Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1805: Đế hận
Hắn giơ tay khẽ phất, hai đồng tiền kia liền bay về phía Hàm Mộng, sau đó hắn lắc đầu: “Hàm gia đã trả tiền rồi,
chúng ta sẽ không thu lần thứ4 hai.” Ngay sau đó, người đưa đò bỗng đứng lên, nhắm mắt quay về phía biển Thời
Gian, miệng lẩm bẩm nhưng không phát ra tiếng, không biết đan9g nói gì.
Nhật Manh tộc có một năng lực đặc biệt.
Không cần biết người đang ở chỗ nào trên biển Thời Gian, chỉ cần người đứng2 trên bờ, không cần nói ra lời nào,
cũng không cần báo với ai, bọn họ chắc chắn sẽ chạy tới trong thời gian nhanh nhất, không chút chậm trễ! 2ở thời
viễn cổ, khi các Thánh Đường còn chưa thành lập, trên biển Thời Gian cũng chưa có đảo nổi, một số vị thần muốn
thăm dò biển Thời Gian 6thì chỉ cần mang theo hai ba Thẩn vũ tệ là được.
Những người đưa đò sẽ tự cập bờ và mở miệng hỏi họ có tiến vào biển Thời Gian hay không.
Về sau, biển Thời Gian bị các thể gia lớn chiếm giữ, thành lập các Thánh Đường, đặt ra quy tắc, sau đó thành công
thỏa thuận với người đứng đầu Nhật Manh tộc.
Ngoài người của các thế gia ra, bình thường sẽ không đưa các vị thần khác.
Cho nên, Hàm Mộng vừa dẫn theo La Chinh đứng ở bờ biển một lúc thì người đưa đò Nhật Manh tộc này đã chèo
thuyền nhỏ tới.
La Chinh và Hàm Mộng ở trên thuyền nhỏ đợi một lúc lâu....
Sau đó, trên mặt biển đầy màu sắc rực rỡ lại xuất hiện hai điểm đen nho nhỏ.
Hai chiếc thuyền nhỏ một trước một sau đang nhanh chóng đến gần.
Dẫn đầu là một người đàn ông có dáng người cao to, còn trên chiếc thuyền nhỏ đằng sau là một ông lão lưng còng.
Hiển nhiên đây là cha và ca của người đưa đò.
Hai người kia chậm rãi chèo thuyền cập bờ, ba người Nhật Manh tộc lặng lẽ trao đổi một lát.
Thậm chí, bọn họ còn không phát ra âm thanh, mối chỉ khẽ mấp máy nên đương nhiên La Chinh và Hàm Mộng
cũng không rõ bọn họ đang nói cái gì.
Trao đổi xong, ông lão lưng còng Nhật Manh tộc nói với La Chinh: “Ngươi lên thuyền của ta đi, ta chở người qua.”.
Thấy ông lão đồng ý đưa La Chinh qua, Hàm Mộng khẽ thở phào, gật đầu với La Chinh nói: “Đi thôi.
Hẹn gặp lại trên đảo nổi.” Lúc này La Chinh mới nhún người nhảy một cái, đứng vững trên thuyền của ông lão.
Đợi khi La Chinh ngồi vững, ông lão mới thả hai mái chèo lớn bằng xương xuống, khua hai tay, nhẹ nhàng chèo.
Chiếc thuyền nhỏ liền giống như thuồng luồng gặp nước, chẻ nước biển đầy màu sắc ra, chạy thẳng về phía trước.
“Kèn kẹt, kèn kẹt...” Mái chèo bằng xương liên tục được vung lên, phát ra âm thanh chói tai, khua nước biển văng
lên từng đợt bọt nước bên mép thuyền.
Dù chỉ là một ít nước biển văng lên, nhưng cũng có quy tắc thời gian mạnh mẽ tràn ra từ trong đó.
Quy tắc thời gian này không phải do chân nguyên ngưng tụ ra.
Chúng nó chính là “thời gian” thực sự, là “lịch sử” từng tồn tại ở Thần Vực.
Như chuyện ở trên bờ và lên thuyền Nhật Manh tộc vừa mới xảy ra nửa canh giờ trước, giờ cũng đã thành lịch sử
được ghi lại trong biển Thời Gian.
Theo lý thuyết, tất cả những gì xảy ra từ khi Thần Vực ra đời đến nay đều được ghi lại trong biển Thời Gian từng
giây từng phút.
Nhưng chúng đều hóa thành những mảnh nhỏ, tụ lại trong biển, nên muốn tìm ra được một khoảng thời gian chính
xác nào đó trong cả vùng biển khổng lồ này thì chẳng khác nào mò kim đáy biển, khó mà làm được...
Chiếc thuyền nhỏ càng đi càng xa, tốc độ cũng không ngừng tăng lên.
Lúc này.
La Chinh mới chú ý thấy bên ngoài mái chèo bằng xương của ông lão Nhật Manh tộc bắt đầu xuất hiện ánh sáng
màu xanh nhạt.
Mỗi lần ông ấy khua mái chèo, ánh sáng xanh đó liền tràn ra, chuyển động xung quanh đáy con thuyền.
Chính nhờ ánh sáng xanh nhạt này, con thuyền mới có thể chạy như bay trên biển Thời Gian! Nhật Manh tộc đã ở
trên biển Thời Gian lâu như vậy, chắc chắn có điểm mạnh của mình.
Nếu không, dựa vào tính cách của các thể gia trên đảo nổi, sao họ có thể nhờ vả chủng tộc này? Ông lão chỉ lo vùi
đầu chèo thuyền, không có ý định nói chuyện với La Chinh.
Nhưng La Chinh lại không nhịn được, đến gần hỏi: “Vừa nãy con trai ông nói rất sợ ta, nên mới không chịu chở,
không biết hắn sợ ta cái gì?” “Kèn kẹt, kèn kẹt..” Mái chèo bằng xương vẫn khua đều đều, cánh tay cường tráng của
ông lão tiếp tục khua.
Im lặng một lúc lâu, ông lão mới mở miệng nói: “Đối với với các ngươi mà nói, biển Thời Gian là một vùng biển
chết chóc.” La Chinh gật đầu: “Ta nghe nói, sinh linh rơi vào trong đó đều bị quy tắc thời gian xé thành mảnh nhỏ,
sau đó rớt xuống một khoảng thời gian nào đó.” Ông lão Nhật Manh tộc cười khà khà, khua mái chèo, nói tiếp:
“Với các ngươi thì đúng thật là như vậy.
Cho dù là người đứng đầu các vị thần, hay đại viên mãn mà rơi vào biển Thời Gian đều sẽ chết...
Nhưng với những sinh vật sống trong vùng biển này thì lại không phải vậy.” “Sinh sống trong vùng biển này? Ý
ông là còn có sinh vật tồn tại trong biển Thời Gian?” Mặt La Chinh đầy vẻ kinh ngạc.
“Không thì người cho rằng Nhật Manh tộc bọn ta chinh phục vùng biển này như thế nào? Thuyền nhỏ của bọn ta
và cặp mái chèo bằng xương này ở đâu ra?” Ông lão Nhật Manh tộc hỏi ngược lại.
Vấn đề đó La Chinh đã hỏi Cực Ác lão nhân.
Cực Ác lão nhân nói đây là bản lĩnh đặc biệt của Nhật Manh tộc, nên La Chinh cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng ông lão Nhật Manh tộc vừa nhắc đến, La Chinh lập tức hiểu ngay: “Ý ông là chiếc thuyền nhỏ và mái chèo
bằng xương này đều lấy từ sinh vật trong biển Thời Gian?” “Đúng vậy.” Ông lão đáp.
Cặp mái chèo này lấy từ xương sống của cá ma.
Nhật Manh tộc sử dụng biện pháp đặc biệt để bắt cá ma, sau đó lọc lấy xương sống, dùng phương pháp gia truyền
tiến hành luyện chế, làm thành một cặp mái chèo có tính chất đặc biệt.
Còn con thuyền nhỏ để đưa đò thì được dùng da “cá rồng nghìn mặt” để chế tạo, dưới đáy thuyền đều được phủ
một tầng da cá này.
Kể từ đó có thể di chuyển trên biển Thời Gian mà không lo lắng gì.
Dù là cá ma hay cá rồng nghìn mặt thì đều là sinh vật trong biển Thời Gian.
Sau vô số năm biến hóa, những sinh vật này có thể tự do qua lại trong biển, không sợ bị sức mạnh thời gian xé nát.
“Hóa ra biển Thời Gian cũng không hẳn là vùng biển chết chóc.” Mắt La Chinh sáng lên, sự tiến hóa của thiên
nhiên thật sự kỳ diệu.
Hắn lập tức hỏi: “Nhưng chuyện đó liên quan gì tới việc sợ ta?” Ông lão im lặng một lát, sau đó nói tiếp: “Trong
biển Thời Gian có rất nhiều sinh vật mạnh chưa được biết đến, trong đó có một loại quái vật biển mạnh nhất, Nhật
Manh tộc bọn ta gọi nó là “Để Hận.
Trên người người có một loại khí tức kỳ lạ, rất giống Để Hận, cực kỳ giống...”
Nhật Manh tộc cũng không hề qua lại trên biển một cách thuận buồm xuôi gió.
Trong vùng biển yên ả xinh đẹp này có rất nhiều nguy hiểm ẩn nấp, chỉ cần hơi không chú ý một chút thôi là sẽ lật
thuyền chết người.
Vì vậy, trong tộc mới đặt ra rất nhiều điều cấm kỵ và quy tắc.
Thực tế thì chỉ cần dựa theo quy tắc này mà làm việc thì qua lại trên biển rất an toàn.
Nhưng có một tình huống đặc biệt không thể tránh được, đó là gặp phải con quái vật biển “Đế Hận” kia.
Truyền thuyết về Để Hận, không chỉ tồn tại trong Nhật Manh tộc, mà khắp Thần Vực đều biết có quái vật này tồn
tại.
Nhưng Đế Hận quá thần bí, đến nay vẫn chưa có ai thấy được hình dạng đầy đủ của nó.
Một khi con quái vật này đi săn trong biển thì những người thuộc cảnh giới dưới thánh nhân không ai có thể sống
sót!
thời trung cổ, thậm chí có một con Để Hận còn kéo thánh nhân vào trong biển Thời Gian, muốn giết chết vị thánh
nhân kia.
Nhưng sau khi thánh nhân biến hóa ra vũ trụ, chỉ cần vũ trụ không bị hủy diệt thì bản thể cũng sẽ không chết.
Vị thánh nhân kia dây dưa với Đế Hận suốt mấy năm, cuối cùng cũng chạy thoát khỏi biển Thời Gian.
Tuy thánh nhân không bị Để Hận bắt, nhưng cũng vô cùng chật vật.
Có người xếp Đế Hận vào hàng ngũ chân linh, nhưng cũng có rất nhiều người không tán thành.
Đế hận có sức mạnh vượt xa chân linh bình thường, ngay cả thánh nhân cũng không thể làm gì nó! “Trên người ta
có khí tức của Đế Hận?” Nghe thấy ông lão nói vậy, mặt La Chinh đầy vẻ mơ hồ.
Hắn cũng không biết trên người mình có thứ kỳ lạ như vậy.
“Nhưng mà rất giống.” Ông lão nói: “Con ta tuổi còn trẻ, chưa từng thấy Để Hận.
Last edited: