Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1813: Hiệu suất và tốc độ
Bên ngoài bảng ngọc bích chúng thần còn có mười người khác của Đường gia đang đứng đó.
ở giữa là một ông lão có mái tóc xám trắ4ng, râu dài, mày dài, mặt vuông, mắt tròn.
Giữa trán còn loáng thoáng có bóng dáng ngọn lửa đang chuyển động, vô thức tỏa ra m9ột luồng uy thế.
Người đó chính là cha của Đường Vũ - á thánh của Đường gia - Đường Kiến Sầu! Sau khi cho Đường Vũ đi cấm địa
2Luyện Thần tu luyện rồi trở về đảo nổi của Đường gia, hôm nay là lần đầu tiên Đường Vũ tiến vào đấu trường các
vị thần.
Đường 2Kiến Sầu bỏ không ít công sức bồi dưỡng Đường Vũ, hiển nhiên cũng muốn quan sát biểu hiện của con trai
mình.
Thế nên lần này, 6ông ta mới đi cùng gã đến bảng ngọc bích chúng thần.
Đường Kiến Sầu luôn tin tưởng vào thực lực của Đường Vũ.
Cho dù thực lực của võ giả chứng thần ở đảo nổi không thấp, nhưng Đường Vũ chỉ mới vừa bước vào đấu trường
của các vị thần nên cũng sẽ không gặp phải đối thủ quá mạnh.
Về lý thuyết thì chắc chắn là con ông ta sẽ thẳng.
Dựa theo suy đoán của Đường Kiến Sầu, trong vòng hai canh giờ, Đường Vũ có thể đạt ít nhất mười trận thắng liên
tiếp, thậm chí là sau hai mươi trận thắng liên tiếp mới có thể gặp được đối thủ thực sự.
Nhưng khi Đường Vũ rời khỏi bảng ngọc bích chúng thần, dòng chữ màu xanh di chuyển chậm rãi bên dưới bằng
ngọc bích lại hiện lên kết quả là Đường Vũ thua! “Đường Vũ thua?” “Có phải là Đường Nhi cố ý nhường đối thủ
hay không?” “Hay là gặp phải thiên tài của gia tộc quyền thể khác?” Các vị thần có mặt ở đây đều quay ra nhìn
nhau, hoàn toàn không hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Đến cả á thánh Đường Kiến Sầu cũng tỏ ra bất ngờ: “Trong số những người cùng cấp, không ai có thể hóa giải thân
thể Ly Dương của Vũ Nhi, trận đầu tiên sao có thể thua được?”
“Vù vù vù...”
Ánh sáng của bảng ngọc bích chúng thần bao phủ trên người Đường Vũ nhạt dần, gã rầu rĩ bò dậy, ánh mắt có chút
thất thần.
“Vũ Nhi, con gặp phải đối thủ như thế nào? Tại sao trận đầu tiên lại thua?” Đường Kiến Sầu hỏi.
Mặc dù Đường Kiến Sầu là á thánh, nhưng ông ta lại không có đông con cái.
Đường Vũ là đứa có thiên phú tốt nhất trong mấy chục năm gần đây, vì thế ông ta hết mực yêu thương và quan tâm
đứa con này.
Những người bên cạnh Đường Kiến Sầu cũng nhìn chằm chằm Đường Vũ, muốn nghe lời giải thích từ phía gã.
Đường Vũ phồng má, rầu rĩ nói: “Cha, tại con xui xẻo, trận đầu tiên đã gặp phải một tên quái vật...” “Quái vật?”
Đường Kiến Sầu và các vị thần khác đều ngẩn ra.
“Đối thủ rất mạnh ư? Hắn có thể phá vỡ thân thể Ly Dương của con?” Đường Vũ lập tức tỏ ra tức giận, nói: “Con
còn chưa kịp khởi động thân thể Ly Dương thì tên kia đã ra tay luôn rồi.
Linh hồn của hắn mạnh mẽ khác thường, dường như còn mạnh hơn cả linh hồn của thần cấp thấp một chút...”
“Cái gì?” “Linh hồn của võ giả chứng thần mà lại sánh ngang với thần ư?” “Gia tộc nào có thể bồi dưỡng ra một tên
có bản lĩnh như thể được?” Thực ra, những người ở đây vẫn có chút nghi ngờ với lời của Đường Vũ.
Chỉ có điều, nếu Đường Vũ đã nói như thế thì bọn họ cũng không dám bác bỏ.
Ở đảo nổi, số lượng võ giả chứng thần cực kỳ ưu tú không nhiều.
Hầu như mỗi gia tộc đều có vài tên cực kỳ xuất chúng, nhưng tu luyện được tới cảnh giới Hoàng Kim Chiến Hồn
đã là cực hạn.
Đến cả Đường Kiến Sầu cũng chưa từng thấy con cái nhà nào có thể tu luyện được đến cảnh giới Thần Hôn.
“Chỉ linh hồn mạnh thôi còn chưa đủ để đánh bại con được.” Đường Kiến Sầu khẽ lắc đầu, có vẻ không tin.
“Không phải là chỉ có linh hồn mạnh mẽ thôi.
Cho dù là tốc độ hay sức mạnh của hắn cũng đều vượt quá giới hạn của võ giả chứng thần bình thường.
Hắn chỉ dùng một chiêu đã đánh bại con, hơn nữa còn chưa dùng đến võ kỹ và thần đạo.
Con nghi tên kia dùng thủ đoạn ăn gian.
Có lẽ vốn dĩ hẳn đã đạt tới Thần Cảnh rồi! Nhất định là như vậy!” Đường Vũ vội vã nói.
Chúng thần ở đây đều im lặng không nói gì, bọn họ biết điều đó là không thể...
Thấy dáng vẻ vừa vội vã vừa quẫn bách của Đường Vũ, Đường Kiến Sầu cười khẽ nói: “Đó là do Vũ Nhi xui xẻo
mà thôi, có lẽ đã thực sự gặp phải thiên tài do gia tộc quyền thế nào đó bồi dưỡng.
Vũ Nhi đừng tức giận.
Từ xưa đến nay, không có ai là luôn chiến thắng trong đấu trường của các vị thần cả.
Thua rồi lại chiến đấu tiếp mới là lẽ thường!” “Con hiểu ạ.” Đường Vũ gật đầu đáp.
Trận chiến đầu tiên trong đấu trường của các vị thần như một lời cảnh cáo dành cho ga, vì vậy chưa chắc đây đã là
chuyện xấu.
Ngược lại, nó còn khiến Đường Vũ hiểu rõ thực lực hiện tại của mình đến đâu.
“Có điều, đối thủ của con tên là gì? Thuốc gia tộc nào?” Đường Kiến Sầu hỏi.
“Gã kia tên là La Thiên Hành, tới từ Hàm gia!” Bên ngoài bảng ngọc bích chúng thần sẽ không hiển thị thông tin
của đối thủ.
Nhưng trước khi tiến vào đấu trường, Đường Vũ có thể nhìn thấy tên họ và gia tộc của đối phương.
“Họ La...
võ giả khác họ của Hàm gia.” Đường Kiến Sầu lẩm bẩm: “Hơn nữa, còn là lần đầu tiên tiến vào đấu trường của các
vị thần, xem ra tên đó cũng không phải là người lớn lên trên đảo nổi...” Mặc dù Đường Vũ chỉ cung cấp rất ít tin
tức, nhưng Đường Kiến Sầu vẫn suy đoán được khá chính xác.
Chỉ có điều, Đường Kiến Sầu không để tâm lắm.
Mỗi ngày đều có thêm các thiên tài xuất hiện trên biển Thời Gian.
Hầu hết bọn họ đều sẽ vụt sáng như sao băng trên bầu trời rồi lại biến mất giữa dòng năm tháng trong biển Thời
Gian này.
Chỉ là một võ giả chứng thần nho nhỏ thì vẫn chưa đủ để khiến một vị á thánh phải quan tâm.
Còn ở đảo nổi của Hàm gia...
La Chinh dứt khoát rời khỏi bảng ngọc bích chúng thần.
Sau khi ánh sáng bao phủ trên người La Chinh đều biến mất, nét mặt hắn thoáng chốc thả lỏng.
Mà trên bảng ngọc bích chúng thần phía sau La Chinh cũng đã hiện lên kết quả là La Chinh chiến thắng.
Sau khi hắn thắng một trận, trên đó liền xuất hiện chữ “Một” nho nhỏ.
Nguyệt Anh bà bà cũng nhìn thấy cảnh đó.
Trên gương mặt không hề phù hợp với dáng người mập mạp kia hiện về bất ngờ.
Bà ta không bất ngờ về việc La Chinh có thể đánh bại được đối thủ, mà là vì La Chinh có thể kết thúc trận chiến
trong thời gian ngắn như vậy.
“May mắn đã không phụ sự kỳ vọng của bà, trận đầu Lamỗ đã giành chiến thắng rồi.” La Chinh chắp tay, khẽ cười
nói.
Không ngờ Nguyệt Anh bà bà chỉ lắc đầu rồi nói: “Do ngươi tốt số mà thôi, đối thủ trong trận đầu tiên của ngươi
cũng là lần đầu tiến vào đấu trường của các vị thần.
Đối thủ quá yếu như thế thì không tính.” La Chinh khẽ nhún vai, tỏ ra thản nhiên phụ họa: “Quả thực là quá yếu.”.
Chắc Đường Kiến Sầu và Đường Vũ sẽ tức hộc máu nếu nghe được đoạn đối thoại này của Nguyệt Anh bà bà và La
Chinh mất.
Nguyệt Anh bà bà không rõ đối thủ của La Chinh là ai, nhưng nếu bà ta biết đối thủ của hắn là con trai của á thánh
thì chắc chắn sẽ không nói ra những lời như vậy.
Còn La Chinh thì thực sự cảm thấy rằng thực lực của Đường Vũ quá yếu...
“Đi khiêu chiến tiếp đi, ít nhất cũng phải thắng liên tục năm trận mới chứng minh được thực lực của ngươi.”
Nguyệt Anh bà bà chỉ lạnh lùng nói tiếp.
Nghe Nguyệt Anh bà bà nói vậy, các nữ đệ tử xung quanh đều liếc nhìn nhau, vài người còn âm thầm lo lắng thay
La Chinh.
Đối thủ trong đấu trường của các vị thần có kẻ yếu cũng có người mạnh.
Cho dù may mắn thắng được một trận thì cũng không thể bảo đảm rằng có thể đánh bại được đối thủ ở trận tiếp
theo.
Có khi còn sẽ gặp phải thiên tài của gia tộc quyền thể nào đó không biết chừng.
Gặp phải thiên tài như thế là cầm chắc thua cuộc.
Vậy mà Nguyệt Anh bà bà lại yêu cầu La Chinh phải thằng năm trận liên tiếp, đây hiển nhiên là đang làm khó La
Chinh.
Mặc dù trong lòng những nữ đệ tử này đang bất bình thay La Chinh, nhưng không ai dám đứng ra nói đỡ cho hắn
cả.
La Chinh không dây dưa dài dòng, chiến đấu như vậy chẳng ăn nhằm gì với hắn.
Sau khi xoay người, hắn lại kích hoạt tấm ngọc bài trong tay rồi tiến vào bảng ngọc bích chúng thần lần thứ hai.
Trong không gian hư ảo, đối thủ thứ hai của La Chinh xuất hiện.
Đó là một người đàn ông trông có vẻ vạm vỡ, thô kệch, tướng mạo hung dữ, nét mặt hung hăng.
Người này vừa mới xuất hiện trong đấu trường của các vị thần thì đã dùng những lời lẽ khó nghe để công kích,
định lớn giọng dọa nạt, chèn ép khí thể của La Chinh trước.
Nhưng gã ta vừa mở miệng thì đã thấy hai mắt hoa lên, còn mình thì bị La Chinh giẫm dưới chân.
“Còn kém xa cái tên trước nữa.
Sao đệ tử gia tộc quyền thể không lợi hại như trong tưởng tượng của ta chút nào thể này?” La Chinh vừa lắc đầu
vừa than.
“Ngươi...
ngươi...” Gã to con dưới chân hắn giãy giụa không ngừng.
La Chinh liếc nhìn gã to con dưới chân, mỉm cười nói: “Nhắc nhở ngươi một câu, khí thể không phải nhờ vào
miệng, khí thể...
vốn dĩ là biểu hiện của thực lực.” Nói xong, hắn nhấn nhẹ mũi chân, tiếng xương cốt vỡ nát vang lên.
Trận đấu thứ hai kết thúc.
Trận chiến đầu tiên đối mặt với Đường Vũ, từ lúc La Chinh tiến vào đấu trường của các vị thần cho tới lúc kết thúc
chỉ tốn vẻn vẹn khoảng hai mươi mấy nhịp thở.
Last edited: