Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1744: Vết rạn
May mắn, thân thể La Chinh cường tráng nên khi rơi xuống không bị làm sao.
Nhưng đột nhiên bản thân lại vướng vào 4ân oán giữa Cực Ác lão nhân và Ân Nguyên Tử, thực sự là tai bay vạ gió.
“Uỳnh, uỳnh...” Thì ra năm đó bên dưới Hắ6c Phong Linh có một cái động rất lớn, Cực Ác lão nhân coi đây là hang
ổ của mình vì nhìn trúng ưu điểm chỗ này vô cùng ẩn5 khuất.
Năm đó, sau khi ông ta bố trí xong Phong Tuyệt Ky thì liền bít kín hang động này lại.
Vài kỷ nguy6ên thần trở lại đây, chỉ có mỗi Ân Nguyên Tử luôn lặng lẽ xâm nhập vào hang động này để thử mở
Phong Tuyệt Ky, muốn lấy đ2i bảo vật cất giấu bên trong.
Chỉ có điều, Cực Ác lão nhân thiết kế Phong Tuyệt Ky vô cùng tinh vi, muốn lấy đồ ra khỏi Phong Tuyệt Ky mà
không hủy đi bảo vật là chuyện không thể.
Ông ta đã đợi ở Trường Không Vực bảy kỷ nguyên thần, lì lợm chờ Cực Ác lão nhân quay lại.
Các thần dân của thôn Mông Sơn không hề biết chuyện này.
Tổ tiên của bọn họ đến ngọn núi nhỏ của Hắc Phong Lĩnh này rồi không ngừng khai khẩn, biển Hắc Phong Linh
thành một thân núi nhỏ, trở thành nơi ở bao đời của cư dân thôn Mông Sơn.
Bây giờ, Ân Nguyên Tử và Cực Ác lão nhân đánh nhau, làm ngọn núi nhỏ này đổ sụp xuống.
Không chỉ có La Chinh ra, Ân Nguyên Tử và Cực Ác lão nhân cũng không thể bay trong Thần Vực.
Lúc này, đương nhiên bọn họ cũng rơi xuống hang động như La Chinh.
Nhưng hai người đều là thần cấp trung, đương nhiên có thực lực mạnh hơn La Chinh nhiều lần.
Trong đống đất đá hỗn loạn, bóng dáng Cực Ác lão nhân và Ân Nguyên Tử vẫn không ngừng chém giết lẫn nhau.
Một lúc sau, cuối cùng La Chinh cũng rơi xuống đáy hang, bị đất đá vùi lấp.
Đá trong Thần Vực nặng kinh người.
Mặc dù La Chinh cảm thấy trên đầu chỉ có vài hòn đá to, nhưng lại giống như đang có hàng chục nghìn ngọn núi
lớn đè chặt hắn xuống.
Hắn chỉ có thể như con giun nhúc nhích từng chút một trong đống sỏi đá, từ từ chui ra.
Sau khi La Chinh thò đầu ra, nhổ hết bùn đất đầy trong miệng, hắn mới nhìn rõ cảnh tượng trong hang nhờ vào
ánh sáng yếu ớt từ miệng hang chiếu xuống.
Hang động này không lớn, rộng khoảng trăm trượng, giữa hang còn có một quả cầu tròn rộng khoảng một trường.
Dường như ở giữa quả cầu tròn có còn có ánh sáng lóe lên, không ngừng chuyển từ sáng sang tối, lại từ tối sang
sáng, giống như con đom đóm không ngừng lập lòe.
“Trong quả cầu này lại có một vật sống ư? Đây chính là bảo vật mà Cực Ác lão nhân muốn lấy đi?” Ánh mắt La
Chinh hơi lóe lên.
Bên ngoài quả cầu này còn có từng thanh kiếm ánh sáng dài ba thước, đang chầm chậm xoay tròn quanh quả cầu
này.
Nhưng lúc này, những thanh kiếm ánh sáng này đã trở nên tối dần, hình đi chúng đã mất đi uy lực nên
có.
Quả cầu này chính là Phong Tuyệt Ky mà Cực Ác lão nhân bố trí.
Phong Tuyệt Ky là bí thuật lưu truyền trong Nam Vực, cũng là thứ Cực Ác lão nhân ngẫu nhiên có được.
Thiết kế của Phong Tuyệt Ky vô cùng kỳ diệu, nếu khóa bảo vật vào bên trong thì chỉ có thể dựa theo phương pháp
của người bố trí để mở.
Nếu thứ tự không đúng, những thanh kiểm ánh sáng xung quanh quả cầu sẽ khởi động, lập tức hủy đi bảo vật bên
trong quá cầu.
Cho nên, Ân Nguyên Tử mới ẩn nấp ở nơi này để đợi Cực Ác lão nhân mở phong ấn của Phong Tuyệt Ky.
Sau khi những thanh kiếm ánh sáng kia mất đi tác dụng, ông ta mới ra tay.
“Vào!”
Một bên khác của hang động, Cực Ác lão nhân đang khua đôi móng vuốt ác quỷ, ác ý cuồn cuộn phát ra, giống như
ác quỷ muốn phá hủy cả thế giới này.
Cực Ác lão nhân cũng chú ý đến tình hình bên phía Phong Tuyệt Ky, ông ta lạnh mặt, muốn liều mạng với Ân
Nguyên Tử.
Quả thực, thực lực của Ân Nguyên Tử có mạnh hơn Cực Ác lão nhân một chút.
Chiếc quạt của ông ta giống như mây trắng, nhẹ nhàng phá giải chiêu thức của Cực Ác lão nhân.
Nhưng dưới cơn phẫn nộ, Cực Ác lão nhân lại khiến Ân Nguyên Tử phải liên tiếp lùi về sau.
“Ân Nguyên Tử, năm đó Cực Ác lão nhân ta không có chuyện ác nào không làm, nhưng chưa từng mạo phạm gì
đến Nguyên Khí Môn.
Lúc đầu Quỷ Tông Môn muốn đánh Nguyên Khí Môn, ta còn ra tay chặn lại.
Hôm nay, ngươi lại nhất định muốn ra tay cướp bảo vật của ta sao?” Cực Ác lão nhân bị ác ý cuồn cuộn kia ảnh
hưởng, nghiến răng nói với giọng điệu lạnh lùng.
Ân Nguyên Tử vung quạt lông, thản nhiên nói: “Đành chịu thôi.
Thứ ngươi khóa trong Phong Tuyệt Ky này quá quan trọng.
Đừng nói là ta, cho dù đổi lại là bất cứ người nào biết bảo vật này tồn tại thì cũng sẽ không bỏ qua.
Ngươi không phải là đối thủ của ta đâu, ta khuyên người hãy từ bỏ vật này, ta có thể bồi thường cho ngươi cái
khác, thế nào?” “Nực cười!” Cực Ác lão nhân cười lớn, hất mái tóc đen về sau, cười lạnh: “Năm đó, chính là bởi vì
vật này nên ta mới chọc giận thánh nhân Cố Bắc, bị nhốt suốt bảy kỷ nguyên thần rồi mới có thể thoát thân.
Bây giờ lại cứ như vậy nhường cho ngươi ư? Ngươi coi Cực Ác lão nhân ta là ai?” “Ha.” Ân Nguyên Tử cười nhạt:
“Nếu như ngươi không đưa, đương nhiên ta sẽ tự lấy.
Ta sẽ không chỉ lấy đi bảo vật này, mà còn cả tính mạng của ngươi nữa đó.
Như vậy, người vẫn thấy ổn chứ?” Ân Nguyên Tử nói xong, hai chân không ngừng lùi về sau, rồi đột nhiên xoay
ngược chiếc quạt lông trong tay.
Trên bề mặt trắng tinh của chiếc quạt đột nhiên xuất hiện một tầng ánh sáng màu xanh.
Ánh sáng lấp lánh hóa thành một mặt quỷ, đôi mắt của mặt quỷ giống như cười, nhưng miệng thì lại mếu, trông
cực kỳ quỷ dị.
Sau khi mặt quỷ xuất hiện, Ân Nguyên Tử lại xoay lần nữa, mặt còn lại của chiếc quạt cũng xuất hiện thêm một mặt
quỷ.
Mặt quỷ này và mặt quỷ ở mặt đối diện tương phản nhau.
Mặt quỷ này có hai mắt đang khóc, nhưng miệng lại cười to.
Sau khi hai mặt quỷ xuất hiện, biểu cảm của Ân Nguyên Tử cũng trở nên kỳ dị.
Một nửa mặt của ông ta thì vui vẻ, nhưng nửa còn lại thì đầy vẻ đau thương.
“Quỷ hỉ nộ vô thường!” Lúc trước, Ân Nguyên Tử luôn dùng chiếc quạt trong tay để đỡ đòn, nhưng vẫn chưa từng
đối đầu trực diện với Cực Ác lão nhân.
Sau khi trên mặt xuất hiện biến hóa, ông ta bèn lao lên trước một bước, không thèm tránh né móng vuốt ác quỷ của
Cực Ác lão nhân, mà dùng một tay hóa thành đạo chém ngang ra một nhát.
“Keng!” “Két, két, két, két...” Cùng với một tiếng vang trầm đục, móng vuốt ác quỷ trên tay phải của Cực Ác lão
nhân vỡ tan, xương cốt tay phải vỡ thành vô số mảnh.
“Đã cho ngươi cơ hội rồi, cũng nhắc nhở ngươi rồi.
Tự ngươi muốn chết thì đừng trách ta.” Ân Nguyên Tử cười gằn, lại chém một đao ra.
“Két, két, két, két...” Đao thứ hai chém thẳng vào vai của Cực Ác lão nhân.
Một nửa xương cốt trên người ông ta bị vỡ tan tành, cả người đập thẳng lên vách nham thạch, tạo thành một lỗ lớn,
ghim sâu tới vài trượng.
Có vẻ như độ cứng của nham thạch trong Thần Vực tương đương với Ám Tinh trong vũ trụ.
Nếu như La Chinh không dùng nguồn sức mạnh, chỉ dựa vào sức mạnh của thân thể hiện nay thì cũng phải tốn khá
nhiều sức lực mới đập vỡ được vách tham thạch này.
Nhưng trong cuộc giao tranh của hai vị thần cấp trung, chúng lại mềm như đậu phụ vậy
Last edited: