Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1818: Thắng trận
Chỉ có một mình La Chinh là ngoại lệ, đan điền của hắn sừng sững bất động, không phản ứng gì cả.
Trước đài cao vắng vẻ im l4ặng.
Một số nữ đệ tử tin tức nhanh nhạy đã nghe được thông tin xác thực.
Dưới sự thúc ép của Hàm Thiên Tiếu, điện 9Tử Hồn không thể không đuổi đi phần lớn đệ tử.
Đối với các đệ tử của thành Thánh Hoàng, đây là một tin tức cực tốt.
Các đệ tử trong thành Thành Hoàng đã sớm hâm mộ đổ kỵ điện Tử Hồn, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng bất
công.
Đám đàn bà 2trong điện Tử Hồn thực lực kém như vậy, dựa vào đâu mà lại nhận được nhiều tài nguyên của Hàm
gia hơn như vậy? Nhưng dưới sự chống6 lưng của Hàm Cửu Di, những đệ tử này không dám ho he câu gì.
Bây giờ tộc trưởng đích thân ra lệnh, muốn Hàm Cửu Di đuổi hết tám phần mười nữ đệ tử trong điện Tử Hồn đi,
đương nhiên vô cùng ai nấy đều hả lòng hả dạ.
Mấy ngày nay, khi đi tới thành Thành Hoàng, ít nhiều gì những nữ đệ tử này đều phải chịu sự chế giễu của các đệ
tử trong thành.
Lúc mới được biết tin này, các nàng căn bản không dám tin, đến về sau mới tin rằng chuyện này là thật! Bây giờ
thấy vẻ mặt này của Hàm Cửu Di càng khiến bọn họ xác nhận chuyện này.
Vành mắt của một số cô gái lập tức đỏ lên, như sắp khóc đến rơi...
Một số nữ đệ tử đã ở điện Tử Hồn rất nhiều năm, tuy thực lực của bản thân khó mà nâng cao, nhưng vẫn có cảm
tình sâu đậm với người trong điện Tử Hồn, cho nên sao bọn họ nỡ lòng rời đi cho được.
Tâm trạng bị thương lan tràn trong đám người, chẳng mấy chốc đã có người khóc lên, ngay cả nhóm Hàm Mộng
trên đài cao cũng bị ảnh hưởng, hai mắt đỏ hoe.
“Xem ra các ngươi đã biết trước rồi.” Hàm Cửu Di khẽ nói: “Đa số các ngươi nhất định phải rời đi trong vòng ba
tháng nữa...” Kỳ hạn Thành Hoàng đưa ra là ba tháng, hết thời gian này, phần lớn ngọc bài của những người này
đều phải bị gạch bỏ khỏi đảo nổi.
Đương nhiên, những người này cũng sẽ bị trục xuất khỏi đảo nổi!
“Tất cả võ giả chứng thần đều phải rời đi, cho dù là Thần Cảnh cũng sẽ bị đuổi đi tám phần...” Hàm Cửu Di nói
một cách thản nhiên.
La Chinh cũng nghe sơ qua về chuyện này, bây giờ nghe vị á thánh này tự mình tuyên bố, hắn vẫn khá là mất mát...
Hắn mới vừa tiến vào đảo nổi, còn chưa có cơ hội bộc lộ tài năng mà đã bị đuổi ra khỏi đây rồi? Ngay cả một cơ hội
cũng không cho, nên đương nhiên La Chinh cảm thấy vô cùng oan uổng.
Nếu tám mươi phần trăm võ giả chứng thần bị đuổi thì nhiều khả năng La Chinh sẽ nằm trong hai mươi phần trăm
được ở lại.
Nhưng Hàm gia căn bản không để mắt tới võ giả chứng thần, nên trực tiếp đuối sạch võ giả chứng thần trong điện
Tử Hồn! Cô gái Hàm Cửu Di này nhìn có vẻ già dặn, đối ngoại mạnh mẽ vang dội, nhưng trên thực tế lại là một
người ngoài cứng trong mềm.
Tuy những đệ tử của điện Tử Hồn bị đuổi không ảnh hưởng nhiều đến bản thân Hàm Cửu Di nhưng nàng ta vẫn
hết sức đau lòng.
Trước đó, nàng ta đã tìm Thánh Hoàng đại nhân tranh luận một lần, lần này thái độ của Thánh Hoàng vô cùng rõ
ràng.
Ông ta mặc kệ Hàm Cửu Di áp dụng biện pháp gì, miễn là giữ nguyên được vị trí trong tốp mười của Hàm gia ở
đảo nổi thì các nữ đệ tử trong điện Tử Hồn có thể an toàn, không cần lo lắng.
Nhưng đây gần như là nhiệm vụ bất khả thi, sao Hàm Cửu Di có thể nâng cao thực lực của các đệ tử điện Tử Hồn
trên diện rộng trong khoảng thời gian ngắn được? Trong nỗi bị thương của các cô gái, đột nhiên La Chinh hít sâu
một hơi, rồi lập tức bước ra...
La Chinh chỉ là võ giả chứng thần nhỏ bé, nếu dưới trường hợp này mà đứng ra thì hiển nhiên có phần không thích
hợp.
Hơn nữa, hắn không hề sở hữu Âm Thể Tử Cực, càng giống như là một dị loại tách biệt với mọi người, cho nên La
Chinh cũng phải cố lấy dũng khí cực lớn.
“Sư tôn đại nhân, ta muốn biết có cách gì có thể giúp cho điện Tử Hồn chúng ta vượt qua mối nguy lần này hay
không?” La Chinh cao giọng nói với vẻ mặt bất chấp tất cả.
Nguyệt Anh bà bà ở bên cạnh bỗng đi mấy bước về phía trước, đang chuẩn bị quát mắng La Chinh thì Hàm Cửu Di
lại nhẹ nhàng giơ tay cản lại, nàng ta thản nhiên nói với vẻ mặt hiền hòa: “Ngươi là người Hàm Mộng đưa về từ
vùng đất tổ cách đây không lâu đúng không?” Tuy Hàm Cửu Di không nhớ tên hắn nhưng ít ra vẫn nhớ trong điện
Tử Hồn có một người là hắn, La Chinh bèn nói: “Ta là La Thiên Hành.” Hàm Cửu Di gật đầu, tiếp tục nói: “Tất
nhiên là có cách.
Ta đã tính toán một chút, chỉ cần trong ba tháng ngắn ngủi, mỗi người các ngươi đều thắng liên tục bốn trận trong
đấu trường của các vị thần là được, nhưng chuyện này có khả năng sao?” Để một cá nhân nào đó liên tục thắng bốn
trận không phải việc gì khó.
Nhưng để cho ba mươi nghìn người, mỗi người đều liên tục thắng bốn trận thì rất khó mà tưởng tượng nổi, đây căn
bản là nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Nghe sự tôn nói vậy, toàn bộ người có mặt ở đây đều không nhịn được mà than thở một tiếng trong lòng.
Nhưng vào lúc này, La Chinh lại tiếp tục hỏi: “Nếu chúng ta làm được thì sao? Có phải tất cả mọi người đều có thể
ở lại điện Tử Hồn hay không?” Nghe hắn hỏi ngược lại, Hàm Cửu Di nở một nụ cười khổ, đúng là người không
biết thì không sợ, hắn căn bản không biết độ khó trong đó, nhưng Hàm Cửu Di vẫn gật đầu: “Về lý thì đúng là như
vậy...” “Vẫn còn ba tháng, vì sao chúng ta không cố gắng tiến tới mục tiêu này?” Ánh sáng sắc bén lóe lên trong đôi
mắt của La Chinh, hắn tiếp tục gạn hỏi, thậm chí giọng điệu còn có vẻ hùng hổ dọa người, như thể đang trách cứ
Hàm Cửu Di.
Mặc dù La Chinh chỉ là võ giả chứng thần bé nhỏ, nhưng khi thốt ra lời này, mọi người bỗng nhiên cảm thấy trong
lòng nóng lên.
Nói hay lắm, có lẽ mục tiêu này là một điều bất khả thi, nhưng không có nghĩa là bây giờ bọn họ nên bỏ cuộc!
“Chúng ta có thể thử liều một phen!”.
“Mặc dù cơ hội không lớn nhưng cứ bỏ cuộc như vậy thì rất khó cam lòng!”
“Chúng ta...
sẽ không trở thành gánh nặng của Hàm gia!” “Vẫn còn thời gian, chúng ta có thể cố gắng!”.
Lời nói của La Chinh nhanh chóng dấy lên sự hưởng ứng, những cô gái có mặt đều bắt đầu trào dâng nhiệt huyết.
Vốn dĩ, tất cả mọi người ở đây đang đắm chìm trong bị thương, nhưng La Chinh đứng ra rồi gạn hỏi một hồi lại
nhen nhóm ngọn lửa trong lòng các cô gái.
Nhìn cảnh tượng ồn ào phía dưới, đôi mắt quyến rũ của Hàm Cửu Di bèn nhìn chằm chằm vào La Chinh, trong đôi
mắt tràn đầy vẻ tán thưởng, đồng thời nàng cũng thầm nghĩ trong lòng: “Tên này thật lợi hại.” Nếu như là người
bình thường, muốn kích động cảm xúc đám đông không phải là một chuyện dễ dàng như vậy.
La Chinh đối mặt với nàng mà không sợ hãi chút nào...
Một võ giả chứng thần có can đảm ép hỏi một vị á thánh, chuyện như vậy đã bao giờ xuất hiện trên đảo nổi chưa?
Nếu chuyện như vậy mà còn có thể xảy ra, thì chưa chắc việc điện Tử Hồn nâng cao thứ hạng của mình trong vòng
ba tháng và đạt đến trình độ của con cháu dòng chính đã là chuyện bất khả thi Đấy là hiệu quả mà mấy câu nói của
La Chinh mang tới! “Nếu đám nhóc này đều điện như thế, vậy thì ta sẽ giúp các ngươi một lần vậy.” Hàm Cửu Di
nghĩ trong lòng, lúc này mới nói: “Đã như vậy, ta tuyên bố điện Tử Hồn tiến vào thời kỳ đặc biệ
Trong khoảng thời gian này, điện Tử Hồn sẽ dành cho các đệ tử sự hỗ trợ vô hạn!” Hàm Cửu Di lên tiếng càng
khiến hiện trường xôn xao.
Nhân lúc hỗn loạn, La Chinh lặng lẽ lẫn vào trong đám đông.
Chỉ có một mình Hàm Cửu Di thấy rõ chuyện này và chú ý tới hành động của La Chinh.
Sâu trong con ngươi của nàng ta mơ hồ hiện lên một chút nghi ngờ.
Vài ngày sau...
La Chinh lặng lẽ tìm đến một bảng ngọc bích chúng thần.
Phía dưới bảng ngọc bích này có mấy trăm người đang ngồi xếp bằng, bản thể đã hoàn toàn đi vào đấu trường của
các vị thần.
Họ đều đang tập trung chém giết trong cuộc thi đấu, hy vọng kiếm được nhiều điểm tích lũy hơn trong khoảng thời
gian ngắn.
Rất nhiều người đều khá phản cảm với đấu trường của các vị thần.
Trừ khi phải hoàn thành định mức ba trận thi đấu mỗi tháng, bình thường họ sẽ không tham gia thêm trận đấu nào
nữa.
Nhưng để “tự cứu”, bây giờ các đệ tử của điện Tử Hồn chỉ có thể nâng cao điểm tích lũy và thứ hạng của mình
trong đấu trường của các vị thần một cách điên cuồng! Nhất thời, bảng ngọc bích chúng thần trong điện Tử Hồn bị
kín hết chỗ! “Hôm nay ta lại giành được thắng lợi nữa, đã thắng hai trận liên tiếp rồi!” “Cẩn thận một chút, khi
người thắng liên tục hai lần, chắc chắn đối thủ ngươi đụng phải trong cuộc thi đấu tiếp theo sẽ không yếu!” “Ừ, ta
biết!” Quy tắc trong đấu trường của các vị thần vô cùng công bằng, nếu người cứ thắng liên tiếp thì đối thủ gặp
phải sẽ càng lúc càng mạnh hơn.
La Chinh chờ hồi lâu, cuối cùng cũng có một nữ đệ tử thu hồi ngọc bài của mình, lui ra khỏi đấu trường của các vị
thần.
Trên ngọc bài cho thấy nàng đã thắng liên tiếp hai trận.
Bình thường, người liên tục thắng hai trận đều sẽ nghỉ ngơi dưỡng sức một hồi rồi mới đi thi đấu trận thứ ba.
Last edited: