Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1741: Chạm mặt
Sau khi những sinh vật hung dữ kia rời đi, Cực Ác lão nhân và quái miệng rộng mới lặng lẽ rời khỏi rừng Lang
Tuyền.
Ngay sau đó, hai4 người liền mỗi người đi một ngả.
Cực Ác lão nhân bị giam giữ mẩy kỷ nguyên thần...
Đối với thế giới của thần, bảy tám kỷ n6guyên thần không có sự thay đổi quá lớn, chẳng qua là phong thêm hai ba
vị thánh nhân, thứ hạng của các đảo nổi trên biển Thời Gian lại tha5y đổi một chút mà thôi.
Nhưng đối với những thần dân, sự thay đổi này vẫn khá lớn.
Sau khi Cực Ác lão nhân trở về Trường Kh6ông Vực, ông ta lại phát hiện ba mươi sáu đảo và bảy mươi hai trại
mình từng thành lập đã sớm tan hoang, phần lớn trong số đó đều đã biến m2ất trong dòng thời gian.
Đây là chuyện mà Cực Ác lão nhân đã sớm đoán được, nhưng khi ông ta biết được không ngờ trong bảy mươi hai
trại còn sót lại ba sơn trại thì trong lòng vẫn vô cùng xúc động.
Dù sao đây là truyền thừa năm đó ông ta để lại, đã nhiều năm như vậy mà vẫn còn có võ giả cố gắng chống đỡ.
Tuy Cực Ác lão nhân làm nhiều việc ác, nhưng lại là người hết sức trọng tình nghĩa.
Mặc dù trong mắt Cực Ác lão nhân, cho dù là thiên phú hay thực lực của những người này cũng đều chỉ là một trò
cười, nhưng ông ta vẫn hậu đãi như trước.
Sau khi chuẩn bị lấy ra một số thứ bản thân giấu kín ở Trường Không Vực, ông ta sẽ từ từ phát triển lại thế lực này!
Nhưng một số thứ của Cực Ác lão nhân lại không thể để lộ ra.
Ví dụ như vài thứ chôn dấu ở dưới thôn Mông Sơn kia.
Hiện tại, ông ta vừa mới trở về Trường Không Vực, nền móng còn chưa vững chắc, nên đương nhiên cần thận mọi
thứ thì tốt hơn, Nhưng mà năng lực của đám người trại Nhật Nguyệt này thật sự yếu hơn tưởng tượng của ông ta.
Ngay cả chút việc nhỏ như đuổi những thần dân kia đi cũng không làm được, quả thật là nằm ngoài dự đoán của
Cực Ác lão nhân.
Hiện tại trại chủ trại Nhật Nguyệt báo cáo như vậy là để che giấu sự bất tài của mình, nên đương nhiên gã phải thổi
phồng La Chinh lên trời rồi.
Linh hồn của một Giới Chủ lại có thể so với linh hồn của thần ư? Đây quả thật là chuyện vớ vẩn! Nhiều năm như
vậy trôi qua, ông ta mới chỉ từng thấy một người ở Giới Chủ Cảnh tu luyện linh hồn đến trạng thái như thế, chính
là tên nhóc La Chinh gặp trong Tiên Phủ! Mà La Chinh là học trò của thánh nhân và cha cũng là thánh nhân.
Trong cả Thần Vực, nhân vật như vậy cũng không có mấy người...
Trong một thôn núi nhỏ hoang vắng như thế ở phía bắc của Trường Không Vực, lại có thể xuất hiện một võ giả
chứng thần như vậy? Có đánh chết ông ta cũng không tin.
“Nếu như thuộc hạ có nửa lời nói dối, lão tổ ngài có thể chặt đầu của ta xuống.
Nếu như không tin, lão tổ có thể đích thân đi một chuyến, có thể thấy rõ mọi thứ!” Trại chủ trại Nhật Nguyệt thề
son sắt.
“Ngươi nói xua đuổi một ít thần dân, cũng cần ta tự mình ra tay ư?” Trong động Trọc Nguyệt kia lại truyền ra
giọng nói của Cực Ác lão nhân một lần nữa.
“Thuộc hạ làm việc không tốt, chút việc nhỏ ấy quả thật không cần lão tổ ra mặt, nhưng vấn đề nằm ở trên người võ
giả chứng thần kia!” Trại chủ trại Nhật Nguyệt vội vàng nói, rất sợ Cực Ác lão nhân tức giận.
Thật ra, những hiểu biết của trại chủ trại Nhật Nguyệt về Cực Ác lão nhân đều đến từ truyền thuyết.
Dẫu sao, hắn cũng đã trở thành võ giả chứng thần, hơn nữa thời gian đã thống lĩnh trại Nhật Nguyệt này còn chưa
quá lâu.
Huống hồ đã nhiều năm như vậy trôi qua, ghi chép về Cực Ác lão nhân trong trại Nhật Nguyệt đã sớm mơ hồ.
Nhưng chỉ nghe từ danh hiệu “Cực Ác lão nhân”, gã cũng biết Cực Ác lão nhân tuyệt đối không phải là kẻ thiện
lành gì!
Nếu trại chủ trại Nhật Nguyệt đã nói như vậy, Cực Ác lão nhân chỉ có thể cười lạnh một tiếng: “Xem ra vẫn cần ta
đích thân ra tay!” Trại chủ trại Nhật Nguyệt nghe vậy liền mừng rỡ trong lòng, hắn đã biết Cực Ác lão nhân không
hề so đo việc bản thân làm việc không tốt.
Với thực lực của Cực Ác lão nhân, muốn tiêu diệt võ giả chứng thần kia chỉ là chuyện giơ tay nhấc chân.
Gã đã có thể nhìn thấy kết cục của võ giả chứng thần trong thôn Sơn Mông.
Sau khi các thần dân của thôn Mông Sơn xác định Cực Ác lão nhân đã trở lại, cuối cùng bọn họ định từ bỏ thôn
Mông Sơn.
Đồ vật quan trọng hơn nữa thì cũng không quan trọng bằng tính mạng của bản thân.
Đối mặt với một vị thần, mà còn là thần cấp trung cao cấp, bọn họ không có cách để chống lại.
Nhưng lúc này, La Chinh lại đứng ở lối ra, bảo bọn họ không cần rời đi.
La Chinh không cho biết nguyên nhân trong đó, nhưng lại vô cùng chắc chắn đảm bảo sự an toàn của bọn họ!
Nhưng phần lớn người dân thôn Mông Sơn vẫn không lựa chọn tin tưởng La Chinh.
Có lẽ, La Chinh thật sự không giống võ giả chứng thần bình thường, nhưng hắn vẫn chỉ là Giới Chủ Cảnh mà thôi,
hoàn toàn không cùng một cấp bậc với Cực Ác lão nhân kia.
Ngay ngày hôm ấy, mấy nghìn thần dân trong thôn Mông Sơn bắt đầu di chuyển, đi trốn, nhưng vẫn có một bộ
phận đáng kể thần dân ở lại.
Trong bộ phận thần dân này lại chia thành hai kiểu người, một kiểu là cho dù thế nào cũng không muốn rời khỏi
thôn Mông Sơn, mà kiểu còn lại do Tiểu ô và Tiểu Vãn dẫn đầu, bọn họ chọn tin tưởng La Chinh!
Ngày hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, chín phần mười hộ trong cả thôn Mông Sơn đã rời đi, các thôn dân còn lại chỉ
bằng một phần mười ngày xưa.
Hôm nay, La Chinh vẫn ngồi ngay ngắn ở cửa thôn Mông Sơn, hắn vừa làm mờ đi sợi đen trên đan điền, vừa lặng
lẽ chờ đợi.
Hắn còn sợ Cực Ác lão nhân không chịu tới, chỉ phái một đám võ giả thưa thớt thực lực tầm thường tới ấy chứ.
Những thôn dân đang ở lại thôn Mông Sơn cùng với La Chinh thì lại càng khẩn trương, ngộ nhỡ La Chinh không
thể giải quyết được Cực Ác lão nhân, bọn họ sẽ phải chôn cùng! Không lâu sau, một đám võ giả của trại Nhật
Nguyệt chậm rãi đi đến, mà Cực Ác lão nhân thì đi chậm như rùa dạo ở sau cùng.
Sau khi vượt qua một sườn núi, thôn Mông Sơn đã được thu hết vào đáy mắt của Cực Ác lão nhân.
“Phía trước là tới rồi, thưa lão tổ.” Trại chủ trại Nhật Nguyệt đứng bên cạnh Cực Ác lão nhân nhắc nhở: “Có lẽ vị
võ giả chứng thần vẫn còn canh giữ ở cửa thôn Mông Sơn, với thực lực của lão tổ thì giết người này chỉ là chuyện
trong nháy mắt!” Cực Ác lão nhân lười biếng ngồi trên kiệu, trên mặt lộ vẻ hoàn toàn không quan tâm.
Cho dù trại chủ trại Nhật Nguyệt nói thật, thì đối phương vẫn chỉ là một Giới Chủ mà thôi, căn bản không đủ tư
cách để được gọi là đối thủ của ông ta.
Nhưng sau khi bay qua ngọn núi thấp này, đến trước cửa thôn Mông Sơn, Cực Ác lão nhân nhìn theo động tác tay
của trại chủ trại Nhật Nguyệt, ánh mắt tập trung ở cửa thôn, cặp mắt kia của ông ta đột nhiên trợn trừng.
Vốn dĩ, ông ta đang lười biếng nằm trên kiệu, lúc này lại đột nhiên đứng dậy, lộ ra vẻ mặt như gặp quỷ! “La
Chinh!” Ngay sau đó, ông ta lấy tay xoa xoa mắt mình, dường như muốn nhìn rõ hơn một chút nữa...
NGƯỜI LẠ Đã gửi tin nhắn cho bạn
“Lão tố?” Thấy vẻ mặt như thể của Cực Ác lão nhân, trại chủ trại Nhật Nguyệt hơi sửng sốt. Chẳng lẽ tên võ giả chứng thần của thôn Mông Sơn kia thật sự có lai lịch rất lớn ư? Cực Ác lão nhân không trả lời
câu hỏi của trại chủ trại Nhật Nguyệt.
Sau khi quan sát một hồi, xác định được thân phận của La Chinh, trong lòng ông ta xoắn xuýt một lúc! Lúc trước
khi rời khỏi Tiên Phủ, đúng là Cực Ác lão nhân có hy vọng cả đời sẽ không phải gặp lại La Chinh lần nữa.
Last edited: