Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1737: Ra tay
Con đường này có điểm cuối hay không, La Chinh cũng không trả lời được.
Nhưng một khi bước lên con đường này, chính mình phải có lòng tin liê4n tục tiến về phía trước.
Nếu Tiểu Văn chỉ muốn bảo vệ thôn Mông Sơn, quả thực cậu nhóc không cần bái hắn làm sư phụ.
“Xin lỗi...
Bây giờ, vẫn chưa được.” La Chinh mỉm cười.
“Bây giờ không được, vậy khi nào thì có thể?” Nghe thấy sự chuyển biến trong lời nói của L5a Chinh, ánh mắt Tiểu
Vãn lập lòe hỏi tiếp.
La Chinh khẽ hít sâu, ngẩng đầu nhìn bầu trời Trường Không Vực, mặt trời tỏa ra ánh sáng lộng lẫ6y treo trên
không trung.
Đó là mặt trời thật sự, cũng là mặt trời duy nhất trong Thần Vực...
Sau một hồi suy nghĩ, La Chinh mới trả 2lời: “Nếu có một ngày, để có thể nghe thấy tên của ta ở Trường Không Vực
thì đệ hãy tới tìm ta!” La Chinh vì báo thù mà tới, trên con đường này, khả năng hắn chết đi quá lớn.
Nếu có một ngày, hắn đối mặt với Mục Hải Cực mà có thể tự bảo vệ mình.
Khi đó, hắn mới có tư cách khai tông lập phái trong Thần Vực, có thể hoàn toàn bảo vệ được người của mình!
“Chính là ngày mà huynh nổi tiếng khắp Trường Không Vực ư!” Tiểu Vãn cười nói.
“Điều này quá khó khăn thì phải...” Tiểu Ô bĩu môi.
Hắn cảm thấy võ giả chứng thần dù lợi hại, nhưng vẫn chưa phải thần.
Tuy Trường Không Vực không phải vực lớn, nhưng số lượng thần vẫn khá nhiều.
Dù La Chinh chứng thần thành công, trở thành thần rồi thì sợ rằng cũng khó có thể thật sự nổi tiếng khắp Trường
Không Vực! Tiểu ô không biết là, La Chinh không phải muốn nổi tiếng ở một vực, mà hắn muốn có một nơi đặt
chân trong Thần Vực, ở biển Thời Gian trên đảo nổi, ở trong các Thánh Đường! “Không sao, để có thể chờ! Đệ tin
huynh có thể không, con tin sư phụ người có thể!” Tiểu Văn tràn ngập lòng tin với La Chinh.
La Chinh mỉm cười, đang định mở miệng nói chuyện, chợt nghe thấy một tiếng hét thảm thiết truyền đến từ cửa
thôn: “A...” Tiếng hét thảm đó truyền tới, lập tức chấn động cả thôn Mông Sơn.
“Mau cứu mạng!” “Người trại Nhật Nguyệt đánh tới rồi!”
“Chết người rồi!” Những thần dân trong thôn không phải võ giả, thấy có người bị chém chết thì lập tức hoảng loạn
giống như kiến bò trên chảo nông.
Người trong thôn Mông Sơn la hét, chạy trối chết.
Đừng nói thần dân bình thường, cho dù Tiểu ô là Thần Biển Cảnh thì cũng hoang mang rối loạn: “Bọn họ thật sự
đến đây rồi.” Chắc chỉ có La Chinh là người duy nhất bình tĩnh.
Hắn khẽ cau mày, bước chân như một trận gió, nhảy lên nóc nhà bên cạnh.
Khi lao ra, La Chinh khẽ hất mũi chân, đá thanh kiếm gỗ này lên giữa không trung.
Hắn nhảy lên nóc nhà kia, cũng thuận tay chộp lấy kiểm gỗ.
Vừa nhảy lên nóc nhà, La Chinh liền giống như một con châu chấu, nhảy liên tục trên nóc các căn nhà, linh hoạt
như một chú mèo, không phát ra chút tiếng động nào.
Chỉ sau hai ba nhịp thở, hắn đã ra đến cửa thôn.
Ánh mắt liếc nhìn phía dưới, cơn giận dữ lập tức bùng cháy trong đôi mắt hắn! Trước cửa thôn Mông Sơn, một
hàng bảy tên võ giả cầm cây đao lớn màu xanh trong tay, chỉnh tể ngăn ở cửa, dưới chân bọn họ đạp hai thần dân.
Hai người này chính là người dân trong thôn, một người bị chặt đứt cổ, một người khác trực tiếp bị chém thành hai
nửa, ra tay cực kỳ độc ác!
“Hừ, trại chủ bọn ta cho các ngươi ba tháng, để người thôn Mông Sơn các ngươi rời đi.
Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt thì đừng trách trại Nhật Nguyệt bọn ta!” Gã cầm đầu cầm cây đao
lớn màu xanh quơ quơ, nhe răng cười nói.
Gã tàn nhẫn giết chết hai thần dân, mục đích chính là để dọa nạt người dân trong thôn, đuổi hết bọn họ đi.
“Nếu không chịu đi, thì không cần đi nữa.
Trại chủ đã nói, cây đao trong tay bọn ta phải luôn tắm máu thì mới trở nên sắc bén được.
Các huynh đệ, ngoài phụ nữ ra, giết hết cho ta, người già trẻ em cũng không tha!” Gã võ giả đó vung đao lên, dân
theo sáu tên võ giả phía sau vọt vào.
