Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1841
Chương 1841 : Chương 1841CHỊU TRÁCH NHIỆM
Chương 1841CHỊU TRÁCH NHIỆM
Hàm Thương Yên hoàn toàn không biết đầu đuôi câu chuyện như thế nào.
Nhưng nếu Tạ Giác thật sự bị giết ở đây thì tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ.
Theo quy tắc của các gia tộc, con cháu ngoại tộc có thể chết, không phải đệ tử nòng cốt cũng có thể chết, nhưng nếu đệ tử nòng cốt mà chết thì chắc chắn phải truy cứu.
Địa vị của Tạ Giác ở Tạ gia không thấp, xảy ra chuyện như vậy, Tạ gia chắc chắn sẽ không cam lòng.
Bị Hàm Thương Yên nhìn chăm chú như vậy, La Chinh cũng đúng mực trả lời: “Ta tên là La Thiên Hành.”
“Là ngươi giết Tạ Giác?” Hàm Thương Yên lại hỏi.
Hàm Thương Yên không quá thân quen với Tạ Giác, tuy trong đám đệ tử nhà quyền thế Tạ Giác cũng có biểu hiện xuất sắc, nhưng vẫn chưa đủ để Hàm Thương Yên phải chú ý tới hắn.
Nhưng rõ ràng trong các nhà quyền thế gần như không có kẻ yếu, Tạ Giác lại là thần cấp thấp, còn La Chinh là võ giả chứng thần. Vậy mà La Chinh lại có thể đánh chết Tạ Giác, điều này khiến Hàm Thương Yên hơi khó hiểu.
“Tạ Giác đúng là do ta giết.” La Chinh nghiêm nghị trả lời.
Đối với sự thật không thể chối cãi, La Chinh chưa bao giờ trốn tránh.
Sau khi có được đáp án chắc chắn từ La Chinh, Hàm Thương Yên lại hỏi tiếp: “Vì sao ngươi phải giết Tạ Giác?”
Đúng lúc này, Hàm Sơ Nguyệt bỗng phi “vèo” một cái tới bên cạnh Hàm Thương Yên, đôi mày thanh tú nhíu chặt, nhìn chằm chằm vào Hàm Thương Yên, cáu giận nói: “Huynh hỏi hắn lý do gì sao ư? Huynh cảm thấy còn là lý do gì được nữa! Còn không phải do đám súc sinh này gây chuyện trên địa bàn Hàm gia chúng ta!”
Hàm Thương Yên là người trong gia tộc, làm sao không rõ những chuyện này, cho dù hắn chưa từng trải qua, nhưng cũng có thể đoán được chuyện đã xảy ra ở đây.
Đối với đám đệ tử trẻ tuổi, Hàm Thương Yên là người rất có uy. Ở Hàm gia, địa vị của hắn cũng tương đối cao, dù là các trưởng bối Hàm gia thì khi thấy Hàm Thương Yên cũng phải khách khí, duy chỉ có hai muội muội này là không hề sợ hắn.
Hàm Sơ Nguyệt trút giận lên Hàm Thương Yên, nhưng hắn cũng chỉ im lặng, không nói gì.
Một lúc lâu sau, Hàm Lưu Tô mới nhẹ nhàng nói: “Bây giờ không phải lúc hỏi tội.”
Huynh muội hai người vừa nghe thấy Hàm Lưu Tô nói vậy thì mới đồng loạt nhìn về phía Hàm Lưu Tô.
Dấu tay trên mặt Hàm Lưu Tô đã biến mất, nhưng cái tát kia quá mạnh, khiến nửa bên mặt xinh đẹp của nàng đã sưng lên.
Hàm Thương Yên rất đau lòng, lấy một nhánh cỏ màu xanh từ trong nhẫn tu di ra. Trong nhánh cỏ kia còn có một đóa hoa nhỏ đang nở rộ, trong nhụy hoa có một mặt người nho nhỏ.
Sau đó Hàm Thương Yên nắm lấy chùm cỏ kia, đồng thời dùng hai ngón tay nhẹ nhàng vân vê. Mặt người nho nhỏ bỗng kêu chói tai một tiếng, bị vò nát nhừ trên tay hắn, sau đó hắn xoa lên mặt Hàm Lưu Tô.
Chỉ chốc lát sau, vết sưng đỏ trên mặt Hàm Lưu Tô đã biến mất, khôi phục lại dáng vẻ như trước.
“Ta biết. Nhưng dù sao chuyện này cũng phải có người chịu trách nhiệm.” Hàm Thương Yên thản nhiên nói.
Hàm Thương Yên không hề cảm thấy chuyện này khó giải quyết. Hắn không quen biết La Thiên Hành, nếu người là do La Thiên Hành giết, họa cũng là hắn tự gây ra, vậy tất nhiên hắn phải chịu trách nhiệm!
Thân là đệ tử nòng cốt của Hàm gia, đương nhiên mọi chuyện hắn sẽ lấy lợi ích của gia tộc lên làm đầu.
Hàm Lưu Tô lạnh lùng liếc mắt nhìn ca ca mình. Nàng đã nhìn thấu tâm tư của Hàm Thương Yên: “Hàm Sơ Nguyệt cũng đã nói, La Thiên Hành vì bọn muội nên mới ra tay, huynh còn định bắt hắn chịu trách nhiệm?”
“Cho dù là vì các muội mà ra tay thì cũng không nên giết Tạ Giác. Tội của Tạ Giác không đáng chết!” Hàm Thương Yên trả lời, trong lòng hơi kinh ngạc. Hàm Lưu Tô và Hàm Sơ Nguyệt đều không phải là người không hiểu chuyện, các nàng cũng rõ chuyện này rất có thể sẽ trực tiếp kinh động đến hai Thánh Hoàng của Tạ gia và Hàm gia.
“Ý huynh là La Thiên Hành phải đứng đó để cho Tạ Giác giết mới là đúng, đúng không?” Hàm Sơ Nguyệt bỗng châm chọc.
Hàm Bích La đứng sau lưng Hàm Sơ Nguyệt vẫn luôn yên lặng không lên tiếng. Tất nhiên nàng cảm thấy Hàm Thương Yên không đúng, nhưng dù sao quan hệ giữa nàng và Hàm Thương Yên cũng không gần, bây giờ cũng không tiện nói gì vị “anh họ” này, chỉ có thể để Hàm Sơ Nguyệt ra mặt.
“Những trưởng bối kia chỉ nhìn kết quả, không xem quá trình. Sự thật chính là Tạ Giác bị La Thiên Hành giết, còn La Thiên Hành lại bình an vô sự.” Hàm Thương Yên phản bác.
“Nhưng ca ca, huynh không biết những tên kia đáng ghét thế nào đâu!”
“…”
Trong lúc Hàm Sơ Nguyệt và Hàm Thương Yên đang tranh cãi, Hàm Lưu Tô bỗng nói một câu: “Muội lấy tính mạng của mình bảo đảm cho La Thiên Hành, nếu hắn bị Tạ gia mang đi xử tử, Hàm Lưu Tô muội nguyện chết cùng hắn.”
Những lời này tuy lạnh lùng, nhưng lại rất quyết tuyệt, giống như không còn con đường nào khác.
“Lưu Tô!” Hàm Thương Yên cũng ngẩn ra.
“Tỷ tỷ!” Hàm Sơ Nguyệt giật mình, cuối cùng suy đoán trong lòng nàng cũng biến thành sự thật.
Sau khi từ cấm địa Luyện Thần trở về, Hàm Sơ Nguyệt cảm thấy tỷ tỷ rất lạ, không thường xuyên bầu bạn với nàng như trước nữa, gần như dùng toàn bộ thể xác và tinh thần đều tập trung vào tu luyện, đồng thời cũng thi đấu được thành tích đáng kinh ngạc!
Ngoài ra, tỷ tỷ cũng chẳng còn quá nhiều hứng thú với những chuyện khác. Nhưng mỗi khi các nàng nhớ về cấm địa Luyện Thần, khi nhắc tới La Chinh, hai mắt tỷ tỷ đều tỏa sáng, dường như cũng biến thành một người khác.
Khi đó Hàm Sơ Nguyệt đã suy đoán, có lẽ tỷ tỷ đã yêu người kia rồi.
Đồng thời nàng cũng nhìn thấu thân phận của La Chinh, nên cũng có thể hiểu rõ nguyên do trong đó.
Nhưng Hàm Thương Yên lại hoàn toàn chẳng hay biết gì, nghe thấy Hàm Lưu Tô nói vậy thì cũng sững sờ.
Hàm Thương Yên là con cháu nhà quyền thế, trong mắt hắn, tất cả những kẻ ngoại tộc cộng lại cũng không quan trọng bằng một Hàm Lưu Tô. Cho tới bây giờ, hắn chỉ thừa nhận người thân của chính mình mà thôi! Hàm Lưu Tô cần gì phải vì một kẻ ngoại tộc mà chết? Hơn nữa nhìn dáng vẻ người này có lẽ cũng mới tiến vào đảo nổi Hàm gia không lâu!
Hàm Bích La cũng cảm thấy không thể giải thích được. Tuy thực sự là vì giúp Hàm Lưu Tô và Hàm Sơ Nguyệt mà La Thiên Hành mới dính vào phiền toái lớn như vậy, Hàm Thương Yên lại muốn hy sinh La Thiên Hành để không dính dáng gì đến Hàm gia, Hàm Bích La cũng vô cùng tức giận, nhưng không đến nỗi khiến Hàm Lưu Tô phải phản ứng lớn như thế.
La Chinh nằm xuống đất, không ngừng điều động khí huyết và Hồng Mông Thiên Cương trong cơ thể để chữa lành vết thương. Hàm Lưu Tô kiên quyết nói như vậy cũng khiến hắn hết sức cảm động, những chuyện phát triển phía sau vượt qua dự liệu của La Chinh, hắn cũng đành đi bước nào tính bước đó.
“Vì một võ giả chứng thần mà phải như thế sao?” Hàm Thương Yên suy nghĩ một lúc lâu, định thuyết phục Hàm Lưu Tô.
“Ca ca, huynh biết tính cách của muội rồi đấy, cho nên huynh không cần nhiều lời nữa đâu!” Hàm Lưu Tô lắc đầu, cắt ngang lời Hàm Thương Yên: “Nếu huynh định giao La Thiên Hành cho Tạ gia, vậy thì nói gì cũng vô nghĩa!”
Đời này của Hàm Thương Yên có thể nói không sợ bất kỳ ai, trước đây hắn từng chiến đấu với thần cấp cao trong cấm địa, lê nửa thân tàn quay trở về, thậm chí còn từng không vâng lời cha mình - Thánh Hoàng Hàm gia, liều lĩnh đến cấm địa cứu người.
Nhưng đối với hai muội muội của mình, hắn vẫn luôn che chở trăm bề.
Nếu Hàm Lưu Tô đã nói vậy, hắn cũng chẳng còn cách nào khác: “Chuyện này ta cũng không quyết định được, để các trưởng bối Hàm gia định đoạt đi!” Dứt lời, Hàm Thương Yên liền nhìn về phía Hàm Bích La.
Cha Hàm Bích La chính là gia chủ Hàm gia đương thời, gia chủ toàn bộ dòng chính Hàm gia - Hàm Thiên Tiếu.
Tối hôm đó…
La Chinh một thân thương thế đã tự lành hơn phân nửa, Cung thúc giúp hắn chữa trị cũng tấm tắc khen, lấy làm lạ về khả năng khôi phục của hắn. Sau khi Cung thúc chữa khỏi những vết thương khác trên người La Chinh thì trói hắn lại ngay, đưa đến điện Linh Tâm của đảo nổi Hàm gia.
Trong điện Linh Tâm, hơn mười vị thần cấp cao xếp thành một hàng trước đại điện, còn trên đài cao trong đại điện là mấy vị cường giả đại viên mãn đang sừng sững đứng đó.
Mặc dù những cường giả này đã thu lại khí tức của mình, nhưng trong điện Linh Tâm vẫn được bao phủ bởi một không khí uy nghiêm mạnh mẽ. Trong khoảnh khắc La Chinh bị Cung thúc đưa vào đó, toàn bộ các cường giả Hàm gia đều nhìn về phía La Chinh. Bọn họ muốn xem thử người ngoại tộc đã giết Tạ Giác, gây ra đại họa đầy trời kia rốt cuộc là nhân vật nào?
Những ánh mắt kia dừng lại trên người La Chinh, khiến hắn cảm thấy thậm chí ngay cả hô hấp cũng rất khó khăn. Nhưng hắn vẫn ngồi dưới đất như trước, ngẩng cao đầu, trên mặt từ đầu đến cuối vẫn rất đúng mực.
“Theo ta được biết, trong đám thần cấp thấp, thứ hạng của Tạ Giác cũng không tệ, nhưng người này lại chỉ là võ giả chứng thần, thật sự có thể giết được Tạ Giác sao?”
Đại đa số những người lần đầu tiên biết chuyện này, đều cảm thấy khó tin.
Sau khi chứng thần đạo, thần cách có ảnh hưởng rất lớn tới tu vi của bản thân, khoảng cách này tuyệt đối không hề dễ dàng vượt qua như vậy, cho dù trong đám quý tộc thì cũng chỉ có người cực kỳ ưu tú mới làm được. Vậy mà một người bên ngoài đảo nổi lại có thể đánh chết thần cấp thấp, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì chắc chắn phải nghi ngờ một phen.
Chương 1841CHỊU TRÁCH NHIỆM
Hàm Thương Yên hoàn toàn không biết đầu đuôi câu chuyện như thế nào.
Nhưng nếu Tạ Giác thật sự bị giết ở đây thì tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ.
Theo quy tắc của các gia tộc, con cháu ngoại tộc có thể chết, không phải đệ tử nòng cốt cũng có thể chết, nhưng nếu đệ tử nòng cốt mà chết thì chắc chắn phải truy cứu.
Địa vị của Tạ Giác ở Tạ gia không thấp, xảy ra chuyện như vậy, Tạ gia chắc chắn sẽ không cam lòng.
Bị Hàm Thương Yên nhìn chăm chú như vậy, La Chinh cũng đúng mực trả lời: “Ta tên là La Thiên Hành.”
“Là ngươi giết Tạ Giác?” Hàm Thương Yên lại hỏi.
Hàm Thương Yên không quá thân quen với Tạ Giác, tuy trong đám đệ tử nhà quyền thế Tạ Giác cũng có biểu hiện xuất sắc, nhưng vẫn chưa đủ để Hàm Thương Yên phải chú ý tới hắn.
Nhưng rõ ràng trong các nhà quyền thế gần như không có kẻ yếu, Tạ Giác lại là thần cấp thấp, còn La Chinh là võ giả chứng thần. Vậy mà La Chinh lại có thể đánh chết Tạ Giác, điều này khiến Hàm Thương Yên hơi khó hiểu.
“Tạ Giác đúng là do ta giết.” La Chinh nghiêm nghị trả lời.
Đối với sự thật không thể chối cãi, La Chinh chưa bao giờ trốn tránh.
Sau khi có được đáp án chắc chắn từ La Chinh, Hàm Thương Yên lại hỏi tiếp: “Vì sao ngươi phải giết Tạ Giác?”
Đúng lúc này, Hàm Sơ Nguyệt bỗng phi “vèo” một cái tới bên cạnh Hàm Thương Yên, đôi mày thanh tú nhíu chặt, nhìn chằm chằm vào Hàm Thương Yên, cáu giận nói: “Huynh hỏi hắn lý do gì sao ư? Huynh cảm thấy còn là lý do gì được nữa! Còn không phải do đám súc sinh này gây chuyện trên địa bàn Hàm gia chúng ta!”
Hàm Thương Yên là người trong gia tộc, làm sao không rõ những chuyện này, cho dù hắn chưa từng trải qua, nhưng cũng có thể đoán được chuyện đã xảy ra ở đây.
Đối với đám đệ tử trẻ tuổi, Hàm Thương Yên là người rất có uy. Ở Hàm gia, địa vị của hắn cũng tương đối cao, dù là các trưởng bối Hàm gia thì khi thấy Hàm Thương Yên cũng phải khách khí, duy chỉ có hai muội muội này là không hề sợ hắn.
Hàm Sơ Nguyệt trút giận lên Hàm Thương Yên, nhưng hắn cũng chỉ im lặng, không nói gì.
Một lúc lâu sau, Hàm Lưu Tô mới nhẹ nhàng nói: “Bây giờ không phải lúc hỏi tội.”
Huynh muội hai người vừa nghe thấy Hàm Lưu Tô nói vậy thì mới đồng loạt nhìn về phía Hàm Lưu Tô.
Dấu tay trên mặt Hàm Lưu Tô đã biến mất, nhưng cái tát kia quá mạnh, khiến nửa bên mặt xinh đẹp của nàng đã sưng lên.
Hàm Thương Yên rất đau lòng, lấy một nhánh cỏ màu xanh từ trong nhẫn tu di ra. Trong nhánh cỏ kia còn có một đóa hoa nhỏ đang nở rộ, trong nhụy hoa có một mặt người nho nhỏ.
Sau đó Hàm Thương Yên nắm lấy chùm cỏ kia, đồng thời dùng hai ngón tay nhẹ nhàng vân vê. Mặt người nho nhỏ bỗng kêu chói tai một tiếng, bị vò nát nhừ trên tay hắn, sau đó hắn xoa lên mặt Hàm Lưu Tô.
Chỉ chốc lát sau, vết sưng đỏ trên mặt Hàm Lưu Tô đã biến mất, khôi phục lại dáng vẻ như trước.
“Ta biết. Nhưng dù sao chuyện này cũng phải có người chịu trách nhiệm.” Hàm Thương Yên thản nhiên nói.
Hàm Thương Yên không hề cảm thấy chuyện này khó giải quyết. Hắn không quen biết La Thiên Hành, nếu người là do La Thiên Hành giết, họa cũng là hắn tự gây ra, vậy tất nhiên hắn phải chịu trách nhiệm!
Thân là đệ tử nòng cốt của Hàm gia, đương nhiên mọi chuyện hắn sẽ lấy lợi ích của gia tộc lên làm đầu.
Hàm Lưu Tô lạnh lùng liếc mắt nhìn ca ca mình. Nàng đã nhìn thấu tâm tư của Hàm Thương Yên: “Hàm Sơ Nguyệt cũng đã nói, La Thiên Hành vì bọn muội nên mới ra tay, huynh còn định bắt hắn chịu trách nhiệm?”
“Cho dù là vì các muội mà ra tay thì cũng không nên giết Tạ Giác. Tội của Tạ Giác không đáng chết!” Hàm Thương Yên trả lời, trong lòng hơi kinh ngạc. Hàm Lưu Tô và Hàm Sơ Nguyệt đều không phải là người không hiểu chuyện, các nàng cũng rõ chuyện này rất có thể sẽ trực tiếp kinh động đến hai Thánh Hoàng của Tạ gia và Hàm gia.
“Ý huynh là La Thiên Hành phải đứng đó để cho Tạ Giác giết mới là đúng, đúng không?” Hàm Sơ Nguyệt bỗng châm chọc.
Hàm Bích La đứng sau lưng Hàm Sơ Nguyệt vẫn luôn yên lặng không lên tiếng. Tất nhiên nàng cảm thấy Hàm Thương Yên không đúng, nhưng dù sao quan hệ giữa nàng và Hàm Thương Yên cũng không gần, bây giờ cũng không tiện nói gì vị “anh họ” này, chỉ có thể để Hàm Sơ Nguyệt ra mặt.
“Những trưởng bối kia chỉ nhìn kết quả, không xem quá trình. Sự thật chính là Tạ Giác bị La Thiên Hành giết, còn La Thiên Hành lại bình an vô sự.” Hàm Thương Yên phản bác.
“Nhưng ca ca, huynh không biết những tên kia đáng ghét thế nào đâu!”
“…”
Trong lúc Hàm Sơ Nguyệt và Hàm Thương Yên đang tranh cãi, Hàm Lưu Tô bỗng nói một câu: “Muội lấy tính mạng của mình bảo đảm cho La Thiên Hành, nếu hắn bị Tạ gia mang đi xử tử, Hàm Lưu Tô muội nguyện chết cùng hắn.”
Những lời này tuy lạnh lùng, nhưng lại rất quyết tuyệt, giống như không còn con đường nào khác.
“Lưu Tô!” Hàm Thương Yên cũng ngẩn ra.
“Tỷ tỷ!” Hàm Sơ Nguyệt giật mình, cuối cùng suy đoán trong lòng nàng cũng biến thành sự thật.
Sau khi từ cấm địa Luyện Thần trở về, Hàm Sơ Nguyệt cảm thấy tỷ tỷ rất lạ, không thường xuyên bầu bạn với nàng như trước nữa, gần như dùng toàn bộ thể xác và tinh thần đều tập trung vào tu luyện, đồng thời cũng thi đấu được thành tích đáng kinh ngạc!
Ngoài ra, tỷ tỷ cũng chẳng còn quá nhiều hứng thú với những chuyện khác. Nhưng mỗi khi các nàng nhớ về cấm địa Luyện Thần, khi nhắc tới La Chinh, hai mắt tỷ tỷ đều tỏa sáng, dường như cũng biến thành một người khác.
Khi đó Hàm Sơ Nguyệt đã suy đoán, có lẽ tỷ tỷ đã yêu người kia rồi.
Đồng thời nàng cũng nhìn thấu thân phận của La Chinh, nên cũng có thể hiểu rõ nguyên do trong đó.
Nhưng Hàm Thương Yên lại hoàn toàn chẳng hay biết gì, nghe thấy Hàm Lưu Tô nói vậy thì cũng sững sờ.
Hàm Thương Yên là con cháu nhà quyền thế, trong mắt hắn, tất cả những kẻ ngoại tộc cộng lại cũng không quan trọng bằng một Hàm Lưu Tô. Cho tới bây giờ, hắn chỉ thừa nhận người thân của chính mình mà thôi! Hàm Lưu Tô cần gì phải vì một kẻ ngoại tộc mà chết? Hơn nữa nhìn dáng vẻ người này có lẽ cũng mới tiến vào đảo nổi Hàm gia không lâu!
Hàm Bích La cũng cảm thấy không thể giải thích được. Tuy thực sự là vì giúp Hàm Lưu Tô và Hàm Sơ Nguyệt mà La Thiên Hành mới dính vào phiền toái lớn như vậy, Hàm Thương Yên lại muốn hy sinh La Thiên Hành để không dính dáng gì đến Hàm gia, Hàm Bích La cũng vô cùng tức giận, nhưng không đến nỗi khiến Hàm Lưu Tô phải phản ứng lớn như thế.
La Chinh nằm xuống đất, không ngừng điều động khí huyết và Hồng Mông Thiên Cương trong cơ thể để chữa lành vết thương. Hàm Lưu Tô kiên quyết nói như vậy cũng khiến hắn hết sức cảm động, những chuyện phát triển phía sau vượt qua dự liệu của La Chinh, hắn cũng đành đi bước nào tính bước đó.
“Vì một võ giả chứng thần mà phải như thế sao?” Hàm Thương Yên suy nghĩ một lúc lâu, định thuyết phục Hàm Lưu Tô.
“Ca ca, huynh biết tính cách của muội rồi đấy, cho nên huynh không cần nhiều lời nữa đâu!” Hàm Lưu Tô lắc đầu, cắt ngang lời Hàm Thương Yên: “Nếu huynh định giao La Thiên Hành cho Tạ gia, vậy thì nói gì cũng vô nghĩa!”
Đời này của Hàm Thương Yên có thể nói không sợ bất kỳ ai, trước đây hắn từng chiến đấu với thần cấp cao trong cấm địa, lê nửa thân tàn quay trở về, thậm chí còn từng không vâng lời cha mình - Thánh Hoàng Hàm gia, liều lĩnh đến cấm địa cứu người.
Nhưng đối với hai muội muội của mình, hắn vẫn luôn che chở trăm bề.
Nếu Hàm Lưu Tô đã nói vậy, hắn cũng chẳng còn cách nào khác: “Chuyện này ta cũng không quyết định được, để các trưởng bối Hàm gia định đoạt đi!” Dứt lời, Hàm Thương Yên liền nhìn về phía Hàm Bích La.
Cha Hàm Bích La chính là gia chủ Hàm gia đương thời, gia chủ toàn bộ dòng chính Hàm gia - Hàm Thiên Tiếu.
Tối hôm đó…
La Chinh một thân thương thế đã tự lành hơn phân nửa, Cung thúc giúp hắn chữa trị cũng tấm tắc khen, lấy làm lạ về khả năng khôi phục của hắn. Sau khi Cung thúc chữa khỏi những vết thương khác trên người La Chinh thì trói hắn lại ngay, đưa đến điện Linh Tâm của đảo nổi Hàm gia.
Trong điện Linh Tâm, hơn mười vị thần cấp cao xếp thành một hàng trước đại điện, còn trên đài cao trong đại điện là mấy vị cường giả đại viên mãn đang sừng sững đứng đó.
Mặc dù những cường giả này đã thu lại khí tức của mình, nhưng trong điện Linh Tâm vẫn được bao phủ bởi một không khí uy nghiêm mạnh mẽ. Trong khoảnh khắc La Chinh bị Cung thúc đưa vào đó, toàn bộ các cường giả Hàm gia đều nhìn về phía La Chinh. Bọn họ muốn xem thử người ngoại tộc đã giết Tạ Giác, gây ra đại họa đầy trời kia rốt cuộc là nhân vật nào?
Những ánh mắt kia dừng lại trên người La Chinh, khiến hắn cảm thấy thậm chí ngay cả hô hấp cũng rất khó khăn. Nhưng hắn vẫn ngồi dưới đất như trước, ngẩng cao đầu, trên mặt từ đầu đến cuối vẫn rất đúng mực.
“Theo ta được biết, trong đám thần cấp thấp, thứ hạng của Tạ Giác cũng không tệ, nhưng người này lại chỉ là võ giả chứng thần, thật sự có thể giết được Tạ Giác sao?”
Đại đa số những người lần đầu tiên biết chuyện này, đều cảm thấy khó tin.
Sau khi chứng thần đạo, thần cách có ảnh hưởng rất lớn tới tu vi của bản thân, khoảng cách này tuyệt đối không hề dễ dàng vượt qua như vậy, cho dù trong đám quý tộc thì cũng chỉ có người cực kỳ ưu tú mới làm được. Vậy mà một người bên ngoài đảo nổi lại có thể đánh chết thần cấp thấp, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì chắc chắn phải nghi ngờ một phen.