Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1762: Lầu hãn nguyệt
Một tháng sau, phủ Hàm Thiên mới có thể gọi thí sinh đến thi, nhân khoảng thời gian này, La Chinh tạm thời ở lại
thân thành Lục Nhâm.
Tro4ng khoảng thời gian này, người tiến vào thân thành Lục Nhâm càng lúc càng nhiều, trong đó phần lớn đều là
võ giả luyện thần.
Dĩ nhiên, b6ọn họ đều đến vì phủ Hàm Thiên.
Trong không gian rộng rãi của thần thành còn có rất nhiều thể lực phức tạp.
Một số tổng môn cũng5 tình nguyện bỏ vốn, đưa con cháu thiên tài của mình vào phủ Hàm Thiên, hy vọng bọn họ
chứng được thần đạo trong phủ Hàm Thiên rồi báo ơn cho tô6ng môn.
Ngoài thể lực của các tông môn lớn nhỏ khác nhau, những gia tộc hạng hai, hạng ba trong ba mươi sáu vực cũng hy
vọng con em nhà 2mình có thể vào được phủ Hàm Thiên.
Vì vậy, trong khoảng thời gian này thần thành Lục Nhâm cũng bắt đầu náo nhiệt.
Chi phí mượn dùng con đường không gian đã lên tới trên trăm Thần vũ tệ.
Nhưng đối với một số gia tộc quản lý thần thành thì đây cũng chẳng phải là vấn đề gì quá lớn.
Trong những con đường không gian của thần thành Lục Nhâm, các võ giả chứng thần không ngừng được truyền
tống tới.
Khi lượng võ giả chứng thần tăng lên, bao giờ cũng sẽ dẫn tới một số phiền toái.
Quy tắc trong thần thành Lục Nhâm được viết trên một bảng đá thiên giới.
Tuy bảng đá thiên giới có chênh lệch rất lớn với bảng đá Thống Trị, song đương nhiên vẫn mạnh hơn bảng đá thập
giới nhiều.
Trên bảng đá thiên giới có thể ghi lại nghìn quy tắc, hơn nữa phạm vi bao phủ lớn hơn, sức trừng phạt cũng mạnh
hơn.
Nên một số quy tắc trong thần thành Lục Nhâm hơi khác với thành Kính.
Tuy thần thành Lục Nhâm cũng ra lệnh cấm đánh nhau trong thành, nhưng trong đó còn có một số quy tắc bổ sung
khác nữa.
Ví dụ như trong thần thành Lục Nhâm có thể khiêu chiến, nhưng cái giá phải trả chính là một Thần vũ tệ.
Cho dù thắng hay bại thì cũng phải giao nộp một Thần vũ tệ cho thân thành Lục Nhâm, xem như Hàm gia thu một
khoản thuế đánh nhau.
Phần lớn võ giả chứng thần trong Thần Vực đều khá trẻ tuổi, bởi trong giai đoạn tu luyện từ Thần Hải Cảnh, vượt
qua Hóa Thần Tam Biến thì cũng không phải là chuyện quá khó khăn đối với các thần dân.
Những thanh niên đang ở độ tuổi tinh lực dồi dào tụ tập lại một chỗ, khó tránh khỏi sẽ gây ra sóng gió.
Mà chỉ cần ra tay thì sẽ phải nộp thuế đánh nhau, thân thành Lục Nhâm cũng ngấm thêm dầu vào lửa.
Cho nên trước khi phủ Hàm Thiên gọi thí sinh đến thi, việc những võ giả chứng thần trong thần thành Lục Nhâm
tranh đấu với nhau liền trở thành một cơ hội để kiểm tra thực lực.
Lầu Hãn Nguyệt, một quán rượu lớn nhất trong thần thành Lục Nhâm.
Quán rượu này dùng sáu cây cột làm nền tảng, dựng ra một cái sân lớn, các thực khách đều dùng cơm ở ngoài
cùng, phần sân ở giữa được tách rời ra là cố ý để có nơi cho các võ giả so đấu.
Có điều, về cơ bản thì người có thể đi vào lầu Hãn Nguyệt đều có thân phận.
Dù sao đi vào đây một lần cũng tốn dăm ba Thẩn vũ tệ, rất nhiều vị thần cấp thấp đều khó có thể bỏ ra, càng đừng
nói tới võ giả chứng thần.
Nhưng đối với nhóm võ giả chứng thần xuất thân danh môn, chuyện này lại không thành vấn đề.
Hôm nay La Chinh cũng ở trong lầu Hãn Nguyệt.
Nhắc tới lầu Hãn Nguyệt, Cực Ác lão nhân liền vô cùng hưng phấn, cố gắng đề cử La Chinh rằng dù thế nào cũng
phải đến đó mở rộng tầm mắt.
La Chinh đã không ăn thực phẩm nhiều năm, cũng không quá coi trọng ham muốn ăn uống.
Huống hồ Thần vũ tế mà Cực Ác lão nhân để lại cho hắn cũng không nhiều nên càng không hứng thú lắm.
“Ha ha, ngươi nghĩ vậy là không đúng.
Vũ trụ mà thánh nhân kia tạo ra chính là thế giới hạng hai, ngũ cốc trứng thịt đều có nhiều tạp chất, còn đồ ăn trong
Thần Vực đều do hỗn độn biến thành, nuốt chửng thôi cũng có lợi rồi.
Ngươi xem, đối với các thần dân thì không ăn dễ như trở bàn tay, nhưng những năm gần đây ta không thấy ai chịu
nhịn ăn nữa cả.
Chờ khi người tới lầu Hãn Nguyệt thì sẽ hiểu...” Cực Ác lão nhân nói.
Thần đạo mênh mông, năm tháng vô tận, nếu phần nhiều đều là buồn tẻ thì hàng nghìn vạn vị thần có lẽ không
sống nổi.
Trên con đường tu luyện lúc nào cũng vì danh, vì lợi vì sắc, vì dục, cuối cùng cũng chỉ có một lý do danh chính
ngôn thuận.
Giống như lời Cực Ác lão nhân đã nói, bởi vì không cần cân nhắc đến vấn đề “thân xác sạch sẽ” nữa, nên không có
nhiều vị thần trong Thần Vực nhịn ăn cho lắm.
Sau khi được khuyên nhủ một hồi, La Chinh cũng thấy tò mò.
Dù sao Thần vũ tệ trong tay cũng do Cực Ác lão nhân cho, hôm nay cứ đi tới lầu Hãn Nguyệt xem sao.
Vừa vào lầu Hãn Nguyệt, một cô gái mặc đồ xanh uyển chuyển đi ra.
Cô gái này không có tu vi, chỉ là một thần dân.
Nàng nhìn La Chinh một cái, thấy La Chinh mặc một bộ quần áo màu trắng, trong lòng đã coi thường thân phận
của La Chinh.
Mặt nàng tỉnh bơ, nói bằng giọng uyển chuyển đầy hàm súc: “Công tử có hẹn với trước bạn ư?” La Chinh lắc đầu:
“Một mình.” “Mời đi bên này.” Cô gái kia gật đầu, dẫn La Chinh đến một vị trí ở bên trái tầng một.
Lầu Hãn Nguyệt có tổng cộng sáu tầng, không gian bên trong rộng rãi, song vị trí của tầng thứ nhất lại không được
tốt.
Vào lầu Hãn Nguyệt, ngoài việc thưởng thức đồ ăn ngon ra thì quan trọng nhất chính là quan sát học hỏi cuộc đấu
của những võ giả chứng thần kia.
Đó cũng chính là mục đích lẩu Hãn Nguyệt để dành ra một phần sân có không gian không nhỏ.
Mà hôm nay, trong sân không bố trí kết giới, nên tầng thứ nhất dễ bị ảnh hưởng từ cuộc đấu của các võ giả nhất.
La Chinh không biết điều này, ngồi một mình một chỗ, còn Cực Ác lão nhân lại liên tục giới thiệu đồ ăn cho hắn.
“Chồi sen tuyết ở đây cực kỳ nổi tiếng, hàn ý chứa bên trong có thể thấm vào đan điền, bồi bổ cho thế giới trong cơ
thể.” “Mà đài uyên ương qua lửa cũng là một món vô cùng đặc sắc của lầu Hãn Nguyệt...”
La Chinh còn chưa ngồi vững, Cực Ác lão nhân ở trong đầu hắn đã réo lên một đống tên món ăn.
“Những món này có đắt lắm không?” La Chinh ngập ngừng nói.
“Còn có rượu Hàm Nguyệt...
Đắt? Đương nhiên là đắt.
Lầu Hãn Nguyệt này có giá trên trời, một bữa cơm có thể ăn sạch một cái nhà.
Trước kia ta...
Ôi.” Nói đến đây, Cực Ác lão nhân lại buồn bực.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
So với Cực Ác lão nhân, quái miệng rộng cùng bị giam trong địa lao với ông ta còn có thể ăn.
Khi còn bị nhốt trong địa lao, mỗi ngày quái miệng rộng đều thì thầm các loại thức ăn ngon trong Thần Vực, trong
đó có rất nhiều món Cực Ác lão nhân chưa từng nghe tới bao giờ, thế nên tất nhiên cũng thèm nhỏ dãi.
Có một thời gian, Cực Ác lão nhân thực sự không chịu nổi, chửi quái miệng rộng như tát nước, nhưng quái miệng
rộng vẫn mặc kệ, nhắc mãi không ngừng. Về sau, ngay cả Thi Tiểu Xảo ở tầng hai của hầm giam cũng không chịu nổi mà cảnh cáo, lúc đấy quái miệng rộng
mới ngậm miệng lại...
Vất vả lắm mới thoát khỏi hầm giam được, vậy mà giờ đây ông ta chỉ còn tàn hồn, không có phúc hưởng thụ mỹ vị
nhân gian.
Thầy La Chinh ngồi đờ ra, không gọi món ăn mà hơi chau mày, trong mắt cô gái đón khách của lầu Hãn Nguyệt có
vẻ hơi khinh bỉ.
Mấy con quỷ nghèo này vào thân thành Lục Nhâm để thi vào phủ Hàm Thiên, vào trong lâu Hãn Nguyệt cũng
không có tiền tiêu, chẳng qua là muốn lấy một vị trí để xem các võ giả chứng thần so đấu với nhau.
Thật sự khiến người ta chán ghét.
“Công tử này, nếu không gọi đồ ăn, có thể ngồi bên kia.” Cô gái kia tỏ thái độ nói, đồng thời vươn ngón tay ngọc
chỉ ra phía xa.
Hướng nàng chỉ chính là phía bên kia sân, bên đó đã xếp một hàng ghế thật chỉnh tề, cũng đã có không ít người
ngồi vào.
Nhìn trang phục của những võ giả kia cũng biết phần đông trong số họ có xuất thân bình dân, không thể tiêu tiền
trong lầu Hãn Nguyệt, chỉ có thể ngồi ở ghế miễn phí, tìm hiểu một chút về thực lực của các võ giả chứng thần năm
nay.
La Chinh mỉm cười, lúc này mới nhận ra sự khinh thường trong mắt cô gái kia.
Hắn không buồn bực, chỉ mỉm cười rồi lập tức nói tên từng món ăn mà Cực Ác lão nhân đã nhắc tới.
Từng tên món ăn liên tục được gọi khiến cô gái kia ngày càng kinh ngạc.
Thì ra những món La Chinh chọn đều là món tủ trong lầu Hãn Nguyệt, tuy không phải là món đắt giá nhất, nhưng
lại không thể bỏ qua.
Một số võ giả chứng thần có gia tộc nâng đỡ, sau khi vào lầu Hãn Nguyệt lại phung phí thoải mái, nhưng căn bản
không hiểu được tinh hoa của lầu Hãn Nguyệt.
La Chinh này vừa mở miệng đã thể hiện sự sành sỏi của mình, đương nhiên khiến cô gái này cảm thấy kỳ lạ.
La Chinh nói liền tù tì mấy món ngon, khiến sắc mặt của cô gái hơi thay đổi.
Hắn chọn liền một lúc hơn mười món ăn, e rằng lát nữa tính tiền phải tốn hơn hai trăm Thần vũ tệ.
Nhìn trang phục của người này, nàng lại sợ La Chinh không trả nổi.
Nhưng cô gái này cũng không sợ, lầu Hãn Nguyệt chính là một trong những sản nghiệp của Hàm gia, không ai có
thể quỵt nợ được.
Nếu hắn thật sự không móc ra được nhiều Thần vũ tệ như vậy thì người chịu thiệt cũng không phải nàng...
thân thành Lục Nhâm.
Tro4ng khoảng thời gian này, người tiến vào thân thành Lục Nhâm càng lúc càng nhiều, trong đó phần lớn đều là
võ giả luyện thần.
Dĩ nhiên, b6ọn họ đều đến vì phủ Hàm Thiên.
Trong không gian rộng rãi của thần thành còn có rất nhiều thể lực phức tạp.
Một số tổng môn cũng5 tình nguyện bỏ vốn, đưa con cháu thiên tài của mình vào phủ Hàm Thiên, hy vọng bọn họ
chứng được thần đạo trong phủ Hàm Thiên rồi báo ơn cho tô6ng môn.
Ngoài thể lực của các tông môn lớn nhỏ khác nhau, những gia tộc hạng hai, hạng ba trong ba mươi sáu vực cũng hy
vọng con em nhà 2mình có thể vào được phủ Hàm Thiên.
Vì vậy, trong khoảng thời gian này thần thành Lục Nhâm cũng bắt đầu náo nhiệt.
Chi phí mượn dùng con đường không gian đã lên tới trên trăm Thần vũ tệ.
Nhưng đối với một số gia tộc quản lý thần thành thì đây cũng chẳng phải là vấn đề gì quá lớn.
Trong những con đường không gian của thần thành Lục Nhâm, các võ giả chứng thần không ngừng được truyền
tống tới.
Khi lượng võ giả chứng thần tăng lên, bao giờ cũng sẽ dẫn tới một số phiền toái.
Quy tắc trong thần thành Lục Nhâm được viết trên một bảng đá thiên giới.
Tuy bảng đá thiên giới có chênh lệch rất lớn với bảng đá Thống Trị, song đương nhiên vẫn mạnh hơn bảng đá thập
giới nhiều.
Trên bảng đá thiên giới có thể ghi lại nghìn quy tắc, hơn nữa phạm vi bao phủ lớn hơn, sức trừng phạt cũng mạnh
hơn.
Nên một số quy tắc trong thần thành Lục Nhâm hơi khác với thành Kính.
Tuy thần thành Lục Nhâm cũng ra lệnh cấm đánh nhau trong thành, nhưng trong đó còn có một số quy tắc bổ sung
khác nữa.
Ví dụ như trong thần thành Lục Nhâm có thể khiêu chiến, nhưng cái giá phải trả chính là một Thần vũ tệ.
Cho dù thắng hay bại thì cũng phải giao nộp một Thần vũ tệ cho thân thành Lục Nhâm, xem như Hàm gia thu một
khoản thuế đánh nhau.
Phần lớn võ giả chứng thần trong Thần Vực đều khá trẻ tuổi, bởi trong giai đoạn tu luyện từ Thần Hải Cảnh, vượt
qua Hóa Thần Tam Biến thì cũng không phải là chuyện quá khó khăn đối với các thần dân.
Những thanh niên đang ở độ tuổi tinh lực dồi dào tụ tập lại một chỗ, khó tránh khỏi sẽ gây ra sóng gió.
Mà chỉ cần ra tay thì sẽ phải nộp thuế đánh nhau, thân thành Lục Nhâm cũng ngấm thêm dầu vào lửa.
Cho nên trước khi phủ Hàm Thiên gọi thí sinh đến thi, việc những võ giả chứng thần trong thần thành Lục Nhâm
tranh đấu với nhau liền trở thành một cơ hội để kiểm tra thực lực.
Lầu Hãn Nguyệt, một quán rượu lớn nhất trong thần thành Lục Nhâm.
Quán rượu này dùng sáu cây cột làm nền tảng, dựng ra một cái sân lớn, các thực khách đều dùng cơm ở ngoài
cùng, phần sân ở giữa được tách rời ra là cố ý để có nơi cho các võ giả so đấu.
Có điều, về cơ bản thì người có thể đi vào lầu Hãn Nguyệt đều có thân phận.
Dù sao đi vào đây một lần cũng tốn dăm ba Thẩn vũ tệ, rất nhiều vị thần cấp thấp đều khó có thể bỏ ra, càng đừng
nói tới võ giả chứng thần.
Nhưng đối với nhóm võ giả chứng thần xuất thân danh môn, chuyện này lại không thành vấn đề.
Hôm nay La Chinh cũng ở trong lầu Hãn Nguyệt.
Nhắc tới lầu Hãn Nguyệt, Cực Ác lão nhân liền vô cùng hưng phấn, cố gắng đề cử La Chinh rằng dù thế nào cũng
phải đến đó mở rộng tầm mắt.
La Chinh đã không ăn thực phẩm nhiều năm, cũng không quá coi trọng ham muốn ăn uống.
Huống hồ Thần vũ tế mà Cực Ác lão nhân để lại cho hắn cũng không nhiều nên càng không hứng thú lắm.
“Ha ha, ngươi nghĩ vậy là không đúng.
Vũ trụ mà thánh nhân kia tạo ra chính là thế giới hạng hai, ngũ cốc trứng thịt đều có nhiều tạp chất, còn đồ ăn trong
Thần Vực đều do hỗn độn biến thành, nuốt chửng thôi cũng có lợi rồi.
Ngươi xem, đối với các thần dân thì không ăn dễ như trở bàn tay, nhưng những năm gần đây ta không thấy ai chịu
nhịn ăn nữa cả.
Chờ khi người tới lầu Hãn Nguyệt thì sẽ hiểu...” Cực Ác lão nhân nói.
Thần đạo mênh mông, năm tháng vô tận, nếu phần nhiều đều là buồn tẻ thì hàng nghìn vạn vị thần có lẽ không
sống nổi.
Trên con đường tu luyện lúc nào cũng vì danh, vì lợi vì sắc, vì dục, cuối cùng cũng chỉ có một lý do danh chính
ngôn thuận.
Giống như lời Cực Ác lão nhân đã nói, bởi vì không cần cân nhắc đến vấn đề “thân xác sạch sẽ” nữa, nên không có
nhiều vị thần trong Thần Vực nhịn ăn cho lắm.
Sau khi được khuyên nhủ một hồi, La Chinh cũng thấy tò mò.
Dù sao Thần vũ tệ trong tay cũng do Cực Ác lão nhân cho, hôm nay cứ đi tới lầu Hãn Nguyệt xem sao.
Vừa vào lầu Hãn Nguyệt, một cô gái mặc đồ xanh uyển chuyển đi ra.
Cô gái này không có tu vi, chỉ là một thần dân.
Nàng nhìn La Chinh một cái, thấy La Chinh mặc một bộ quần áo màu trắng, trong lòng đã coi thường thân phận
của La Chinh.
Mặt nàng tỉnh bơ, nói bằng giọng uyển chuyển đầy hàm súc: “Công tử có hẹn với trước bạn ư?” La Chinh lắc đầu:
“Một mình.” “Mời đi bên này.” Cô gái kia gật đầu, dẫn La Chinh đến một vị trí ở bên trái tầng một.
Lầu Hãn Nguyệt có tổng cộng sáu tầng, không gian bên trong rộng rãi, song vị trí của tầng thứ nhất lại không được
tốt.
Vào lầu Hãn Nguyệt, ngoài việc thưởng thức đồ ăn ngon ra thì quan trọng nhất chính là quan sát học hỏi cuộc đấu
của những võ giả chứng thần kia.
Đó cũng chính là mục đích lẩu Hãn Nguyệt để dành ra một phần sân có không gian không nhỏ.
Mà hôm nay, trong sân không bố trí kết giới, nên tầng thứ nhất dễ bị ảnh hưởng từ cuộc đấu của các võ giả nhất.
La Chinh không biết điều này, ngồi một mình một chỗ, còn Cực Ác lão nhân lại liên tục giới thiệu đồ ăn cho hắn.
“Chồi sen tuyết ở đây cực kỳ nổi tiếng, hàn ý chứa bên trong có thể thấm vào đan điền, bồi bổ cho thế giới trong cơ
thể.” “Mà đài uyên ương qua lửa cũng là một món vô cùng đặc sắc của lầu Hãn Nguyệt...”
La Chinh còn chưa ngồi vững, Cực Ác lão nhân ở trong đầu hắn đã réo lên một đống tên món ăn.
“Những món này có đắt lắm không?” La Chinh ngập ngừng nói.
“Còn có rượu Hàm Nguyệt...
Đắt? Đương nhiên là đắt.
Lầu Hãn Nguyệt này có giá trên trời, một bữa cơm có thể ăn sạch một cái nhà.
Trước kia ta...
Ôi.” Nói đến đây, Cực Ác lão nhân lại buồn bực.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
So với Cực Ác lão nhân, quái miệng rộng cùng bị giam trong địa lao với ông ta còn có thể ăn.
Khi còn bị nhốt trong địa lao, mỗi ngày quái miệng rộng đều thì thầm các loại thức ăn ngon trong Thần Vực, trong
đó có rất nhiều món Cực Ác lão nhân chưa từng nghe tới bao giờ, thế nên tất nhiên cũng thèm nhỏ dãi.
Có một thời gian, Cực Ác lão nhân thực sự không chịu nổi, chửi quái miệng rộng như tát nước, nhưng quái miệng
rộng vẫn mặc kệ, nhắc mãi không ngừng. Về sau, ngay cả Thi Tiểu Xảo ở tầng hai của hầm giam cũng không chịu nổi mà cảnh cáo, lúc đấy quái miệng rộng
mới ngậm miệng lại...
Vất vả lắm mới thoát khỏi hầm giam được, vậy mà giờ đây ông ta chỉ còn tàn hồn, không có phúc hưởng thụ mỹ vị
nhân gian.
Thầy La Chinh ngồi đờ ra, không gọi món ăn mà hơi chau mày, trong mắt cô gái đón khách của lầu Hãn Nguyệt có
vẻ hơi khinh bỉ.
Mấy con quỷ nghèo này vào thân thành Lục Nhâm để thi vào phủ Hàm Thiên, vào trong lâu Hãn Nguyệt cũng
không có tiền tiêu, chẳng qua là muốn lấy một vị trí để xem các võ giả chứng thần so đấu với nhau.
Thật sự khiến người ta chán ghét.
“Công tử này, nếu không gọi đồ ăn, có thể ngồi bên kia.” Cô gái kia tỏ thái độ nói, đồng thời vươn ngón tay ngọc
chỉ ra phía xa.
Hướng nàng chỉ chính là phía bên kia sân, bên đó đã xếp một hàng ghế thật chỉnh tề, cũng đã có không ít người
ngồi vào.
Nhìn trang phục của những võ giả kia cũng biết phần đông trong số họ có xuất thân bình dân, không thể tiêu tiền
trong lầu Hãn Nguyệt, chỉ có thể ngồi ở ghế miễn phí, tìm hiểu một chút về thực lực của các võ giả chứng thần năm
nay.
La Chinh mỉm cười, lúc này mới nhận ra sự khinh thường trong mắt cô gái kia.
Hắn không buồn bực, chỉ mỉm cười rồi lập tức nói tên từng món ăn mà Cực Ác lão nhân đã nhắc tới.
Từng tên món ăn liên tục được gọi khiến cô gái kia ngày càng kinh ngạc.
Thì ra những món La Chinh chọn đều là món tủ trong lầu Hãn Nguyệt, tuy không phải là món đắt giá nhất, nhưng
lại không thể bỏ qua.
Một số võ giả chứng thần có gia tộc nâng đỡ, sau khi vào lầu Hãn Nguyệt lại phung phí thoải mái, nhưng căn bản
không hiểu được tinh hoa của lầu Hãn Nguyệt.
La Chinh này vừa mở miệng đã thể hiện sự sành sỏi của mình, đương nhiên khiến cô gái này cảm thấy kỳ lạ.
La Chinh nói liền tù tì mấy món ngon, khiến sắc mặt của cô gái hơi thay đổi.
Hắn chọn liền một lúc hơn mười món ăn, e rằng lát nữa tính tiền phải tốn hơn hai trăm Thần vũ tệ.
Nhìn trang phục của người này, nàng lại sợ La Chinh không trả nổi.
Nhưng cô gái này cũng không sợ, lầu Hãn Nguyệt chính là một trong những sản nghiệp của Hàm gia, không ai có
thể quỵt nợ được.
Nếu hắn thật sự không móc ra được nhiều Thần vũ tệ như vậy thì người chịu thiệt cũng không phải nàng...