Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1865
Chương 1865 : Chương 1865THỰC LỰC CỦA ĐẠI VIÊN MÃN
Chương 1865THỰC LỰC CỦA ĐẠI VIÊN MÃN
Người tinh ý vừa nhìn đã hiểu rằng người giấu tên này thực sự chẳng quan tâm ba món chí bảo hồng mông kia.
Hơn nữa, hóa ra người giấu tên có thành kiến khá lớn với Mục Ngưng nên mới hành động như vậy, coi như cố tình chọc tức nàng.
Nhưng tính tình của Mục Ngưng lại cực kỳ nghiêm túc, hơn nữa người giấu tên toàn thích lấy Hàm Lưu Tô ra để khinh rẻ nàng, có nhắm mắt cũng đoán được tâm trạng của nàng lúc này!
“Chuyện này… không hay lắm đâu nhỉ?” Hàm Lưu Tô cũng không ngờ được, vì nàng hoàn toàn không thể đoán trước chuyện này sẽ xảy ra.
“Nếu ngươi đồng ý thì dĩ nhiên ta sẽ làm vậy.” La Chinh thản nhiên nói.
“Tất nhiên ta đồng ý.” Hàm Lưu Tô cười thật tươi rồi gật đầu, khóe môi cong lên, tạo thành một đường vòng cung đáng yêu, ánh mắt hơi liếc về phía Mục Ngưng.
Mục Ngưng đã nhẫn nhịn rất lâu nhưng cuối cùng vẫn bị ánh mắt của Hàm Lưu Tô chọc giận. Hành động này của La Chinh còn đáng ghét hơn cả việc trắng trợn khiêu khích và bôi nhọ. Mà nàng lại không thể trút giận lên đầu Hàm Lưu Tô, vậy nên nàng chặn trước mặt La Chinh rồi giận dữ hỏi: “Rốt cuộc ngươi có ý gì?”
Ai ngờ La Chinh lại ngẩng lên trông về nơi xa, làm lơ Mục Ngưng mà chỉ tay về phía đằng xa rồi nói: “Bắt đầu rồi…”
Đằng xa…
Một bóng người từ từ trải dài trên cánh đồng hoang màu máu rộng mênh mông. Đó là một cô gái có dáng người yêu kiều.
Nàng khoác một chiếc áo màu máu, bước đi chậm rãi trên đồng hoang bát ngát. Sát khí nặng nề của nàng như thật thể đang tỏa ra. Ngay cả cách một khoảng không ngắn thì La Chinh vẫn có thể cảm nhận được sự đe dọa của cái chết.
Sát khí đó như từng con dao sắc đặt trước ngực mọi người. Chỉ cần một ánh mắt của nàng thì những mũi dao nhọn đó có thể đâm xuyên tim bất kỳ ai, lấy mạng của bất cứ người nào.
“Mục Huyết Dung… Đây là khí thế của thần đại viên mãn sao?” La Chinh khẽ nheo mắt lại.
Tuy khí thế của Hàm Cửu Di hoàn toàn khác với Mục Huyết Dung, hơn nữa nàng ta còn là Á Thánh, nhưng La Chinh thấy, khí thế đó của nàng ta không quá mạnh như Mục Huyết Dung.
“Mục Huyết Dung đến rồi…”
“Sát khí mạnh quá, thần đạo Tuyệt Sát mà nàng tu luyện đã viên mãn từ lâu. Nghe nói nàng còn lĩnh ngộ ba thần thông ngoại đạo của thần đạo Tuyệt Sát, xem ra lúc này nàng lại tiến bộ kha khá rồi!”
“Nhưng năm nay vẫn sẽ bị Vũ Thái Bạch hành hạ đến chết thôi nhỉ?”
Kể từ sau khi đảo nổi của La gia bị tiêu diệt, mỗi lần đến lúc xếp hạng đảo nổi, Vũ Thái Bạch lại khiêu chiến với Mục Huyết Dung một lần, mà lần nào cũng hành hạ nàng.
Nhưng mấu chốt là, Mục Huyết Dung cũng kỳ quặc. Nàng hoàn toàn có thể tránh việc Vũ Thái Bạch khiêu chiến, vì theo quy tắc, trên bảng xếp hạng ở đảo nổi này, đại viên mãn chỉ cần đánh một trận công khai là được. Mục Huyết Dung chỉ cần khiêu chiến trước với bất kỳ đại viên mãn nào là được.
Tuy nhiên, lần nào nàng cũng cố tình đợi Vũ Thái Bạch, có thể nói là càng thua thì càng muốn đánh, mà càng đánh lại càng thua… Cho nên đảo nổi từng đồn đại rằng, có phải hòn ngọc quý được nâng niu chiều chuộng của Mục gia này có khuynh hướng thích bị hành hạ từ nhỏ không. Vì thỉnh thoảng, nàng nhất định phải bị Vũ Thái Bạch hành hạ một lần thì mới vui được.
“Tỷ tỷ đến rồi!” Mục Ngưng lên tiếng cười nói. Vừa nói, nàng vừa thản nhiên liếc nhìn La Chinh, nàng cố tình nói câu này cho La Chinh nghe.
Dù Mục Ngưng đã là thần, nhưng vẫn không bỏ được lòng dạ phụ nữ. La Chinh vừa mới thiên vị trắng trợn Hàm Lưu Tô, khiến nàng tức điên. Lúc này, nàng càng muốn chứng minh điều gì đó với hắn. Vì nàng luôn hãnh diện bởi có được tỷ tỷ như vậy, nên tất nhiên nàng phải nhắc nhở hắn, rằng Mục Huyết Dung là tỷ tỷ ruột của nàng!
Nhưng La Chinh lại chẳng phản ứng chút nào, ánh mắt của hắn rơi vào phía bên kia, người thanh niên kia… Vũ Thái Bạch xuất hiện rồi.
“Lại gặp mặt nữa rồi…” La Chinh nhìn Vũ Thái Bạch rồi lẩm bẩm.
“Ngươi nói gì cơ?” Mục Ngưng vẫn rất chú ý đến người giấu tên bên cạnh nên bèn lên tiếng hỏi.
“Không nói chuyện với ngươi!” La Chinh tức giận trả lời.
“Ngươi…” Cặp chân mày của Mục Ngưng nhướng lên. Nàng chưa từng thấy tên nào phớt lờ mình đến mức này. Vẻ mặt nàng trông như hận không thể nuốt chửng kẻ giấu tên này vậy.
Ở bên cạnh, Hàm Lưu Tô nở nụ cười thản nhiên, lòng nàng lại rất hài lòng. Dù người giấu tên có phải là La Chinh không, thì nàng vẫn hết sức vui vẻ, vì xem như hắn đã trút giận thay nàng.
So với sát khí nặng nề của Mục Huyết Dung thì Vũ Thái Bạch nhẹ nhàng hơn nhiều.
Kiểu khí thế ung dung trầm tĩnh này tỏa ra, tựa như dưới gầm trời này chẳng có gì có thể hòa tan hắn được…
Lần đầu thấy Vũ Thái Bạch, La Chinh đã cảm nhận được hơi thở này. Lúc đó, vốn dĩ hắn không hiểu nổi hơi thở hùng mạnh đó, mà chỉ thoáng cảm nhận được rằng cả vũ trụ vô tận này đang sợ sệt trước sự tồn tại của Vũ Thái Bạch.
“Vũ Thái Bạch vẫn thế, hắn luôn khó lường như vậy.”
“Bây giờ hắn đã điều khiển được cả núi Bất Chu, nghe nói các thánh nhân còn không làm gì hắn. E rằng Mục Huyết Dung càng không phải là đối thủ của hắn.”
“Đừng nói bừa, khả năng của núi Bất Chu không thể sử dụng được ở bảng ngọc bích chúng thần. Huống hồ, Mục Huyết Dung cũng tiến bộ khá nhiều. Lần trước, nàng đánh công khai với Đường Vãn, mọi người cũng thấy rồi, nghe nói nàng còn chưa dùng hết thực lực đâu!”
Ngoại trừ việc chú ý hai người ở đằng xa, La Chinh cũng rất chăm chú nghe những người khác bàn tán. Hắn còn quá lạ lẫm với Thần Vực, còn rất nhiều điều thường thức mà hắn cần phải nhồi nhét vào.
Đúng lúc này, bỗng nhiên Vũ Thái Bạch lại lên tiếng: “Lại gặp nhau, đây là lần thứ mười sáu rồi.”
Trước đó, Mục Huyết Dung đã thua Vũ Thái Bạch mười lăm lần liên tiếp!
Người khác rất khó hình dung, tính cách Mục Huyết Dung kiêu ngạo thế kia thì sao có thể chịu được nhiều lần thất bại như vậy.
Vẻ mặt của Mục Huyết Dung xem như bình tĩnh: “Lần này ta sẽ không thua ngươi đâu.”
Vũ Thái Bạch không nói gì mà chỉ cười: “Lần nào cũng kiếm điểm tích lũy từ ngươi, ta áy náy lắm.”
Nghe Vũ Thái Bạch nói vậy, đám thần bèn xì xào một trận…
“Vũ Thái Bạch nói nghe giả tạo ghê.”
“Ai cũng biết hắn không ưa Mục gia mà…”
“Toàn bộ La gia thực sự đã bị diệt rồi, không có khả năng khôi phục nữa. Sao Vũ Thái Bạch phải khổ sở kiên trì thế?”
Trong mắt rất nhiều người, Vũ Thái Bạch đã rất xuất sắc rồi.
Nếu hắn từ bỏ việc đối chọi với Mục gia và các Thánh Đường, bỏ việc cứu giúp sư phụ La Tiêu của hắn, thì sau này hắn còn có thể lại được phong thánh lần nữa. Ngay cả chuyện tạo ra thêm một hòn đảo nổi của Vũ gia trên biển Thời Gian này cũng không phải chuyện không thể.
“Không còn khả năng khôi phục sao…” Đôi mắt của La Chinh lóe lên một tia dữ tợn. Hắn nắm chặt tay, trong đầu hiện ra hòn đảo nổi điêu tàn của La gia. Bỗng nhiên, trong lòng hắn bùng lên ngọn lửa giận dữ. Tóm lại, sẽ có một ngày hắn làm đảo nổi của La gia đi lên như vầng thái dương, rồi nghiền ép tất cả những nhà quyền thế kia dưới chân.
Lúc này, hắn chỉ là một con chuột con cần phải giấu tên thôi. Với hắn, nhà quyền thế nào cũng là quái vật khổng lồ, chỉ thể nhìn mà không thể chạm đến. Hắn còn cần phải che giấu bản thân cho kỹ, bước đi hết sức cẩn thận.
“Không cần áy náy đâu.” Mục Huyết Dung thản nhiên nói: “Bây giờ ta sẽ khiến ngươi nôn ra cả vốn lẫn lãi…”
Nói rồi, Mục Huyết Dung nhẹ nhàng giơ hai tay lên. Ngay lập tức, có hai luồng sáng hiện lên từ đôi tay của nàng rồi tạo thành hai thanh vũ khí. Tay phải thì nắm thanh đao cong lấp lánh ánh bạc, mũi đao hình vòng cung. Trên thân đao rộng tỏa ra ánh sáng xanh mờ mờ, mà ánh sáng xanh đó lại được đan xen chữ Phạn mảnh dẻ màu vàng kim, vừa độc đáo vừa đặc biệt. Tay trái nàng cầm sẵn một con dao găm mỏng. Nó trông bình thường, không có gì lạ, giống như không hề có bất kỳ điểm bất thường nào.
Vũ Thái Bạch lại đưa tay trái ra sau người, các ngón tay phải chuyển động liên tục như đang tính toán điều gì. Hắn không hề tiết lộ vũ khí của bản thân mà chỉ thản nhiên nói: “Bắt đầu đi…”
Đôi mắt của Mục Huyết Dung chợt truyền ra một cơn thủy triều màu máu, bước một bước rộng lao về phía Vũ Thái Bạch. Sóng máu quay cuồng không ngừng trong mắt nàng, kéo dài theo hai má nàng ra phía sau, để lại hai vệt máu, tốc độ nhanh đến mức không thể tưởng tượng được.
“Vút…”
Mục Huyết Dung đã đến gần Vũ Thái Bạch như cơn gió, đao cong nơi tay phải đã lặng lẽ quét thành một vòng cung màu máu.
Vũ Thái Bạch dịch qua một bên một cách lạ lùng, giống như tên khúc gỗ, nhẹ nhàng tránh né vòng cung màu máu kia. Vòng cung không chém trúng, lại bắt đầu lớn lên không ngừng. Từ kích cỡ vài thước, nó nhanh chóng khuếch đại đến kích cỡ mấy trượng, rồi tiếp tục khuếch đại đến kích thước hơn trăm trượng. Sau khi năng lượng chứa đựng trong đó được phát ra hết, nó lại biến thành một ngọn sóng thần màu máu vô cùng khổng lồ, kéo dài đến nơi tận cùng thế giới rồi mới từ từ bình lặng.
“Một nhát này lại có sức mạnh như vậy, mà toàn bộ sức mạnh đó chỉ vừa mới dồn tụ lại trong thanh đao cong của nàng.” La Chinh nhìn sóng thần màu máu giăng đầy trời. Lần đầu chứng kiến cuộc chiến giữa các thần đại viên mãn, hắn cũng phải líu lưỡi hồi lâu.
Chương 1865THỰC LỰC CỦA ĐẠI VIÊN MÃN
Người tinh ý vừa nhìn đã hiểu rằng người giấu tên này thực sự chẳng quan tâm ba món chí bảo hồng mông kia.
Hơn nữa, hóa ra người giấu tên có thành kiến khá lớn với Mục Ngưng nên mới hành động như vậy, coi như cố tình chọc tức nàng.
Nhưng tính tình của Mục Ngưng lại cực kỳ nghiêm túc, hơn nữa người giấu tên toàn thích lấy Hàm Lưu Tô ra để khinh rẻ nàng, có nhắm mắt cũng đoán được tâm trạng của nàng lúc này!
“Chuyện này… không hay lắm đâu nhỉ?” Hàm Lưu Tô cũng không ngờ được, vì nàng hoàn toàn không thể đoán trước chuyện này sẽ xảy ra.
“Nếu ngươi đồng ý thì dĩ nhiên ta sẽ làm vậy.” La Chinh thản nhiên nói.
“Tất nhiên ta đồng ý.” Hàm Lưu Tô cười thật tươi rồi gật đầu, khóe môi cong lên, tạo thành một đường vòng cung đáng yêu, ánh mắt hơi liếc về phía Mục Ngưng.
Mục Ngưng đã nhẫn nhịn rất lâu nhưng cuối cùng vẫn bị ánh mắt của Hàm Lưu Tô chọc giận. Hành động này của La Chinh còn đáng ghét hơn cả việc trắng trợn khiêu khích và bôi nhọ. Mà nàng lại không thể trút giận lên đầu Hàm Lưu Tô, vậy nên nàng chặn trước mặt La Chinh rồi giận dữ hỏi: “Rốt cuộc ngươi có ý gì?”
Ai ngờ La Chinh lại ngẩng lên trông về nơi xa, làm lơ Mục Ngưng mà chỉ tay về phía đằng xa rồi nói: “Bắt đầu rồi…”
Đằng xa…
Một bóng người từ từ trải dài trên cánh đồng hoang màu máu rộng mênh mông. Đó là một cô gái có dáng người yêu kiều.
Nàng khoác một chiếc áo màu máu, bước đi chậm rãi trên đồng hoang bát ngát. Sát khí nặng nề của nàng như thật thể đang tỏa ra. Ngay cả cách một khoảng không ngắn thì La Chinh vẫn có thể cảm nhận được sự đe dọa của cái chết.
Sát khí đó như từng con dao sắc đặt trước ngực mọi người. Chỉ cần một ánh mắt của nàng thì những mũi dao nhọn đó có thể đâm xuyên tim bất kỳ ai, lấy mạng của bất cứ người nào.
“Mục Huyết Dung… Đây là khí thế của thần đại viên mãn sao?” La Chinh khẽ nheo mắt lại.
Tuy khí thế của Hàm Cửu Di hoàn toàn khác với Mục Huyết Dung, hơn nữa nàng ta còn là Á Thánh, nhưng La Chinh thấy, khí thế đó của nàng ta không quá mạnh như Mục Huyết Dung.
“Mục Huyết Dung đến rồi…”
“Sát khí mạnh quá, thần đạo Tuyệt Sát mà nàng tu luyện đã viên mãn từ lâu. Nghe nói nàng còn lĩnh ngộ ba thần thông ngoại đạo của thần đạo Tuyệt Sát, xem ra lúc này nàng lại tiến bộ kha khá rồi!”
“Nhưng năm nay vẫn sẽ bị Vũ Thái Bạch hành hạ đến chết thôi nhỉ?”
Kể từ sau khi đảo nổi của La gia bị tiêu diệt, mỗi lần đến lúc xếp hạng đảo nổi, Vũ Thái Bạch lại khiêu chiến với Mục Huyết Dung một lần, mà lần nào cũng hành hạ nàng.
Nhưng mấu chốt là, Mục Huyết Dung cũng kỳ quặc. Nàng hoàn toàn có thể tránh việc Vũ Thái Bạch khiêu chiến, vì theo quy tắc, trên bảng xếp hạng ở đảo nổi này, đại viên mãn chỉ cần đánh một trận công khai là được. Mục Huyết Dung chỉ cần khiêu chiến trước với bất kỳ đại viên mãn nào là được.
Tuy nhiên, lần nào nàng cũng cố tình đợi Vũ Thái Bạch, có thể nói là càng thua thì càng muốn đánh, mà càng đánh lại càng thua… Cho nên đảo nổi từng đồn đại rằng, có phải hòn ngọc quý được nâng niu chiều chuộng của Mục gia này có khuynh hướng thích bị hành hạ từ nhỏ không. Vì thỉnh thoảng, nàng nhất định phải bị Vũ Thái Bạch hành hạ một lần thì mới vui được.
“Tỷ tỷ đến rồi!” Mục Ngưng lên tiếng cười nói. Vừa nói, nàng vừa thản nhiên liếc nhìn La Chinh, nàng cố tình nói câu này cho La Chinh nghe.
Dù Mục Ngưng đã là thần, nhưng vẫn không bỏ được lòng dạ phụ nữ. La Chinh vừa mới thiên vị trắng trợn Hàm Lưu Tô, khiến nàng tức điên. Lúc này, nàng càng muốn chứng minh điều gì đó với hắn. Vì nàng luôn hãnh diện bởi có được tỷ tỷ như vậy, nên tất nhiên nàng phải nhắc nhở hắn, rằng Mục Huyết Dung là tỷ tỷ ruột của nàng!
Nhưng La Chinh lại chẳng phản ứng chút nào, ánh mắt của hắn rơi vào phía bên kia, người thanh niên kia… Vũ Thái Bạch xuất hiện rồi.
“Lại gặp mặt nữa rồi…” La Chinh nhìn Vũ Thái Bạch rồi lẩm bẩm.
“Ngươi nói gì cơ?” Mục Ngưng vẫn rất chú ý đến người giấu tên bên cạnh nên bèn lên tiếng hỏi.
“Không nói chuyện với ngươi!” La Chinh tức giận trả lời.
“Ngươi…” Cặp chân mày của Mục Ngưng nhướng lên. Nàng chưa từng thấy tên nào phớt lờ mình đến mức này. Vẻ mặt nàng trông như hận không thể nuốt chửng kẻ giấu tên này vậy.
Ở bên cạnh, Hàm Lưu Tô nở nụ cười thản nhiên, lòng nàng lại rất hài lòng. Dù người giấu tên có phải là La Chinh không, thì nàng vẫn hết sức vui vẻ, vì xem như hắn đã trút giận thay nàng.
So với sát khí nặng nề của Mục Huyết Dung thì Vũ Thái Bạch nhẹ nhàng hơn nhiều.
Kiểu khí thế ung dung trầm tĩnh này tỏa ra, tựa như dưới gầm trời này chẳng có gì có thể hòa tan hắn được…
Lần đầu thấy Vũ Thái Bạch, La Chinh đã cảm nhận được hơi thở này. Lúc đó, vốn dĩ hắn không hiểu nổi hơi thở hùng mạnh đó, mà chỉ thoáng cảm nhận được rằng cả vũ trụ vô tận này đang sợ sệt trước sự tồn tại của Vũ Thái Bạch.
“Vũ Thái Bạch vẫn thế, hắn luôn khó lường như vậy.”
“Bây giờ hắn đã điều khiển được cả núi Bất Chu, nghe nói các thánh nhân còn không làm gì hắn. E rằng Mục Huyết Dung càng không phải là đối thủ của hắn.”
“Đừng nói bừa, khả năng của núi Bất Chu không thể sử dụng được ở bảng ngọc bích chúng thần. Huống hồ, Mục Huyết Dung cũng tiến bộ khá nhiều. Lần trước, nàng đánh công khai với Đường Vãn, mọi người cũng thấy rồi, nghe nói nàng còn chưa dùng hết thực lực đâu!”
Ngoại trừ việc chú ý hai người ở đằng xa, La Chinh cũng rất chăm chú nghe những người khác bàn tán. Hắn còn quá lạ lẫm với Thần Vực, còn rất nhiều điều thường thức mà hắn cần phải nhồi nhét vào.
Đúng lúc này, bỗng nhiên Vũ Thái Bạch lại lên tiếng: “Lại gặp nhau, đây là lần thứ mười sáu rồi.”
Trước đó, Mục Huyết Dung đã thua Vũ Thái Bạch mười lăm lần liên tiếp!
Người khác rất khó hình dung, tính cách Mục Huyết Dung kiêu ngạo thế kia thì sao có thể chịu được nhiều lần thất bại như vậy.
Vẻ mặt của Mục Huyết Dung xem như bình tĩnh: “Lần này ta sẽ không thua ngươi đâu.”
Vũ Thái Bạch không nói gì mà chỉ cười: “Lần nào cũng kiếm điểm tích lũy từ ngươi, ta áy náy lắm.”
Nghe Vũ Thái Bạch nói vậy, đám thần bèn xì xào một trận…
“Vũ Thái Bạch nói nghe giả tạo ghê.”
“Ai cũng biết hắn không ưa Mục gia mà…”
“Toàn bộ La gia thực sự đã bị diệt rồi, không có khả năng khôi phục nữa. Sao Vũ Thái Bạch phải khổ sở kiên trì thế?”
Trong mắt rất nhiều người, Vũ Thái Bạch đã rất xuất sắc rồi.
Nếu hắn từ bỏ việc đối chọi với Mục gia và các Thánh Đường, bỏ việc cứu giúp sư phụ La Tiêu của hắn, thì sau này hắn còn có thể lại được phong thánh lần nữa. Ngay cả chuyện tạo ra thêm một hòn đảo nổi của Vũ gia trên biển Thời Gian này cũng không phải chuyện không thể.
“Không còn khả năng khôi phục sao…” Đôi mắt của La Chinh lóe lên một tia dữ tợn. Hắn nắm chặt tay, trong đầu hiện ra hòn đảo nổi điêu tàn của La gia. Bỗng nhiên, trong lòng hắn bùng lên ngọn lửa giận dữ. Tóm lại, sẽ có một ngày hắn làm đảo nổi của La gia đi lên như vầng thái dương, rồi nghiền ép tất cả những nhà quyền thế kia dưới chân.
Lúc này, hắn chỉ là một con chuột con cần phải giấu tên thôi. Với hắn, nhà quyền thế nào cũng là quái vật khổng lồ, chỉ thể nhìn mà không thể chạm đến. Hắn còn cần phải che giấu bản thân cho kỹ, bước đi hết sức cẩn thận.
“Không cần áy náy đâu.” Mục Huyết Dung thản nhiên nói: “Bây giờ ta sẽ khiến ngươi nôn ra cả vốn lẫn lãi…”
Nói rồi, Mục Huyết Dung nhẹ nhàng giơ hai tay lên. Ngay lập tức, có hai luồng sáng hiện lên từ đôi tay của nàng rồi tạo thành hai thanh vũ khí. Tay phải thì nắm thanh đao cong lấp lánh ánh bạc, mũi đao hình vòng cung. Trên thân đao rộng tỏa ra ánh sáng xanh mờ mờ, mà ánh sáng xanh đó lại được đan xen chữ Phạn mảnh dẻ màu vàng kim, vừa độc đáo vừa đặc biệt. Tay trái nàng cầm sẵn một con dao găm mỏng. Nó trông bình thường, không có gì lạ, giống như không hề có bất kỳ điểm bất thường nào.
Vũ Thái Bạch lại đưa tay trái ra sau người, các ngón tay phải chuyển động liên tục như đang tính toán điều gì. Hắn không hề tiết lộ vũ khí của bản thân mà chỉ thản nhiên nói: “Bắt đầu đi…”
Đôi mắt của Mục Huyết Dung chợt truyền ra một cơn thủy triều màu máu, bước một bước rộng lao về phía Vũ Thái Bạch. Sóng máu quay cuồng không ngừng trong mắt nàng, kéo dài theo hai má nàng ra phía sau, để lại hai vệt máu, tốc độ nhanh đến mức không thể tưởng tượng được.
“Vút…”
Mục Huyết Dung đã đến gần Vũ Thái Bạch như cơn gió, đao cong nơi tay phải đã lặng lẽ quét thành một vòng cung màu máu.
Vũ Thái Bạch dịch qua một bên một cách lạ lùng, giống như tên khúc gỗ, nhẹ nhàng tránh né vòng cung màu máu kia. Vòng cung không chém trúng, lại bắt đầu lớn lên không ngừng. Từ kích cỡ vài thước, nó nhanh chóng khuếch đại đến kích cỡ mấy trượng, rồi tiếp tục khuếch đại đến kích thước hơn trăm trượng. Sau khi năng lượng chứa đựng trong đó được phát ra hết, nó lại biến thành một ngọn sóng thần màu máu vô cùng khổng lồ, kéo dài đến nơi tận cùng thế giới rồi mới từ từ bình lặng.
“Một nhát này lại có sức mạnh như vậy, mà toàn bộ sức mạnh đó chỉ vừa mới dồn tụ lại trong thanh đao cong của nàng.” La Chinh nhìn sóng thần màu máu giăng đầy trời. Lần đầu chứng kiến cuộc chiến giữa các thần đại viên mãn, hắn cũng phải líu lưỡi hồi lâu.