Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1842
Chương 1842 : Chương 1842NGÔNG CUỒNG
Chương 1842NGÔNG CUỒNG
Tin Tạ Giác chết vẫn chưa truyền ra ngoài, ít nhất vẫn chưa có người nào của Tạ gia tới đảo nổi hỏi tội.
Nhưng Hàm gia cũng không coi đây là chuyện nhỏ.
Trên thực tế, tiếng nói của hai nhà Tạ, Lưu không có ảnh hưởng lắm.
Mặc dù đều có thánh nhân trấn giữ, nhưng hai gia tộc lớn này đều không có căn cơ quá sâu, thậm chí trong quá trình cạnh tranh khốc liệt, hai gia tộc lớn này từng có lúc rơi vào cảnh nguy hiểm.
Đã là nhà quyền thế thì nhất định phải có thánh nhân trấn giữ, nhưng có thánh nhân trấn giữ chưa chắc có thể trở thành nhà quyền thế!
Trong Thần Vực cũng có một số “nhà quyền thế giả”. Những gia tộc này có thánh nhân, nhưng tổng hợp toàn lực của gia tộc thì lại không có tư cách quản lý một đảo nổi của riêng mình.
Cho nên, muốn trở thành nhà quyền thế không phải chỉ dựa vào một vị thánh nhân là được, mà phải xem tổng lực của cả gia tộc.
Đương nhiên Hàm gia không sợ Tạ gia, thậm chí Tạ gia có chết mấy đệ tử nòng cốt cũng không phải chuyện gì quá to tát. Nhưng Tạ gia lại có quan hệ rất tốt với một số gia tộc khác trong đảo nổi, hơn nữa chuyện này là Hàm gia hoàn toàn đuối lý. Nếu Tạ gia muốn dây dưa đến cùng thì thực sự cũng hơi phiền phức.
Hàm gia muốn chuẩn bị sẵn sàng để đối phó, nhưng trước đó Hàm Thiên Tiếu phải biết rõ một số chuyện đã.
“Xưng tên đi!” Hàm Thiên Tiếu lạnh lùng nói.
Mặc dù giọng nói rất bình thản, nhưng trong đó lại có chút uy nghiêm không thể kháng cự được. Tiếng nói vang lên như tiếng sấm, văng vẳng bên tai La Chinh, cứ như Hàm Thiên Tiếu là vị thần duy nhất trong trời đất này.
Đây mới là khí phách mà một vị thần nên có.
La Chinh ngước nhìn Tộc trưởng phía trên. Lần đầu tiên hắn thấy nhân vật có tầm cỡ thế này, trong lòng rất chấn động, chẳng qua cơ bắp trên mặt như đã cứng lại nên không có bất kỳ biểu cảm nào.
“La Thiên Hành.” La Chinh cũng lạnh nhạt trả lời.
“Ngươi biết vì sao ngươi bị trói đưa đến đây chứ?” Hàm Thiên Tiếu lại hỏi.
Nghe thấy câu hỏi này, La Chinh cũng hơi buồn bực trong lòng.
Hóa ra cường giả đứng đầu trong các nhà quyền thế ở Thần Vực này cũng nói nhảm nhiều quá. Nếu Hàm gia đã trói hắn đến đây, tất nhiên là bởi vì chuyện hắn giết Tạ Giác. Chuyện rõ ràng như vậy rồi cần gì phải hỏi đến lần thứ hai? Chẳng lẽ những vị thần này còn muốn tam đường hội thẩm*?
* Tam đường hội thẩm: Ba bộ phận cao cấp nhất cùng thẩm vấn một lúc, tại cùng một địa điểm. Thường chỉ sử dụng trong những vụ án nghiêm trọng.
“Ta lại cảm thấy thật kỳ lạ. Các vị đều là cường giả đứng đầu Thần Vực, vì sao phải trói ta như vậy? Là sợ một võ giả chứng thần nhỏ bé như ta chạy mất sao?” La Chinh bỗng hỏi ngược lại.
Điều này khiến mặt Hàm Thiên Tiếu hơi khựng lại một chút.
Có thể bước vào điện Linh Tâm, ngoài con cháu là đệ tử nòng cốt của Hàm gia ra, gần như đều là những vị thần cấp cao. Trong điện Linh Tâm này vốn đã có khí thế chèn ép, cho dù là thần thì khi ở đây cũng nơm nớp lo sợ, không dám nói lời nào.
Không ngờ một võ giả chứng thần lại có thể tự nhiên như vậy, hoàn toàn không bị ảnh hưởng!
Bây giờ Hàm Thiên Tiếu cũng hơi tin vào việc La Thiên Hành thực sự đã giết chết Tạ Giác.
“Lớn mật! Dám nói với Gia chủ Hàm gia như thế!” Một vị thần cấp cao bên cạnh lạnh lùng quát.
Tiếng nói kia sắc như đao, đồng loạt bay về phía La Chinh. La Chinh bỗng cảm thấy thấy khắp mặt, khắp ngực đều truyền tới cảm giác đau, đặc biệt là đôi tai thì lại càng không ngừng ong ong.
“Phụt!”
Tiếng nói kia xuyên qua màng nhĩ La Chinh, làm hai dòng máu tươi phun ra từ hai lỗ tai hắn.
La Chinh nhất thời mất đi lý trí, trên mặt càng không có vẻ sợ hãi, nói tiếp: “Nếu đã dẫn La mỗ vào đây, chắc chắn là có lời muốn hỏi La mỗ. Bây giờ lại đâm rách hai lỗ tai La mỗ như vậy, e là từ giờ La mỗ chỉ có thể làm người điếc mà thôi!”
Vị thần cấp cao kia nghe thấy La Chinh nói vậy, sao còn trách mắng tiếp được nữa? Nhưng nghĩ lại, tên nhóc này đã bị thủng màng nhĩ, rõ ràng có mắng thì hắn cũng không thể nghe được nữa, nên nhất thời cũng không biết phải xử lý thế nào.
Ngược lại, Hàm Thiên Tiếu khẽ mỉm cười, không hề để ý đến hành động quá đáng của La Chinh. Ông ta nhẹ nhàng phất tay, từ lòng bàn tay ông ta tỏa ra những điểm sáng màu xanh, chiếu sáng khắp điện Linh Tâm. Trong nháy mắt ánh sáng này chạm đến La Chinh, hắn cũng cảm nhận được một cảm giác ấm áp, đồng thời nỗi đau ở hai tai cũng lập tức biến mất, khôi phục lại khả năng nghe như bình thường.
“Ngươi là tiểu bối đầu tiên dám nói như vậy trong điện Linh Tâm.” Hàm Thiên Tiếu đánh giá La Chinh rồi chậm rãi nói: “Có một số người can đảm là bởi bản thân hơn người, cây ngay không sợ chết đứng, còn một số người lại chỉ cố giả vờ bình tĩnh, cố làm ra hành động kinh người để nhận được lời khen, không biết ngươi là loại thứ nhất, hay là loại thứ hai?”
Nhưng không chờ La Chinh trả lời, Hàm Thiên Tiếu đã nói tiếp: “Nhưng, chuyện này cũng không quan trọng. Đứng lên đi!” Nói xong, hai ngón tay ông ta nhẹ nhàng vân vê, những sợi dây thừng trói sau lưng La Chinh lập tức đứt ra. La Chinh cảm thấy người mình đã được thả lỏng, cuối cùng cũng tự cởi trói.
Sau khi La Chinh đứng dậy, Hàm Thiên Tiếu đã thẳng thắn hơn rất nhiều: “Hôm nay truyền ngươi đến điện Linh Tâm, chắc hẳn ngươi cũng biết rõ lý do. Tên vãn bối Tạ gia kia cố tình gây sự ở đảo nổi ta, chết thì cũng chết rồi, đương nhiên Hàm gia chúng ta sẽ không thương tiếc hắn. Nhưng nếu Tạ gia truy cứu chuyện này, Hàm gia chúng ta cũng không đồng ý chịu trách nhiệm. Tuy ngươi không phải người trong tộc, nhưng Hàm gia chúng ta quyết định cho ngươi một cơ hội. Vậy ngươi tính nên làm thế nào?”
Đường đường là Tộc trưởng Hàm gia, vậy mà lại cho La Chinh một cơ hội lựa chọn, đây là chuyện chưa từng có trong lịch sử. Nếu là bất kỳ người nào khác, thậm chí là bất kỳ vị thần nào khác giết chết Tạ Giác, chắc chắn Hàm gia sẽ phủi sạch quan hệ trước tiên, sau đó trực tiếp giao người này ra.
Cho nên khi Hàm Thiên Tiếu vừa dứt lời, tất cả những người thuộc tầng lớp cấp cao của Hàm gia ở đây đều tỏ vẻ kinh ngạc. Đây hoàn toàn không giống tác phong của Hàm Thiên Tiếu!
Đương nhiên Hàm Thiên Tiếu cũng không muốn phải phiền phức như vậy.
Chẳng qua không biết vì sao con gái bảo bối Bích La của ông ta lại cứ không ngừng giảng giải rằng La Thiên Hành đã ra tay giúp nàng như thế nào, vì nàng và Hàm Sơ Nguyệt nên mới đắc tội đám con em nhà quyền thế kia ra sao, cuối cùng bất đắc dĩ lắm mới phải giết chết Tạ Giác kia, cầu xin Hàm gia bảo vệ La Thiên Hành.
Đồng thời Hàm Thương Yên cũng đã nói chuyện với Hàm Thiên Tiếu, uyển chuyển truyền lại ý của Hàm Lưu Tô. Ý của Trưởng công chúa là, nếu bọn họ giao La Thiên Hành cho Tạ gia, nếu La Thiên Hành bị Tạ gia xử tử thì Hàm Lưu Tô cũng sẽ chọn chết cùng hắn!
Mấy thành phần nòng cốt của Hàm gia đều ra mặt, cố gắng hết sức để bảo vệ người ngoại tộc này!
Điều này khiến Hàm Thiên Tiếu cảm thấy khá hứng thú, muốn xem xem rốt cuộc tên nhóc này có năng lực gì? Có tư cách này hay không?
La Chinh hít sâu một hơi, mắt sáng như đuốc quét nhìn một vòng, sau đó chậm rãi nói: “Bình tĩnh mà xét thì nếu Hàm gia giao ta cho Tạ gia, có lẽ đây sẽ chuyện ngu xuẩn nhất mà Hàm gia làm ra trong thần kỷ nguyên này!”
Lời vừa dứt, những người thuộc tầng lớp cấp cao của Hàm gia đều kinh ngạc.
Một người đàn ông trung niên mặc khôi giáp đỏ thẫm bên phải Hàm Thiên Tiếu cười to mấy tiếng: “Nhóc con, ngươi đang mơ đấy phải không? Hay tự coi mình là số một rồi? Có lẽ ngươi cũng có chút thiên phú, nhưng nhân tài Hàm gia ta có đếm cũng không hết, chẳng lẽ lại thiếu một người ngoại tộc như ngươi sao? Tự tin là chuyện tốt, nhưng tự cao tự đại quá dễ khiến người ta khinh đấy!”
Những người khác cũng vừa cười vừa rối rít hùa theo, cho rằng tên nhóc này quá ngông cuồng.
Bọn họ đã sống suốt nhiều thần kỷ nguyên như vậy, có dạng thiên tài nào mà chưa từng thấy?
Hàm Thiên Tiếu cũng dần thu lại nụ cười. Người quá ngông cuồng chắc chắn không thể khiến người ta yêu thích. Ông ta lạnh giọng nói: “Có lẽ ta đã sai. Ngươi không thuộc hai loại người kia, mà ngươi chỉ là một tên ngông cuồng chưa nếm mùi đời mà thôi.”
La Chinh cũng biết nếu hắn nói chuyện như vậy thì sẽ khiến người ta chán ghét. Nhưng hắn không muốn chết, hắn muốn có một hy vọng chứng minh giá trị của chính mình, giá trị này lớn đến mức có thể khiến Hàm gia phải bảo vệ hắn!
Có lẽ Hàm Lưu Tô và Hàm Sơ Nguyệt cũng sẽ có hành động, nhưng chưa chắc đã ngăn cản được quyết định của Hàm gia.
La Chinh có thể đoán ra động cơ Hàm Thiên Tiếu gặp hắn là vì muốn cân nhắc xem hắn có giá trị như vậy hay không!
Đúng vào lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng mà thanh nhã chậm rãi bay tới: “Ta tin, nếu giao tên nhóc này cho Tạ gia, vậy đó chắc chắn là chuyện ngu xuẩn nhất mà Hàm gia làm ra trong thần kỷ nguyên này!”
Tiếng nói vừa phát ra, trong điện Linh Tâm cũng đã có thêm một người. Đó chính là Hàm Cửu Di - á thánh Hàm gia. Nàng đang cười khanh khách nhìn chằm chằm vào La Chinh nói: “Ta còn đang thắc mắc sao hôm nay ngươi không đến đấu trường của các vị thần, hóa ra là lười biếng ở đây, mau trở về cùng ta.”
Chương 1842NGÔNG CUỒNG
Tin Tạ Giác chết vẫn chưa truyền ra ngoài, ít nhất vẫn chưa có người nào của Tạ gia tới đảo nổi hỏi tội.
Nhưng Hàm gia cũng không coi đây là chuyện nhỏ.
Trên thực tế, tiếng nói của hai nhà Tạ, Lưu không có ảnh hưởng lắm.
Mặc dù đều có thánh nhân trấn giữ, nhưng hai gia tộc lớn này đều không có căn cơ quá sâu, thậm chí trong quá trình cạnh tranh khốc liệt, hai gia tộc lớn này từng có lúc rơi vào cảnh nguy hiểm.
Đã là nhà quyền thế thì nhất định phải có thánh nhân trấn giữ, nhưng có thánh nhân trấn giữ chưa chắc có thể trở thành nhà quyền thế!
Trong Thần Vực cũng có một số “nhà quyền thế giả”. Những gia tộc này có thánh nhân, nhưng tổng hợp toàn lực của gia tộc thì lại không có tư cách quản lý một đảo nổi của riêng mình.
Cho nên, muốn trở thành nhà quyền thế không phải chỉ dựa vào một vị thánh nhân là được, mà phải xem tổng lực của cả gia tộc.
Đương nhiên Hàm gia không sợ Tạ gia, thậm chí Tạ gia có chết mấy đệ tử nòng cốt cũng không phải chuyện gì quá to tát. Nhưng Tạ gia lại có quan hệ rất tốt với một số gia tộc khác trong đảo nổi, hơn nữa chuyện này là Hàm gia hoàn toàn đuối lý. Nếu Tạ gia muốn dây dưa đến cùng thì thực sự cũng hơi phiền phức.
Hàm gia muốn chuẩn bị sẵn sàng để đối phó, nhưng trước đó Hàm Thiên Tiếu phải biết rõ một số chuyện đã.
“Xưng tên đi!” Hàm Thiên Tiếu lạnh lùng nói.
Mặc dù giọng nói rất bình thản, nhưng trong đó lại có chút uy nghiêm không thể kháng cự được. Tiếng nói vang lên như tiếng sấm, văng vẳng bên tai La Chinh, cứ như Hàm Thiên Tiếu là vị thần duy nhất trong trời đất này.
Đây mới là khí phách mà một vị thần nên có.
La Chinh ngước nhìn Tộc trưởng phía trên. Lần đầu tiên hắn thấy nhân vật có tầm cỡ thế này, trong lòng rất chấn động, chẳng qua cơ bắp trên mặt như đã cứng lại nên không có bất kỳ biểu cảm nào.
“La Thiên Hành.” La Chinh cũng lạnh nhạt trả lời.
“Ngươi biết vì sao ngươi bị trói đưa đến đây chứ?” Hàm Thiên Tiếu lại hỏi.
Nghe thấy câu hỏi này, La Chinh cũng hơi buồn bực trong lòng.
Hóa ra cường giả đứng đầu trong các nhà quyền thế ở Thần Vực này cũng nói nhảm nhiều quá. Nếu Hàm gia đã trói hắn đến đây, tất nhiên là bởi vì chuyện hắn giết Tạ Giác. Chuyện rõ ràng như vậy rồi cần gì phải hỏi đến lần thứ hai? Chẳng lẽ những vị thần này còn muốn tam đường hội thẩm*?
* Tam đường hội thẩm: Ba bộ phận cao cấp nhất cùng thẩm vấn một lúc, tại cùng một địa điểm. Thường chỉ sử dụng trong những vụ án nghiêm trọng.
“Ta lại cảm thấy thật kỳ lạ. Các vị đều là cường giả đứng đầu Thần Vực, vì sao phải trói ta như vậy? Là sợ một võ giả chứng thần nhỏ bé như ta chạy mất sao?” La Chinh bỗng hỏi ngược lại.
Điều này khiến mặt Hàm Thiên Tiếu hơi khựng lại một chút.
Có thể bước vào điện Linh Tâm, ngoài con cháu là đệ tử nòng cốt của Hàm gia ra, gần như đều là những vị thần cấp cao. Trong điện Linh Tâm này vốn đã có khí thế chèn ép, cho dù là thần thì khi ở đây cũng nơm nớp lo sợ, không dám nói lời nào.
Không ngờ một võ giả chứng thần lại có thể tự nhiên như vậy, hoàn toàn không bị ảnh hưởng!
Bây giờ Hàm Thiên Tiếu cũng hơi tin vào việc La Thiên Hành thực sự đã giết chết Tạ Giác.
“Lớn mật! Dám nói với Gia chủ Hàm gia như thế!” Một vị thần cấp cao bên cạnh lạnh lùng quát.
Tiếng nói kia sắc như đao, đồng loạt bay về phía La Chinh. La Chinh bỗng cảm thấy thấy khắp mặt, khắp ngực đều truyền tới cảm giác đau, đặc biệt là đôi tai thì lại càng không ngừng ong ong.
“Phụt!”
Tiếng nói kia xuyên qua màng nhĩ La Chinh, làm hai dòng máu tươi phun ra từ hai lỗ tai hắn.
La Chinh nhất thời mất đi lý trí, trên mặt càng không có vẻ sợ hãi, nói tiếp: “Nếu đã dẫn La mỗ vào đây, chắc chắn là có lời muốn hỏi La mỗ. Bây giờ lại đâm rách hai lỗ tai La mỗ như vậy, e là từ giờ La mỗ chỉ có thể làm người điếc mà thôi!”
Vị thần cấp cao kia nghe thấy La Chinh nói vậy, sao còn trách mắng tiếp được nữa? Nhưng nghĩ lại, tên nhóc này đã bị thủng màng nhĩ, rõ ràng có mắng thì hắn cũng không thể nghe được nữa, nên nhất thời cũng không biết phải xử lý thế nào.
Ngược lại, Hàm Thiên Tiếu khẽ mỉm cười, không hề để ý đến hành động quá đáng của La Chinh. Ông ta nhẹ nhàng phất tay, từ lòng bàn tay ông ta tỏa ra những điểm sáng màu xanh, chiếu sáng khắp điện Linh Tâm. Trong nháy mắt ánh sáng này chạm đến La Chinh, hắn cũng cảm nhận được một cảm giác ấm áp, đồng thời nỗi đau ở hai tai cũng lập tức biến mất, khôi phục lại khả năng nghe như bình thường.
“Ngươi là tiểu bối đầu tiên dám nói như vậy trong điện Linh Tâm.” Hàm Thiên Tiếu đánh giá La Chinh rồi chậm rãi nói: “Có một số người can đảm là bởi bản thân hơn người, cây ngay không sợ chết đứng, còn một số người lại chỉ cố giả vờ bình tĩnh, cố làm ra hành động kinh người để nhận được lời khen, không biết ngươi là loại thứ nhất, hay là loại thứ hai?”
Nhưng không chờ La Chinh trả lời, Hàm Thiên Tiếu đã nói tiếp: “Nhưng, chuyện này cũng không quan trọng. Đứng lên đi!” Nói xong, hai ngón tay ông ta nhẹ nhàng vân vê, những sợi dây thừng trói sau lưng La Chinh lập tức đứt ra. La Chinh cảm thấy người mình đã được thả lỏng, cuối cùng cũng tự cởi trói.
Sau khi La Chinh đứng dậy, Hàm Thiên Tiếu đã thẳng thắn hơn rất nhiều: “Hôm nay truyền ngươi đến điện Linh Tâm, chắc hẳn ngươi cũng biết rõ lý do. Tên vãn bối Tạ gia kia cố tình gây sự ở đảo nổi ta, chết thì cũng chết rồi, đương nhiên Hàm gia chúng ta sẽ không thương tiếc hắn. Nhưng nếu Tạ gia truy cứu chuyện này, Hàm gia chúng ta cũng không đồng ý chịu trách nhiệm. Tuy ngươi không phải người trong tộc, nhưng Hàm gia chúng ta quyết định cho ngươi một cơ hội. Vậy ngươi tính nên làm thế nào?”
Đường đường là Tộc trưởng Hàm gia, vậy mà lại cho La Chinh một cơ hội lựa chọn, đây là chuyện chưa từng có trong lịch sử. Nếu là bất kỳ người nào khác, thậm chí là bất kỳ vị thần nào khác giết chết Tạ Giác, chắc chắn Hàm gia sẽ phủi sạch quan hệ trước tiên, sau đó trực tiếp giao người này ra.
Cho nên khi Hàm Thiên Tiếu vừa dứt lời, tất cả những người thuộc tầng lớp cấp cao của Hàm gia ở đây đều tỏ vẻ kinh ngạc. Đây hoàn toàn không giống tác phong của Hàm Thiên Tiếu!
Đương nhiên Hàm Thiên Tiếu cũng không muốn phải phiền phức như vậy.
Chẳng qua không biết vì sao con gái bảo bối Bích La của ông ta lại cứ không ngừng giảng giải rằng La Thiên Hành đã ra tay giúp nàng như thế nào, vì nàng và Hàm Sơ Nguyệt nên mới đắc tội đám con em nhà quyền thế kia ra sao, cuối cùng bất đắc dĩ lắm mới phải giết chết Tạ Giác kia, cầu xin Hàm gia bảo vệ La Thiên Hành.
Đồng thời Hàm Thương Yên cũng đã nói chuyện với Hàm Thiên Tiếu, uyển chuyển truyền lại ý của Hàm Lưu Tô. Ý của Trưởng công chúa là, nếu bọn họ giao La Thiên Hành cho Tạ gia, nếu La Thiên Hành bị Tạ gia xử tử thì Hàm Lưu Tô cũng sẽ chọn chết cùng hắn!
Mấy thành phần nòng cốt của Hàm gia đều ra mặt, cố gắng hết sức để bảo vệ người ngoại tộc này!
Điều này khiến Hàm Thiên Tiếu cảm thấy khá hứng thú, muốn xem xem rốt cuộc tên nhóc này có năng lực gì? Có tư cách này hay không?
La Chinh hít sâu một hơi, mắt sáng như đuốc quét nhìn một vòng, sau đó chậm rãi nói: “Bình tĩnh mà xét thì nếu Hàm gia giao ta cho Tạ gia, có lẽ đây sẽ chuyện ngu xuẩn nhất mà Hàm gia làm ra trong thần kỷ nguyên này!”
Lời vừa dứt, những người thuộc tầng lớp cấp cao của Hàm gia đều kinh ngạc.
Một người đàn ông trung niên mặc khôi giáp đỏ thẫm bên phải Hàm Thiên Tiếu cười to mấy tiếng: “Nhóc con, ngươi đang mơ đấy phải không? Hay tự coi mình là số một rồi? Có lẽ ngươi cũng có chút thiên phú, nhưng nhân tài Hàm gia ta có đếm cũng không hết, chẳng lẽ lại thiếu một người ngoại tộc như ngươi sao? Tự tin là chuyện tốt, nhưng tự cao tự đại quá dễ khiến người ta khinh đấy!”
Những người khác cũng vừa cười vừa rối rít hùa theo, cho rằng tên nhóc này quá ngông cuồng.
Bọn họ đã sống suốt nhiều thần kỷ nguyên như vậy, có dạng thiên tài nào mà chưa từng thấy?
Hàm Thiên Tiếu cũng dần thu lại nụ cười. Người quá ngông cuồng chắc chắn không thể khiến người ta yêu thích. Ông ta lạnh giọng nói: “Có lẽ ta đã sai. Ngươi không thuộc hai loại người kia, mà ngươi chỉ là một tên ngông cuồng chưa nếm mùi đời mà thôi.”
La Chinh cũng biết nếu hắn nói chuyện như vậy thì sẽ khiến người ta chán ghét. Nhưng hắn không muốn chết, hắn muốn có một hy vọng chứng minh giá trị của chính mình, giá trị này lớn đến mức có thể khiến Hàm gia phải bảo vệ hắn!
Có lẽ Hàm Lưu Tô và Hàm Sơ Nguyệt cũng sẽ có hành động, nhưng chưa chắc đã ngăn cản được quyết định của Hàm gia.
La Chinh có thể đoán ra động cơ Hàm Thiên Tiếu gặp hắn là vì muốn cân nhắc xem hắn có giá trị như vậy hay không!
Đúng vào lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng mà thanh nhã chậm rãi bay tới: “Ta tin, nếu giao tên nhóc này cho Tạ gia, vậy đó chắc chắn là chuyện ngu xuẩn nhất mà Hàm gia làm ra trong thần kỷ nguyên này!”
Tiếng nói vừa phát ra, trong điện Linh Tâm cũng đã có thêm một người. Đó chính là Hàm Cửu Di - á thánh Hàm gia. Nàng đang cười khanh khách nhìn chằm chằm vào La Chinh nói: “Ta còn đang thắc mắc sao hôm nay ngươi không đến đấu trường của các vị thần, hóa ra là lười biếng ở đây, mau trở về cùng ta.”