Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1826: Giậm chân
Tuy thứ hạng của đảo nổi Lưu gia không cao, nhưng xét cho cùng vẫn là một trong những nhà quyền thế.
Hôm nay, Lưu Thừa Thiên lại bị m4ột võ giả chứng thần dùng vài loại thần đạo khác nhau đùa bỡn, đúng là rất
mất mặt.
Nếu như ở ngoài biển Thời Gian, khoảng cách giữa9 các nhà quyền thể xa như vậy thì không nói làm gì.
Những hòn đảo nổi khổng lồ này tiếp nối nhau, nếu có chuyện gì thì chẳng bao lâu2 sẽ truyền khắp ra, nên làm sao
hắn có thể dập tắt được lửa giận này? Làm sao có thể nuốt trôi cục tức này? Đến lúc này, hắn liền định đánh 2thật!
Phía trên cây sáo bạc kia bỗng nhiên phun ra một luồng ánh sáng bạc.
Dưới sự xoay tròn của ánh sáng bạc kia, từng đường hoa vă6n huyền ảo lan ra.
Đồng thời, từ trong đó còn có thứ La Chinh cực kỳ quen thuộc - khí hỗn độn! Khi mọi người thấy khí hỗn độn kia,
tất cả đều lộ ra vẻ kiêng kỵ, những vị thần cấp cao trong đại điện kia cũng không ngoại lệ.
Người dưới thánh nhân không có năng lực chống lại sự ăn mòn của khí hỗn độn, đại viên mãn không thể, á thánh
cũng không thể Lông mày của La Chinh hơi nhướng lên.
Cây sáo này đã có thể phun ra khí hỗn độn, vậy chắc chắn là một món chí bảo hỗn độn.
Thấy những người đó không ngừng lùi về phía sau, La Chinh cũng biết chắc hẳn chiêu tiếp theo của người này
phải cực kỳ hung hãn.
“Thật phiền phức...” Giờ phút này, ánh mắt vốn mờ mịt của La Chinh đột nhiên sáng ngời.
Hắn không chỉ không lùi về phía sau, ngược lại còn tiến về phía Lưu Thừa Thiên.
Những khi hỗn độn phun ra từ cây sáo bạc kia, đang từ từ lượn quanh, chuẩn bị tung ra sát chiêu gì đó, người bình
thường nào dám tới gần? Dính phải một chút khí hỗn độn này thì phiền phức to...
Nhưng La Chinh không có mối lo này.
Độc tính của khí hỗn độn không gây hại cho La Chinh, nhưng để không quá rêu rao, La Chinh vẫn lắc nhẹ người
một cái, tìm một khe hở để chui qua! “Thằng nhóc kia định ngăn cản Lưu Thừa Thiên?”
“To gan thật đấy, nếu chạm phải đám khí hỗn độn kia thì không phải chuyện đùa đâu...” “Hắn thật sự cho rằng
mình là đối thủ của Lưu Thừa Thiên ư?”.
Mặc dù La Chinh vừa mới dùng mấy loại thần đạo đùa bỡn Lưu Thừa Thiên, nhưng không có ai cho rằng La Chinh
có thể còn mạnh hơn thần.
Dù sao ở trong thần cấp thấp, Lưu Thừa Thiên cũng là nhân vật cấp cao.
La Chinh xông lên như vậy chẳng khác gì tự tìm cái chết.
Lưu Thừa Thiên thấy La Chinh chủ động đưa lên cửa thì trong lòng mừng rỡ.
Vừa rồi hắn cũng là bị dồn ép tới không biết làm sao, mới kích phát “sáo Điển Thánh”.
Sáo Điển Thánh này là một trong hai món chí bảo hỗn độn duy nhất của Lưu gia.
Phụ hoàng ban cho hắn, cũng không cho phép hắn mang ra biển Thời Gian.
Bình thường, trước khi đến cấm địa, hắn đều phải để sáo Điển Thánh lại.
Nếu như sáo Điển Thánh bộc phát ra toàn bộ uy lực thì sợ rằng cả tòa đại điện này sẽ trực tiếp bị lật tung lên.
Đến lúc đó thật sự linh động đến trưởng bối của Hàm gia thì sẽ không hay, chắc chắn hẳn sẽ bị trách phạt nghiêm
khắc.
Hiện tại, La Chinh xông lên, trong mắt hắn lóe lên ánh sáng hung ác, đưa tay nhẹ nhàng bẩm một cái, từ trong “sáo
Điển Thánh” phát ra từng tiếng sáo gào thét, từ từ thu hết khí hỗn độn về.
Đồng thời, hai tay Lưu Thừa Thiên nhẹ nhàng vung lên, “thế” trong thế giới trong cơ thể ùn ùn kéo về phía thần
cách của hắn.
Nếu võ giả chứng thần này không biết trời cao đất rộng dám trêu chọc hắn, vậy hắn sẽ cho tên này biết cái gì gọi là
“lễ độ”.
Mặc dù Lưu Thừa Thiên sử dụng “thế”, nhưng vẫn không thi triển thần đạo.
Sử dụng thể đơn thuần chính là sử dụng lực tín ngưỡng, nhưng thân cách có thể phát huy lực tín ngưỡng đến mức
cao nhất! Hắn muốn dùng phương pháp đơn giản nhất để xé nát La Chinh! Trong nháy mắt khi La Chinh vọt tới
bên cạnh hắn, thể phát ra từ trong cơ thể Lưu Thừa Thiên đã tràn vào trong mỗi một tấc cơ bắp của hắn.
Hai cánh tay hắn gồ lên cao, giống như ẩn chứa sức mạnh vô hạn.
Một phần nhỏ của những sức mạnh này là thuộc về thân xác hẳn, còn phần lớn là do “thế” biến thành.
Hai cánh tay hắn lần lượt thay đổi, biển thành hai cái móng vuốt hổ hung hăng cao về phía La Chinh, nhanh như
chớp liền bắt được hai cánh tay của La Chinh! “Thằng nhóc kia, không có thực lực thì đừng can thiệp vào.” Lưu
Thừa Thiên nhìn chằm chằm La Chinh gần trong gang tấc, cười lạnh nói.
Thật ra tuổi thật của hắn còn nhỏ hơn La Chinh, nhưng tự nhận là tu vi cao hơn La Chinh, nên tất nhiên hắn coi La
Chinh là hậu bối.
“Những ngươi cũng không có cơ hội để hối hận nữa rồi, lời khuyên bảo của ta đã quá muộn, ôi...” Hắn khẽ thở dài
một tiếng, liền muốn xé nát La Chinh! “La Thiên Hành...” Hàm Bích La ở đằng xa hoảng sợ, muốn ngăn cản thì đã
không còn kịp nữa.
Giờ phút này, tim Hàm Lưu Tô đập thình thịch.
Ngay từ đầu, nàng tính toàn để Hàm Sơ Nguyệt đến thử “La Thiên Hành”.
Nhưng sau khi thấy La Chinh liên tiếp thi triển các loại thần đạo, nàng liền bắt đầu nghi ngờ trực giác của mình.
Nhưng tới giờ phút này, dự cảm trong lòng nàng lại trở nên vô cùng mãnh liệt và nhạy bén.
Phán đoán của nàng là dựa theo tính ăn khớp nhất định.
La Thiên Hành có thể tu sáu bảy loại thần đạo chính cùng lúc thì tuyệt đối không phải là người tầm thường.
Người thông minh như thế, không thể tự tìm đường chết xông về phía Lưu Thừa Thiên được, chắc chắn hắn phải
có sự nắm chắc nhất định! Nếu như là La Chinh...
thì thật sự là có cơ sở để nắm chắc.
Nàng đã từng thấy sức mạnh vô cùng khủng khiếp kia của La Chinh.
Năm đó, thu hoạch của La Chinh trong Băng Sơn tộc khá kinh người.
La Thiên Hành có phải là La Chinh hay không, có lẽ một khắc sau sẽ rõ.
Hiện tại, những tên quần là áo lượt nhà quyền thể khác đều lộ vẻ dửng dưng.
Chỉ có một số người Hàm gia thì không thể đụng vào những người khác giết được thì giết.
Hàm gia cùng lắm chỉ mắng một hồi, thậm chí cũng sẽ không báo cho gia tộc của bọn họ! Dưới cái nhìn chằm chằm
của mọi người ở đây, La Chinh bỗng nhiên lộ vẻ mặt thoải mái, mỉm cười với Lưu Thừa Thiên: “Thằng nhóc kia!
Ngươi còn không có tư cách gọi ta như vậy...” Nói xong, thân thể hẳn bỗng nhiên Xoay tại chỗ...
Dưới sự chuyển động của chín ngôi sao, La Chinh vừa xoay vừa sử dụng sức mạnh hết sức khổng lồ.
Động tác của La Chinh không nhanh, nhưng do được một sức mạnh vào nên có vẻ rất nặng.
Lưu Thừa Thiên hoàn toàn không có thời gian phản ứng.
Sau khi hắn nắm chặt cánh tay của La Chinh liền cảm nhận được một luồng sức mạnh to lớn đang đánh úp đến.
Sức mạnh kia lớn hơn rất nhiều so với bất kỳ kẻ nào mà hắn từng đánh nhau trong đời! Chẳng mấy chốc, cả người
đã bị kéo lấy ném lên không trung, nặng nề đập về phía nóc của tòa đại điện này...
“Rầm...” Nóc của tòa đại điện treo một ngọn đèn lưu ly màu ngà, thân hình Lưu Thừa Thiên bắn vọt lên, liền đụng
nát ngọn đèn lưu ly kia.
Mảnh vỡ lưu ly rơi đầy đất, đồng thời Lưu Thiên Thừa cũng rơi mạnh xuống.
Hắn còn chưa chạm vào mặt đất, La Chinh đã nhấc chân đá ra.
Hôm nay, hắn đã ra mặt vì Hàm Sơ Nguyệt và Hàm Bích La, vậy dứt khoát làm tới cùng đi.
Dù sao cũng đã đắc tội với người ta rồi.
Huống hồ, vừa rồi người này còn muốn giết hắn.
Nếu không phải kiêng kỵ nhà quyền thế phía sau Lưu Thừa Thiên thì hiện tại hắn sẽ không chỉ ra chân thôi đâu.
Last edited: