Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1773: Hiệu quả
Tự mình ngưng tụ thân cách là một quá trình rất phức tạp.
Mà dựa vào lĩnh ngộ của mỗi võ giả khác nhau, tình hình lại hoàn toàn khá4c.
Thiên phú của La Chinh không kém Hoa Thiên Mệnh, nhưng Hoa Thiên Mệnh có thể ngưng tụ thần cách trước,
như vậy chắc chắn có liê6n quan đến cấu tạo của thế giới trong cơ thể Thế giới trong cơ thể Hoa Thiên Mệnh hoàn
toàn được ngưng tụ từ chân nguyên.
Sau khi 5hình thành biển chân nguyên trong cơ thể, nó liền hóa thành nước biển bình thường.
Mỗi ngày nước biển bốc hơi hóa thành mây, hình 6thành tầng mây trên không trung, tạo ra một vòng tuần hoàn
khép kín.
Trên thực tế, vòng tuần hoàn này chính là một quá trình “thuầ2n hóa”.
Mười vị Đạo Tử đều được Khương Ngọc Nhi tặng cho bản thân cách.
Cho đến nay, những chiếc bàn này đều được cố định ở thế giới trong cơ thể Chân nguyên không ngừng bị thuần
hóa, hóa thành các tầng mây trắng.
Trong đám mây này ẩn chứa ngộ tính với thần đạo, không ngừng lọc qua bàn thân cách, dần dần ngưng kết thành
một tấm thần cách...
Nhưng ở thế giới trong cơ thể La Chinh lại không có quá trình này.
Vì thiếu mất quá trình này nên La Chinh rất khó để ngưng tụ được thần cách.
Hắn đã thử sử dụng sức mạnh của khí hỗn độn, kết hợp với lĩnh ngộ thần đạo Đoạn Tình, dẫn vào trong bàn thân
cách.
Nhưng đã thử nghiệm vô số lần mà không thu được kết quả gì lớn.
Lúc trước hắn đưa cha vào thế giới trong cơ thể thì cũng đã phát hiện ra vấn đề này.
Nhưng La Tiêu cũng không đưa ra được biện pháp giải quyết hoàn thiện.
Dù sao thì “thuật hỗn độn” cũng chưa hoàn chỉnh, cho dù Cổ Bắc có ở đây thì e răng cũng không biết nên làm thế
nào, Lúc đó La Tiêu đã đề xuất La Chinh dùng hỗn độn hóa vật, chính là lấy hỗn độn hóa thành tầng mây.
La Chinh cũng thử rồi, nhưng cuối cùng vẫn thất bại...
Cho nên khoảng thời gian trước khi rời vũ trụ Đại Diễn, bản thân La Chinh cũng vô cùng nghi hoặc.
Hắn không thể tìm ra được phương pháp để chứng thần.
Mà những con đường người khác đi cũng không phù hợp với hăn.
Nhưng tu luyện bí thuật Hỗn Độn được đến bước này, La Chinh cũng hiểu, hắn đã không còn đường quay lại.
Cho dù con đường này có đi được hay không, hắn cũng không thể quay lại tu luyện chân nguyên được nữa.
Tìm kiếm đến mãi hôm nay, La Chinh đưa ra phán đoán rằng: Trong tu luyện, dường như hắn thiếu một liên kết
nào đó cực kỳ quan trọng.
Cho dù Cổ Bắc là thánh nhân thì cũng vẫn chỉ là sinh linh trung cấp, là một người trong Thần Vực.
Đương nhiên bí thuật Hỗn Độn chỉ là một cuốn công pháp được ông tưởng tượng ra, bởi dù sao Cổ Bắc cũng không
thể thoát khỏi giới hạn của những sinh linh bình thường được.
Ví dụ như Tà Thần, ở thế giới trong cơ thể La Chinh thì quả thực hắn có thiên phú cực kỳ nghịch thiên.
Một vài chuyện hắn làm, một vài dự cảm của hắn, cho dù là La Chinh thì cũng thốt lên cảm thán.
Nếu người này được sinh ra trong Thần Vực, sợ rằng sẽ là một người cực kỳ nghịch thiên.
Nhưng người này lại ở thế giới trong cơ thể của La Chinh nên cũng có những hạn chế về nhận thức.
Vì thế khiếm khuyết của bí thuật Hỗn Độn không phải là vấn đề của Cổ Bắc.
Bởi vì ông là sinh linh trung cấp, nhận thức về hỗn độn còn chưa hoàn chỉnh, bản thân bí thuật Hỗn Độn cũng chưa
hoàn chỉnh.
Do đó truyền thụ bí thuật Hỗn Độn cho La Chinh vốn là một chuyện mạo hiểm.
Sau khi từng tầng mây màu xám nâu hình thành, hình ảnh ngưng kết trong mắt La Chinh chính là hy vọng của hắn.
Bởi vì hắn trông thấy những tầng mây này sản sinh ra từng lớp sinh linh, trôi về phía đông.
Đó chính là vị trí của bản thân cách.
Đột nhiên, mắt La Chinh lóe lên, ánh sáng vàng hiện ra, những lĩnh ngộ về thần đạo Đoạn Tình trong trái tim hắn
không ngừng vận chuyển.
Đồng thời trong một tầng mây màu nâu âm thầm xoay chuyển ra từng luồng ánh kiểm mờ nhạt.
Dưới dòng chảy của những ánh kiểm này, khí thế tỏa ra sắc bén lạ thường, thậm chí còn có tiếng kim thiết giao
nhau.
“Kiếm Vân Tụ!” Bây giờ La Chinh ngưng tụ tất cả những cảm ngộ của mình và thần đạo Đoạn Tình vào trong tầng
mây này.
Tầng mây màu nâu ấy liền hóa thành một tầng mấy kiểm.
“Khí thế này!” Tà Thần nhìn mây trên trời, trong mắt đều là kinh ngạc.
Mặc dù Tà Thần từng thua La Chinh, nhưng sức mạnh La Chinh vận dụng là lực chi phối thế giới trong cơ thể, nên
Tà Thần căn bản không thể phản kháng, cũng không thể ngăn chặn sức mạnh đó.
Đó là đặc quyền của người sáng tạo thế giới.
Nhưng trên hành trình võ đạo, Tà Thần chưa từng được thấy sức mạnh thực sự của La Chinh.
Bây giờ sau khi Tà Thần trông thấy những lĩnh ngộ của La Chinh với thần đạo Đoạn Tình, trong lòng hắn xao động
khá lớn.
Tầng mây kiểm đó bay nhanh trong không trung, cuối cùng đến một bên của bản thân cách.
Mây kiểm không ngừng hội trụ trong bàn thân cách.
Quá trình này kéo dài mấy một lúc.
Cuối cùng, đám mây kiểm ngày càng mờ dần, hoàn toàn bị bàn thân cách hấp thụ.
Thân hình La Chinh lóe lên, đến bên trên bàn thân cách, nhìn chăm chú vào nó.
Ở giữa bàn thân cách có thêm một thứ như sợi tóc, cũng là ánh sáng màu nâu, nhưng lại giống như một loại kết
tinh nào đó.
Sau khi quan sát một hồi, La Chinh thò tay ra, sờ vào kết tinh đó.
Trong giây phút vừa chạm vào kết tinh, đột nhiên trong kết tinh tỏa ra một luồng lực cực kỳ sắc bén.
“Ai!”
Cánh tay của La Chinh lập tức bị chém đứt.
La Chinh theo bản năng mà bắn người lên, như vậy mới coi như tránh được sức mạnh này.
Cánh tay bị đứt hơi vung lên, lập tức tự ngưng tụ ra cánh tay mới.
Mặc dù bị tinh thể mỏng như sợi tóc này làm cho bị thương, nhưng La Chinh vẫn nở nụ cười.
Kết tinh nhỏ như sợi tóc này, chắc chắn là vật cốt yếu để ngưng tụ thần cách.
Hoặc có thể nói, đây là thần cách cực kỳ bé nhỏ, được tạo thành từ toàn bộ cảm ngộ của La Chinh với thần đạo
Đoạn Tình.
Nhưng có thể hình thành được kết tinh bé như sợi tóc này, vẫn là nhờ công của khối đất sét kia.
Mặc dù để ngưng tụ thần cách hoàn chỉnh còn rất xa, nhưng cuối cùng La Chinh cũng tìm được phương hướng.
Đây mới là điều quan trọng nhất.
Không lâu sau, Tà Thần cũng đuổi kịp.
Ánh mắt hắn khi nhìn La Chinh lại có điểm khác biệt.
Người này cả đời cao ngạo, cho dù tiếp tục bị La Chinh đánh bại hoàn toàn, thì tinh thần bất khuất trong lòng hắn
cũng chưa từng tiêu tán.
Hắn nghĩ bản thân mình thua La Chinh chẳng qua chỉ bởi hạn chế của bản thân, chứ không phải bởi La Chinh thực
sự mạnh hơn hẳn.
Nhưng bây giờ Tà Thần đã hiểu, lĩnh ngộ thực sự của La Chinh với võ đạo rộng lớn như trời biển, dường như sâu
không thể lường được.
Đến lúc này hắn đã thực sự phục rồi.
“Chủ, kiếm ý trong đám mây đó có thể cho chúng ta lĩnh ngộ?” Tà Thần hỏi.
La Chinh liếc nhìn Tà Thần, nói: “Bây giờ không phải lúc.” Hắn chỉ là mới bước vào cửa của thần đạo Đoạn Tình,
còn chưa thấy được bia đạo của thần đạo Đoạn Tình này.
Bản thân hiểu biết có hạn, không thể tạo ra một tấm bia đạo ở thế giới trong cơ thể được.
Tà Thần lộ vẻ thất vọng.
Bây giờ hắn đã hoàn toàn không có ý chống lại La Chinh nữa, mà chỉ đắm chìm trong võ đạo.
Trong mắt hắn, võ đạo giống như những đề bài khó, đang đợi hắn đến phá giải.
Nhưng đề bài khó trong thế giới này quả thực quá ít.
Bây giờ, sợ rằng điều duy nhất hắn chưa ngộ thấu cũng chỉ có Bằng Phách Ma Diễm trong đồng bằng Mãng Hoang.
Nhưng hắn cũng hiểu, chẳng bao lâu nữa bản thân hắn nhất định sẽ lĩnh ngộ được Bằng Phách Ma Diễm.
Thần đạo Đoạn Tình ẩn giấu trong mây kiếm kia giống như một mỹ nhân tuyệt thế vô song, hấp dẫn hắn.
Nhưng hắn lại không có tư cách để tu hành, thế nên đương nhiên sẽ thấy hơi buồn.
“Nếu ngày nào đó có cơ hội, ta sẽ cho ngươi rời khỏi thế giới này, đi tìm hiểu bia đạo thực sự, cho ngươi tự mình
lĩnh ngộ.” La Chinh bổ sung thêm.
Thân là sinh linh của thế giới trong cơ thể Tà Thần đã hoàn toàn bị La Chinh khống chế.
Sinh ra một người có thiên phú như vậy, nếu La Chinh không chỉ dẫn thì hẳn là hơi lãng phí.
Nhưng La Chinh hứa như vậy cũng là bởi vì kết tinh ngưng tụ trên bàn thân cách khiến hắn vui mừng lạ thường.
Tà Thần nghe thấy lời của La Chinh, trong lòng lập tức vui như mở cờ.
Rời khỏi thế giới này, tìm hiểu bia đạo! Bia đạo là gì? Tà Thần không hiểu.
Hắn cũng không muốn hỏi rõ ràng, quan trọng là hắn có cơ hội rời khỏi thế giới giống như một cái lồng này.
“Chủ, ta nhất định sẽ giúp người chăm sóc thế giới này.” Tà Thần nói.
La Chinh gật nhẹ đầu.
Tà Thần quả thực vô cùng thông minh.
Bây giờ vai trò của Tà Thần giống như người làm vườn trong thế giới này, giúp La Chinh cẩn thận chăm sóc thế
giới trong cơ thể, giải quyết các tranh đấu bên trong, số lượng sinh linh trong thế giới cũng tăng lên.
Không lâu sau, hóa thân của La Chinh trong cơ thể lại tiêu tán đi.
La Chinh lập tức mở mắt, nhếch miệng cười, nhưng ý cười đó lại không duy trì được lâu.
Mà dựa vào lĩnh ngộ của mỗi võ giả khác nhau, tình hình lại hoàn toàn khá4c.
Thiên phú của La Chinh không kém Hoa Thiên Mệnh, nhưng Hoa Thiên Mệnh có thể ngưng tụ thần cách trước,
như vậy chắc chắn có liê6n quan đến cấu tạo của thế giới trong cơ thể Thế giới trong cơ thể Hoa Thiên Mệnh hoàn
toàn được ngưng tụ từ chân nguyên.
Sau khi 5hình thành biển chân nguyên trong cơ thể, nó liền hóa thành nước biển bình thường.
Mỗi ngày nước biển bốc hơi hóa thành mây, hình 6thành tầng mây trên không trung, tạo ra một vòng tuần hoàn
khép kín.
Trên thực tế, vòng tuần hoàn này chính là một quá trình “thuầ2n hóa”.
Mười vị Đạo Tử đều được Khương Ngọc Nhi tặng cho bản thân cách.
Cho đến nay, những chiếc bàn này đều được cố định ở thế giới trong cơ thể Chân nguyên không ngừng bị thuần
hóa, hóa thành các tầng mây trắng.
Trong đám mây này ẩn chứa ngộ tính với thần đạo, không ngừng lọc qua bàn thân cách, dần dần ngưng kết thành
một tấm thần cách...
Nhưng ở thế giới trong cơ thể La Chinh lại không có quá trình này.
Vì thiếu mất quá trình này nên La Chinh rất khó để ngưng tụ được thần cách.
Hắn đã thử sử dụng sức mạnh của khí hỗn độn, kết hợp với lĩnh ngộ thần đạo Đoạn Tình, dẫn vào trong bàn thân
cách.
Nhưng đã thử nghiệm vô số lần mà không thu được kết quả gì lớn.
Lúc trước hắn đưa cha vào thế giới trong cơ thể thì cũng đã phát hiện ra vấn đề này.
Nhưng La Tiêu cũng không đưa ra được biện pháp giải quyết hoàn thiện.
Dù sao thì “thuật hỗn độn” cũng chưa hoàn chỉnh, cho dù Cổ Bắc có ở đây thì e răng cũng không biết nên làm thế
nào, Lúc đó La Tiêu đã đề xuất La Chinh dùng hỗn độn hóa vật, chính là lấy hỗn độn hóa thành tầng mây.
La Chinh cũng thử rồi, nhưng cuối cùng vẫn thất bại...
Cho nên khoảng thời gian trước khi rời vũ trụ Đại Diễn, bản thân La Chinh cũng vô cùng nghi hoặc.
Hắn không thể tìm ra được phương pháp để chứng thần.
Mà những con đường người khác đi cũng không phù hợp với hăn.
Nhưng tu luyện bí thuật Hỗn Độn được đến bước này, La Chinh cũng hiểu, hắn đã không còn đường quay lại.
Cho dù con đường này có đi được hay không, hắn cũng không thể quay lại tu luyện chân nguyên được nữa.
Tìm kiếm đến mãi hôm nay, La Chinh đưa ra phán đoán rằng: Trong tu luyện, dường như hắn thiếu một liên kết
nào đó cực kỳ quan trọng.
Cho dù Cổ Bắc là thánh nhân thì cũng vẫn chỉ là sinh linh trung cấp, là một người trong Thần Vực.
Đương nhiên bí thuật Hỗn Độn chỉ là một cuốn công pháp được ông tưởng tượng ra, bởi dù sao Cổ Bắc cũng không
thể thoát khỏi giới hạn của những sinh linh bình thường được.
Ví dụ như Tà Thần, ở thế giới trong cơ thể La Chinh thì quả thực hắn có thiên phú cực kỳ nghịch thiên.
Một vài chuyện hắn làm, một vài dự cảm của hắn, cho dù là La Chinh thì cũng thốt lên cảm thán.
Nếu người này được sinh ra trong Thần Vực, sợ rằng sẽ là một người cực kỳ nghịch thiên.
Nhưng người này lại ở thế giới trong cơ thể của La Chinh nên cũng có những hạn chế về nhận thức.
Vì thế khiếm khuyết của bí thuật Hỗn Độn không phải là vấn đề của Cổ Bắc.
Bởi vì ông là sinh linh trung cấp, nhận thức về hỗn độn còn chưa hoàn chỉnh, bản thân bí thuật Hỗn Độn cũng chưa
hoàn chỉnh.
Do đó truyền thụ bí thuật Hỗn Độn cho La Chinh vốn là một chuyện mạo hiểm.
Sau khi từng tầng mây màu xám nâu hình thành, hình ảnh ngưng kết trong mắt La Chinh chính là hy vọng của hắn.
Bởi vì hắn trông thấy những tầng mây này sản sinh ra từng lớp sinh linh, trôi về phía đông.
Đó chính là vị trí của bản thân cách.
Đột nhiên, mắt La Chinh lóe lên, ánh sáng vàng hiện ra, những lĩnh ngộ về thần đạo Đoạn Tình trong trái tim hắn
không ngừng vận chuyển.
Đồng thời trong một tầng mây màu nâu âm thầm xoay chuyển ra từng luồng ánh kiểm mờ nhạt.
Dưới dòng chảy của những ánh kiểm này, khí thế tỏa ra sắc bén lạ thường, thậm chí còn có tiếng kim thiết giao
nhau.
“Kiếm Vân Tụ!” Bây giờ La Chinh ngưng tụ tất cả những cảm ngộ của mình và thần đạo Đoạn Tình vào trong tầng
mây này.
Tầng mây màu nâu ấy liền hóa thành một tầng mấy kiểm.
“Khí thế này!” Tà Thần nhìn mây trên trời, trong mắt đều là kinh ngạc.
Mặc dù Tà Thần từng thua La Chinh, nhưng sức mạnh La Chinh vận dụng là lực chi phối thế giới trong cơ thể, nên
Tà Thần căn bản không thể phản kháng, cũng không thể ngăn chặn sức mạnh đó.
Đó là đặc quyền của người sáng tạo thế giới.
Nhưng trên hành trình võ đạo, Tà Thần chưa từng được thấy sức mạnh thực sự của La Chinh.
Bây giờ sau khi Tà Thần trông thấy những lĩnh ngộ của La Chinh với thần đạo Đoạn Tình, trong lòng hắn xao động
khá lớn.
Tầng mây kiểm đó bay nhanh trong không trung, cuối cùng đến một bên của bản thân cách.
Mây kiểm không ngừng hội trụ trong bàn thân cách.
Quá trình này kéo dài mấy một lúc.
Cuối cùng, đám mây kiểm ngày càng mờ dần, hoàn toàn bị bàn thân cách hấp thụ.
Thân hình La Chinh lóe lên, đến bên trên bàn thân cách, nhìn chăm chú vào nó.
Ở giữa bàn thân cách có thêm một thứ như sợi tóc, cũng là ánh sáng màu nâu, nhưng lại giống như một loại kết
tinh nào đó.
Sau khi quan sát một hồi, La Chinh thò tay ra, sờ vào kết tinh đó.
Trong giây phút vừa chạm vào kết tinh, đột nhiên trong kết tinh tỏa ra một luồng lực cực kỳ sắc bén.
“Ai!”
Cánh tay của La Chinh lập tức bị chém đứt.
La Chinh theo bản năng mà bắn người lên, như vậy mới coi như tránh được sức mạnh này.
Cánh tay bị đứt hơi vung lên, lập tức tự ngưng tụ ra cánh tay mới.
Mặc dù bị tinh thể mỏng như sợi tóc này làm cho bị thương, nhưng La Chinh vẫn nở nụ cười.
Kết tinh nhỏ như sợi tóc này, chắc chắn là vật cốt yếu để ngưng tụ thần cách.
Hoặc có thể nói, đây là thần cách cực kỳ bé nhỏ, được tạo thành từ toàn bộ cảm ngộ của La Chinh với thần đạo
Đoạn Tình.
Nhưng có thể hình thành được kết tinh bé như sợi tóc này, vẫn là nhờ công của khối đất sét kia.
Mặc dù để ngưng tụ thần cách hoàn chỉnh còn rất xa, nhưng cuối cùng La Chinh cũng tìm được phương hướng.
Đây mới là điều quan trọng nhất.
Không lâu sau, Tà Thần cũng đuổi kịp.
Ánh mắt hắn khi nhìn La Chinh lại có điểm khác biệt.
Người này cả đời cao ngạo, cho dù tiếp tục bị La Chinh đánh bại hoàn toàn, thì tinh thần bất khuất trong lòng hắn
cũng chưa từng tiêu tán.
Hắn nghĩ bản thân mình thua La Chinh chẳng qua chỉ bởi hạn chế của bản thân, chứ không phải bởi La Chinh thực
sự mạnh hơn hẳn.
Nhưng bây giờ Tà Thần đã hiểu, lĩnh ngộ thực sự của La Chinh với võ đạo rộng lớn như trời biển, dường như sâu
không thể lường được.
Đến lúc này hắn đã thực sự phục rồi.
“Chủ, kiếm ý trong đám mây đó có thể cho chúng ta lĩnh ngộ?” Tà Thần hỏi.
La Chinh liếc nhìn Tà Thần, nói: “Bây giờ không phải lúc.” Hắn chỉ là mới bước vào cửa của thần đạo Đoạn Tình,
còn chưa thấy được bia đạo của thần đạo Đoạn Tình này.
Bản thân hiểu biết có hạn, không thể tạo ra một tấm bia đạo ở thế giới trong cơ thể được.
Tà Thần lộ vẻ thất vọng.
Bây giờ hắn đã hoàn toàn không có ý chống lại La Chinh nữa, mà chỉ đắm chìm trong võ đạo.
Trong mắt hắn, võ đạo giống như những đề bài khó, đang đợi hắn đến phá giải.
Nhưng đề bài khó trong thế giới này quả thực quá ít.
Bây giờ, sợ rằng điều duy nhất hắn chưa ngộ thấu cũng chỉ có Bằng Phách Ma Diễm trong đồng bằng Mãng Hoang.
Nhưng hắn cũng hiểu, chẳng bao lâu nữa bản thân hắn nhất định sẽ lĩnh ngộ được Bằng Phách Ma Diễm.
Thần đạo Đoạn Tình ẩn giấu trong mây kiếm kia giống như một mỹ nhân tuyệt thế vô song, hấp dẫn hắn.
Nhưng hắn lại không có tư cách để tu hành, thế nên đương nhiên sẽ thấy hơi buồn.
“Nếu ngày nào đó có cơ hội, ta sẽ cho ngươi rời khỏi thế giới này, đi tìm hiểu bia đạo thực sự, cho ngươi tự mình
lĩnh ngộ.” La Chinh bổ sung thêm.
Thân là sinh linh của thế giới trong cơ thể Tà Thần đã hoàn toàn bị La Chinh khống chế.
Sinh ra một người có thiên phú như vậy, nếu La Chinh không chỉ dẫn thì hẳn là hơi lãng phí.
Nhưng La Chinh hứa như vậy cũng là bởi vì kết tinh ngưng tụ trên bàn thân cách khiến hắn vui mừng lạ thường.
Tà Thần nghe thấy lời của La Chinh, trong lòng lập tức vui như mở cờ.
Rời khỏi thế giới này, tìm hiểu bia đạo! Bia đạo là gì? Tà Thần không hiểu.
Hắn cũng không muốn hỏi rõ ràng, quan trọng là hắn có cơ hội rời khỏi thế giới giống như một cái lồng này.
“Chủ, ta nhất định sẽ giúp người chăm sóc thế giới này.” Tà Thần nói.
La Chinh gật nhẹ đầu.
Tà Thần quả thực vô cùng thông minh.
Bây giờ vai trò của Tà Thần giống như người làm vườn trong thế giới này, giúp La Chinh cẩn thận chăm sóc thế
giới trong cơ thể, giải quyết các tranh đấu bên trong, số lượng sinh linh trong thế giới cũng tăng lên.
Không lâu sau, hóa thân của La Chinh trong cơ thể lại tiêu tán đi.
La Chinh lập tức mở mắt, nhếch miệng cười, nhưng ý cười đó lại không duy trì được lâu.