Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 189
“Rầm!”
Đối mặt với một cái chùy gai màu xanh lam, một quyền của La Chinh đánh nó nát vụn thành bột phấn.
“Vù vù vù...”
Vừa mới giải quyết cái chùy gai kia, mấy mũi tên nhọn lại phóng về phía La Chinh. La Chinh giống như một con bướm bay xuyên qua chúng.
“Vù vù!”
Tránh những mũi tên nhọn xong, ngay sau đó liền có một thanh cự kiếm, chém về phía đầu La Chinh, hắn vừa tránh đi, đồng thời vừa tung ra một chưởng lên trên thân kiếm, lợi dụng năng lượng hủy diệt của Tinh, bẻ cự kiếm kia thành hai nửa hóa thành từng điểm chân nguyên, chậm rãi tiêu tán.
“Những binh khí đó, quá nhiều..”
Cường giả Chiếu Thần Cảnh vẫn mạnh hơn nhiều so với cao thủ Tiên Thiên.
Theo lý thuyết, những người giống như Mạc Hưu Ngôn, bởi vì chân nguyên hóa thành quá nhiều loại đồ vật, quá hỗn tạp nên uy lực thường thường sẽ giảm xuống.
Với tốc độ và lực phòng ngự của La Chinh, hắn cảm thấy mình không phải là không có cửa thắng.
Thế nhưng La Chinh lại phán đoán sai.
Chiếu Thần Cảnh dù sao cũng mạnh hơn hắn một bậc, binh khí do Mạc Hưu Ngôn dùng chân nguyên huyễn hóa ra nhiều như nước sông, liên tục không ngừng.
Hơn nữa mỗi thanh binh khí cũng không giống nhau, La Chinh càng khó có thể tìm được quy luật.
Lúc này hắn cũng chỉ có thể mệt mỏi tránh né để giữ mạng.
“Hừ, một tên tiểu bối không biết lượng sức mình. Hôm nay ta cho ngươi hiểu, cái gì gọi là cuồng vọng thì phải trả giá lớn!” Lúc này trong lòng Mạc Hưu Ngôn cũng đang kìm nén bực bội. Thằng nhãi La Chinh này thật không coi gia chủ Mạc gia là lão ra gì, vậy hãy cho nó hiểu cao thủ Tiên Thiên và cường giả Chiếu Thần Cảnh có bao nhiêu chênh lệch.
Sau khi Mạc Hưu Ngôn nói xong, ánh sáng màu xanh lam phát ra từ trong cơ thể lão ta càng thêm mãnh liệt. Giữa không trung, binh khí do chân nguyên hóa ra nhân lên nhiều hơn gấp đôi, những binh khí kia vừa xuất hiện liền bay từ nhiều hướng khác nhau về phía La Chinh.
Lúc này La Chinh cũng toàn lực ứng phó.
Đụng phải binh khí có thể đánh nát thì hắn sẽ đối đầu chính diện, nếu như binh khí đến với tốc độ quá nhanh, hắn liền lợi dụng ưu thế tốc độ của mình để né tránh.
Mạc Hưu Ngôn đã thật sự nổi giận nên mới có thể ra tay với La Chinh.
Thực tế, với thực lực Chiếu Thần Cảnh mà đi ức hiếp một tiểu bối, loại chuyện này đã đủ mất thể diện.
Lão ta khác Hứa Hưu.
Hứa Hưu là quân nhân, ở trong thành Bạch Đế cũng không cố kỵ cái gì. Trong ý thức của quân nhân không có khái niệm ỷ lớn hiếp nhỏ!
Nhưng Mạc Hưu Ngôn lại khác, Mạc gia là sĩ tộc trong Đế Đô, lão ta lại là gia chủ Mạc gia, nếu thật sự dùng toàn lực đối phó một tiểu bối Tiên Thiên Nhất Trọng, dù thế nào cũng không thể nói nổi.
Thế nhưng thực lực của thằng nhóc này hoàn toàn không đơn giản như bề ngoài.
Lão ta liên tục triệu hồi ra các loại binh khí để chèn ép, nhưng cũng không tạo ra uy hiếp gì lớn. Vô tình cũng có một hai thanh binh khí có thể làm hắn bị thương, nhưng vết thương cũng không đáng kể...
Chuyện này làm Mạc Hưu Ngôn rất do dự, chẳng lẽ phải mạnh tay?
Trong lúc Mạc Hưu Ngôn do dự, La Chinh cũng đã nghĩ ra cách phá giải.
Binh khí huyễn hóa ra tuy nhiều, nhưng khuyết điểm cũng rõ ràng.
Vì số lượng quá nhiều cho nên uy lực từng binh khí thua xa Ngũ Trảo Kim Long của Hứa Hưu.
Chỉ là số lượng quá lớn nên mới khiến La Chinh khó ứng phó.
Đối mặt với binh khí lượn vòng mà đến, nắm tay La Chinh bỗng nhiên bắt đầu rung động.
Nắm tay rung động với biên độ cực nhỏ, tương đương với việc khi nắm tay chạm vật thể sẽ tạo thành nhiều lần tổn thương trong thời gian ngắn.
La Chinh sử dụng một chiêu này, hiệu quả hiện ra vô cùng nhanh chóng.
Chỉ cần là binh khí phóng tới chỗ La Chinh, đụng phải quả đấm của hắn đều sẽ bị đánh thành vụn phấn.
“Rầm! Rầm! Rầm!”
Mỗi quyền của La Chinh đều đánh nát một thanh binh khí.
Binh khí Mạc Hưu Ngôn triệu hồi ra tuy nhiều nhưng tốc độ La Chinh ra quyền cũng không chậm, thế cục dĩ nhiên cũng rơi vào thế giằng co.
Nhìn La Chinh đi lại tự nhiên trong đại trận binh khí của mình, liên tục đánh nát binh khí được chân nguyên hóa thành, ánh mắt Mạc Hưu Ngôn càng ngày càng lạnh.
“Thằng nhãi này không phải cho rằng nó thực sự có bản lĩnh có thể đánh với mình đấy chứ?” Trên mặt Mạc Hưu Ngôn hiện lên một tia cười lạnh, lão ta vẫy tay một cái, binh khí đều lơ lửng giữa không trung vẫn không nhúc nhích, không hề công kích La Chinh, sau đó lão lại lắc tay.
Những binh khí kia giống như sủng vật nghe lời, vây quanh Mạc Hưu Ngôn.
La Chinh bình tĩnh nhìn Mạc Hưu Ngôn, hắn hiểu Mạc Hưu Ngôn công kích lâu không được nên chắc chắn có biến chiêu.
Cường giả Chiếu Thần Cảnh tuyệt đối không chỉ có một chút thủ đoạn như vậy!
Mạc Hưu Ngôn bỗng nhiên vung cánh tay, vẽ ra một cái hình tròn.
Những binh khí kia cũng xoay tròn theo cánh tay lão.
Binh khí đủ loại kiểu dáng nghe theo Mạc Hưu Ngôn chỉ huy, tốc độ xoay tròn càng lúc càng nhanh, hình thành một cái lốc xoáy thật lớn, đồng thời chúng bắt đầu vỡ ra, hóa thành từng luồng chân nguyên màu xanh hội tụ trong tay Mạc Hưu Ngôn. Chân nguyên đó dần dần ngưng tụ thành một chuôi kiếm xanh lam, chân nguyên không ngừng hội tụ, thân kiếm cũng chậm rãi dài ra từ chuôi kiếm kia...
“Chân nguyên hóa kiếm? Chỉ là như thế?” La Chinh dùng ánh mắt hồ nghi nhìn từng hành động của Mạc Hưu Ngôn, nếu như chỉ đơn giản là chân nguyên hóa kiếm, vậy thì thực lực của Mạc Hưu Ngôn này cũng quá kém.
“Không đúng! Không chỉ đơn giản là chân nguyên hóa kiếm!” Đột nhiên lúc đó, La Chinh nheo mắt, một cảm giác cực kỳ nguy hiểm nảy ra trong lòng. Bản năng La Chinh phản ứng rất nhạy, nếu hắn cảm thấy nguy hiểm, vậy thì thứ đó chắc chắn cực kỳ nguy hiểm!
“Quả thực không phải chỉ đơn giản là chân nguyên hóa kiếm! Những binh khí tán loạn kia không chỉ có chân nguyên, còn có một thứ màu trắng ngà, đó là... Thiên Diễn Tinh Hoa!” Nhìn chút Thiên Diễn Tinh Hoa bên trong lốc xoáy, lông mày La Chinh đột nhiên giật lên.
Thiên Diễn Tinh Hoa chính là một tia Thiên Diễn Chi Đạo mà luyện khí sư lĩnh ngộ ra trong lúc luyện khí, từ đó giành lấy một chút quy tắc thiên địa ít ỏi, đồng thời rèn luyện quy tắc thiên địa đó vào trong binh khí.
Càng là binh khí có phẩm cấp cao thì càng có nhiều Thiên Diễn Chi Đạo ở bên trong.
Trước mắt ở vương triều Phần Thiên có không ít luyện khí sư đều nắm giữ môn đạo của mình, có thể khám phá ra Thiên Diễn Chi Đạo, luyện chế ra huyền khí, linh khí...
Nhưng có thể phân giải binh khí bình thường để chiết xuất ra Thiên Diễn Tinh Hoa thì chỉ có một mình La Chinh.
Hơn nữa La Chinh cũng chỉ là dựa vào Hắc Hỏa trong đầu, luyện hóa binh khí mới có thể chiết xuất ra Thiên Diễn Tinh Hoa.
Vì sao Mạc Hưu Ngôn này có thể tùy ý chế tạo ra Thiên Diễn Tinh Hoa?
Những binh khí kia cũng không phải là thực thể mà là chân nguyên của lão ta ngưng tụ ra, thế nhưng sau khi Mạc Hưu Ngôn phân giải những binh khí đó lại có thể dễ dàng có được Thiên Diễn Tinh Hoa?
Không, chuyện này tuyệt đối không thể.
Nếu Mạc Hưu Ngôn thật sự có thể làm được loại chuyện tài nghệ cao siêu này, Mạc gia của lão sẽ không suy bại thành bộ dạng như hiện nay!
Xem ra những Thiên Diễn Tinh Hoa kia có lẽ cũng không phải Thiên Diễn Tinh Hoa chân chính. Trên thực tế cũng là chân nguyên của lão ta biến thành, không phải là Thiên Diễn Tinh Hoa giống trong tay La Chinh.
Ngay cả như vậy, La Chinh chỉ nhìn thủ pháp của Mạc Hưu Ngôn cũng cảm thán không thôi. Có thể trở thành Chiếu Thần Cảnh, đúng là cũng phải có chỗ bất phàm.
Trong cái lốc xoáy kia, không ngừng có binh khí xuất hiện, những binh khí kia lại liên tục bị nghiền nát, vừa nghiền nát vừa tạo ra chân nguyên và Thiên Diễn Tinh Hoa hội tụ về trường kiếm trong tay hắn.
Ngay trong quá trình ngưng tụ này, phẩm cấp của thanh trường kiếm màu xanh lam kia cũng không ngừng tăng lên!
Huyền khí hạ phẩm, huyền khí trung phẩm, huyền khí thượng phẩm...
Linh khí hạ phẩm, linh khí trung phẩm, linh khí thượng phẩm...
“Ầm...”
Đột nhiên, trường kiếm trong tay Mạc Hưu Ngôn tỏa ra ánh sáng màu xanh chói mắt, tất cả mọi người ở đây nhìn thấy ánh sáng màu xanh kia đều theo phản xạ mà nhắm mắt lại.
La Chinh dùng tay che ánh sáng, đợi đến lúc hắn nhìn qua, trường kiếm trong tay Mạc Hưu Ngôn đã được ngưng kết xong.
Bao quanh thanh trường kiếm màu xanh không ngừng có từng luồng sáng lưu chuyển, chỉ cần liếc mắt nhìn trường kiếm kia La Chinh cũng cảm thấy tim đập nhanh.
“Tiên khí!”
Bản lĩnh của Mạc Hưu Ngôn này đúng là rất mạnh mẽ!
Tuy rằng quán tưởng của Mạc Hưu Ngôn vô cùng hỗn tạp, đao, kiếm, chùy... Hơn nữa uy lực của binh khí triệu hoán ra cũng không lớn, nhiều mà không tinh. Thế nhưng trong mỗi thanh binh khí đều có Thiên Diễn Tinh Hoa.
Khi lão ta đánh nát toàn bộ binh khí, hấp thụ chân nguyên trong đó, không ngờ lại có thể luyện ra một thanh tiên khí!
Thanh tiên khí này vẫn có sự khác biệt so với tiên khí đích thực, bởi vì tiên khí đích thực lúc nào cũng có thể sử dụng, có thể lấy ra ngăn địch, còn có thể chuyển giao cho người khác sử dụng.
Mà thanh tiên khí này của Mạc Hưu Ngôn, chỉ mình lão ta có thể sử dụng, nếu lão ta ngừng cung cấp chân nguyên, tiên khí cũng sẽ từ từ biến mất.
Vũ khí này có thể gọi là “tiên khí giả”, bởi vì uy lực của nó giống với với tiên khí thật!
Theo lý mà nói, chỉ cần cho Mạc Hưu Ngôn đủ nhiều thực lực và chân nguyên, lão ta thậm chí có thể tạm thời làm ra một thanh thánh khí trong truyền thuyết!
Đương nhiên, đây chỉ là trên lý thuyết.
Binh khí pháp bảo mỗi lần thăng một phẩm cấp thì số Thiên Diễn Tinh Hoa cần có cũng tăng theo cấp số nhân.
Trường kiếm chân nguyên trong tay Mạc Hưu Ngôn chỉ là một thanh tiên khí hạ phẩm mà thôi, chỉ sợ lão ta không thể nào luyện ra được tiên khí trung phẩm. Dù sao sức người có hạn, mỗi thanh binh khí Mạc Hưu Ngôn triệu hồi ra chỉ có thể sinh ra một chút Thiên Diễn Tinh Hoa, chân nguyên trong cơ thể không đủ để lão ta làm ra thánh khí.
Đừng nói đến thánh khí, chỉ sợ tiên khí trung phẩm cũng không có nổi!
Mặc dù chỉ là tiên khí hạ phẩm nhưng uy lực cũng đã hết sức kinh người.
“Nhóc con, đây đều là ngươi tự tìm tới, bức ta phải sử dụng chiêu này, chuyện hôm nay khó có thể kết thúc yên bình. “Kiếm Quy Khư” của ta mỗi lần xuất thế, nhất định phải uống máu, vậy hôm nay sẽ lấy máu ngươi cho kiếm của ta thưởng thức!”
Mạc Hưu Ngôn cầm trường kiếm, lập tức giơ tay chém thẳng về phía La Chinh.
Cái thanh kiếm Quy Khư kia vừa chém tới, mũi kiếm liền ngưng tụ ra một luồng kiếm khí hình bán nguyệt trên không trung.
“Vù...”
Luồng kiếm khí kia vừa xuất hiện liền tạo ra uy thế khiến người khác sợ hãi, chém thẳng về phía La Chinh.
“Nguy hiểm!” Sắc mặt Chu Thiên Ngưng lúc này cũng đầy căng thẳng. Nhìn luồng kiếm khí kia, trong lòng Chu Thiên Ngưng vô cùng lo lắng. Vì sao nàng đã sử dụng Khuy Thiên Lý mà đến giờ cũng chưa có tộc nhân nào tới?
Uy lực của tiên khí vượt xa linh khí. Luồng kiếm khí này nhìn qua thì bình thường, nhưng chém xuống như vậy, nếu La Chinh tránh không khỏi thì chỉ sợ sẽ bị cắt thành hai mảnh.
Lúc này tay Chu Thiên Ngưng đã đặt trên hộp ngọc nhỏ, nàng do dự không biết có nên giúp La Chinh đỡ một đòn này không.
Lông mày Chương Vô Huyền cũng nhíu lại, Mạc Hưu Ngôn này thật không biết xấu hổ, trước mặt bao nhiêu người lại có thể ra chiêu tàn nhẫn như thế để đối phó với La Chinh.
Chuyện này chẳng khác nào một người trưởng thành dốc hết toàn lực đi đối phó một đứa bé!
La Chinh tránh được không?