Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1851
Chương 1851 : Chương 1851TUYỆT ĐỊA TỬ THIÊN
Chương 1851TUYỆT ĐỊA TỬ THIÊN
Hàm Lưu Tô, Hàm Sơ Nguyệt và Hàm Bích La là ba đóa hoa trong những cô gái nổi tiếng thế hệ này của Hàm gia.
Trong đó, Hàm Lưu Tô và Hàm Sơ Nguyệt là con gái Thánh Hoàng, Hàm Bích La là con gái Tộc trưởng. Trên đảo nổi Hàm gia, ba người các nàng đều là người được chú ý nhất trong thế hệ thanh niên.
Nếu ba nàng cùng đến thăm La Chinh thì thôi, bởi dù sao hôm đó La Chinh ra tay là vì các nàng. Nhưng ba nàng đều đến một mình, điều này lại khiến người ta cảm thấy vô cùng quái lạ!
Hàm Bích La nhỏ hơn Hàm Sơ Nguyệt một tuổi, nhưng tâm cơ thì sâu hơn Hàm Sơ Nguyệt một chút. Nàng vừa đến đã nhún chân cúi đầu chào Hàm Cửu Di: “Hàm Bích La xin chào Cửu Di. Đã lâu không gặp Cửu Di, Bích La rất nhớ nên hôm nay đến thăm. Cửu Di lại đẹp hơn rồi!”
Hàm Cửu Di khẽ cười, nhìn Bích La nói: “Nhóc con miệng vẫn ngọt như trước. Nhưng mà ta thấy ngươi không phải nhớ Cửu Di, cũng không phải muốn gặp Cửu Di.”
Hàm Bích La thầm giật mình trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn ung dung bình tĩnh nói: “Cửu Di nói gì thế...”
“Ha ha, để Cửu Di đoán một chút. Bởi vì ngày ấy La thiên Hành ra tay cứu ngươi thoát khỏi nguy hiểm, nên ngươi chuẩn bị quà cảm ơn mang đến đúng không?” Hàm Cửu Di cong môi nở nụ cười, dáng vẻ ta biết cả rồi.
Trong mắt Hàm Bích La có vẻ ngại ngùng, nhưng lại nhanh chóng biến mất, nàng thong dong nói: “Ngày ấy La thiên Hành ra tay, trong lòng Hàm Bích La rất biết ơn, đặc biệt đến cảm ơn hắn cũng là bình thường mà nhỉ?”
“Ừ, ừ, hết sức bình thường.” Hàm Cửu Di cười, khuôn mặt giống như đóa hồng xinh đẹp nở rộ: “Chỉ có điều, mấy con nhóc các ngươi từng người một mình đi đến đây mới có gì đó không bình thường thôi ấy mà!”
Hàm Bích La sửng sốt, nàng không ngờ trước đó đã có người đến rồi: “Hàm Sơ Nguyệt cũng tới ư?”
“Đương nhiên, không chỉ Sơ Nguyệt, Lưu Tô cũng đến.” Hàm Cửu Di tiếp tục cười nói.
Nghe câu này của Hàm Cửu Di, trong lòng Hàm Bích La cảm thấy hơi khó hiểu...
Hàm Lưu Tô là người đầu tiên đoán ra thân phận La Chinh, sau đó Hàm Sơ Nguyệt cũng nhìn ra, chỉ có Hàm Bích La vẫn chẳng hay biết gì.
Nàng không biết La Chinh đã quen biết hai người họ trong cấm địa Luyện Thần. Đến nỗi, lần trước La Chinh ra tay dạy bảo Lưu Thừa Thiên, Hàm Bích La còn nghĩ là hắn ra tay vì mình!
Hai chị em Hàm Lưu Tô và Hàm Sơ Nguyệt cũng một mình đến thăm hỏi La thiên Hành, hành động này thật sự khiến nàng cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Nhưng dù trong lòng có hoang mang, ngoài mặt Hàm Bích La vẫn bĩnh tĩnh như trước. Vốn nàng tính tranh thủ nhét La thiên Hành vào trong thành để bồi dưỡng, nơi đó mới là địa bàn của Hàm Thiên Tiếu cha nàng.
Chỉ là, gần đây Hàm Cửu Di và cha nàng lại có xích mích, vả lại bây giờ La thiên Hành đã tiến vào điện Tử Hồn, còn được Hàm Cửu Di gọi đến bên người, có thể thấy rõ độ coi trọng của Hàm Cửu Di. Đương nhiên nàng sẽ không ngu ngốc tự tìm xui xẻo mà nhắc tới chuyện này trước mặt Hàm Cửu Di. Huống chi, đây cũng không phải chuyện mà nàng có thể nhúng tay vào, cùng lắm nàng chỉ có thể đề nghị với cha mà thôi...
Sau đó, Hàm Bích La lấy ra một món quà cảm ơn đã chuẩn bị từ trước, đưa cho La Chinh. Đó là một cái vòng cổ màu xanh lam, đẳng cấp có thể coi như chí bảo hồng mông, có thể bảo vệ linh hồn.
Tuy không phải chí bảo hồng mông đứng đầu, nhưng trong mắt đệ tử bình thường trên đảo nổi thì giá trị đã là quá xa xỉ rồi. Đưa xong quà, Hàm Bích La cũng chào tạm biệt rời đi.
Chờ Hàm Bích La đi rồi, Hàm Cửu Di mới thở hắt ra một hơi: “Có lẽ nàng không biết thân phận thật của ngươi đúng không?”
La Chinh gật đầu, nếu Hàm Cửu Di đã đoán được phần lớn sự thật, hắn cũng không che giấu làm gì.
“Cả ba nàng đều có chuyện muốn nói riêng với ngươi. Hôm nay ta lại thành một cái bóng đèn.” Nàng hình như nhớ tới một số chuyện không vui, sau đó nói thêm: “Chuyện của đám người trẻ tuổi các ngươi, ta sẽ không tham gia. Nhưng dù sao các nàng cũng là con gái Hàm gia ta, nếu ngươi giống cha ngươi, dám tùy tiện phụ lòng người ta, ta sẽ là người đầu tiên không tha cho ngươi.”
Lời này nghe như có ẩn ý gì đó. Quan sát vẻ mặt của Hàm Cửu Di, La Chinh hơi ngờ vực, liệu có phải năm đó cha đã làm chuyện gì có lỗi với Hàm Cửu Di hay không? Dù sao Hàm Cửu Di cũng được phong làm á thánh đã nhiều năm, khi đó đảo nổi La gia hẳn là chưa lụn bại, cha còn là Thánh Hoàng La gia...
Đương nhiên La Chinh sẽ không nói ra, chỉ dám đoán ở trong lòng.
“Còn nữa... ‘La thiên Hành’ chắc cũng là tên giả. Tên thật của ngươi là gì?” Hàm Cửu Di nhìn La Chinh hỏi.
Mọi người đều biết Mục Hải Cực phát động chiến tranh vũ trụ với vũ trụ Đại Diễn của La Tiêu. Nàng đã suy nghĩ kỹ càng, La Chinh đổi tên đương nhiên là vì muốn che giấu thân phận của mình.
Với tu vi bây giờ của La thiên Hành, một khi để lộ thân phận thì hoàn toàn không có khả năng may mắn thoát thân.
“Ta họ La...” La Chinh trả lời.
“Không thấy vô nghĩa à?” Hàm Cửu Di hung hăng trừng mắt liếc La Chinh một cái.
“Tên một chữ ‘Chinh’.” La Chinh nói tiếp.
“La Chinh?” Hàm Cửu Di thích thú lặp lại cái tên này, một lát sau mới nói: “La Tiêu đúng là đã lấy cho ngươi một cái tên rất khí phách. Trong đạo Tranh, hắn từng viết trên tờ đạo Tranh Danh là ‘Chinh Thiên Đồ’, tên của ngươi chắc hẳn có nguồn gốc từ đạo Tranh Danh này.” Hàm Cửu Di mỉm cười.
La Chinh không tỏ rõ ý kiến. Hắn không có yêu cầu xa vời gì nhiều, chỉ hy vọng Hàm Cửu Di giữ bí mật về thân phận của hắn là tốt lắm rồi. Bây giờ xem ra, vị á thánh này không có thái độ thù địch với mình.
Hàm Cửu Di cũng không băn khoăn gì nhiều về vấn đề này. Ngược lại nói sang chuyện khác, chuyển đến đấu trường của các vị thần: “Ta quan sát trận chiến giữa ngươi và bốn tên thần kia, thấy thể chất ngươi quả thật mạnh mẽ khác thường, cảnh giới linh hồn cũng mạnh mẽ hơn phần lớn các vị thần cấp thấp, nhưng ngươi chỉ toàn dựa vào sức mạnh để đánh chết đối thủ. Giai đoạn hiện tại, đối thủ của ngươi chỉ là một số vị thần cấp thấp mới vừa chứng thần. Nếu thứ hạng ngươi tiếp tục tăng lên, sớm muộn gì cũng sẽ gặp phải thiên tài đứng đầu trong các thế gia, muốn giành chiến thắng một cách dễ dàng như vậy nữa e rằng khá khó khăn.”
Thực tế, những vấn đề Hàm Cửu Di nói cũng là điều La Chinh đang đau đầu suy nghĩ.
Võ giả chứng thần tham gia đấu vượt cấp quả thật có thể đạt được rất nhiều điểm tích lũy, nhưng chỉ cần thua một trận thôi là sẽ bị mất một lượng điểm tích lũy khá lớn.
Bây giờ thứ hạng La Chinh phải đối phó đều là những người gần ở vị trí gần cuối của thần cấp thấp, nên còn có thể thành thạo đối phó được. Sau khi thứ hạng tăng lên, những vị thần hắn phải đối mặt ngày càng mạnh, đối phó cũng càng khó khăn hơn.
Nhưng giờ La Chinh không có cách nào ngưng tụ được thần cách, thực lực rất khó có thể tiến thêm một bước. Còn thần đạo Đoạn Tình, hắn lại không dám dùng. Dù La Chinh có dùng thân phận người giấu tên tham gia đấu vượt cấp đi nữa thì cuối cùng thì điểm tích lũy của hắn cũng được tính vào Hàm gia. Đến lúc đó, Hàm gia xuất hiện một đệ tử tu luyện cấm đạo, sợ rằng các Thánh Đường sẽ không bỏ qua.
Hơn nữa, theo ý đồ của Hàm Cửu Di, nếu La Chinh thật sự có cơ hội ngưng tụ thần cách thì nàng cũng không cho phép điều đó xảy ra.
Thời gian còn lại không nhiều, hắn muốn thắng được đủ điểm tích lũy trong vòng chưa đến ba tháng thì chỉ có thể dùng cách đấu vượt cấp trên đấu trường của các vị thần mà thôi. Nếu tu vi của hắn có thể đột phá lên Thần Cảnh thì đương nhiên không thể đấu vượt cấp được nữa, điểm tích lũy được thưởng thêm cũng không cao như hiện tại. Trừ khi hắn dùng thân phận thần cấp thấp khiêu chiến thần cấp trung...
“Trong khoảng thời gian ngắn, sợ rằng thực lực của ta khó có thể tăng lên trên diện rộng.” La Chinh suy nghĩ một lúc rồi nói.
Ai ngờ Hàm Cửu Di lại cười: “Cũng không phải không có khả năng, ngươi thử nhắm mắt lại xem!”
Nói xong, Hàm Cửu Di vươn ngón tay, đầu ngón tay khẽ điểm lên trán La Chinh, vô số sương mù màu tím vô cùng tinh khiết bao vây lấy hắn.
Trong giây lát, mọi cảnh tượng xung quanh La Chinh đều biến mất, hắn bị Hàm Cửu Di kéo vào một thế giới xa lạ...
Đến khi La Chinh mở mắt ra lần nữa, ánh vào mắt hắn là một thế giới tràn đầy sương mù màu tím. Cảnh tượng ở đây như ngày tận thế, trong lớp sương mù dày đặc từng con rắn lớn đến mức khó mà tưởng tượng nổi đang thong thả bơi qua bơi lại. Chúng cảm nhận được Hàm Cửu Di đang ở phía dưới, liền kêu lên một tiếng cao vút, giống như hoan nghênh Hàm Cửu Di đến.
Ngoài con rắn lớn đó ra, trong thế giới này còn có cây cối lớn, mọc cao tới trăm nghìn trượng, phiến lá che trời lấp đất và chi chít những con dơi màu tím treo trên đó.
Tiếng kêu của con rắn lớn kia ngân vang, đánh thức những con dơi màu tím dưới phiến lá, chúng đập cánh bay lên, lập tức che kín bầu trời.
Mọi thứ đều có vẻ kỳ lạ.
Nơi này rất giống Tử Cực giới...
La Chinh vừa tiến vào đây trong lòng đã nghĩ như vậy, nhưng hắn vẫn mở miệng hỏi: “Đây là nơi nào?”
Hàm Cửu Di thản nhiên trả lời: “Tuyệt địa Tử Thiên, là vũ trụ do ta xây dựng.”
Tuyệt địa Tử Thiên được coi là một vũ trụ đặc biệt, Hàm Cửu Di cũng dựa vào nó mới được phong làm á thánh. Vả lại, khi tuyệt địa Tử Thiên hoàn thiện thì rất có khả năng nàng sẽ được phong thánh!
“Tại sao lại dẫn ta đến đây?” La Chinh hỏi tiếp.
“Tuy không biết sức mạnh của ngươi bắt nguồn từ đâu, nhưng hiện giờ, cách chiến đấu của ngươi quá đơn giản. Ta dạy ngươi một cách thức tu luyện trong thần đạo Sức Mạnh, có thể phát huy sức mạnh ngươi đến cực hạn... Cách thức này được chế tạo cho các vị thần đã ngưng tụ ra Thần Đài Cửu Tinh. Tuy ngươi chưa mở ra ngôi sao nào, nhưng cũng sẽ rất có lợi.” Hàm Cửu Di nói.
Nhằm vào Thần Đài Cửu Tinh?
La Chinh sửng sốt, Thần Đài Cửu Tinh của hắn không những được ngưng tụ hoàn toàn từ lâu, mà nó còn chìm vào thế giới trong cơ thể...
Đương nhiên Hàm Cửu Di không biết trên thế giới này còn tồn tại loại công pháp khó có thể lý giải mang tên bí thuật Hỗn Độn, ấy thế mà còn có người luyện thành được nó.
Năm đó, sau khi chín ngôi sao được ngưng tụ nhờ Cưu Thánh tặng La Chinh một lượng lớn nguồn sức mạnh thì chúng cũng chìm dần vào thế giới trong cơ thể hắn. Mà trước La Chinh, chỉ thánh nhân mới có thể dung hợp chín ngôi sao và vũ trụ vào với nhau!
Chương 1851TUYỆT ĐỊA TỬ THIÊN
Hàm Lưu Tô, Hàm Sơ Nguyệt và Hàm Bích La là ba đóa hoa trong những cô gái nổi tiếng thế hệ này của Hàm gia.
Trong đó, Hàm Lưu Tô và Hàm Sơ Nguyệt là con gái Thánh Hoàng, Hàm Bích La là con gái Tộc trưởng. Trên đảo nổi Hàm gia, ba người các nàng đều là người được chú ý nhất trong thế hệ thanh niên.
Nếu ba nàng cùng đến thăm La Chinh thì thôi, bởi dù sao hôm đó La Chinh ra tay là vì các nàng. Nhưng ba nàng đều đến một mình, điều này lại khiến người ta cảm thấy vô cùng quái lạ!
Hàm Bích La nhỏ hơn Hàm Sơ Nguyệt một tuổi, nhưng tâm cơ thì sâu hơn Hàm Sơ Nguyệt một chút. Nàng vừa đến đã nhún chân cúi đầu chào Hàm Cửu Di: “Hàm Bích La xin chào Cửu Di. Đã lâu không gặp Cửu Di, Bích La rất nhớ nên hôm nay đến thăm. Cửu Di lại đẹp hơn rồi!”
Hàm Cửu Di khẽ cười, nhìn Bích La nói: “Nhóc con miệng vẫn ngọt như trước. Nhưng mà ta thấy ngươi không phải nhớ Cửu Di, cũng không phải muốn gặp Cửu Di.”
Hàm Bích La thầm giật mình trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn ung dung bình tĩnh nói: “Cửu Di nói gì thế...”
“Ha ha, để Cửu Di đoán một chút. Bởi vì ngày ấy La thiên Hành ra tay cứu ngươi thoát khỏi nguy hiểm, nên ngươi chuẩn bị quà cảm ơn mang đến đúng không?” Hàm Cửu Di cong môi nở nụ cười, dáng vẻ ta biết cả rồi.
Trong mắt Hàm Bích La có vẻ ngại ngùng, nhưng lại nhanh chóng biến mất, nàng thong dong nói: “Ngày ấy La thiên Hành ra tay, trong lòng Hàm Bích La rất biết ơn, đặc biệt đến cảm ơn hắn cũng là bình thường mà nhỉ?”
“Ừ, ừ, hết sức bình thường.” Hàm Cửu Di cười, khuôn mặt giống như đóa hồng xinh đẹp nở rộ: “Chỉ có điều, mấy con nhóc các ngươi từng người một mình đi đến đây mới có gì đó không bình thường thôi ấy mà!”
Hàm Bích La sửng sốt, nàng không ngờ trước đó đã có người đến rồi: “Hàm Sơ Nguyệt cũng tới ư?”
“Đương nhiên, không chỉ Sơ Nguyệt, Lưu Tô cũng đến.” Hàm Cửu Di tiếp tục cười nói.
Nghe câu này của Hàm Cửu Di, trong lòng Hàm Bích La cảm thấy hơi khó hiểu...
Hàm Lưu Tô là người đầu tiên đoán ra thân phận La Chinh, sau đó Hàm Sơ Nguyệt cũng nhìn ra, chỉ có Hàm Bích La vẫn chẳng hay biết gì.
Nàng không biết La Chinh đã quen biết hai người họ trong cấm địa Luyện Thần. Đến nỗi, lần trước La Chinh ra tay dạy bảo Lưu Thừa Thiên, Hàm Bích La còn nghĩ là hắn ra tay vì mình!
Hai chị em Hàm Lưu Tô và Hàm Sơ Nguyệt cũng một mình đến thăm hỏi La thiên Hành, hành động này thật sự khiến nàng cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Nhưng dù trong lòng có hoang mang, ngoài mặt Hàm Bích La vẫn bĩnh tĩnh như trước. Vốn nàng tính tranh thủ nhét La thiên Hành vào trong thành để bồi dưỡng, nơi đó mới là địa bàn của Hàm Thiên Tiếu cha nàng.
Chỉ là, gần đây Hàm Cửu Di và cha nàng lại có xích mích, vả lại bây giờ La thiên Hành đã tiến vào điện Tử Hồn, còn được Hàm Cửu Di gọi đến bên người, có thể thấy rõ độ coi trọng của Hàm Cửu Di. Đương nhiên nàng sẽ không ngu ngốc tự tìm xui xẻo mà nhắc tới chuyện này trước mặt Hàm Cửu Di. Huống chi, đây cũng không phải chuyện mà nàng có thể nhúng tay vào, cùng lắm nàng chỉ có thể đề nghị với cha mà thôi...
Sau đó, Hàm Bích La lấy ra một món quà cảm ơn đã chuẩn bị từ trước, đưa cho La Chinh. Đó là một cái vòng cổ màu xanh lam, đẳng cấp có thể coi như chí bảo hồng mông, có thể bảo vệ linh hồn.
Tuy không phải chí bảo hồng mông đứng đầu, nhưng trong mắt đệ tử bình thường trên đảo nổi thì giá trị đã là quá xa xỉ rồi. Đưa xong quà, Hàm Bích La cũng chào tạm biệt rời đi.
Chờ Hàm Bích La đi rồi, Hàm Cửu Di mới thở hắt ra một hơi: “Có lẽ nàng không biết thân phận thật của ngươi đúng không?”
La Chinh gật đầu, nếu Hàm Cửu Di đã đoán được phần lớn sự thật, hắn cũng không che giấu làm gì.
“Cả ba nàng đều có chuyện muốn nói riêng với ngươi. Hôm nay ta lại thành một cái bóng đèn.” Nàng hình như nhớ tới một số chuyện không vui, sau đó nói thêm: “Chuyện của đám người trẻ tuổi các ngươi, ta sẽ không tham gia. Nhưng dù sao các nàng cũng là con gái Hàm gia ta, nếu ngươi giống cha ngươi, dám tùy tiện phụ lòng người ta, ta sẽ là người đầu tiên không tha cho ngươi.”
Lời này nghe như có ẩn ý gì đó. Quan sát vẻ mặt của Hàm Cửu Di, La Chinh hơi ngờ vực, liệu có phải năm đó cha đã làm chuyện gì có lỗi với Hàm Cửu Di hay không? Dù sao Hàm Cửu Di cũng được phong làm á thánh đã nhiều năm, khi đó đảo nổi La gia hẳn là chưa lụn bại, cha còn là Thánh Hoàng La gia...
Đương nhiên La Chinh sẽ không nói ra, chỉ dám đoán ở trong lòng.
“Còn nữa... ‘La thiên Hành’ chắc cũng là tên giả. Tên thật của ngươi là gì?” Hàm Cửu Di nhìn La Chinh hỏi.
Mọi người đều biết Mục Hải Cực phát động chiến tranh vũ trụ với vũ trụ Đại Diễn của La Tiêu. Nàng đã suy nghĩ kỹ càng, La Chinh đổi tên đương nhiên là vì muốn che giấu thân phận của mình.
Với tu vi bây giờ của La thiên Hành, một khi để lộ thân phận thì hoàn toàn không có khả năng may mắn thoát thân.
“Ta họ La...” La Chinh trả lời.
“Không thấy vô nghĩa à?” Hàm Cửu Di hung hăng trừng mắt liếc La Chinh một cái.
“Tên một chữ ‘Chinh’.” La Chinh nói tiếp.
“La Chinh?” Hàm Cửu Di thích thú lặp lại cái tên này, một lát sau mới nói: “La Tiêu đúng là đã lấy cho ngươi một cái tên rất khí phách. Trong đạo Tranh, hắn từng viết trên tờ đạo Tranh Danh là ‘Chinh Thiên Đồ’, tên của ngươi chắc hẳn có nguồn gốc từ đạo Tranh Danh này.” Hàm Cửu Di mỉm cười.
La Chinh không tỏ rõ ý kiến. Hắn không có yêu cầu xa vời gì nhiều, chỉ hy vọng Hàm Cửu Di giữ bí mật về thân phận của hắn là tốt lắm rồi. Bây giờ xem ra, vị á thánh này không có thái độ thù địch với mình.
Hàm Cửu Di cũng không băn khoăn gì nhiều về vấn đề này. Ngược lại nói sang chuyện khác, chuyển đến đấu trường của các vị thần: “Ta quan sát trận chiến giữa ngươi và bốn tên thần kia, thấy thể chất ngươi quả thật mạnh mẽ khác thường, cảnh giới linh hồn cũng mạnh mẽ hơn phần lớn các vị thần cấp thấp, nhưng ngươi chỉ toàn dựa vào sức mạnh để đánh chết đối thủ. Giai đoạn hiện tại, đối thủ của ngươi chỉ là một số vị thần cấp thấp mới vừa chứng thần. Nếu thứ hạng ngươi tiếp tục tăng lên, sớm muộn gì cũng sẽ gặp phải thiên tài đứng đầu trong các thế gia, muốn giành chiến thắng một cách dễ dàng như vậy nữa e rằng khá khó khăn.”
Thực tế, những vấn đề Hàm Cửu Di nói cũng là điều La Chinh đang đau đầu suy nghĩ.
Võ giả chứng thần tham gia đấu vượt cấp quả thật có thể đạt được rất nhiều điểm tích lũy, nhưng chỉ cần thua một trận thôi là sẽ bị mất một lượng điểm tích lũy khá lớn.
Bây giờ thứ hạng La Chinh phải đối phó đều là những người gần ở vị trí gần cuối của thần cấp thấp, nên còn có thể thành thạo đối phó được. Sau khi thứ hạng tăng lên, những vị thần hắn phải đối mặt ngày càng mạnh, đối phó cũng càng khó khăn hơn.
Nhưng giờ La Chinh không có cách nào ngưng tụ được thần cách, thực lực rất khó có thể tiến thêm một bước. Còn thần đạo Đoạn Tình, hắn lại không dám dùng. Dù La Chinh có dùng thân phận người giấu tên tham gia đấu vượt cấp đi nữa thì cuối cùng thì điểm tích lũy của hắn cũng được tính vào Hàm gia. Đến lúc đó, Hàm gia xuất hiện một đệ tử tu luyện cấm đạo, sợ rằng các Thánh Đường sẽ không bỏ qua.
Hơn nữa, theo ý đồ của Hàm Cửu Di, nếu La Chinh thật sự có cơ hội ngưng tụ thần cách thì nàng cũng không cho phép điều đó xảy ra.
Thời gian còn lại không nhiều, hắn muốn thắng được đủ điểm tích lũy trong vòng chưa đến ba tháng thì chỉ có thể dùng cách đấu vượt cấp trên đấu trường của các vị thần mà thôi. Nếu tu vi của hắn có thể đột phá lên Thần Cảnh thì đương nhiên không thể đấu vượt cấp được nữa, điểm tích lũy được thưởng thêm cũng không cao như hiện tại. Trừ khi hắn dùng thân phận thần cấp thấp khiêu chiến thần cấp trung...
“Trong khoảng thời gian ngắn, sợ rằng thực lực của ta khó có thể tăng lên trên diện rộng.” La Chinh suy nghĩ một lúc rồi nói.
Ai ngờ Hàm Cửu Di lại cười: “Cũng không phải không có khả năng, ngươi thử nhắm mắt lại xem!”
Nói xong, Hàm Cửu Di vươn ngón tay, đầu ngón tay khẽ điểm lên trán La Chinh, vô số sương mù màu tím vô cùng tinh khiết bao vây lấy hắn.
Trong giây lát, mọi cảnh tượng xung quanh La Chinh đều biến mất, hắn bị Hàm Cửu Di kéo vào một thế giới xa lạ...
Đến khi La Chinh mở mắt ra lần nữa, ánh vào mắt hắn là một thế giới tràn đầy sương mù màu tím. Cảnh tượng ở đây như ngày tận thế, trong lớp sương mù dày đặc từng con rắn lớn đến mức khó mà tưởng tượng nổi đang thong thả bơi qua bơi lại. Chúng cảm nhận được Hàm Cửu Di đang ở phía dưới, liền kêu lên một tiếng cao vút, giống như hoan nghênh Hàm Cửu Di đến.
Ngoài con rắn lớn đó ra, trong thế giới này còn có cây cối lớn, mọc cao tới trăm nghìn trượng, phiến lá che trời lấp đất và chi chít những con dơi màu tím treo trên đó.
Tiếng kêu của con rắn lớn kia ngân vang, đánh thức những con dơi màu tím dưới phiến lá, chúng đập cánh bay lên, lập tức che kín bầu trời.
Mọi thứ đều có vẻ kỳ lạ.
Nơi này rất giống Tử Cực giới...
La Chinh vừa tiến vào đây trong lòng đã nghĩ như vậy, nhưng hắn vẫn mở miệng hỏi: “Đây là nơi nào?”
Hàm Cửu Di thản nhiên trả lời: “Tuyệt địa Tử Thiên, là vũ trụ do ta xây dựng.”
Tuyệt địa Tử Thiên được coi là một vũ trụ đặc biệt, Hàm Cửu Di cũng dựa vào nó mới được phong làm á thánh. Vả lại, khi tuyệt địa Tử Thiên hoàn thiện thì rất có khả năng nàng sẽ được phong thánh!
“Tại sao lại dẫn ta đến đây?” La Chinh hỏi tiếp.
“Tuy không biết sức mạnh của ngươi bắt nguồn từ đâu, nhưng hiện giờ, cách chiến đấu của ngươi quá đơn giản. Ta dạy ngươi một cách thức tu luyện trong thần đạo Sức Mạnh, có thể phát huy sức mạnh ngươi đến cực hạn... Cách thức này được chế tạo cho các vị thần đã ngưng tụ ra Thần Đài Cửu Tinh. Tuy ngươi chưa mở ra ngôi sao nào, nhưng cũng sẽ rất có lợi.” Hàm Cửu Di nói.
Nhằm vào Thần Đài Cửu Tinh?
La Chinh sửng sốt, Thần Đài Cửu Tinh của hắn không những được ngưng tụ hoàn toàn từ lâu, mà nó còn chìm vào thế giới trong cơ thể...
Đương nhiên Hàm Cửu Di không biết trên thế giới này còn tồn tại loại công pháp khó có thể lý giải mang tên bí thuật Hỗn Độn, ấy thế mà còn có người luyện thành được nó.
Năm đó, sau khi chín ngôi sao được ngưng tụ nhờ Cưu Thánh tặng La Chinh một lượng lớn nguồn sức mạnh thì chúng cũng chìm dần vào thế giới trong cơ thể hắn. Mà trước La Chinh, chỉ thánh nhân mới có thể dung hợp chín ngôi sao và vũ trụ vào với nhau!