La Chinh dừng lại ở đây hơn nửa tháng, người dân trong thôn Mông Sơn chất phác hiểu khách, bỗng dưng lại bị
giết chết như thế, tất nhiên là trong lòng La Chinh vô cùng tức giận.
Chẳng qua, cơn giận dữ lập tức biến mất trong mắt hắn, bất kỳ lúc nào đều có thể dằn mọi cảm xúc xuống, đây là
năng lực cần phải có của một vị võ giả chín chắn! Đa số người dân trong thôn đều hoảng loạn chạy trốn, nhưng vẫn
có một số người dân mạnh mẽ cầm thương dài xông lên.
Đáng tiếc, những người dân đó không có sức mạnh, thực lực cũng yếu đến đáng thương, sao có thể là đối thủ của
đám võ giả đó?
“Keng keng!” Ánh đạo màu xanh lóe lên, cây thương trong tay người dân lập tức gãy thành hai đoạn.
Gã võ giả cầm đầu cười lạnh một cái, cây đao lớn màu xanh lại vung lên lần nữa, ngay khi cây đao sắp chém xuống
đầu một người
dân...
“Chính là lúc này...” La Chinh lao nhanh xuống từ trên nóc nhà, trước khi rơi xuống đất, hắn vặn khuỷu tay một
cái, cả người xoay một vòng hướng về phía trước, kiểm gỗ trong tay đã giành trước đâm tới! Thanh kiếm gỗ này
nặng hơn nghìn cân, cây đao màu xanh trong tay gã võ giả Thần Cực Cảnh kia thì lại hơn trăm nghìn cân.
Đan điền La Chinh không thể vận chuyển, tất nhiên là không truyền khí hỗn độn vào thanh kiếm gỗ này được.
Đương nhiên, hắn sẽ không cứng đối cứng với cây đao màu xanh kia.
Nhưng giống như dự đoán của La Chinh, công pháp của võ giả bình thường thật sự quá kém, cho dù những võ giả
đó có tu vị Thần Cực Cảnh thì đao pháp của bọn họ vẫn vô cùng thê thảm trong mắt La Chinh! “Cốp!” Kiểm gỗ của
La Chinh giống như một con rắn linh hoạt, giành trước đâm vào cổ tay gã võ giả kia.
Tuy chỉ sử dụng sức mạnh cơ thể, nhưng cũng đủ khiến gã võ giả Thần Cực Cảnh này chịu thiệt.
Trong nháy mắt khi thanh kiếm gỗ này đâm tới, chỉ nghe một tiếng “răng rắc” giòn tan vang lên, cây đao trong tay
gã võ giả kia lập tức rơi xuống đất, phát ra một tiếng “bộp”.
Mà gã võ giả cũng ôm cổ tay mình gào toáng lên, xương cổ tay gã đã nát bấy! Ai da, những võ giả Thần Cực Cảnh
này thật là thiểu rèn luyện, thật quá kém cỏi..
Trong vũ trụ, đừng nói võ giả Thần Cực Cảnh, cho dù võ giả Sinh Tử Cảnh hay Thần Hải Cảnh, khi cổ tay bị chặt
đứt thì mặt mũi vẫn lạnh tanh.
Dù đứt mất một cánh tay, vẫn có thể bình tĩnh đối phó kẻ địch như thường.
Trong lòng La Chinh nghĩ như vậy, bước chân vẫn chạy như bay, ra tay không chần chờ chút nào! Những võ giả
Thần Cực Cảnh còn lại thấy bóng dáng La Chinh lóe lên, đều vung đao chém về phía La Chinh.
Nhưng đao pháp sứt sẹo kia của bọn họ sao có thể chém trúng La Chinh chứ? La Chinh giống như một chú nai linh
hoạt, liên tục tránh né trong ánh đạo thô thiển, nhìn thấy cơ hội thì lập tức giơ tay đâm ra một kiểm! Mỗi lần thanh
kiếm gỗ kia đâm ra, đều có thể đâm chính xác vào cổ tay đổi phương, sau đó một tiếng gãy xương truyền đến, cây
đao màu xanh sẽ rơi cái bộp xuống đất.
Chỉ với ba bốn nhịp thở, bảy gã võ giả Thần Cực Cảnh đã ôm cổ tay mình liên tục kêu thảm thiết...
Người dân thôn Mông Sơn thấy vậy, cả đám đều ngẩn ra, ngay cả đám người Tiểu Ô cũng vậy.
Bọn họ vừa mới chạy tới, không ngờ chiến đấu cũng đã kết thúc rồi! “Ca ca, sư phụ thật sự là một võ giả chứng
thần sao?” Tiểu Văn nhỏ giọng hỏi.
Tiểu Vẫn chưa từng thấy thực lực của võ giả chứng thần, chỉ nghe ca ca nói qua.
Nhưng hình như võ giả chứng thần không lợi hại giống như La Chinh.
“Ca, ca cũng không chắc.” Tiểu Ô bồn chồn.
Vốn dĩ, hắn không thể nhìn thấu tu vi La Chinh, nhưng chắc chắn võ giả chứng thần không thể đánh bại bảy gã võ
giả Thần Cực Cảnh chỉ trong mấy nhịp thở đúng không? Chẳng lẽ, La Thiên này là một vị thần ư? Nhưng hắn lại
không có luồng khí thế đặc biệt của thần mà...
“Thằng nhóc kia, mày là ai! Bọn ta là người của trại Nhật Nguyệt, mày có biết trại chủ của bọn ta...” Gã võ giả Thần
Cực Cảnh cầm đầu ôm cánh tay của mình, dữ dằn nhìn chằm chằm La Chinh, tức giận nói.
Last edited: