Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1850
Chương 1850 : Chương 1850SUY ĐOÁN
Chương 1850SUY ĐOÁN
Nhìn qua thì có vẻ Hàm Cửu Di chỉ lơ đãng hỏi, nhưng La Chinh lại khó mà trả lời.
La Chinh không rõ Hàm Lưu Tô có đi nơi nào khác ngoài cấm địa Luyện Thần nữa không. Nàng là Trưởng công chúa Hàm gia, mỗi lời ăn tiếng nói, việc làm đều bị chú ý. Bây giờ, nếu hắn bịa bừa một câu chuyện, e rằng Hàm Cửu Di nhìn cái là biết!
Thấy trên mặt La Chinh lộ vẻ khó xử, Hàm Cửu Di thản nhiên nói: “Hẳn là Hàm Lưu Tô biết gì đó, ví dụ như thân phận thật của ngươi. Những năm gần đây, Hàm Lưu Tô chưa từng bước ra khỏi đảo nổi, thậm chí ngay cả đất tổ Hàm gia cũng chưa từng đến. Lần ra ngoài duy nhất là tiến vào cấm địa Luyện Thần, nếu ngươi quen nàng thì chỉ có thể biết trong cấm địa!”
Con ngươi của nàng lóe lên ánh sáng tím, bên trong dường như có hai thế giới chậm rãi xoay vòng, vừa thâm thúy vừa tràn ngập sức hút. Những kẻ mạnh, tu vi cao luôn có sức cuốn hút không gì sánh nổi của riêng mình: “Người ngoài đảo không có tư cách tiến vào cấm địa Luyện Thần, chỉ những đệ tử thế gia hoặc đệ tử ngoại môn gia nhập thế gia mới có thể. Mà ngươi lại vừa mới gia nhập Hàm gia, nên không phải đệ tử thế gia.”
Nghe thấy lời phân tích của Hàm Cửu Di, La Chinh hồi hộp đến mức tim như sắp nhảy ra ngoài. Phải nói rằng đầu óc của kẻ mạnh đều cực kỳ nhanh nhạy, chỉ với mấy tin tức đơn giản đã có thể phân tích ra nhiều thứ như thế!
“Rất có thể là ngươi đến từ vũ trụ mà thánh nhân nào đó xây dựng nên.” Hàm Cửu Di nhìn chằm chằm La Chinh nói: “Mà mọi sinh linh đến từ vũ trụ nhất định phải được Khương gia đón tiếp, dẫn dắt, danh sách đăng ký đều được ghi lại trong các Thánh Đường. Ta nhớ rõ, không lâu trước đây, quy tắc tám trăm ba mươi ba trên bảng đá thống trị đã bị kích hoạt, trừng phạt những người nhập cư trái phép. Nhưng hình như kết quả lại không giải quyết được gì. Các Thánh Đường từng phái người đi điều tra nhưng cũng không có kết quả nào...”
Đôi mắt dịu dàng của Hàm Cửu Di híp lại, giống như một con cáo tinh ranh, hứng thú nhìn thẳng vào La Chinh, nở nụ cười đầy ý tứ sâu xa: “Gần đây Vũ Thái Bạch cực kỳ không an phận. Ta rất ghét tên đó. Từ khi La Tiêu ngã xuống, hắn dẫn dắt các thuộc hạ cũ của La gia, dựa vào núi Bất Chu đi gây chuyện khắp nơi. Lần trước còn suýt đánh nhau với ta. Bây giờ chúng lại đánh lén Khương gia, muốn Khương gia rút hết các tiếp dẫn sứ về. Mục đích... chắc là có liên quan tới sư phụ La Tiêu của hắn nhỉ?”
La Chinh nhìn chằm chằm Hàm Cửu Di, sắc mặt âm trầm. Cho dù hắn vẫn luôn cố gắng che giấu chấn động trong lòng, nhưng vẫn khó có thể kìm nén nổi trái tim mình, nó vẫn đập liên hồi như trống trận. Hắn không biết mình sắp đối mặt cái gì, giống một con sơn dương bị lột da, đầm đìa máu tươi đặt trước mặt Hàm Cửu Di. Nàng tính hấp ăn, hay nướng cả con, đều do nàng quyết định.
“Ngươi đến từ vũ trụ Đại Diễn, đó cũng là sắp xếp của La Tiêu.” Hàm Cửu Di chậm rãi bước đến chỗ La Chinh, một mùi thơm ngào ngạt xông vào mũi hắn. Tuy hương thơm nức mũi nhưng cũng không ngấy, ngược lại còn khiến người ta hết sức say mê, không nhịn được mà chủ động hít nhiều hơn.
Nàng ngẩng đầu, hơi nâng cằm La Chinh lên: “Ngay từ đầu, ta đã cảm thấy kỳ lạ. Trong đám thần dân không thể sinh ra thiên tài như vậy được, cho dù là các thế gia giàu có cũng khó có thể xuất hiện người như vậy. Ngươi có thể là kết tinh của người phụ nữ kia, tất nhiên không phải thần thai bình thường. Còn có một điều quan trọng nữa, ngươi không bỏ đi dòng họ của mình, vẫn mang họ La...”
“Người phụ nữ kia... Là ý gì.” La Chinh hỏi với giọng khô khốc. Nàng nói mình là kết tinh của người phụ nữ đó, còn nói thần thai, chắc ý là chỉ mẹ của mình! Lúc trước, La Chinh đã có manh mối, hình như mẹ mình còn sống. Hắn và La Yên không phải là con cái do La Tiêu tạo ra. Bây giờ lại được chính miệng Hàm Cửu Di xác minh, đương nhiên hắn phải hỏi!
“Đừng hỏi nhiều như vậy.” Hàm Cửu Di mỉm cười.
Sắc mặt La Chinh vẫn âm trầm như trước. Dù thế nào hắn cũng không ngờ chỉ một cuộc nói chuyện đơn giản với Hàm Lưu Tô mà đã bị Hàm Cửu Di đoán ra hết mọi việc. Hơn nữa, Vũ Thái Bạch còn tính ra tay với nàng? Như vậy Hàm gia, hoặc có thể nói là Hàm Cửu Di đang đứng đối lập với La gia? Đây chỉ là một khả năng, nhưng tuyệt đối cũng không phải tin tức tốt lành gì!
“Ngươi tính thế nào?” La Chinh hỏi tiếp, thậm chí không thèm gọi cái xưng hô “sư tôn” giả vờ giả vịt kia nữa.
Đôi mắt vẫn đang híp lại của Hàm Cửu Di bỗng mở to, vẻ mặt tinh ranh như con cáo lập tức biến mất. Cặp mắt kia mở to tròn, biến thành một cô gái ngây thơ không rành sự đời, tiếng cười lanh lảnh như tiếng chuông bạc vang lên: “Lo lắng gì chứ. Thế giới này nhạt nhẽo biết bao nhiêu. Lúc đó La Tiêu định biến nó trở nên thú vị hơn, thật ra ta rất mong chờ, không ngờ hắn lại thất bại...”
“Chẳng qua, ta biết tính cách của hắn, loại người chết rồi vẫn không chịu buông tay... Thật là… Giờ xem như đã chết, nhưng vẫn còn ngoan cố. Ít ra, ta đã thấy được hy vọng mới.” Hàm Cửu Di nói thêm.
Dù Hàm Cửu Di nói thế, nhưng cảm giác nguy cơ trong lòng La Chinh vẫn không hề biến mất. Những người này quá thông minh, ai biết trong đầu còn suy nghĩ gì?
Vì vậy, La Chinh mở miệng thử hỏi: “Ngươi nói hy vọng... Ý là ta?”
Hàm Cửu Di nhún nhún vai, không khẳng định, cũng không bác bỏ. Nàng chỉ nhìn chằm chằm vào La Chinh, đánh giá từ trên xuống dưới, ánh mắt luôn có một cảm giác thích thú kỳ lạ, như có sự lưu luyến gì đó đối với hắn, cảm giác muốn nói lại thôi.
Cảm giác này rất khó hiểu, La Chinh cũng không diễn tả được rốt cuộc vị á thánh này có ý gì.
Hai người cứ ngây ra nhìn nhau một lúc lâu, bên ngoài cung truyền đến một giọng nói: “Sư phụ, tiểu công chúa đến thăm.”
Thánh Hoàng Hàm gia chỉ có hai đứa con gái, một lớn một nhỏ. Hơn nữa, mấy chục nằm gần đây mới được sinh ra. Trưởng công chúa là Hàm Lưu Tô, nên tiểu công chúa tất nhiên là Hàm Sơ Nguyệt.
Hàm Cửu Di trừng mắt liếc La Chinh: “Không biết ngươi được di truyền mấy phần thiên phú từ cha mình, nhưng mặt này thì giống y cha ngươi...”
Hàm Sơ Nguyệt và Hàm Lưu Tô có quan hệ rất tốt với nhau. Nếu đến thăm La Chinh, tất nhiên hai tỷ muội sẽ cùng đến. Bây giờ lại một trước một sau tách ra đến thăm, có lẽ quan hệ giữa hai người bắt đầu xuất hiện vấn đề nào đó, hoặc e ngại lẫn nhau!
Hàm Cửu Di nhớ Hàm Sơ Nguyệt với Hàm Lưu Tô cùng tiến vào cấm địa Luyện Thần một thời gian. Hàm Sơ Nguyệt hẳn cũng biết La thiên Hành, nàng lén lút tránh tỷ tỷ mình để đến đây thì ngoài nảy sinh tình cảm trai gái với La Chinh ra, còn có cách giải thích nào được nữa? Không biết sau này Thánh Hoàng đại nhân biết chuyện sẽ có cảm nghĩ gì!
La Chinh nhếch môi. Một cô gái mặc quần áo màu xanh nhanh như chớp chạy vào từ cửa điện, con ngươi lanh lợi liếc quanh một lát. Thấy Hàm Cửu Di, Hàm Sơ Nguyệt theo thường lệ gọi một tiếng “Cửu Di”, sau đó mới nhảy đến trước mặt La Chinh chào hỏi: “La... La Thiên Hành!”
Nàng thè lưỡi, suýt nữa thì gọi sai.
Hàm Cửu Di chế nhạo, cười nói: “Ta rất tò mò, không biết rốt cuộc tên thật của ngươi là gì...”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàm Sơ Nguyệt đỏ lên, nàng gãi đầu, có chút hối lỗi, giả bộ không biết mà nói: “Tên thật? Tên thật gì? Hắn tên là La Thiên Hành mà!” Nàng đương nhiên không biết mình giấu như vậy chỉ càng khiến người khác nghi ngờ thêm...
Tất nhiên Hàm Cửu Di sẽ không nói mình đã biết hết mọi chuyện trước mặt Hàm Sơ Nguyệt, vì vậy vô cùng phối hợp gật đầu.
“La thiên Hành, mấy hôm trước cám ơn ngươi đã giúp ta và Bích La! Hôm khác, ta mời ngươi đến nhà làm khách...” Hàm Sơ Nguyệt mạnh dạn hơn Hàm Lưu Tô rất nhiều, vừa nói vừa lén lút nháy mắt với La Chinh, ý bảo mình có rất nhiều chuyện muốn nói riêng với hắn.
Nhưng vẻ mặt La Chinh vẫn đang thẫn thờ, bởi tâm tư còn đang rối loạn vì những lời nói của Hàm Cửu Di, sao còn có tâm trạng để trêu chọc cô gái nhỏ này nữa?
Hàm Sơ Nguyệt lại không phải là người giỏi nhìn mặt đoán ý, nàng chủ động cầm lấy tay Hàm Cửu Di lắc lắc, làm nũng nói: “Ta có chuyện muốn nói với La thiên Hành, Cửu Di, ngươi có thể tránh đi một lát không?”
Trong Hàm gia, người dám nói chuyện với Hàm Cửu Di như vậy không quá bốn người.
Hàm Cửu Di cũng rất cưng chiều hai đứa con gái của Thánh Hoàng đại nhân, nhưng lúc này, nàng lại từ chối: “La thiên Hành còn có chuyện quan trọng phải làm, hôm nay chỉ sợ không được!”
Nghe vậy, Hàm Sơ Nguyệt tỏ rõ vẻ thất vọng. Chẳng qua, nàng nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Dù sao La Chinh cũng đã đến đảo nổi của Hàm gia, sau này có cơ hội, nàng sẽ nói sau: “Đúng rồi, ta còn mang theo quà cảm ơn!”
Nói xong, nàng khẽ vỗ tay cái bộp...
Tay nàng lấy ra một cái bàn lớn từ trong không gian tu di, sau đó lại vung tay lên, biến ra các loại chén bát, đựng vô số món ăn quý giá, trông cứ như đang làm ảo thuật. Trong đó, còn có một số món mà ngay cả Hàm Cửu Di cũng ít thấy.
Đợi đến khi Hàm Sơ Nguyệt đi khỏi, Hàm Cửu Di nhìn bàn cơm đủ màu sắc này, cười nói: “Không ngờ con nhóc này lại tốn công sức như vậy. Còn có một vài món cực kỳ quý giá, hấp thu được nó cũng chẳng dễ dàng gì nữa chứ...”
Nàng vừa nói xong, cửa lại vang lên tiếng nói: “Sư phụ, con gái Tộc trưởng, Hàm Bích La xin gặp...”
Vì thế, khóe mắt trên khuôn mặt xinh đẹp ung dung của Hàm Cửu Di cũng phải khẽ giật.
Chương 1850SUY ĐOÁN
Nhìn qua thì có vẻ Hàm Cửu Di chỉ lơ đãng hỏi, nhưng La Chinh lại khó mà trả lời.
La Chinh không rõ Hàm Lưu Tô có đi nơi nào khác ngoài cấm địa Luyện Thần nữa không. Nàng là Trưởng công chúa Hàm gia, mỗi lời ăn tiếng nói, việc làm đều bị chú ý. Bây giờ, nếu hắn bịa bừa một câu chuyện, e rằng Hàm Cửu Di nhìn cái là biết!
Thấy trên mặt La Chinh lộ vẻ khó xử, Hàm Cửu Di thản nhiên nói: “Hẳn là Hàm Lưu Tô biết gì đó, ví dụ như thân phận thật của ngươi. Những năm gần đây, Hàm Lưu Tô chưa từng bước ra khỏi đảo nổi, thậm chí ngay cả đất tổ Hàm gia cũng chưa từng đến. Lần ra ngoài duy nhất là tiến vào cấm địa Luyện Thần, nếu ngươi quen nàng thì chỉ có thể biết trong cấm địa!”
Con ngươi của nàng lóe lên ánh sáng tím, bên trong dường như có hai thế giới chậm rãi xoay vòng, vừa thâm thúy vừa tràn ngập sức hút. Những kẻ mạnh, tu vi cao luôn có sức cuốn hút không gì sánh nổi của riêng mình: “Người ngoài đảo không có tư cách tiến vào cấm địa Luyện Thần, chỉ những đệ tử thế gia hoặc đệ tử ngoại môn gia nhập thế gia mới có thể. Mà ngươi lại vừa mới gia nhập Hàm gia, nên không phải đệ tử thế gia.”
Nghe thấy lời phân tích của Hàm Cửu Di, La Chinh hồi hộp đến mức tim như sắp nhảy ra ngoài. Phải nói rằng đầu óc của kẻ mạnh đều cực kỳ nhanh nhạy, chỉ với mấy tin tức đơn giản đã có thể phân tích ra nhiều thứ như thế!
“Rất có thể là ngươi đến từ vũ trụ mà thánh nhân nào đó xây dựng nên.” Hàm Cửu Di nhìn chằm chằm La Chinh nói: “Mà mọi sinh linh đến từ vũ trụ nhất định phải được Khương gia đón tiếp, dẫn dắt, danh sách đăng ký đều được ghi lại trong các Thánh Đường. Ta nhớ rõ, không lâu trước đây, quy tắc tám trăm ba mươi ba trên bảng đá thống trị đã bị kích hoạt, trừng phạt những người nhập cư trái phép. Nhưng hình như kết quả lại không giải quyết được gì. Các Thánh Đường từng phái người đi điều tra nhưng cũng không có kết quả nào...”
Đôi mắt dịu dàng của Hàm Cửu Di híp lại, giống như một con cáo tinh ranh, hứng thú nhìn thẳng vào La Chinh, nở nụ cười đầy ý tứ sâu xa: “Gần đây Vũ Thái Bạch cực kỳ không an phận. Ta rất ghét tên đó. Từ khi La Tiêu ngã xuống, hắn dẫn dắt các thuộc hạ cũ của La gia, dựa vào núi Bất Chu đi gây chuyện khắp nơi. Lần trước còn suýt đánh nhau với ta. Bây giờ chúng lại đánh lén Khương gia, muốn Khương gia rút hết các tiếp dẫn sứ về. Mục đích... chắc là có liên quan tới sư phụ La Tiêu của hắn nhỉ?”
La Chinh nhìn chằm chằm Hàm Cửu Di, sắc mặt âm trầm. Cho dù hắn vẫn luôn cố gắng che giấu chấn động trong lòng, nhưng vẫn khó có thể kìm nén nổi trái tim mình, nó vẫn đập liên hồi như trống trận. Hắn không biết mình sắp đối mặt cái gì, giống một con sơn dương bị lột da, đầm đìa máu tươi đặt trước mặt Hàm Cửu Di. Nàng tính hấp ăn, hay nướng cả con, đều do nàng quyết định.
“Ngươi đến từ vũ trụ Đại Diễn, đó cũng là sắp xếp của La Tiêu.” Hàm Cửu Di chậm rãi bước đến chỗ La Chinh, một mùi thơm ngào ngạt xông vào mũi hắn. Tuy hương thơm nức mũi nhưng cũng không ngấy, ngược lại còn khiến người ta hết sức say mê, không nhịn được mà chủ động hít nhiều hơn.
Nàng ngẩng đầu, hơi nâng cằm La Chinh lên: “Ngay từ đầu, ta đã cảm thấy kỳ lạ. Trong đám thần dân không thể sinh ra thiên tài như vậy được, cho dù là các thế gia giàu có cũng khó có thể xuất hiện người như vậy. Ngươi có thể là kết tinh của người phụ nữ kia, tất nhiên không phải thần thai bình thường. Còn có một điều quan trọng nữa, ngươi không bỏ đi dòng họ của mình, vẫn mang họ La...”
“Người phụ nữ kia... Là ý gì.” La Chinh hỏi với giọng khô khốc. Nàng nói mình là kết tinh của người phụ nữ đó, còn nói thần thai, chắc ý là chỉ mẹ của mình! Lúc trước, La Chinh đã có manh mối, hình như mẹ mình còn sống. Hắn và La Yên không phải là con cái do La Tiêu tạo ra. Bây giờ lại được chính miệng Hàm Cửu Di xác minh, đương nhiên hắn phải hỏi!
“Đừng hỏi nhiều như vậy.” Hàm Cửu Di mỉm cười.
Sắc mặt La Chinh vẫn âm trầm như trước. Dù thế nào hắn cũng không ngờ chỉ một cuộc nói chuyện đơn giản với Hàm Lưu Tô mà đã bị Hàm Cửu Di đoán ra hết mọi việc. Hơn nữa, Vũ Thái Bạch còn tính ra tay với nàng? Như vậy Hàm gia, hoặc có thể nói là Hàm Cửu Di đang đứng đối lập với La gia? Đây chỉ là một khả năng, nhưng tuyệt đối cũng không phải tin tức tốt lành gì!
“Ngươi tính thế nào?” La Chinh hỏi tiếp, thậm chí không thèm gọi cái xưng hô “sư tôn” giả vờ giả vịt kia nữa.
Đôi mắt vẫn đang híp lại của Hàm Cửu Di bỗng mở to, vẻ mặt tinh ranh như con cáo lập tức biến mất. Cặp mắt kia mở to tròn, biến thành một cô gái ngây thơ không rành sự đời, tiếng cười lanh lảnh như tiếng chuông bạc vang lên: “Lo lắng gì chứ. Thế giới này nhạt nhẽo biết bao nhiêu. Lúc đó La Tiêu định biến nó trở nên thú vị hơn, thật ra ta rất mong chờ, không ngờ hắn lại thất bại...”
“Chẳng qua, ta biết tính cách của hắn, loại người chết rồi vẫn không chịu buông tay... Thật là… Giờ xem như đã chết, nhưng vẫn còn ngoan cố. Ít ra, ta đã thấy được hy vọng mới.” Hàm Cửu Di nói thêm.
Dù Hàm Cửu Di nói thế, nhưng cảm giác nguy cơ trong lòng La Chinh vẫn không hề biến mất. Những người này quá thông minh, ai biết trong đầu còn suy nghĩ gì?
Vì vậy, La Chinh mở miệng thử hỏi: “Ngươi nói hy vọng... Ý là ta?”
Hàm Cửu Di nhún nhún vai, không khẳng định, cũng không bác bỏ. Nàng chỉ nhìn chằm chằm vào La Chinh, đánh giá từ trên xuống dưới, ánh mắt luôn có một cảm giác thích thú kỳ lạ, như có sự lưu luyến gì đó đối với hắn, cảm giác muốn nói lại thôi.
Cảm giác này rất khó hiểu, La Chinh cũng không diễn tả được rốt cuộc vị á thánh này có ý gì.
Hai người cứ ngây ra nhìn nhau một lúc lâu, bên ngoài cung truyền đến một giọng nói: “Sư phụ, tiểu công chúa đến thăm.”
Thánh Hoàng Hàm gia chỉ có hai đứa con gái, một lớn một nhỏ. Hơn nữa, mấy chục nằm gần đây mới được sinh ra. Trưởng công chúa là Hàm Lưu Tô, nên tiểu công chúa tất nhiên là Hàm Sơ Nguyệt.
Hàm Cửu Di trừng mắt liếc La Chinh: “Không biết ngươi được di truyền mấy phần thiên phú từ cha mình, nhưng mặt này thì giống y cha ngươi...”
Hàm Sơ Nguyệt và Hàm Lưu Tô có quan hệ rất tốt với nhau. Nếu đến thăm La Chinh, tất nhiên hai tỷ muội sẽ cùng đến. Bây giờ lại một trước một sau tách ra đến thăm, có lẽ quan hệ giữa hai người bắt đầu xuất hiện vấn đề nào đó, hoặc e ngại lẫn nhau!
Hàm Cửu Di nhớ Hàm Sơ Nguyệt với Hàm Lưu Tô cùng tiến vào cấm địa Luyện Thần một thời gian. Hàm Sơ Nguyệt hẳn cũng biết La thiên Hành, nàng lén lút tránh tỷ tỷ mình để đến đây thì ngoài nảy sinh tình cảm trai gái với La Chinh ra, còn có cách giải thích nào được nữa? Không biết sau này Thánh Hoàng đại nhân biết chuyện sẽ có cảm nghĩ gì!
La Chinh nhếch môi. Một cô gái mặc quần áo màu xanh nhanh như chớp chạy vào từ cửa điện, con ngươi lanh lợi liếc quanh một lát. Thấy Hàm Cửu Di, Hàm Sơ Nguyệt theo thường lệ gọi một tiếng “Cửu Di”, sau đó mới nhảy đến trước mặt La Chinh chào hỏi: “La... La Thiên Hành!”
Nàng thè lưỡi, suýt nữa thì gọi sai.
Hàm Cửu Di chế nhạo, cười nói: “Ta rất tò mò, không biết rốt cuộc tên thật của ngươi là gì...”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàm Sơ Nguyệt đỏ lên, nàng gãi đầu, có chút hối lỗi, giả bộ không biết mà nói: “Tên thật? Tên thật gì? Hắn tên là La Thiên Hành mà!” Nàng đương nhiên không biết mình giấu như vậy chỉ càng khiến người khác nghi ngờ thêm...
Tất nhiên Hàm Cửu Di sẽ không nói mình đã biết hết mọi chuyện trước mặt Hàm Sơ Nguyệt, vì vậy vô cùng phối hợp gật đầu.
“La thiên Hành, mấy hôm trước cám ơn ngươi đã giúp ta và Bích La! Hôm khác, ta mời ngươi đến nhà làm khách...” Hàm Sơ Nguyệt mạnh dạn hơn Hàm Lưu Tô rất nhiều, vừa nói vừa lén lút nháy mắt với La Chinh, ý bảo mình có rất nhiều chuyện muốn nói riêng với hắn.
Nhưng vẻ mặt La Chinh vẫn đang thẫn thờ, bởi tâm tư còn đang rối loạn vì những lời nói của Hàm Cửu Di, sao còn có tâm trạng để trêu chọc cô gái nhỏ này nữa?
Hàm Sơ Nguyệt lại không phải là người giỏi nhìn mặt đoán ý, nàng chủ động cầm lấy tay Hàm Cửu Di lắc lắc, làm nũng nói: “Ta có chuyện muốn nói với La thiên Hành, Cửu Di, ngươi có thể tránh đi một lát không?”
Trong Hàm gia, người dám nói chuyện với Hàm Cửu Di như vậy không quá bốn người.
Hàm Cửu Di cũng rất cưng chiều hai đứa con gái của Thánh Hoàng đại nhân, nhưng lúc này, nàng lại từ chối: “La thiên Hành còn có chuyện quan trọng phải làm, hôm nay chỉ sợ không được!”
Nghe vậy, Hàm Sơ Nguyệt tỏ rõ vẻ thất vọng. Chẳng qua, nàng nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Dù sao La Chinh cũng đã đến đảo nổi của Hàm gia, sau này có cơ hội, nàng sẽ nói sau: “Đúng rồi, ta còn mang theo quà cảm ơn!”
Nói xong, nàng khẽ vỗ tay cái bộp...
Tay nàng lấy ra một cái bàn lớn từ trong không gian tu di, sau đó lại vung tay lên, biến ra các loại chén bát, đựng vô số món ăn quý giá, trông cứ như đang làm ảo thuật. Trong đó, còn có một số món mà ngay cả Hàm Cửu Di cũng ít thấy.
Đợi đến khi Hàm Sơ Nguyệt đi khỏi, Hàm Cửu Di nhìn bàn cơm đủ màu sắc này, cười nói: “Không ngờ con nhóc này lại tốn công sức như vậy. Còn có một vài món cực kỳ quý giá, hấp thu được nó cũng chẳng dễ dàng gì nữa chứ...”
Nàng vừa nói xong, cửa lại vang lên tiếng nói: “Sư phụ, con gái Tộc trưởng, Hàm Bích La xin gặp...”
Vì thế, khóe mắt trên khuôn mặt xinh đẹp ung dung của Hàm Cửu Di cũng phải khẽ giật.