Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1827: Người ngoại tộc
Những nhà quyền thế này chỉ biết, chắc chắn cô gái này sẽ là ngôi sao mới của Hàm gia trong tương lai! Thực lực
mạnh yếu, đều có thể tìm4 được đối thủ ở cùng cấp bậc.
Đấu trường của các vị thần không chỉ để đối kháng thực lực, mà còn để chứng minh thiên phú và tươ9ng lai của
mình với mọi người.
Trong khoảng thời gian này, La Chinh đã thể hiện tốt trong đấu trường của các vị thần, thẳng một2 mạch liên tiếp!
Nhưng hắn lại không hề xuất hiện trong bảng xếp hạng.
Hắn giống như một âm hồn dạo chơi trong đấu trường của c2ác vị thần, không ngừng cướp lấy điểm tích lũy.
Ngoài hơn mười võ giả chứng thần bị La Chinh đánh bại kia ra, những người khác 6đều không biết đến sự tồn tại
của hắn.
Trong các võ giả chứng thần, thực lực của Hàm Sơ Nguyệt chỉ đứng sau vị thiên tài nhỏ tuổi của Khương gia,
Khương Văn Hiên.
Nhưng khi đối mặt với Lưu Thừa Thiên, nàng vẫn chỉ có nước bị trêu chọc.
Giữa Giới Chủ Cảnh và Thần Cảnh tồn tại khoảng cách rất lớn, dựa vào thiên phú hoàn toàn không thể vượt qua
được.
Dẫu sao, năng lượng mà thần sử dụng “thế” phóng ra, cũng cao hơn chân nguyên bình thường một bậc! Tên nhóc
vô danh này của Hàm gia, đầu tiên là khéo léo kết hợp năm sáu loại thần đạo với nhau, sau đó dễ dàng trêu chọc
Lưu Thừa Thiên một hồi.
Muốn làm được điều này không hề khó.
Sau quá trình dày công thiết kế, vài loại thần đạo thường có thể phát huy hiệu quả ngoài dự đoán.
Nhưng chiêu thức này chỉ được xem như là đầu cơ trục lợi giống như ảo thuật.
Trong mắt nhiều người, chiêu này khá là thấp kém.
Nhưng chẳng ai ngờ, tên nhóc này lại có thể đột nhiên bộc phát ra tốc độ và sức mạnh khó có thể tưởng tượng,
ngay lập tức đánh bại Lưu Thừa Thiên.
Việc này thật sự vượt quá sức tưởng tượng.
Thiên tài trong thần cấp thấp khiêu chiến, thậm chí đánh bại thần cấp trung là việc rất bình thường, nhưng võ giả
chứng thần đánh bại thần cấp thấp lại vô cùng hiếm thấy! Trong cặp mắt mê người kia của Hàm Lưu Tô, bỗng
nhiên mơ hồ xuất hiện ý cười.
Tuy thuật dịch dung của người này rất tinh tế, nhưng tiếc là hắn có thể thay đổi một mình, lại không thể thay đổi
tính cách của mình.
Nàng nằm mơ cũng không ngờ La Chinh lại có thể lặng lẽ xuất hiện ở đảo nổi của Hàm gia...
“Hì hì, muội đã nói rồi, có phải lợi hại hơn tên mà các tỷ nhắc tới hay không?” Hàm Bích La cười mỉm nói.
Hàm Sơ Nguyệt phổng miệng: “Nào có? Cũng chỉ bình thường mà thôi...” “Còn bình thường thôi, hừ hừ, nếu La
thiên Hành đã đến đảo nổi, ngày mai muội sẽ xin cha muội điều hắn từ điện Tử Hồn qua...” Hàm Bích La lại nói.
“Thiên tài như vậy đương nhiên nên được Hàm gia chúng ta trọng dụng.
Nhưng sợ rằng bây giờ hắn sẽ gặp phải phiền phức.” Hàm Sơ Nguyệt lộ vẻ lo lắng.
La Chinh đã vì hai nàng ra mặt đánh bại Lưu Thừa Thiên, những người này sẽ không bỏ qua cho hắn.
Lưu Thừa Thiên vẫn còn nằm trên đất, không ai ra đỡ, tất cả mọi người đều tập trung sự chú ý vào La Chinh.
Chẳng mấy chốc, một thanh niên tóc dài bước ra khỏi đám người.
Trên trán thanh niên tóc dài này in hình một viên đá quý nho nhỏ, xung quanh hình đá quý kia mơ hồ lóe ra quầng
sáng màu đỏ, Hắn hờ hững liếc La Chinh một cái: “Nhân vật như vậy lại chưa từng xuất hiện trên bảng xếp hạng,
Hàm gia thật sự là bình tĩnh đó, ngươi tên là Hàm gì?”.
Thanh niên tóc dài kia cũng là thần cấp thấp, nhưng khi thể của hắn lớn mạnh hơn nhiều, hiển nhiên là mạnh hơn
Lưu Thừa Thiên một chút...
Mọi người ở đây đều cho rằng La Chinh là con cháu của Hàm gia, cũng là thiên tài mà Hàm gia bí mật bồi dưỡng.
“Ta không phải họ Hàm, ta là La Thiên Hành.” La Chinh hờ hững trả lời.
Hắn giả vờ bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng cũng đang không biết phải làm sao, Đụng phải đám người kia thì sợ
rằng khó mà an toàn thoát thân.
Chỉ hy vọng các trưởng bối của Hàm gia có thể mau mau xuất hiện, nếu không lần này thật sự gặp phiền phức rồi.
Vừa rồi, hắn có thể thắng Lưu Thừa Thiên cũng là nhờ có yếu tố may mắn nhất định.
Mà trong số thần cấp thấp, tuy thực lực của Lưu Thừa Thiên không tầm thường, nhưng tuyệt đối không phải là sự
tồn tại cấp cao.
Nếu như người nói chuyện trước mặt khiêu chiến hắn, La Chinh cũng không nắm chắc sẽ thắng.
Huống hồ, trong đám người này không chỉ có thần cấp thấp, mà còn có thần cấp trung.
“Họ La?” Thanh niên tóc dài lộ vẻ bất ngờ.
Vẻ mặt những người khác cũng giống như thế...
“Thì ra chỉ là người ngoại tộc thấp kém, ha ha.” Trong đám người có người cười nói.
“Nhưng có vẻ như Hàm gia đã nhặt được của quý đấy.
Quái vật nhỏ chứng thần địch nổi Thần Cảnh, không biết đã bao nhiêu năm rồi không xuất hiện nhỉ?” Có người
khác nói.
“Hắn có thể đánh bại Lưu Thừa Thiên chẳng qua là do may mắn mà thôi.
Lưu Thừa Thiên không kích phát chí bảo hỗn độn của hắn, mà chiến đấu bằng sức mạnh, vừa vặn lợi cho thằng
nhóc kia...” Đám con em nhà quyền thế này hãnh diện nhất chính là họ của mình.
Dòng họ có thể xuất hiện trên vùng trời của biển Thời Gian, đều là những gia tộc truyền kỳ, cũng là người nắm cả
Thần Vực trong tay.
Về phần đệ tử ngoại tộc...
Cho dù ngươi tới từ gia tộc tuyến hai hay là tuyến ba thì cũng căn bản không đủ tư cách bằng vai phải lứa với bọn
họ.
Cho dù thực lực của ngươi có lợi hại hơn nữa, cũng không đáng nhắc tới, bởi vì sau lưng ngươi không có một gia
tộc to lớn chống lưng, hơn nữa cũng không có một thánh nhân làm chỗ dựa vững chắc! Cho nên bọn họ bèn tiếp tục
bàn luận về La Chinh, lời nói càng không khách sáo chút nào.
Thanh niên tóc dài nhếch mép cười, trong ánh mắt lộ vẻ ác ý: “Người ngoại tộc có thể tu luyện đến trình độ như
vậy quả thật không dễ dàng gì.
Nhưng ngươi dám cả gan làm Lưu Thừa Thiên bị thương nặng...
Con đường của người coi như chấm hết rồi!” “Ôi chao, Tạ Giác nổi giận rồi!” “Hai nhà Tạ Lưu bọn họ đều đứng
dưới cùng trong đảo nổi, quan hệ giữa hai nhà này luôn thân thiết, quan hệ cá nhân của hắn và Lưu Thừa Thiên
cũng không tệ.” “Nếu trong cơn nóng giận, Tạ Giác giết chết thằng nhóc kia thì làm sao?” “Chỉ là một kẻ ngoại tộc
thôi, có thiên phú hơn nữa thì Hàm gia cũng không thể truy cứu...” Nếu như La Chinh thật sự là người Hàm gia,
vậy tất nhiên là bọn họ không dám thật sự đối xử với hắn như thế, cùng lắm chỉ dạy dỗ một trận mà không dám
giết.
Nhưng người ngoại tộc lại khác
Mặc dù người ngoại tộc thông qua cố gắng có thể tiến vào đảo nổi, nhưng về bản chất thì địa vị vẫn không có sự
thay đổi quá lớn.
Ở rất nhiều mặt cũng sẽ gặp phải tiêu chuẩn kép, cho nên từng có người chỉ trích những nhà quyển thể trên đảo nổi
này là “dòng họ quyết định vận mệnh”.
Tạ Giác vừa nói xong đã lao về phía La Chinh.
Trong các thần cấp thấp, hắn xếp thứ bốn mươi, lợi hại hơn không ít so với Lưu Thừa Thiên! La Chinh đã sớm cảnh
giác, chỉ chờ thân hình Tạ Giác vừa động là mũi chân hắn cũng bộc phát ra sức mạnh to lớn, cả người lại nhanh về
phía sau.
Dĩ nhiên là tốc độ của La Chinh siêu nhanh, ít nhất trong võ giả chứng thần, không ai có thể vượt qua hắn.
Tạ Giác nở nụ cười lạnh: “Muốn chạy?”.
Hình đá quý trên trán hắn lóe ra quầng sáng màu đỏ, cả người đều được bao phủ trong ánh sáng đó, khi hắn truy
đuổi cũng kéo theo vô số bóng người đỏ như máu.
Giống như có một đám người đang đuổi theo La Chinh vậy, cảnh tượng này đúng là vô cùng quy mô.
Mà hắn lại còn nhanh hơn La Chinh mấy phần! La Chinh vừa mới ra khỏi khoảng cách bảy tám trường thì trong
nháy mắt hắn đã chặn trước mặt La Chinh.
Hắn đưa hai ngón tay thon dài lên trán, chạm vào hình đá quý đỏ như máu kia, đồng thời hình đá quý lóe lên một
tia sáng màu máu tụ ở đầu ngón tay của hắn.
“Boong!”
Không biết vì sao, đầu ngón tay hắn mơ hồ truyền đến tiếng kim loại va chạm.
Dường như hai ngón tay bao phủ trong ánh sáng máu kia đã biến thành hai cây kiểm sắc bén.
Hắn khẽ lật tay phải, hai ngón tay liền đẩy nhẹ về phía La Chinh, trong mắt lộ vẻ lãnh đạm.
Đánh chết một người ngoại tộc sẽ không khiến hắn có cảm giác thành tựu gì.
Ngược lại, Lưu Thừa Thiên để người này đánh bại mới bị coi là vô cùng nhục nhã.
Cho nên, hắn mới phải ra tay giúp Lưu Thừa Thiên.
Bị Tạ Giác chỉ vào mặt như thế, trong lòng La Chinh bùng lên một cảm giác nguy cơ mãnh liệt! “Bát Khúc Phi Yên!”
Bên ngoài cơ thể hắn mơ hồ phát ra từng làn khói trắng, cả người lướt nhẹ như tờ giấy.
Từ đầu ngón tay Tạ Giác bắn ra hai ánh kiểm, La Chinh liền lơ lửng một vòng, giống như hoàn toàn không chịu lực
vậy, rồi từ từ rơi xuống đất.
“Quả nhiên là hắn...” Hàm Lưu Tô lộ vẻ an tâm, cuối cùng suy đoán trong lòng nàng đã hoàn toàn chắc chắn.
Last edited: