi. Tuy thần đạo Đại Diễn lợi hại, nhưng làm sao có thể tính được chứ?
Dù sao đi nữa, lúc này Vũ Thái Bạch đã lần đầu tiên tính sai khi gặp Mục Huyết Dung rồi.
“Tính sai là được.” Mục Huyết Dung lộ vẻ đắc ý: “Bây giờ để hòn đảo nổi rách nát của La gia kia chìm vào biển Thời Gian đi, thật sự quá gai mắt…”
Nói rồi, cả người Mục Huyết Dung chợt lượn vòng, chút ánh sáng màu máu tỏa nhẹ ra rồi bao lấy nàng. Ngay lập tức, cả người nàng lại biến mất trước mắt Vũ Thái Bạch.
Ngón trỏ nơi tay trái của Vũ Thái Bạch bấm liên tục. Ngón cái vừa nhấn xuống, ngón út lại chóng thả ra, miệng thì lẩm bẩm, vẻ mặt hắn trông càng nghiêm trọng hơn, như thể hắn thật sự không tính ra…
“Nếu biết rồi thì không cần phí sức nữa.” Giọng nói của Mục Huyết Dung vang lên trong không gian.
Vừa dứt lời, một vệt máu lớn bất thình lình xuất hiện trong không gian. Sau đó thân hình của Mục Huyết Dung đã xuất hiện một bên kia khác, mà vệt máu đó đã vạch một đường dài trên ngực Vũ Thái Bạch.
“Phụt!”
Đến khi vệt máu biến mất thì trên người Vũ Thái Bạch đã có thêm một vết thương ghê rợn. Gần như một nửa thân thể hắn bị cắt ra, chỉ dư lại chút da thịt gắn kết hai nửa thân thể.
“Ôi, Vũ Thái Bạch bị Mục Huyết Dung chém thành hai nửa rồi!”
“Ai cũng nói Mục Huyết Dung chỉ thua vì các phép tính của thần đạo Đại Diễn, nếu là thực lực chân chính thì chưa chắc Vũ Thái Bạch đã mạnh hơn nàng!”
“Không phải nói Vũ Thái Bạch sẽ nghiền ép nàng sao? Ta đã dùng cả gia tài để đặt cược vào hắn rồi đó.”
Thấy cảnh tượng đó, La Chinh cũng lộ vẻ lo lắng. Có lẽ Vũ Thái Bạch sẽ không chết thật, nhưng liệu đảo nổi của La gia có rơi xuống biển Thời Gian do hắn thua không?
Bản thân Vũ Thái Bạch lại trông có vẻ bình tĩnh. Chỉ thấy hắn giơ tay nhẹ nhàng đặt lên ngực mình, sau đó thân thể vốn đang bị đứt thành hai nửa kia nhanh chóng hợp lại làm một. Vết thương vừa nhìn đã thấy kinh hãi của hắn cũng biến mất hẳn.
Sau đó Vũ Thái Bạch nghiêm túc nói: “Đảo nổi La gia sẽ không rơi xuống biển Thời Gian… Ngươi thua dưới tay ta mười lăm lần, nhất định phải nhờ đến mấy lão già khốn kiếp của các Thánh Đường kia nghĩ kế thì ngươi mới phá được ‘Diễn Toán Như Hà’ của ta… Nếu sự đã rồi, ta có thể để ngươi nhìn thử, cũng để mấy lão già của các Thánh Đường nhìn xem, rằng sau này ta sẽ xé toạc thân thể các ngươi thế nào, san bằng đảo nổi của các ngươi ra sao!”
Chỉ thấy hai vai hắn chợt run nhẹ, quần áo sau bả vai đột nhiên căng lên. Ngoài ra, phần ngực, đùi, cẳng chân, gần như nơi nào trên thân thể cũng bắt đầu nở rộng. Khi mọi người thấy cảnh tượng này, họ đều lộ vẻ tò mò, ngay cả La Chinh cũng phải trợn mắt há mồm.
Trong chốc lát, thanh niên ốm yếu Vũ Thái Bạch này đã biến thành một kẻ to con vô cùng cơ bắp. Quần áo trên người hắn nhanh chóng bị căng rách, trong những mạch máu trên cơ bắp cuồn cuộn kia còn có tia sáng bảy màu rực rỡ!
“Đây là nguồn sức mạnh đang chảy trong mạch máu thì phải, hình như đã thay cho máu… Làm thế nào mà Vũ Thái Bạch lại làm được?” Thấy vậy, La Chinh hết sức ngạc nhiên.
Sức mạnh của thần không do cơ bắp quyết định, mà là do nguồn sức mạnh. Nhưng hình như Vũ Thái Bạch đang phô diễn một thuật luyện thể chưa từng xuất hiện trong Thần Vực!