Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1846
Chương 1846 : Chương 1846VƯỚNG VÍU
Chương 1846VƯỚNG VÍU
Sau khi thế của Tần Hoa tách ra khỏi cơ thể hắn thì hóa thành ánh sáng màu trắng không ngừng lay động, không ngừng quấn dọc theo bàn tay phải của hắn.
Cuối cùng, ánh sáng màu trắng ngưng tụ thành một cây đao màu trắng ngà...
“Thật ra không nhiều người tu luyện thần đạo Phá Diệt lắm. Tính ta thực ra không hợp, nhưng có vẻ lại có chút thiên phú trong thần đạo này.” Tần Hoa khiêm tốn giải thích.
Nghe lời giải thích này, La Chinh cũng chẳng biết nói gì.
Ngược lại, người con cháu này của Tần gia rất thú vị. Sắp thi đấu đến nơi mà còn lịch sự thế nữa.
Thấy Tần Hoa kéo dài thời gian, La Chinh rất muốn ra tay trước để hắn không kịp phòng ngự, nhưng hắn đã kiềm chế lại được.
Mục tiêu của La Chinh không phải là đầu cơ trục lợi để giành một hai trận thắng, mà là mười hai triệu điểm tích lũy. Đầu cơ trục lợi để giành chiến thắng vốn không thể giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ này.
Cho đến nay, La Chinh vẫn cảm thấy nhiệm vụ này không hề thực tế.
Hắn thực sự đã giết người xếp hạng thứ bốn mươi Tạ Giác, nhưng đó là bởi hắn dùng nguồn sức mạnh để đánh bất ngờ. Nếu Tạ Giác thật sự bộc phát toàn bộ sức mạnh của mình thì khả năng chiến thắng của La Chinh không lớn...
Đối mặt với Tần Hoa, La Chinh cũng nắm chắc bảy tám phần. Nhưng sau khi giành được chuỗi thắng liên tiếp trong đấu trường của các vị thần thì điểm tích lũy và thứ hạng của La Chinh sẽ nhanh chóng tăng lên, các đối thủ hắn phải đối mặt sẽ ngày càng mạnh hơn. Nếu những vị thần cấp cao kia không khinh địch thì La Chinh cũng rất khó có cơ hội.
Điều quan trọng hơn là trong đấu trường của các vị thần, La Chinh không thể sử dụng thần đạo Đoạn Tình. Không thể sử dụng những sát chiêu mạnh nhất của mình thì lấy gì để chiến đấu với những vị thần cấp cao kia?
Tuy nhiên, Hàm Cửu Di đã nói như vậy thì có lẽ nàng cũng đã có chuẩn bị. Ở giai đoạn này, La Chinh vẫn thích hợp để chiến đấu với các vị thần cấp thấp trước, cố gắng giành được chuỗi thắng. Còn chuyện sau này thế nào thì đi đến đâu tính đến đó vậy.
La Chinh kiên nhẫn chờ đợi Tần Hoa chuẩn bị...
“Vù vù vù...”
Nếu nói trong tay Tần Hoa ngưng tụ ra một cây đao thì chi bằng nói đó là một ánh đao thuần túy sẽ đúng hơn. Ánh đao đó chính là một bộ phận của tay hắn. Sau khi ánh đao được ngưng kết hoàn toàn, không ngừng có những ánh đao nhỏ hơn tỏa ra, khiến ánh đao trên tay nhìn vô cùng hư ảo.
Từ trong ánh đao này, La Chinh thấy được một thế phá diệt mạnh mẽ.
“Dùng thần cách kích thích thần đạo, quả nhiên đã lên một cấp độ. Tần Hoa chỉ thuộc dạng thần cấp thấp xếp hạng thấp nhất, nhưng thực lực thì không thể khinh thường được...” Trong lòng La Chinh thầm nghĩ.
“Ta xong rồi.” Tần Hoa mỉm cười với La Chinh. “Còn ngươi? Tại sao ngươi không dùng vũ khí? Mau lấy vũ khí ra!”
Tần Hoa cảm thấy mình là thần cấp thấp mà lại đi thách đấu với La Chinh vốn đã không công bằng, vậy mà hắn ngưng tụ ra đao Phá Diệt của thần đạo Phá Diệt rồi, nhưng người giấu tên này vẫn chưa lôi vũ khí ra, khiến hắn càng áy náy, mở miệng thúc giục.
La Chinh mếu máo. Tính cách của các con cháu nhà quyền thế ở đây cũng khác biệt quá. Mấy tên quần là áo lượt lúc trước đó đều ngang ngược quá đáng, nhưng vị này thì lại lạc loài.
Thế phá diệt của ánh đao trong tay Tần Hoa rất mạnh. Nhưng trong mắt La Chinh nó cũng không quá khó đối phó, hắn không cần sử dụng trọng kiếm Đại Thiên. Nhưng Tần Hoa này lễ độ như vậy khiến hắn không thể nói mấy lời gây hấn như “ngươi không đủ tư cách khiến ta phải rút vũ khí” được.
“Không cần đâu, ra tay đi.” La Chinh mỉm cười, không kỳ kèo nữa. Hắn nhẹ nhàng bước ra một bước, mũi chân phải đột nhiên phát ra một sức mạnh không gì sánh được...
“Thùng!”
Mặt đất trong đấu trường các vị thần bị La Chinh giẫm thành một cái hố nhỏ, phát ra một tiếng, sau đó La Chinh dùng tốc độ rất nhanh đi thẳng đến chỗ Tần Hoa.
“Tốt...”
Nghe những lời của La Chinh, Tần Hoa còn không nóng không lạnh đáp lại một chữ “tốt”. Sau đó hắn nhìn thấy cái hố nhỏ trên mặt đất thì đột nhiên hơi do dự. Mặc dù mặt đất của đấu trường các vị thần chỉ là ảo ảnh được tạo ra, nhưng vô cùng cứng rắn, bình thường khó có thể phá vỡ được. Thế mà mũi chân tên nhóc này vừa điểm một cái đã đạp vỡ được mặt đất, còn khiến mặt đất xuất hiện một cái hố nhỏ.
Làm sao có thể... Tiêu rồi!
Trong đầu hắn còn đang nghĩ về điều này, La Chinh đã lao đến chỗ hắn với tốc độ cực nhanh.
Thực lực của Tần Hoa vốn không được coi là mạnh. Sau khi dốc sức ở đấu trường các vị thần thì hắn cũng có thể leo đến cấp trung bình của thần cấp thấp. Nhưng hắn chưa từng đến cấm địa, cũng chưa từng được rèn luyện giữa lằn ranh sống chết.
Đột nhiên thấy La Chinh lao ra với tốc độ nhanh hơn dự liệu nhiều như vậy, hắn khó mà không để lộ chút vẻ hoảng loạn!
“Phá Diệt Trảm!”
Trong lúc vội vã, tay phải Tần Hoa mở ra nắm lại, ánh đao cũng theo đó mà bay nhảy...
Khi tu luyện thần đạo Phá Diệt đến mức độ sâu nhất thì uy lực thuần túy cũng khá mạnh mẽ. Nhưng bản thân Tần Hoa vừa mới bước vào thần đạo chưa lâu, còn La Chinh lại dựa vào quần áo đồng tâm nên không sợ gì mấy!
“Vù vù vù...”
Chỉ thấy thân hình La Chinh lay động, dễ dàng tránh được ánh đao trong tay phải của Tần Hoa. Còn những mảnh ánh đao nhỏ tách ra từ ánh đao lớn trên bàn tay kia, La Chinh không hề để ý tới!
Sau khi những ánh đao nhỏ đó chạm đến La Chinh, nó cũng bộc phát ra uy lực không nhỏ, nhưng dù thế nào cũng không thể xé rách được quần áo đồng tâm của La Chinh, chỉ phát ra tiếng két két mà thôi!
“Ngươi...”
Sắc mặt Tần Hoa lại có vẻ kỳ quái lần nữa.
Thực ra Tần Hoa có thể rải những ánh đao nhỏ vụn kia ra. Chỉ cần hắn sử dụng thần đạo Phá Diệt thì những ánh đao này có thể tạo thành một bức tường bảo vệ hắn. Bất cứ ai muốn lại gần hắn đều phải phá vỡ những ánh đao nhỏ này. Mặc dù những ánh đao này khá nhỏ, nhưng cho dù là thần cấp thấp bình thường cũng khó có thể chống lại được. Nó có thể cắt ra vô số vết thương trên người đối phương.
Nhưng hắn đâu ngờ La Chinh lại dã man như vậy, trực tiếp đập vỡ ánh đao của hắn bằng cơ thể của mình.
Thấy vậy, Tần Hoa đột nhiên lo lắng. Ánh đao trong tay càng được múa lên mạnh hơn, giống như một con linh dương không ngừng nhảy múa xung quanh hắn. Những ánh đao nhỏ lại giống như vô số mảnh giấy bay lượn xung quanh!
Thấy Tần Hoa hoảng loạn như vậy, tâm La Chinh vẫn lặng như nước!
Hắn chỉ cần ép bản thân lao vào là có thể dễ dàng kết thúc trận đấu này. Nhưng thần đạo Phá Diệt...
La Chinh không biết nếu thước Vô Lượng tích lũy đủ các thần đạo thì sẽ có biến hóa gì, nhưng cha đã đặt thước Vô Lượng vào đầu hắn thì chắc chắn phải có mục đích. Khi đã biết chắc mình có thể thu nhận đạo uẩn, tất nhiên La Chinh sẽ không từ bỏ cơ hội.
Chỉ có điều, sử dụng thước Vô Lượng này lại khiến La Chinh vô cùng phiền não. Chiếc thước này bình thường sẽ không có bất kỳ phản ứng gì, hắn cũng không thể đưa thước Vô Lượng ra ngoài để nó tự xem xét đạo uẩn của đối phương...
Mỗi lần muốn kích hoạt thước Vô Lượng, hắn đều phải mạo hiểm dùng đỉnh đầu. Sau khi dẫn đạo uẩn vào trong đầu thì thước Vô Lượng mới phát được huy tác dụng. Nó nối liền với đôi mắt của La Chinh khiến hắn có thể tỏa ra một vòng sáng trên mắt, nhìn thấu được toàn bộ các loại đạo uẩn!
Vốn dĩ chiếc thước này vốn không rắc rối như vậy. Chỉ đáng tiếc, La Chinh còn chưa có cơ hội nắm chắc những nội dung chủ yếu của nó.
May mắn là năng lực của Tần Hoa ở đấu trường đây không mạnh. Ban đầu Tần Hoa vô cùng kinh ngạc với tốc độ của La Chinh, bây giờ thấy La Chinh rướn cổ lên, ngẩng cao đầu đi tới đi lui xung quanh, không biết đang làm cái quái gì, trong lòng Tần Hoa không biết nên có cảm tưởng gì...
“Phá Không Diệt Kiếp!”
Trong lúc bất lực, Tần Hoa lại càng sử dụng sát chiêu của mình!
“Phá Không Diệt Kiếp” này cũng là một chiêu được ngộ ra từ thần đạo Phá Diệt. Hắn không thông thạo chiêu này lắm, cho nên thông thường cũng không dễ lấy ra đối dịch. Lần trước, hắn bại dưới tay đối thủ mà chưa hề dùng đến nó. Nhưng hiện tại, hắn thật sự không thể chịu được nữa mà thi triển chiêu này.
“Vèo vèo vèo...”
Vô số mũi nhọn phá diệt hình trăng lưỡi liềm bắt đầu ngưng tụ, đồng thời tràn ra, bay lượn vô định xung quanh. Trong vòng ba trăm trượng xung quanh Tần Hoa, những mũi nhọn Phá Diệt đó không ngừng va chạm, chém nhau, đủ để giết chết toàn bộ các sinh linh ở xung quanh.
“Bát Khúc Phi Yên!”
Nhìn thấy sự biến hóa này, La Chinh bình tĩnh thi triển thân pháp.
Mặc dù những mũi nhọn phá diệt này cực kỳ sắc bén, chứa đựng thế phá diệt rất mạnh mẽ, nhưng tốc độ không nhanh, chỉ chuyển động chậm rì rì xung quanh mà thôi.
Mà sau khi La Chinh thi triển ra Bát Khúc Phi Yên, bản thân liền hóa thành một tờ giấy mỏng, lay động theo những mũi nhọn phá diệt đó. Đồng thời, La Chinh cũng không ngừng hấp thụ đạo uẩn của Tần Hoa!
“Ngươi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Thấy La Chinh bao vây mà không tấn công, cuối cùng Tần Hoa nhịn không được mà hỏi. Nếu là người khác, sợ rằng sẽ thi triển ra đòn tấn công dữ dội hơn, nhưng Tần Hoa lại trực tiếp mở miệng hỏi La Chinh.
La Chinh không trả lời câu hỏi của Tần Hoa.
Giây tiếp theo, La Chinh đột nhiên mở mắt. Hai bên con ngươi vẫn xuất hiện hai chiếc vòng, không ngừng phá giải đạo uẩn mà Tần Hoa lĩnh ngộ.
Không lâu sau... .
Một chút ánh sáng mờ ảo xuất hiện trên một vạch của thước Vô Lượng. Sau khi ánh sáng mờ ảo biến mất, một lưỡi kiếm hình tròn được lưu lại trên vạch đó. Đó chính là dấu vết của đạo uẩn thần đạo Phá Diệt.
Chương 1846VƯỚNG VÍU
Sau khi thế của Tần Hoa tách ra khỏi cơ thể hắn thì hóa thành ánh sáng màu trắng không ngừng lay động, không ngừng quấn dọc theo bàn tay phải của hắn.
Cuối cùng, ánh sáng màu trắng ngưng tụ thành một cây đao màu trắng ngà...
“Thật ra không nhiều người tu luyện thần đạo Phá Diệt lắm. Tính ta thực ra không hợp, nhưng có vẻ lại có chút thiên phú trong thần đạo này.” Tần Hoa khiêm tốn giải thích.
Nghe lời giải thích này, La Chinh cũng chẳng biết nói gì.
Ngược lại, người con cháu này của Tần gia rất thú vị. Sắp thi đấu đến nơi mà còn lịch sự thế nữa.
Thấy Tần Hoa kéo dài thời gian, La Chinh rất muốn ra tay trước để hắn không kịp phòng ngự, nhưng hắn đã kiềm chế lại được.
Mục tiêu của La Chinh không phải là đầu cơ trục lợi để giành một hai trận thắng, mà là mười hai triệu điểm tích lũy. Đầu cơ trục lợi để giành chiến thắng vốn không thể giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ này.
Cho đến nay, La Chinh vẫn cảm thấy nhiệm vụ này không hề thực tế.
Hắn thực sự đã giết người xếp hạng thứ bốn mươi Tạ Giác, nhưng đó là bởi hắn dùng nguồn sức mạnh để đánh bất ngờ. Nếu Tạ Giác thật sự bộc phát toàn bộ sức mạnh của mình thì khả năng chiến thắng của La Chinh không lớn...
Đối mặt với Tần Hoa, La Chinh cũng nắm chắc bảy tám phần. Nhưng sau khi giành được chuỗi thắng liên tiếp trong đấu trường của các vị thần thì điểm tích lũy và thứ hạng của La Chinh sẽ nhanh chóng tăng lên, các đối thủ hắn phải đối mặt sẽ ngày càng mạnh hơn. Nếu những vị thần cấp cao kia không khinh địch thì La Chinh cũng rất khó có cơ hội.
Điều quan trọng hơn là trong đấu trường của các vị thần, La Chinh không thể sử dụng thần đạo Đoạn Tình. Không thể sử dụng những sát chiêu mạnh nhất của mình thì lấy gì để chiến đấu với những vị thần cấp cao kia?
Tuy nhiên, Hàm Cửu Di đã nói như vậy thì có lẽ nàng cũng đã có chuẩn bị. Ở giai đoạn này, La Chinh vẫn thích hợp để chiến đấu với các vị thần cấp thấp trước, cố gắng giành được chuỗi thắng. Còn chuyện sau này thế nào thì đi đến đâu tính đến đó vậy.
La Chinh kiên nhẫn chờ đợi Tần Hoa chuẩn bị...
“Vù vù vù...”
Nếu nói trong tay Tần Hoa ngưng tụ ra một cây đao thì chi bằng nói đó là một ánh đao thuần túy sẽ đúng hơn. Ánh đao đó chính là một bộ phận của tay hắn. Sau khi ánh đao được ngưng kết hoàn toàn, không ngừng có những ánh đao nhỏ hơn tỏa ra, khiến ánh đao trên tay nhìn vô cùng hư ảo.
Từ trong ánh đao này, La Chinh thấy được một thế phá diệt mạnh mẽ.
“Dùng thần cách kích thích thần đạo, quả nhiên đã lên một cấp độ. Tần Hoa chỉ thuộc dạng thần cấp thấp xếp hạng thấp nhất, nhưng thực lực thì không thể khinh thường được...” Trong lòng La Chinh thầm nghĩ.
“Ta xong rồi.” Tần Hoa mỉm cười với La Chinh. “Còn ngươi? Tại sao ngươi không dùng vũ khí? Mau lấy vũ khí ra!”
Tần Hoa cảm thấy mình là thần cấp thấp mà lại đi thách đấu với La Chinh vốn đã không công bằng, vậy mà hắn ngưng tụ ra đao Phá Diệt của thần đạo Phá Diệt rồi, nhưng người giấu tên này vẫn chưa lôi vũ khí ra, khiến hắn càng áy náy, mở miệng thúc giục.
La Chinh mếu máo. Tính cách của các con cháu nhà quyền thế ở đây cũng khác biệt quá. Mấy tên quần là áo lượt lúc trước đó đều ngang ngược quá đáng, nhưng vị này thì lại lạc loài.
Thế phá diệt của ánh đao trong tay Tần Hoa rất mạnh. Nhưng trong mắt La Chinh nó cũng không quá khó đối phó, hắn không cần sử dụng trọng kiếm Đại Thiên. Nhưng Tần Hoa này lễ độ như vậy khiến hắn không thể nói mấy lời gây hấn như “ngươi không đủ tư cách khiến ta phải rút vũ khí” được.
“Không cần đâu, ra tay đi.” La Chinh mỉm cười, không kỳ kèo nữa. Hắn nhẹ nhàng bước ra một bước, mũi chân phải đột nhiên phát ra một sức mạnh không gì sánh được...
“Thùng!”
Mặt đất trong đấu trường các vị thần bị La Chinh giẫm thành một cái hố nhỏ, phát ra một tiếng, sau đó La Chinh dùng tốc độ rất nhanh đi thẳng đến chỗ Tần Hoa.
“Tốt...”
Nghe những lời của La Chinh, Tần Hoa còn không nóng không lạnh đáp lại một chữ “tốt”. Sau đó hắn nhìn thấy cái hố nhỏ trên mặt đất thì đột nhiên hơi do dự. Mặc dù mặt đất của đấu trường các vị thần chỉ là ảo ảnh được tạo ra, nhưng vô cùng cứng rắn, bình thường khó có thể phá vỡ được. Thế mà mũi chân tên nhóc này vừa điểm một cái đã đạp vỡ được mặt đất, còn khiến mặt đất xuất hiện một cái hố nhỏ.
Làm sao có thể... Tiêu rồi!
Trong đầu hắn còn đang nghĩ về điều này, La Chinh đã lao đến chỗ hắn với tốc độ cực nhanh.
Thực lực của Tần Hoa vốn không được coi là mạnh. Sau khi dốc sức ở đấu trường các vị thần thì hắn cũng có thể leo đến cấp trung bình của thần cấp thấp. Nhưng hắn chưa từng đến cấm địa, cũng chưa từng được rèn luyện giữa lằn ranh sống chết.
Đột nhiên thấy La Chinh lao ra với tốc độ nhanh hơn dự liệu nhiều như vậy, hắn khó mà không để lộ chút vẻ hoảng loạn!
“Phá Diệt Trảm!”
Trong lúc vội vã, tay phải Tần Hoa mở ra nắm lại, ánh đao cũng theo đó mà bay nhảy...
Khi tu luyện thần đạo Phá Diệt đến mức độ sâu nhất thì uy lực thuần túy cũng khá mạnh mẽ. Nhưng bản thân Tần Hoa vừa mới bước vào thần đạo chưa lâu, còn La Chinh lại dựa vào quần áo đồng tâm nên không sợ gì mấy!
“Vù vù vù...”
Chỉ thấy thân hình La Chinh lay động, dễ dàng tránh được ánh đao trong tay phải của Tần Hoa. Còn những mảnh ánh đao nhỏ tách ra từ ánh đao lớn trên bàn tay kia, La Chinh không hề để ý tới!
Sau khi những ánh đao nhỏ đó chạm đến La Chinh, nó cũng bộc phát ra uy lực không nhỏ, nhưng dù thế nào cũng không thể xé rách được quần áo đồng tâm của La Chinh, chỉ phát ra tiếng két két mà thôi!
“Ngươi...”
Sắc mặt Tần Hoa lại có vẻ kỳ quái lần nữa.
Thực ra Tần Hoa có thể rải những ánh đao nhỏ vụn kia ra. Chỉ cần hắn sử dụng thần đạo Phá Diệt thì những ánh đao này có thể tạo thành một bức tường bảo vệ hắn. Bất cứ ai muốn lại gần hắn đều phải phá vỡ những ánh đao nhỏ này. Mặc dù những ánh đao này khá nhỏ, nhưng cho dù là thần cấp thấp bình thường cũng khó có thể chống lại được. Nó có thể cắt ra vô số vết thương trên người đối phương.
Nhưng hắn đâu ngờ La Chinh lại dã man như vậy, trực tiếp đập vỡ ánh đao của hắn bằng cơ thể của mình.
Thấy vậy, Tần Hoa đột nhiên lo lắng. Ánh đao trong tay càng được múa lên mạnh hơn, giống như một con linh dương không ngừng nhảy múa xung quanh hắn. Những ánh đao nhỏ lại giống như vô số mảnh giấy bay lượn xung quanh!
Thấy Tần Hoa hoảng loạn như vậy, tâm La Chinh vẫn lặng như nước!
Hắn chỉ cần ép bản thân lao vào là có thể dễ dàng kết thúc trận đấu này. Nhưng thần đạo Phá Diệt...
La Chinh không biết nếu thước Vô Lượng tích lũy đủ các thần đạo thì sẽ có biến hóa gì, nhưng cha đã đặt thước Vô Lượng vào đầu hắn thì chắc chắn phải có mục đích. Khi đã biết chắc mình có thể thu nhận đạo uẩn, tất nhiên La Chinh sẽ không từ bỏ cơ hội.
Chỉ có điều, sử dụng thước Vô Lượng này lại khiến La Chinh vô cùng phiền não. Chiếc thước này bình thường sẽ không có bất kỳ phản ứng gì, hắn cũng không thể đưa thước Vô Lượng ra ngoài để nó tự xem xét đạo uẩn của đối phương...
Mỗi lần muốn kích hoạt thước Vô Lượng, hắn đều phải mạo hiểm dùng đỉnh đầu. Sau khi dẫn đạo uẩn vào trong đầu thì thước Vô Lượng mới phát được huy tác dụng. Nó nối liền với đôi mắt của La Chinh khiến hắn có thể tỏa ra một vòng sáng trên mắt, nhìn thấu được toàn bộ các loại đạo uẩn!
Vốn dĩ chiếc thước này vốn không rắc rối như vậy. Chỉ đáng tiếc, La Chinh còn chưa có cơ hội nắm chắc những nội dung chủ yếu của nó.
May mắn là năng lực của Tần Hoa ở đấu trường đây không mạnh. Ban đầu Tần Hoa vô cùng kinh ngạc với tốc độ của La Chinh, bây giờ thấy La Chinh rướn cổ lên, ngẩng cao đầu đi tới đi lui xung quanh, không biết đang làm cái quái gì, trong lòng Tần Hoa không biết nên có cảm tưởng gì...
“Phá Không Diệt Kiếp!”
Trong lúc bất lực, Tần Hoa lại càng sử dụng sát chiêu của mình!
“Phá Không Diệt Kiếp” này cũng là một chiêu được ngộ ra từ thần đạo Phá Diệt. Hắn không thông thạo chiêu này lắm, cho nên thông thường cũng không dễ lấy ra đối dịch. Lần trước, hắn bại dưới tay đối thủ mà chưa hề dùng đến nó. Nhưng hiện tại, hắn thật sự không thể chịu được nữa mà thi triển chiêu này.
“Vèo vèo vèo...”
Vô số mũi nhọn phá diệt hình trăng lưỡi liềm bắt đầu ngưng tụ, đồng thời tràn ra, bay lượn vô định xung quanh. Trong vòng ba trăm trượng xung quanh Tần Hoa, những mũi nhọn Phá Diệt đó không ngừng va chạm, chém nhau, đủ để giết chết toàn bộ các sinh linh ở xung quanh.
“Bát Khúc Phi Yên!”
Nhìn thấy sự biến hóa này, La Chinh bình tĩnh thi triển thân pháp.
Mặc dù những mũi nhọn phá diệt này cực kỳ sắc bén, chứa đựng thế phá diệt rất mạnh mẽ, nhưng tốc độ không nhanh, chỉ chuyển động chậm rì rì xung quanh mà thôi.
Mà sau khi La Chinh thi triển ra Bát Khúc Phi Yên, bản thân liền hóa thành một tờ giấy mỏng, lay động theo những mũi nhọn phá diệt đó. Đồng thời, La Chinh cũng không ngừng hấp thụ đạo uẩn của Tần Hoa!
“Ngươi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Thấy La Chinh bao vây mà không tấn công, cuối cùng Tần Hoa nhịn không được mà hỏi. Nếu là người khác, sợ rằng sẽ thi triển ra đòn tấn công dữ dội hơn, nhưng Tần Hoa lại trực tiếp mở miệng hỏi La Chinh.
La Chinh không trả lời câu hỏi của Tần Hoa.
Giây tiếp theo, La Chinh đột nhiên mở mắt. Hai bên con ngươi vẫn xuất hiện hai chiếc vòng, không ngừng phá giải đạo uẩn mà Tần Hoa lĩnh ngộ.
Không lâu sau... .
Một chút ánh sáng mờ ảo xuất hiện trên một vạch của thước Vô Lượng. Sau khi ánh sáng mờ ảo biến mất, một lưỡi kiếm hình tròn được lưu lại trên vạch đó. Đó chính là dấu vết của đạo uẩn thần đạo Phá Diệt.