Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 187
Ra tay trước mặt nhiều người như vậy, Mạc Vũ cũng có ý định thể hiện bản thân. Lúc này hắn trút chân nguyên toàn thân vào trong cán thương, đầu mũi thương được phủ thêm hóa thân chân nguyên, trở nên cứng rắn mà sắc bén, mỗi một đường thương đều nhắm thẳng vào La Chinh!
“Hắc! Thực lực của Mạc sư đệ lại có tiến bộ, ngươi nhìn thương của hắn cuối cùng đã dài thêm hai tấc rồi!”
“Mạc sư đệ mới tiến vào nội môn không lâu, ngộ tính đúng là cao, tốc độ gia tăng thực lực khiến ta cảm thấy sợ hãi!”
“Thằng oắt Tiểu Vũ Phong kia chắc chắn thảm rồi. Có vẻ Mạc Vũ cũng không nương tay, mười hai thương này mỗi một thương đều đâm vào những chỗ hiểm của tên kia.”
Mấy người bạn mà Mạc Vũ mời tới từ Bạch Lộ Phong đều nhỏ giọng bàn tán ngay bên cạnh.
Mọi người đều là võ giả, lại cùng xuất thân từ nội môn Bạch Lộ Phong nên có thể nói là vô cùng hiểu nhau.
Mạc Xán, Chu Hiển và Chương Vô Huyền đã lui về một bên, bọn họ không hề lo lắng cho La Chinh chút nào.
Ở cùng La Chinh lâu như vậy, những gì La Chinh liên tiếp cho bọn họ thấy là lấy yếu thắng mạnh, loại ý nghĩ dùng cảnh giới để xét thực lực này, căn bản không thích hợp với La Chinh.
La Chinh rốt cục mạnh đến mức nào, có thể ứng phó với cường giả dạng gì thì bọn họ cũng không nắm chắc. Nhưng bọn họ lại hiểu rõ một đạo lý, đó chính là vĩnh viễn đừng coi thường La Chinh, phàm là người coi thường La Chinh thì cuối cùng đều chịu thiệt.
La Chinh đứng yên tại chỗ nhìn Mạc Vũ đâm thương tới, trên mặt vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt.
Mạc Vũ thật sự nhanh, cảnh giới Tiên Thiên Tứ Trọng ít người có thể đạt được như tốc độ thương của Mạc Vũ.
Nhưng tốc độ cũng chỉ là tương đối.
Trong mắt người khác thì thương của Mạc Vũ nhanh đấy, nhưng trong mắt La Chinh, tốc độ của Mạc Vũ không đáng nhắc tới!
Trong nháy mắt đâm ra mười hai thương, mỗi thương đều nhắm vào chỗ hiểm của La Chinh, nếu là người không đủ mạnh thì rất khó tránh né được, bởi vì dưới cái nhìn của bọn họ, mười hai thương này giống như là đâm ra cùng một lúc.
Nhưng La Chinh lại thấy, mặc dù nhanh đến mức cực hạn thì mỗi thương đều có tuần tự.
Tốc độ ra thương trước sau đều sẽ có khe hở, những khe hở này đủ lớn để La Chinh tránh né.
Cho nên khi mười hai lưỡi thương đâm về phía La Chinh, thì lúc đó bóng dáng hắn bỗng trở nên mơ hồ.
“Đâm trúng? Chết cho ta!” Trên mặt Mạc Vũ toát ra biểu cảm dữ tợn, ngoài ra còn có một tia hưng phấn. Ha ha, ngươi lọt vào mắt xanh của Chu Thiên Ngưng thì sao? Còn không phải bị ta đâm thành cái sàng sao?
Thế nhưng rất nhanh, Mạc Vũ liền giật mình.
Hắn phát hiện mười hai thương mình đâm ra đều đâm vào không khí!
Mỗi thương đâm ra cũng chỉ tiếp xúc với tàn ảnh.
Cái thứ nhất là tàn ảnh, cái thứ hai cũng là tàn ảnh, thương nào thương nấy đều đâm phải tàn ảnh?
Điều này sao có thể? Hắn làm sao có thể có tốc độ kinh khủng như vậy?
Thương của Mạc Vũ nhẹ, phối hợp với thương pháp thiên giai của hắn nên tạo được tốc độ kinh khủng như vậy thì có thể hiểu được.
Nhưng tốc độ di chuyển của La Chinh, rốt cuộc là làm thế nào? Hắn làm sao có thể duy trì tốc độ thân thể cao như thế để né tránh?
Lúc này Mạc Vũ liền ngơ ngác như gặp quỷ, vẻ mặt không thể tin được.
Mạc Hưu Ngôn ở phía sau xem cuộc chiến, hai mắt cũng đầy vẻ khiếp sợ.
Người ta thường nói, kẻ trong nghề thì xem thủ pháp, kẻ ngoài nghề thì xem trò hay, so với người khác thì lão ta càng hiểu rõ rằng thân pháp của La Chinh không đơn giản đến mức nào!
Chỉ nhìn một cách đơn giản từ thân pháp thì thân pháp của La Chinh cũng không xuất sắc, bởi vì ngoài “Thiên Ma Thần Quyền” ra thì hắn cũng không tu luyện thân pháp chuyên môn khác, nên trong thân pháp của hắn cũng không có kỹ xảo gì đặc biệt.
Cũng chính vì vậy, La Chinh có thể né được trường thương của Mạc Vũ lại càng lạ lùng!
Thằng nhãi này chỉ là liên tục di chuyển với tốc độ cao đã có thể tránh trường thương của Mạc Vũ, tốc độ di chuyển này...
Cho dù là người mới bước vào cảnh giới Chiếu Thần Cảnh cũng khó có thể làm được.
Tên nhóc này thật sự là cảnh giới Tiên Thiên Nhất Trọng sao?
Hay là nó cố ý ẩn đi tu vi của mình, còn bản thân thực ra lại là cường giả Chiếu Thần Cảnh?
Không thể nào! Mạc Hưu Ngôn lập tức hủy bỏ ý nghĩ này trong lòng.
Sau khi võ giả tiến vào Tiên Thiên Cảnh thì có thể kiềm chế chân nguyên trong cơ thể mình vào lại đan điền, che đi khí tức của bản thân, khiến không ai có thể nhìn ra tu vi hay cảnh giới.
Thế nhưng người có cảnh giới thấp mà ngụy trang trước mặt người có cảnh giới cao hơn thì không hiệu quả.
Mạc Hưu Ngôn cũng không cho rằng, tên nhóc này có thực lực mạnh hơn cả mình!
Chu Thiên Ngưng thì đứng xem La Chinh di chuyển giữa từng đường thương của Mạc Vũ một cách đầy hứng thú, trên mặt khẽ mang ý cười.
Từ thử luyện trảm yêu trở lại Ngọc Nữ Phong, trong miệng nàng lúc nào cũng một mực nói La Chinh thế này La Chinh thế nọ, kể đến ba lần mà nội dung vẫn như cũ, một vài tỷ muội của nàng cơ bản đều đã sụp đổ. Sau này mà nghe nàng nói liền trêu chọc nàng, có vẻ muốn kích thích Chu Thiên Ngưng.
“Có phải không? La Chinh có lợi hại như muội nói không?”
“Nếu lợi hại như vậy, vì sao không tìm thấy hắn trên Thanh Vân Bảng?”
Đám tỷ muội bình thường đều nói nhảm như vậy, mặc dù đều là đùa giỡn, nhưng Chu Thiên Ngưng đều nhớ kỹ trong lòng.
Ngày hôm nay làm cho bọn họ nhìn kỹ một chút, xem rốt cuộc La Chinh có thực lực này hay không!
Mạc Vân đứng bên cạnh Chu Thiên Ngưng, vẻ mặt rất lo lắng.
Thực lực Mạc Vân không cao, cùng lắm cũng chỉ là Tiên Thiên Nhất Trọng mà thôi, với sức mạnh và tu vi của nàng, căn bản không nhìn thấu được thương pháp của ca ca, càng nhìn không thấu thân pháp của La Chinh. Nhưng theo suy đoán của nàng, để tránh né thương pháp của Mạc Vũ thì độ khó rất cao, nhất định cao hơn so với việc Mạc Vũ ra thương.
Khi nhìn đến sắc mặt trắng bệch của ca ca, còn có vẻ ung dung bình thản của La Chinh, giống như hoàn toàn không coi Mạc Vũ ra gì, như một con mèo đùa một con chuột, chỉ là đang chơi đùa cùng ca ca nàng!
Xem ra, thực sự giống như Chu Thiên Ngưng nói...
Ca ca Mạc Vũ, căn bản không có tư cách giao đấu cùng La Chinh.
Nhìn La Chinh như vậy, chẳng qua là lười đánh trả, nếu hắn thực sự phản kích, ca ca có thể né tránh một chiêu của hắn sao?
Nàng rất không thích suy đoán này của mình, bởi vì kết quả vô cùng tàn khốc.
Mà mấy vị tỷ muội khác lúc này cũng không quên líu ríu.
“Oa, tốc độ của La Chinh thật nhanh, nhìn động tác né tránh của hắn, thật giỏi!”
“Tiên Thiên Nhất Trọng mà có được tốc độ như thế, đúng là thiên tài hiếm có. Đáng tiếc, đáng tiếc...” Phía sau Chu Thiên Ngưng, vị tỷ muội Hoa Dung than thở.
“Đúng vậy, trở về cũng không tới thăm Thiên Ngưng tỷ của chúng ta, chẳng lẽ là trong lòng đã có ai đó?” Tiểu Vũ dùng giọng điệu dí dỏm cười nói.
“Nếu hai người các ngươi còn nói lung tung, cẩn thận ta xé rách miệng các ngươi!” Chu Thiên Ngưng giả vờ giận dữ, xoay nắm tay muốn đánh tỷ muội của nàng. Có thể thấy nàng không có chút lo lắng nào với La Chinh, lúc này vẫn còn có tâm tư đùa giỡn với tỷ muội của mình.
“Không thể nào! Ngươi không thể có tốc độ này!” Mạc Vũ khó có thể chấp nhận kết quả này, hai tay nắm chặt trường thương của mình, hít một hơi thật sâu, vẻ mặt kích động lạ thường.
La Chinh hờ hững nhìn Mạc Vũ, lắc đầu: “Võ giả, quan trọng nhất chính là tâm tĩnh, đặc biệt là loại người dùng phương thức công kích dựa vào tốc độ như ngươi, càng cần lấy tĩnh từ trong động để cho mình bình tĩnh lại, vậy mới có thể nhanh hơn... Nhưng mà, tâm của ngươi đã loạn.”
“Ta không cần nghe ngươi nói bậy!” Mạc Vũ cầm trường thương lên, lại đâm về phía La Chinh, thương pháp của hắn lúc này đặc biệt cuồng loạn.
Sau khi tâm tình rối loạn, tốc độ của Mạc Vũ cũng giảm đi rất nhiều.
Trong lúc Mạc Vũ an tĩnh, một cái nháy mắt có thể đâm ra mười hai thương, hiện tại dưới cơn cuồng bạo rống giận, một cái nháy mắt chỉ có thể đâm ra tám thương.
Tốc độ này càng không có khả năng thương tổn được dù chỉ một cọng tóc gáy của La Chinh.
Nghe qua lời của La Chinh, trong lòng Mạc Hưu Ngôn có hơi chấn động. Lời của La Chinh quả thật là nguyên tắc mà một võ giả cần tin tưởng và chấp hành, cũng là điểm mấu chốt nhất.
Dù là đối mặt với tình huống gì đi nữa, dù cuối cùng có phải chết thì cũng phải duy trì cho tâm tĩnh, để cho mình bình tĩnh lại.
Có nhiều lúc, đối mặt với cục diện không thể giải quyết được thì cuồng bạo, phẫn nộ cũng chẳng có ích gì, ngược lại tâm tình tiêu cực sẽ chỉ làm mình chết nhanh hơn.
Để bản thân hoàn toàn bình tĩnh, lợi dụng sức quan sát nhạy bén để tìm một con đường sống, đây mới là tâm tính mà võ giả nên có, cũng là tâm tính tốt nhất.
Đạo lý này cũng phải sau khi Mạc Hưu Ngôn qua tuổi bốn mươi mới có thể lĩnh ngộ được.
Thế nhưng tên nhóc trước mặt này chỉ mới có mười mấy tuổi lại đã hiểu, kẻ này đúng là yêu nghiệt!
Trái lại con trai của mình, Mạc Vũ lúc này đã hoàn toàn bị nỗi tức giận chi phối, mũi thương phủ chân nguyên trong tay Mạc Vũ lúc này càng dài càng to, uy lực càng lớn, thoạt nhìn giống như lực sát thương cũng càng mạnh hơn.
Nhưng trên thực tế, tốc độ không tăng mà lại giảm đi, mũi thương mất chính xác, đường đâm loạn xạ...
Mạc Vũ căn bản không phải đối thủ của tên nhóc đó, thực lực của hai người hoàn toàn không cùng một đẳng cấp...
La Chinh vẫn lợi dụng tốc độ cực nhanh như trước để di chuyển xuyên qua từng đường thương.
Sau khi Mạc Vũ đâm ra bốn mươi lăm thương, cuối cùng hắn cũng ý thức được, dù mình có làm thế nào cũng không đâm trúng La Chinh. Vì vậy hắn hét lớn một tiếng, quét ngang trường thương nhằm về phía La Chinh.
“Ta xem ngươi tránh thế nào!” Mạc Vũ gào thét.
La Chinh cũng không có tránh, chỉ nhẹ nhàng tóm lấy cán thương của Mạc Vũ.
Mạc Vũ muốn rút cán thương ra khỏi tay La Chinh, thế nhưng rút ra một cái, hắn lại cảm giác trường thương như được gắn chặt vào tay La Chinh vậy, không hề nhúc nhích.
Điều này nói rõ sức mạnh của mình thua xa La Chinh!
Người này rốt cuộc là thứ gì...
Trong mắt Mạc Vũ lộ vẻ hoảng sợ, không chỉ tốc độ hơn xa mình mà đến sức mạnh cũng kinh khủng như vậy. Vì sao một Tiên Thiên Nhất Trọng lại có thể có thực lực như vậy? Thế giới này còn có đạo lý gì nữa sao?
Trong thế giới quan của Mạc Vũ, thứ võ giả chú ý nhất chẳng phải chính là tiến bộ từng bước sao?
Tuy hắn hiểu được cảnh giới không có nghĩa là tất cả, nhưng hầu hết, cảnh giới là một tiêu chuẩn tham khảo khá chính xác, bằng không võ giả trên thế giới đã không phân chia ra những cảnh giới này rồi.
Nhưng lấy cảnh giới để phân chia thực lực trước mặt La Chinh thì hoàn toàn không hiệu quả!
La Chinh cầm cán thương, tay hắn bỗng nhiên nhẹ nhàng run lên, theo sau là một trận chấn động dữ dội.
Phương thức chấn động này là hắn học được từ những người cá trong Huyễn Ngư Thâm Đàm. Khi tay La Chinh bắt đầu chấn động, cán thương cũng lập tức chấn động theo.
Mạc Vũ đột nhiên cảm thấy tay mình truyền đến một cảm giác tê dại, hắn hoàn toàn không giữ được trường thương của mình.