Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1829: Bị buộc giết người
Nếu đối phương là thần cấp trung thì sợ rằng hắn thua là cái chắc.
Cơ hội duy nhất chính là bắt giữ Tạ Giác, ổn định tình thể trước.4
Tuy những đệ tử nhà quyền thế này rất hung ác, nhưng lại vô cùng quý trọng tính mạnh của mình.
Trong mắt bọn họ, mọi người9 bên ngoài đảo nổi đều là mệnh ti tiện, chắc chắn không đáng để dùng mạng của bọn
họ đổi lấy mạng của La Chinh.
Quả nhiên...
Thấy La Chinh lộ vẻ hung ác, những người kia liền yên tĩnh lại.
Một thiếu niên tóc tím dùng ánh mắt âm u lạnh lẽo liếc xéo La Chi2nh cảnh cáo: “Thằng nhãi, biết người đang giẫm
lên ai không?” La Chinh cười nhạt: “Đương nhiên biết, người của Tạ gia mà thôi.” “Ngươi chỉ 6biết hắn họ Tạ, lại
không biết hắn là cháu trai của thánh nhân Tạ Phạm Thiên! Ngươi biết giết hắn sẽ có hậu quả gì không?” Thiếu
niên tóc tím cười khẩy nói, giống như cho rằng La Chinh sẽ không dám làm gì Tạ Giác.
Được thiếu niên tóc tím nhắc nhở, bầu không khí ở đây lập tức thoải mái trở lại.
Bọn họ cũng cảm thấy La Chinh sẽ không dám giết Tạ Giác.
La Chinh chớp mắt một cái, trong mắt lóe lên vẻ điên cuồng: “Nếu như hôm nay ta không giết hắn, các ngươi có thể
bỏ qua cho ta ư? Vừa rồi Ta Giác ra tay không chứa đường sống, hắn năm lần bảy lượt muốn đẩy ta vào chỗ chết.
Vậy dựa vào đâu mà ta không thể giết hắn? Nếu nói mạng hắn quý giá, ta và hắn một mạng đổi một mạng cũng coi
như là có lãi rồi, đúng không?” Nói rồi, La Chinh lại đột nhiên giậm chân xuống lần nữa, lồng ngực của Tạ Giác lập
tức lõm xuống, áp lực to lớn tác động lên người Tạ Giác.
Tạ Giác không nhịn được mà phát ra tiếng kêu rên, giống như tiếng rên rỉ của người đang giãy giụa sắp chết...
Rất nhiều thần trong Thần Vực đã tồn tại trên thế gian trong thời gian khá dài.
Một số đã khó mà có dao động tình cảm, ví dụ như Cực Ác lão nhân, dù thấy trường hợp như vậy thì chắc cũng
không thèm chớp mắt lấy một cái.
Nhưng đám đệ tử nhà quyền thế này còn khá trẻ tuổi.
Có thể bọn họ đã trải qua vô số trận đấu trong đấu trường của các vị thần, nhưng xét cho cùng trận đấu trong đó
không phải là chiến đấu thật.
Mà khi những đệ tử nhà quyền thế trên đảo nổi này tranh chấp, thông thường vẫn sẽ chừa lại đường sống cho
nhau.
Gia thế của mọi người đều không thấp, nếu thật sự giết chết đối phương thì tất cả mọi người đều sẽ không dễ chịu
gì.
Bây giờ, thủ đoạn tàn nhẫn của La Chinh đã vượt ra khỏi dự đoán của những đệ tử nhà quyền thế này.
Đám đệ tử nhà quyền thế kia đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không biết trả lời La Chinh như thế nào.
Thiếu niên tóc tím nói chuyện lúc trước cũng rơi vào trầm mặc.
Hắn nhìn ra được, nếu thật sự có người tiếp tục ra tay, thằng nhãi kia tuyệt đối sẽ giết chết Tạ Giác! Nếu như giết
Tạ Giác thật, dĩ nhiên thằng nhãi kia sẽ không sống nổi, nhưng chỉ sợ đám người bọn họ cũng sẽ bị liên lụy.
Mặc dù không bị phạt nặng, nhưng chắc chắn không tránh được bị răn dạy một hồi, mà còn bị gia tộc của mỗi
người cầm túc.
Hàm Bích La và Hàm Sơ Nguyệt cười tươi rói, có chút đắc ý.
Hai cô nhóc các nàng chỉ cảm thấy chơi vui, chỉ dựa vào một mình La Thiên Hành mà đã cho đám người kia “ăn
hành”.
Nếu chuyện này truyền ra thị trưởng bối Hàm gia bọn họ cũng rất có thể diện! Hai con người của Hàm Lưu Tổ
trong vắt mà lại sâu thẳm, giống như nước hồ ngày thu.
Nàng nhìn chằm chằm La Chinh, trong lòng có chút cảm khái.
Người này có thực lực, lại không bao giờ lùi bước.
Khi ở cấm địa Luyện Thần, hắn chỉ dựa vào bản thân mình, lại có thể nghiền áp xông lên.
Bây giờ tới đảo nổi của Hàm gia nàng, đối mặt với tình thế xấu như thế, hắn cũng chưa từng lùi bước...
Lãnh Lâm Nhạc đứng bên cạnh Hàm Lưu Tô, tất nhiên là có nhận thấy nét mặt của “vợ chưa cưới”.
Đối với hắn, ánh mắt nhìn về phía La Chinh của Hàm Lưu Tô chói mắt biết bao? Trên thực tế, mặc dù Lãnh Lâm
Nhạc và Hàm Lưu Tô có hôn ước, nhưng hai người cũng không quen thân lắm, mới chỉ gặp hai lần! Mấy lần Lãnh
Lâm Nhạc đến nhà đều bị Hàm Lưu Tổ chặn ngoài cửa, tránh không gặp.
Tất nhiên, sau nhiều lần bị Hàm Lưu Tô từ chối, trong lòng Lãnh Lâm Nhạc cũng thấy tức giận.
Lãnh Lâm Nhạc hắn là người thế nào chứ? Cho dù là địa vị, thực lực, hay thiên phú, mọi thứ đều không kém hơn
Hàm Lưu Tô.
Hắn muốn tìm bạn đời lại là chuyện dễ dàng biết bao? Những cô gái ưu tú muốn gả vào Lãnh gia hắn đếm không
hết, chẳng lẽ còn thiếu Hàm Lưu Tô ư? Nhưng Lãnh Lâm Nhạc là đàn ông Lãnh gia, suy nghĩ đương nhiên khác với
Hàm Lưu Tô.
Hắn biết vì sao phụ hoàng muốn làm thông gia với Hàm gia, cũng biết trên biển Thời Gian sắp nghênh đón một
cuộc hỗn loạn không nhỏ.
Cân nhắc đại cuộc một chút, hắn nhất định phải lấy được Hàm Lưu Tô.
Huống hồ, quả thật bản thân hắn cũng thích Hàm Lưu Tô.
Hiện tại, thấy ánh mắt của Hàm Lưu Tô, ngọn lửa đố kỵ giống như rắn rết bò vào tim hắn.
Hắn ngẩng đầu cười, lững thững đi về phía La Chinh: “Ta đã thấy nhiều kẻ ngoài mạnh trong yêu! Một mạng đổi
một mạng? Ngươi dám không?” “Nhạc ca?” “Thằng nhãi kia hơi điên rồi, hay là ngươi...”.
“Không ép hắn, chuyện hôm nay cứ như vậy mà bỏ qua sao?” Những người này thấy La Chinh nghiêm túc như
vậy, đều không muốn kích thích La Chinh thật sự làm ra chuyện ngu xuẩn gì.
Bây giờ, Lãnh Lâm Nhạc bỗng nhiên làm ra hành động như vậy, tất nhiên bọn họ có chút căng
thẳng.
Ai ngờ, Lãnh Lâm Nhạc không dao động chút nào, vẫn chậm rãi đi về phía La Chinh: “Hừ, loại người khó khăn lắm
mới leo lên khỏi phận dân đen, sẽ không có can đảm này!” Hắn vừa nói, hai mắt vừa nhìn chằm chằm vào sự thay
đổi nét mặt của La Chinh.
Trên thực tế, Lãnh Lâm Nhạc hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của Tạ Giác, bây giờ hắn chỉ muốn La
Chinh chết.
La Chinh dám giết Tạ Giác, vậy hắn nhất định chết chắc rồi.
Cho dù Lãnh Lâm Nhạc không giết hắn, Tạ gia nhất định cũng sẽ không chịu để yên.
Nếu như La Chinh thật sự chỉ là trông có vẻ hung ác, trên thực tế hoàn toàn không dám ra tay giết người thì mọi
chuyện lại càng dễ xử lý...
Đây chính là ý định trong lòng Lãnh Lâm Nhạc.
Ngay khi Lãnh Lâm Nhạc cất bước, La Chinh đã nhìn thấu suy nghĩ của hắn ta, hắn lạnh lùng cười: “Có một số
người cứ tự cho là đúng, có thể đoán được suy nghĩ của người khác...” Nói đến nửa chừng, mũi chân La Chinh đột
nhiên phát ra lực! Cùng lúc đó, Lãnh Lâm Nhạc cũng đột nhiên tăng tốc, nhanh chóng vọt về phía La Chinh, hắn
quát một tiếng: “Ngươi dám!”
Những người khác đều nhìn La Chinh với vẻ mặt không thể tin nổi.
Trước mắt bọn họ, thân xác của Tạ Giác giống như bị một cái chùy lớn vô hình đè xuống dưới, da toàn thân hắn lập
tức bị ép về bốn phía.
Đồng thời, từng vết rách xuất hiện, từ vết rách kia bắn tung tóe ra máu tươi màu đỏ thẫm! “Phụt!” Từ đầu đến chân
Tạ Giác đều bị một luồng sức mạnh to lớn nghiền ép, cả thân thể hoàn toàn nát bấy, dán trên mặt đất, giống như
biến thành một tờ giấy.
Vũng máu lớn bắn ra xung quanh thân thể nát bấy của hắn, hóa thành một đóa hoa máu khổng lồ, Chỉ nhìn một cái
đã khiến người ta giật mình!
“A!”
Hàm Sơ Nguyệt và Hàm Bích La đồng thời che miệng, ngơ ngác nhìn vết máu còn đang chảy trên mặt đất.
Hàm Lưu Tô đột nhiên cắn môi, sắc mặt trắng bệch.
Lãnh Lâm Nhạc ép La Chinh giết Tạ Giác, đây chính là muốn dồn La Chinh vào chỗ chết! Lãnh Lâm Nhạc lao tới,
khóe mắt không ngừng co rút, trong lòng cũng thầm than, tên này thật tàn nhẫn, nếu không giết chết người này,
sau này sợ rằng hắn sẽ trở thành một nhân vật kiệt xuất! Trong mắt La Chinh lóe lên sát khí, đồng thời bề mặt linh
hồn của hắn cũng bắt đầu tỏa ra ánh vàng nhàn nhạt.
Nhưng ánh sáng vàng này lại không được thả ra....
Nếu như hắn đã sử dụng thần đạo Đoạn Tình, vậy nhất định là muốn liều mạng, cá chết lưới rách! Ngay từ đầu, La
Chinh đã vô cùng kiềm chế.
Hắn không hề muốn chọc giận đám đệ tử nhà quyền thế này.
Hẳn phải gánh vác quá nhiều thứ, bắt đầu từ khoảnh khắc tiển vào Thần Vực, hắn đã cẩn thận từng li từng tí, tính
tình cũng bớt bốc đồng hơn rất nhiều.
Sau khi tiến vào đảo nổi, hắn lại càng trầm ổn hơn không ít
Last edited: