Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1770: Giá trên trời
Mặc dù ý thức của thế giới trong cơ thể đã bị La Chinh áp chế.
Những ý thức hung hãn vẫn tiếp tục sản sinh từng đợt, không4 ngừng nhắc nhở La Chinh rằng thứ này vô cùng
quan trọng.
La Chinh thân là người tạo ra thế giới này, nên ý thức này cũng6 thuộc về bản thân, không thể phản kháng hắn...
Nhưng lúc nói chuyện với Cực Ác lão nhân, ông từng nói với La Chinh rằng 5ý thức của thế giới trong cơ thể không
hẳn là an toàn tuyệt đối.
Nếu sơ suất, ý thức này thực sự có thể chiếm đoạt thân t6hể của võ giả! Từng có một vài vị thần chỉnh sửa thế giới
trong cơ thể của bản thân.
Sinh linh thứ cấp trong thế giới đó 2có khát vọng của mình, đã khống chế thần cách, diệt sát lại linh hồn của vị thần
đó.
Nhưng chỉ sinh linh thứ cấp ở thế giới trong cơ thể thánh nhân mới có khả năng lĩnh ngộ thần đạo, thoát khỏi thế
giới trong cơ thể.
Mặc dù những sinh linh thứ cấp đó đoạt lấy thân thể của thần Sáng Thể thông qua thần cách, nhưng bọn họ vẫn bị
giới hạn ở thế giới trong cơ thể, không thể đặt chân đến Thần Vực.
Do đó thân xác của những vị thần này liên trở thành xác sống.
Lúc trước, trong khoảng thời gian đan điền của La Chinh bị phong ấn cũng sinh ra nhân vật như Tà Thần.
Nếu La Chinh không can thiệp, rất có khả năng Tà Thần sẽ làm đến bước này.
Nhưng sau khi bị La Chinh đàn áp, Tà Thần đã yên ổn rồi.
Bây giờ thế giới trong cơ thể có hứng thú với khối đất sét kia như vậy, đương nhiên La Chinh không thể không
quan tâm.
“Ta xem một chút.” La Chinh trả lời cô gái, đồng thời hỏi trong đầu: “Ngươi biết khối đất sét đó không?” “Đất sét?”
Cực Ác lão nhân khựng lại, lập tức chú ý đến khối đất sét màu nâu kia.
Sau một hồi, ông lẩm bẩm nói: “Hình như khối đất sét này là đất sét vân nâu, lại giống như là đất sét ngưng bụi...
Không đúng, không đúng, đây...” Trong mắt La Chinh, Cực Ác lão nhân cũng được xem như là tiền bối với kiến
thức cực kỳ uyên bác, hiểu sâu biết rộng về các vật trong Thần Vực.
Vậy mà lúc này ông lại lèo nhèo một hồi, cuối cùng đưa một đáp án làm La Chinh muốn lăn quay ra đất: “Đây
chính là một khối đất sét bình thường!” La Chinh bĩu môi.
Khối đất sét này có thể khiến ý thức của thế giới trong cơ thể hắn dao động như vậy thì chắc chắn phải có nguyên
nhân.
Có đánh chết hắn cũng không tin đây chỉ là khối đất sét bình thường.
Bây giờ chỉ có thể hỏi chủ sạp.
Vì vậy La Chinh chầm chậm lật trái lật phải trên sạp hàng nhỏ, trong lúc vô ý ánh mắt dừng lại trên khối đất sét
nhỏ, mở miệng hỏi: “Xin hỏi, tại sao lại bày bán khối đất sét này ở đây?” Cô gái nhỏ lườm một cái, che miệng cười:
“Khối đất sét này là một bảo bối!” “Bảo bối?” Trên mặt La Chinh hiện ra vẻ nghi hoặc.
Cho dù là bảo bối thì chẳng nhẽ lại cứ tùy tiện ném ở một bên như thế? Đương nhiên La Chinh không tin.
Cô gái thấy La Chinh không tin thì giòn giã nói tiếp: “Thật đấy.
Hai mươi năm trước, lúc đào được khối đất sét này thì có một cái cây to mọc trên đó.
Cái cây đó cao hơn trăm trượng, sắp chọc trời rồi!” Cô gái nhỏ vừa nói vừa khua tay múa chân.
Đương nhiên không thể cao chọc trời được.
Bầu trời Thần Vực cao tới mức khó có thể tưởng tượng, hơn nữa cao hơn trăm trượng thì cũng không được xem là
cao quá.
Trong rừng Lang Tuyền có đầy cây cao hơn nghìn trượng.
Có lẽ do trông thấy vẻ mặt thờ ơ của La Chinh nên cô gái nhếch miệng nói: “Trên sườn đồi kia trồng cây ngân hạnh.
Bình thường ngân hạnh cao hai, ba trượng là giỏi rồi.
Cái cây ta nói chính là cây ngân hạnh trên sườn đồi cao kia đó.
Có người nói dưới sườn đồi có sinh vật gì đó, cho nên Thiết gia ta mới phái người đi đào trước.
Không ngờ đào cả nửa ngày lại chỉ thấy khối đất sét này.
Năm đó, khối đất sét này còn hóa thành hình người, định chạy mất, tốc độ rất nhanh.
May Nhị thúc ta ở đó nên đã tóm khối đất sét này lại.” Thiết gia một một gia tộc nhỏ trong Lục Nhâm Vực, mạnh
hơn Băng Sơn tộc không ít, nhưng lại không đủ trình để vào được tốp các gia tộc tuyến ba.
“Hình người, chạy trốn? Khối đất sét này cũng thật có linh tính.” La Chinh gật đầu.
“Đúng vậy.
Lúc đó Nhị thúc rất vui!” Cô gái nhỏ cười.
“Nhưng dường như sau khi bị nhị thúc trói lại thì khối đất sét này đã mất đi linh tính rồi, về sau nó biến thành hình
dạng này...” Thì ra sau khi Thiết gia có được khối đất này thì cũng nhận định nó là một bảo vật.
Thứ có linh tính trong Thần Vực rất nhiều.
Trong năm tháng vô tận như vậy đều có thể sinh ra một vài thứ ly kỳ quái dị.
Thời gian có thể cho các đồ vật linh tính, nhưng một khối đất có được linh tính thì lại cực kỳ hiếm thấy.
Sau khi người Thiết gia có được khối đất này, bọn họ đã cẩn thận suy xét rất lâu, nhưng cũng không nhìn ra điểm
đặc biệt của nó.
Giống như Cực Ác lão nhân đã nói, nó chính là một khối đất bình thường.
Đương nhiên người Thiết gia không vui.
Sau khi suy xét mười mấy năm, cuối cùng cũng từ bỏ.
Mặc dù bọn họ tin chắc thứ này không bình thường, nhưng dựa vào quan hệ trong Lục Nhạm Vực, bọn họ tìm một
vài vị thần có hiểu biết đến xem xét.
Sau khi những vị thần đó xem khối đất sét này xong thì câu đầu tiên chính là chế giễu Thiết gia: “Thiết gia các
ngươi có phải nghèo đến điên rồi không? Lấy một khối đất sét từ ruộng ra để lừa ta?” Người chủ quản Thiết gia tức
giận, ném khối đất này vào hẻm kim tiền.
Mọi năm, Thiết gia đều thuê một sạp nhỏ trong hẻm kim tiền.
Hiện nay do con gái của gia chủ Thiết gia, tên là Thiết Lâm làm chủ.
Hai năm trở lại đây, nhiều vị thần cũng từng chú ý đến khối đất sét này.
Dù sao, phát hiện ra trong hẻm kim tiền bán một khối đất sét bình thường vốn là một chuyện không bình thường.
Mỗi lần có người hỏi đến, Thiết Lâm đều kể câu chuyện này một lần.
Dựa vào câu chuyện vẫn có vài người hứng thú với khối đất này.
Dù sao cũng có vài người bằng lòng tiêu ít tiền mua cơ hội, nhỡ đâu khối đất đó thực sự là bảo bối thì sao? Nhưng
sau khi nghe giá cô gái Thiết Lâm đưa ra, mấy vị thần có hứng thú đều trợn mắt, mắng nàng bị thần kinh.
Thì ra, Thiết Lâm muốn giá năm trăm Thần vũ tệ.
Đừng nói những vị thần này mới chỉ có hứng thú thôi, cho dù khối đất sét này là vật nhất định phải có thì đa số các
vị thần cũng không mua được.
Trong lòng họ nghĩ, chắc chỉ khoảng một - hai Thần vũ tệ mà thôi.
Thực ra, cho dù là người Thiết gia cũng không coi trọng chuyện khối đất này.
Họ ném ở đây chỉ là để cho Thiết Lâm trông coi, bán đi được thì bán, giá bao nhiêu cũng được, họ không quan tâm.
Một khối đất sét bình thường có thể đáng giá bao nhiêu tiền?
Cái sạp trong hẻm kim tiền này vô cùng quan trọng đối với người Thiết gia.
Thiết Lâm còn trẻ, có thể đảm đương trọng trách chủ sạp là bởi vì nàng vô cùng thông minh, lại có sở trường buôn
bán.
Nàng vẫn muốn bán khối đất sét này với giá cao, do đó nó đã ở đây vài năm mà vẫn không ai thèm quan tâm.
Hôm nay La Chinh hỏi tới, Thiết Lâm lại kể câu chuyện một cách sống động một lượt.
Đồng thời nàng dán mắt vào La Chinh, cười hỏi: “Ngươi muốn mua khối đất sét này?” Đừng thấy cô gái này có vẻ
yếu đuối mà lầm, nàng vô cùng tinh mắt.
Vừa mới trông thấy La Chinh tiến đến đây, nàng đã thấy hắn có phần không tự nhiên, ánh mắt dừng lại ở khối đất
sét này, dường như nhìn ra được điểm đặc biệt của nó.
Sau đó lại thấy La Chinh nhìn ngang nhìn dọc ở trước sạp hàng, lúc đó nàng đã cười thầm trong bụng.
Rõ ràng tên này rất hứng thú với khối đất sét này, vậy mà còn giả vờ giả vịt.
Trong lòng nàng có dự cảm, dường như hôm nay có thể dựa vào khối đất sét này để kiếm được một món hời.
Đáng tiếc, người này chỉ là võ giả chứng thần, trang phục trên người mặc dù tươm tất, nhưng lại có chút giản dị,
không biết liệu kiếm được nhiều Thần vũ tệ không! “Khối đất sét này người bán bao nhiêu?” La Chinh tùy tiện hỏi.
Đương nhiên hắn không biết nhất cử nhất động của mình đều đã bị cô gái này nhìn thấu rồi.
Cô gái mỉm cười, thò ra năm ngón tay.
“Năm Thẩn vũ tệ sao?” La Chinh yên tâm.
Cho dù khối đất sét này có tác dụng hay không thì La Chinh cũng phải mua nó.
Nếu như cô gái này thực sự muốn ăn dày quá thì có lẽ không ổn.
Cô gái nhỏ lắc đầu.
“Năm mươi?” La Chinh lại hỏi.
Trái tim đã bắt đầu thấp thỏm.
Năm mươi Thần vũ tệ đã là không ít rồi.
Nếu không phải xuất thân từ gia tộc lớn thì căn bản không thể có nhiều Thần vũ tệ như vậy.
Ai ngờ cô gái vẫn lắc đầu.
Đồng thời lộ ra hàm răng trắng, cười ngọt ngào: “Năm trăm Thần vũ tệt” “Cô là con cái nhà nào vậy? Điên à?” La
Chinh còn chưa nói, Cực Ác lão nhân trong đầu đã chửi.
Những ý thức hung hãn vẫn tiếp tục sản sinh từng đợt, không4 ngừng nhắc nhở La Chinh rằng thứ này vô cùng
quan trọng.
La Chinh thân là người tạo ra thế giới này, nên ý thức này cũng6 thuộc về bản thân, không thể phản kháng hắn...
Nhưng lúc nói chuyện với Cực Ác lão nhân, ông từng nói với La Chinh rằng 5ý thức của thế giới trong cơ thể không
hẳn là an toàn tuyệt đối.
Nếu sơ suất, ý thức này thực sự có thể chiếm đoạt thân t6hể của võ giả! Từng có một vài vị thần chỉnh sửa thế giới
trong cơ thể của bản thân.
Sinh linh thứ cấp trong thế giới đó 2có khát vọng của mình, đã khống chế thần cách, diệt sát lại linh hồn của vị thần
đó.
Nhưng chỉ sinh linh thứ cấp ở thế giới trong cơ thể thánh nhân mới có khả năng lĩnh ngộ thần đạo, thoát khỏi thế
giới trong cơ thể.
Mặc dù những sinh linh thứ cấp đó đoạt lấy thân thể của thần Sáng Thể thông qua thần cách, nhưng bọn họ vẫn bị
giới hạn ở thế giới trong cơ thể, không thể đặt chân đến Thần Vực.
Do đó thân xác của những vị thần này liên trở thành xác sống.
Lúc trước, trong khoảng thời gian đan điền của La Chinh bị phong ấn cũng sinh ra nhân vật như Tà Thần.
Nếu La Chinh không can thiệp, rất có khả năng Tà Thần sẽ làm đến bước này.
Nhưng sau khi bị La Chinh đàn áp, Tà Thần đã yên ổn rồi.
Bây giờ thế giới trong cơ thể có hứng thú với khối đất sét kia như vậy, đương nhiên La Chinh không thể không
quan tâm.
“Ta xem một chút.” La Chinh trả lời cô gái, đồng thời hỏi trong đầu: “Ngươi biết khối đất sét đó không?” “Đất sét?”
Cực Ác lão nhân khựng lại, lập tức chú ý đến khối đất sét màu nâu kia.
Sau một hồi, ông lẩm bẩm nói: “Hình như khối đất sét này là đất sét vân nâu, lại giống như là đất sét ngưng bụi...
Không đúng, không đúng, đây...” Trong mắt La Chinh, Cực Ác lão nhân cũng được xem như là tiền bối với kiến
thức cực kỳ uyên bác, hiểu sâu biết rộng về các vật trong Thần Vực.
Vậy mà lúc này ông lại lèo nhèo một hồi, cuối cùng đưa một đáp án làm La Chinh muốn lăn quay ra đất: “Đây
chính là một khối đất sét bình thường!” La Chinh bĩu môi.
Khối đất sét này có thể khiến ý thức của thế giới trong cơ thể hắn dao động như vậy thì chắc chắn phải có nguyên
nhân.
Có đánh chết hắn cũng không tin đây chỉ là khối đất sét bình thường.
Bây giờ chỉ có thể hỏi chủ sạp.
Vì vậy La Chinh chầm chậm lật trái lật phải trên sạp hàng nhỏ, trong lúc vô ý ánh mắt dừng lại trên khối đất sét
nhỏ, mở miệng hỏi: “Xin hỏi, tại sao lại bày bán khối đất sét này ở đây?” Cô gái nhỏ lườm một cái, che miệng cười:
“Khối đất sét này là một bảo bối!” “Bảo bối?” Trên mặt La Chinh hiện ra vẻ nghi hoặc.
Cho dù là bảo bối thì chẳng nhẽ lại cứ tùy tiện ném ở một bên như thế? Đương nhiên La Chinh không tin.
Cô gái thấy La Chinh không tin thì giòn giã nói tiếp: “Thật đấy.
Hai mươi năm trước, lúc đào được khối đất sét này thì có một cái cây to mọc trên đó.
Cái cây đó cao hơn trăm trượng, sắp chọc trời rồi!” Cô gái nhỏ vừa nói vừa khua tay múa chân.
Đương nhiên không thể cao chọc trời được.
Bầu trời Thần Vực cao tới mức khó có thể tưởng tượng, hơn nữa cao hơn trăm trượng thì cũng không được xem là
cao quá.
Trong rừng Lang Tuyền có đầy cây cao hơn nghìn trượng.
Có lẽ do trông thấy vẻ mặt thờ ơ của La Chinh nên cô gái nhếch miệng nói: “Trên sườn đồi kia trồng cây ngân hạnh.
Bình thường ngân hạnh cao hai, ba trượng là giỏi rồi.
Cái cây ta nói chính là cây ngân hạnh trên sườn đồi cao kia đó.
Có người nói dưới sườn đồi có sinh vật gì đó, cho nên Thiết gia ta mới phái người đi đào trước.
Không ngờ đào cả nửa ngày lại chỉ thấy khối đất sét này.
Năm đó, khối đất sét này còn hóa thành hình người, định chạy mất, tốc độ rất nhanh.
May Nhị thúc ta ở đó nên đã tóm khối đất sét này lại.” Thiết gia một một gia tộc nhỏ trong Lục Nhâm Vực, mạnh
hơn Băng Sơn tộc không ít, nhưng lại không đủ trình để vào được tốp các gia tộc tuyến ba.
“Hình người, chạy trốn? Khối đất sét này cũng thật có linh tính.” La Chinh gật đầu.
“Đúng vậy.
Lúc đó Nhị thúc rất vui!” Cô gái nhỏ cười.
“Nhưng dường như sau khi bị nhị thúc trói lại thì khối đất sét này đã mất đi linh tính rồi, về sau nó biến thành hình
dạng này...” Thì ra sau khi Thiết gia có được khối đất này thì cũng nhận định nó là một bảo vật.
Thứ có linh tính trong Thần Vực rất nhiều.
Trong năm tháng vô tận như vậy đều có thể sinh ra một vài thứ ly kỳ quái dị.
Thời gian có thể cho các đồ vật linh tính, nhưng một khối đất có được linh tính thì lại cực kỳ hiếm thấy.
Sau khi người Thiết gia có được khối đất này, bọn họ đã cẩn thận suy xét rất lâu, nhưng cũng không nhìn ra điểm
đặc biệt của nó.
Giống như Cực Ác lão nhân đã nói, nó chính là một khối đất bình thường.
Đương nhiên người Thiết gia không vui.
Sau khi suy xét mười mấy năm, cuối cùng cũng từ bỏ.
Mặc dù bọn họ tin chắc thứ này không bình thường, nhưng dựa vào quan hệ trong Lục Nhạm Vực, bọn họ tìm một
vài vị thần có hiểu biết đến xem xét.
Sau khi những vị thần đó xem khối đất sét này xong thì câu đầu tiên chính là chế giễu Thiết gia: “Thiết gia các
ngươi có phải nghèo đến điên rồi không? Lấy một khối đất sét từ ruộng ra để lừa ta?” Người chủ quản Thiết gia tức
giận, ném khối đất này vào hẻm kim tiền.
Mọi năm, Thiết gia đều thuê một sạp nhỏ trong hẻm kim tiền.
Hiện nay do con gái của gia chủ Thiết gia, tên là Thiết Lâm làm chủ.
Hai năm trở lại đây, nhiều vị thần cũng từng chú ý đến khối đất sét này.
Dù sao, phát hiện ra trong hẻm kim tiền bán một khối đất sét bình thường vốn là một chuyện không bình thường.
Mỗi lần có người hỏi đến, Thiết Lâm đều kể câu chuyện này một lần.
Dựa vào câu chuyện vẫn có vài người hứng thú với khối đất này.
Dù sao cũng có vài người bằng lòng tiêu ít tiền mua cơ hội, nhỡ đâu khối đất đó thực sự là bảo bối thì sao? Nhưng
sau khi nghe giá cô gái Thiết Lâm đưa ra, mấy vị thần có hứng thú đều trợn mắt, mắng nàng bị thần kinh.
Thì ra, Thiết Lâm muốn giá năm trăm Thần vũ tệ.
Đừng nói những vị thần này mới chỉ có hứng thú thôi, cho dù khối đất sét này là vật nhất định phải có thì đa số các
vị thần cũng không mua được.
Trong lòng họ nghĩ, chắc chỉ khoảng một - hai Thần vũ tệ mà thôi.
Thực ra, cho dù là người Thiết gia cũng không coi trọng chuyện khối đất này.
Họ ném ở đây chỉ là để cho Thiết Lâm trông coi, bán đi được thì bán, giá bao nhiêu cũng được, họ không quan tâm.
Một khối đất sét bình thường có thể đáng giá bao nhiêu tiền?
Cái sạp trong hẻm kim tiền này vô cùng quan trọng đối với người Thiết gia.
Thiết Lâm còn trẻ, có thể đảm đương trọng trách chủ sạp là bởi vì nàng vô cùng thông minh, lại có sở trường buôn
bán.
Nàng vẫn muốn bán khối đất sét này với giá cao, do đó nó đã ở đây vài năm mà vẫn không ai thèm quan tâm.
Hôm nay La Chinh hỏi tới, Thiết Lâm lại kể câu chuyện một cách sống động một lượt.
Đồng thời nàng dán mắt vào La Chinh, cười hỏi: “Ngươi muốn mua khối đất sét này?” Đừng thấy cô gái này có vẻ
yếu đuối mà lầm, nàng vô cùng tinh mắt.
Vừa mới trông thấy La Chinh tiến đến đây, nàng đã thấy hắn có phần không tự nhiên, ánh mắt dừng lại ở khối đất
sét này, dường như nhìn ra được điểm đặc biệt của nó.
Sau đó lại thấy La Chinh nhìn ngang nhìn dọc ở trước sạp hàng, lúc đó nàng đã cười thầm trong bụng.
Rõ ràng tên này rất hứng thú với khối đất sét này, vậy mà còn giả vờ giả vịt.
Trong lòng nàng có dự cảm, dường như hôm nay có thể dựa vào khối đất sét này để kiếm được một món hời.
Đáng tiếc, người này chỉ là võ giả chứng thần, trang phục trên người mặc dù tươm tất, nhưng lại có chút giản dị,
không biết liệu kiếm được nhiều Thần vũ tệ không! “Khối đất sét này người bán bao nhiêu?” La Chinh tùy tiện hỏi.
Đương nhiên hắn không biết nhất cử nhất động của mình đều đã bị cô gái này nhìn thấu rồi.
Cô gái mỉm cười, thò ra năm ngón tay.
“Năm Thẩn vũ tệ sao?” La Chinh yên tâm.
Cho dù khối đất sét này có tác dụng hay không thì La Chinh cũng phải mua nó.
Nếu như cô gái này thực sự muốn ăn dày quá thì có lẽ không ổn.
Cô gái nhỏ lắc đầu.
“Năm mươi?” La Chinh lại hỏi.
Trái tim đã bắt đầu thấp thỏm.
Năm mươi Thần vũ tệ đã là không ít rồi.
Nếu không phải xuất thân từ gia tộc lớn thì căn bản không thể có nhiều Thần vũ tệ như vậy.
Ai ngờ cô gái vẫn lắc đầu.
Đồng thời lộ ra hàm răng trắng, cười ngọt ngào: “Năm trăm Thần vũ tệt” “Cô là con cái nhà nào vậy? Điên à?” La
Chinh còn chưa nói, Cực Ác lão nhân trong đầu đã chửi.