Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1724: Nhập cư trái phép
Vật thu thiên đã nở rộ vẫn từ từ xoay quanh đỉnh đầu La Chinh...
Từng chấm sáng liên tục rót vào, cuối cùng biến thành cuốn sách màu và4ng nhạt, chiếu vào trong đầu La Chinh.
Trên sách khắc bốn chữ lớn màu đen, tên là “thần quyết Đại Diễn”.
Âm thanh vừa rồi liên3 tục rót vào trong đầu La Chinh chính là một phần của thần quyết Đại Diễn, cũng là tất cả
những gì La Tiêu đã lĩnh ngộ được trong suốt cuộc đờ4i.
Thần quyết Đại Diễn này có hiệu quả tăng cường linh hồn và thần thức, sau khi tu luyện lên rất cao thì thần thức có
thể mạnh gấp mấ1y lần so với võ giả bình thường.
Cho nên linh hồn mạnh mẽ, thần thức dồi dào của La Tiêu là độc nhất vô nhị trong các thánh nhân! La C3hinh
không biết trong khi mình bắt đầu lĩnh hội thần quyết Đại Diễn thì khí thế phát ra từ trong linh hồn hắn đang
không ngừng tăng lên! Chiến Hồn Hoàng Kim chính là cảnh giới mạnh nhất mà linh hồn trong vũ trụ có khả năng
đạt được.
Sau khi đạt được Chiến Hồn Hoàng Kim, linh hồn có thể tự do rời khỏi thân thể để chống địch, thậm chí bám vào
đao kiếm để tăng cường uy lực của vũ khí.
Linh hồn của lão tộc trưởng, Nguyên Tội Thiên Tôn...
chính là Chiến Hồn Hoàng Kim...
Có điều mạnh hơn Chiến Hồn Hoàng Kim chính là linh hồn của thần.
Linh hồn của thần chỉ là một cách gọi không rõ ràng đối với linh hồn của các vị thần mà thôi.
Trên thực tế, linh hồn của thần cũng chia ra mạnh yếu.
Trong Thần Vực cũng có cấp bậc phân chia khác đối với linh hồn.
Linh hồn của Tinh Vĩvà Mục Cửu - đồ đệ của Mục Hải Cực được coi là tương đối mạnh trong các vị thần.
Còn linh hồn của Mục Thiên và Mục Hàn thì hơi yếu hơn một cấp! “Khí thế của La Chinh...
đang tăng cường trên diện rộng!” Tinh Vĩ đã nhận ra sự thay đổi trong linh hồn La Chinh.
Trên linh hồn của La Chinh có những bóng kiểm màu vàng, tự nhiên xen lẫn một luồng nhuệ khí.
Đối với người khác, khí thể do linh hồn hắn phóng ra giống như mũi tên nhọn, nhuệ khí bức người! Đối mặt với
từng luồng nhuệ khí của La Chinh, Tinh Vĩ vẫn còn chịu được.
Nhưng lão tộc trưởng thì vô cùng khó chịu.
Nhuệ khí vô hình kia bay khắp bốn phương tám hướng.
Một số nhuệ khí trong đó không xông thẳng vào não của lão tộc trưởng, mà xuyên thấu qua linh hồn ông, khiến ông
đau đớn như kim châm muối xát.
“Khi thể của linh hồn này thật lợi hại...” Khuôn mặt lão tộc trưởng đầy vẻ kinh ngạc.
Ngay sau đó ông nhảy về phía sau, lùi lại ba trăm trượng...
Mới chỉ là khí thể tỏa ra trong vô thức mà đã có thể ép lão tộc trưởng phải lui, chẳng trách ông lại kinh ngạc.
Nếu La Chinh dốc hết sức nhằm vào người nào đó, chẳng phải có thể giết chết linh hồn đối phương chỉ trong
khoảnh khắc?
Nhưng khoảng cách lão tộc trưởng rút lui lại thua xa tốc độ tăng trưởng của linh hồn La Chinh.
Sau khi lão tộc trưởng lùi được ba trăm trượng, khí thể của linh hồn kia lại mạnh hơn.
Mấy “mũi tên khí thế” vô hình lại xuyên qua linh hồn của ông.
Sau khi kêu rên lên vài tiếng, ông lập tức giơ tay vạch một cái, chui vào trong khe hở không gian.
Thân hình ông lại xuất hiện ở cách đó hơn mười dặm, nhìn La Chinh với gương mặt tái nhợt!
“Linh hồn của La Chinh vẫn là Chiến Hồn Hoàng Kim...
Nhưng sức chống đỡ của linh hồn hắn không thua kém gì linh hồn của thần.” Giọng nói thản nhiên của Tinh Vĩ
truyền đến: “Bản lĩnh của sự tôn trên con đường hồn đạo quả là không ai bằng!” Trong ánh mắt của lão tộc trưởng
ở đằng xa cũng là vẻ kính nể.
Đây là thần thông của người đứng đầu Đại Diễn! Nếu linh hồn mạnh mẽ thì nhất định có thể chiếm được ưu thế
trong chiến đấu.
Chẳng hạn như Lôi Phạt Thiên Tôn bỏ mạng dưới cờ sưu hồn của Mục Cửu, cho dù có dùng hết nền tảng lâu năm
của thành vực Vạn Phật thì cũng gần như không có sức đánh trả! Ở giai đoạn hiện nay, La Chinh chỉ cần dựa vào
linh hồn đã có thể dễ dàng giết chết Thiên Tôn.
La Chinh không hề biết khí thế của mình vô tình tỏa ra đã ép lão tộc trưởng phải lui.
Hắn vẫn đắm chìm trong đầu óc mình...
Những ánh sáng yêu kia vẫn dồn dập rơi xuống.
Ngưng kết thần quyết Đại Diễn xong, nó vẫn không hề ngừng lại mà liên tục ngưng kết ở một chỗ trong đầu hắn
rồi dần dần hóa ra một cây thước ngọc màu xanh lục! Sau khi toàn bộ cây thước ngọc ngưng kết thành hình, ánh
mắt La Chinh hơi lóe lên.
Hắn đã nhìn thấy ba chữ lớn trên thân cây thước này.
“Thước Vô Lượng?” “Tại sao lại xuất hiện một cây thước như vậy?” “Phụ thân nói nguồn gốc của thần đạo Đại
Diễn chính là tính số, chẳng biết có liên quan gì tới cây thước này?” Trong lòng La Chinh có rất nhiều nghi hoặc...
Nhưng không ai có thể giải đáp cho hắn.
Sau khi ngâm tụng thần quyết Đại Diễn một lần, giọng nói uy nghiêm kia không hề vang lên nữa.
Nếu trong đó có đạo lý huyền diệu gì, La Chinh cũng chỉ có thể tự mình từ từ tìm hiểu.
Chỉ chốc lát sau, trong nhụy của hoa sen Đại Diễn rốt cuộc đã không tỏa ra ánh sáng yếu nữa...
Hoa sen Đại Diễn nọ lượn vòng một hồi, cánh sen vốn đã nở rộ giờ liền khép lại.
“Vù vù...”
Nó lượn vòng trên không trung rồi lập tức bay về bên cạnh lão tộc trưởng ở cách đó không xa...
La Chinh mở hai mắt, quay đầu nhìn lại.
Lúc này hắn mới phát hiện Tinh Vĩ và lão tộc trưởng đã chạy tới.
Hắn liền chắp tay cười nói: “La Chinh xin chào Tinh Vĩ đại nhân, xin chào lão tộc trưởng.” Tinh Vĩ khẽ cười một
tiếng: “Chúc mừng người.
Trên con đường thần đạo hẳn là lại có lĩnh ngộ?” La Chinh gật đầu, khuôn mặt lại tỏ ra tiếc nuối: “Chỉ tiếc còn chưa
ngưng tụ được thần cách” Nói rồi hắn nhìn về phía khoảng không sâu thẳm, ánh mắt lập tức xuyên qua bóng tối,
nhìn chằm chủ lên quầng sáng màu xanh nhạt trên đỉnh trời của vũ trụ...
Trong mắt rất nhiều người phàm, hình như quầng sáng kia bỗng xuất hiện một ngôi sao đặc biệt.
Có người gọi quầng sáng này là “sao nhện”, có người lại gọi nó là “sao xấu”.
Nhưng nói chung chính là điềm báo không tốt.
Chỉ có một số võ giả hiểu quầng sáng kia không phải là ngôi sao gì mà là một vết sẹo được để lại trên bức tường
than thở sau khi Mục Hải Cực đánh vỡ bức tường này.
Bức tường than thở trong vũ trụ đều có năng lực tự lành.
Chẳng qua có lẽ phải mất mấy nghìn vạn năm thì vết sẹo này mới có thể khép lại hoàn toàn và biến mất.
Dĩ nhiên những người phàm kia không thấy được ngày quầng sáng này biến mất...
Nhìn quầng sáng kia, một luồng khí thế tàn bạo tự nhiên sinh ra trong lòng La Chinh.
Hắn không thể kiên nhẫn chờ đến khi bước được vào Thần Vực. Hắn muốn tự tay đâm chết Mục Hải Cực lắm rồi.
Nhưng này làm thế nào và bao giờ mới có thể ngưng tụ thần cách? Đây vẫn là ẩn số: Tinh Vĩ mỉm cười: “Không cần
chờ đến ngày đó.” “Cái gì?” La Chinh nhìn Tinh Vĩ với vẻ nghi hoặc.
“Ngươi đã thoát khỏi giới hạn của Thiên Đạo.
Bây giờ ta có thể đưa người vào Thần Vực luôn.” Tinh Vĩnói.
“Ông đưa ta đi? Chẳng phải sau khi ngưng kết thần cách thì mới có thể phi thăng sao?” La Chinh tò mò hỏi.
Hồi đó, sau khi đột phá Sinh Tử Cảnh ở Hạ Giới, La Chinh bị Đại Thế giới bài xích, bị sức mạnh của Đại Thế Giới
cưỡng chế đưa vào con đường phi thăng...
Còn ở Thượng Giới, nếu có thể ngưng kết ra thần cách thì cũng sẽ bị cả vũ trụ bài xích, sau đó phi thăng Thần Vực!
Suốt bao nhiêu năm qua vẫn luôn như thế...
Tinh Vĩ lại cười nói: “Thực ra cũng không phải như thế.
Các vị thần ngưng tụ thần cách trong vũ trụ thường đều do tiếp dẫn sứ của Khương gia dẫn vào Thần Vực.
Có điều, tiếp dẫn sứ trong vũ trụ Đại Diễn đã bị ép phải quay về Khương gia...” “Cô gái Khương gia kia?” La Chinh
hỏi.
Tinh Vĩ gật đầu: “Vào một nghìn kỷ nguyên thần trước, Khương gia đã viết xuống bảng đá kia quy tắc này.
Cho nên việc tiếp đón người phi thăng trong các vũ trụ lớn và quản lý Thiên Đạo đều do nhà bọn họ thực hiện.
Các thánh nhân đều không thể vượt qua quy tắc này.
Có điều, lần này bọn họ đã tạo ra một lỗ hổng, ép cô gái đó phải ở lại Khương gia! Thêm nữa, trong đó cũng có một
phần công lao của muội muội ngươi...” Nghe Tinh Vĩ nhắc tới La Yên, cặp mày kiếm của La Chinh dựng lên, nước
trong đôi mắt ánh lên như kiểm, vẻ mặt lập tức kích động.
“Đừng kích động, ta cũng chỉ suy đoán mà thôi.” Tinh Vĩ cười khà khà: “Nếu ta đoán không lầm, chắc là Vũ Thái
Bạch ra tay.
Nếu không, Khương gia cũng không thể để Thiên Đạo của vũ trụ Đại Diễn trống lâu như vậy...” La Chinh ổn định
tinh thần.
Hắn quả thực quá nhạy cảm.
Lần này đi Thần Vực, không biết La Yên đang ở chỗ nào, nhưng lúc này hắn lại hỏi ra một nghi vấn khác: “Vì sao
Khương gia phải điều động con cháu nhà mình đi quản lý Thiên Đạo?” Phái người trong gia tộc mình đi đến các vũ
trụ lớn, giúp các thánh nhân khác quản lý Thiên Đạo.
Nhìn qua thì đây chính là một chuyện vất vả mà còn không được cám ơn.
“Có điều ngươi không biết.
Đảo nổi của Khương gia ở biển Thời Gian lơ lửng ở đội ngũ đầu tiên, được coi là tộc lớn thuộc tốp mười
Từng chấm sáng liên tục rót vào, cuối cùng biến thành cuốn sách màu và4ng nhạt, chiếu vào trong đầu La Chinh.
Trên sách khắc bốn chữ lớn màu đen, tên là “thần quyết Đại Diễn”.
Âm thanh vừa rồi liên3 tục rót vào trong đầu La Chinh chính là một phần của thần quyết Đại Diễn, cũng là tất cả
những gì La Tiêu đã lĩnh ngộ được trong suốt cuộc đờ4i.
Thần quyết Đại Diễn này có hiệu quả tăng cường linh hồn và thần thức, sau khi tu luyện lên rất cao thì thần thức có
thể mạnh gấp mấ1y lần so với võ giả bình thường.
Cho nên linh hồn mạnh mẽ, thần thức dồi dào của La Tiêu là độc nhất vô nhị trong các thánh nhân! La C3hinh
không biết trong khi mình bắt đầu lĩnh hội thần quyết Đại Diễn thì khí thế phát ra từ trong linh hồn hắn đang
không ngừng tăng lên! Chiến Hồn Hoàng Kim chính là cảnh giới mạnh nhất mà linh hồn trong vũ trụ có khả năng
đạt được.
Sau khi đạt được Chiến Hồn Hoàng Kim, linh hồn có thể tự do rời khỏi thân thể để chống địch, thậm chí bám vào
đao kiếm để tăng cường uy lực của vũ khí.
Linh hồn của lão tộc trưởng, Nguyên Tội Thiên Tôn...
chính là Chiến Hồn Hoàng Kim...
Có điều mạnh hơn Chiến Hồn Hoàng Kim chính là linh hồn của thần.
Linh hồn của thần chỉ là một cách gọi không rõ ràng đối với linh hồn của các vị thần mà thôi.
Trên thực tế, linh hồn của thần cũng chia ra mạnh yếu.
Trong Thần Vực cũng có cấp bậc phân chia khác đối với linh hồn.
Linh hồn của Tinh Vĩvà Mục Cửu - đồ đệ của Mục Hải Cực được coi là tương đối mạnh trong các vị thần.
Còn linh hồn của Mục Thiên và Mục Hàn thì hơi yếu hơn một cấp! “Khí thế của La Chinh...
đang tăng cường trên diện rộng!” Tinh Vĩ đã nhận ra sự thay đổi trong linh hồn La Chinh.
Trên linh hồn của La Chinh có những bóng kiểm màu vàng, tự nhiên xen lẫn một luồng nhuệ khí.
Đối với người khác, khí thể do linh hồn hắn phóng ra giống như mũi tên nhọn, nhuệ khí bức người! Đối mặt với
từng luồng nhuệ khí của La Chinh, Tinh Vĩ vẫn còn chịu được.
Nhưng lão tộc trưởng thì vô cùng khó chịu.
Nhuệ khí vô hình kia bay khắp bốn phương tám hướng.
Một số nhuệ khí trong đó không xông thẳng vào não của lão tộc trưởng, mà xuyên thấu qua linh hồn ông, khiến ông
đau đớn như kim châm muối xát.
“Khi thể của linh hồn này thật lợi hại...” Khuôn mặt lão tộc trưởng đầy vẻ kinh ngạc.
Ngay sau đó ông nhảy về phía sau, lùi lại ba trăm trượng...
Mới chỉ là khí thể tỏa ra trong vô thức mà đã có thể ép lão tộc trưởng phải lui, chẳng trách ông lại kinh ngạc.
Nếu La Chinh dốc hết sức nhằm vào người nào đó, chẳng phải có thể giết chết linh hồn đối phương chỉ trong
khoảnh khắc?
Nhưng khoảng cách lão tộc trưởng rút lui lại thua xa tốc độ tăng trưởng của linh hồn La Chinh.
Sau khi lão tộc trưởng lùi được ba trăm trượng, khí thể của linh hồn kia lại mạnh hơn.
Mấy “mũi tên khí thế” vô hình lại xuyên qua linh hồn của ông.
Sau khi kêu rên lên vài tiếng, ông lập tức giơ tay vạch một cái, chui vào trong khe hở không gian.
Thân hình ông lại xuất hiện ở cách đó hơn mười dặm, nhìn La Chinh với gương mặt tái nhợt!
“Linh hồn của La Chinh vẫn là Chiến Hồn Hoàng Kim...
Nhưng sức chống đỡ của linh hồn hắn không thua kém gì linh hồn của thần.” Giọng nói thản nhiên của Tinh Vĩ
truyền đến: “Bản lĩnh của sự tôn trên con đường hồn đạo quả là không ai bằng!” Trong ánh mắt của lão tộc trưởng
ở đằng xa cũng là vẻ kính nể.
Đây là thần thông của người đứng đầu Đại Diễn! Nếu linh hồn mạnh mẽ thì nhất định có thể chiếm được ưu thế
trong chiến đấu.
Chẳng hạn như Lôi Phạt Thiên Tôn bỏ mạng dưới cờ sưu hồn của Mục Cửu, cho dù có dùng hết nền tảng lâu năm
của thành vực Vạn Phật thì cũng gần như không có sức đánh trả! Ở giai đoạn hiện nay, La Chinh chỉ cần dựa vào
linh hồn đã có thể dễ dàng giết chết Thiên Tôn.
La Chinh không hề biết khí thế của mình vô tình tỏa ra đã ép lão tộc trưởng phải lui.
Hắn vẫn đắm chìm trong đầu óc mình...
Những ánh sáng yêu kia vẫn dồn dập rơi xuống.
Ngưng kết thần quyết Đại Diễn xong, nó vẫn không hề ngừng lại mà liên tục ngưng kết ở một chỗ trong đầu hắn
rồi dần dần hóa ra một cây thước ngọc màu xanh lục! Sau khi toàn bộ cây thước ngọc ngưng kết thành hình, ánh
mắt La Chinh hơi lóe lên.
Hắn đã nhìn thấy ba chữ lớn trên thân cây thước này.
“Thước Vô Lượng?” “Tại sao lại xuất hiện một cây thước như vậy?” “Phụ thân nói nguồn gốc của thần đạo Đại
Diễn chính là tính số, chẳng biết có liên quan gì tới cây thước này?” Trong lòng La Chinh có rất nhiều nghi hoặc...
Nhưng không ai có thể giải đáp cho hắn.
Sau khi ngâm tụng thần quyết Đại Diễn một lần, giọng nói uy nghiêm kia không hề vang lên nữa.
Nếu trong đó có đạo lý huyền diệu gì, La Chinh cũng chỉ có thể tự mình từ từ tìm hiểu.
Chỉ chốc lát sau, trong nhụy của hoa sen Đại Diễn rốt cuộc đã không tỏa ra ánh sáng yếu nữa...
Hoa sen Đại Diễn nọ lượn vòng một hồi, cánh sen vốn đã nở rộ giờ liền khép lại.
“Vù vù...”
Nó lượn vòng trên không trung rồi lập tức bay về bên cạnh lão tộc trưởng ở cách đó không xa...
La Chinh mở hai mắt, quay đầu nhìn lại.
Lúc này hắn mới phát hiện Tinh Vĩ và lão tộc trưởng đã chạy tới.
Hắn liền chắp tay cười nói: “La Chinh xin chào Tinh Vĩ đại nhân, xin chào lão tộc trưởng.” Tinh Vĩ khẽ cười một
tiếng: “Chúc mừng người.
Trên con đường thần đạo hẳn là lại có lĩnh ngộ?” La Chinh gật đầu, khuôn mặt lại tỏ ra tiếc nuối: “Chỉ tiếc còn chưa
ngưng tụ được thần cách” Nói rồi hắn nhìn về phía khoảng không sâu thẳm, ánh mắt lập tức xuyên qua bóng tối,
nhìn chằm chủ lên quầng sáng màu xanh nhạt trên đỉnh trời của vũ trụ...
Trong mắt rất nhiều người phàm, hình như quầng sáng kia bỗng xuất hiện một ngôi sao đặc biệt.
Có người gọi quầng sáng này là “sao nhện”, có người lại gọi nó là “sao xấu”.
Nhưng nói chung chính là điềm báo không tốt.
Chỉ có một số võ giả hiểu quầng sáng kia không phải là ngôi sao gì mà là một vết sẹo được để lại trên bức tường
than thở sau khi Mục Hải Cực đánh vỡ bức tường này.
Bức tường than thở trong vũ trụ đều có năng lực tự lành.
Chẳng qua có lẽ phải mất mấy nghìn vạn năm thì vết sẹo này mới có thể khép lại hoàn toàn và biến mất.
Dĩ nhiên những người phàm kia không thấy được ngày quầng sáng này biến mất...
Nhìn quầng sáng kia, một luồng khí thế tàn bạo tự nhiên sinh ra trong lòng La Chinh.
Hắn không thể kiên nhẫn chờ đến khi bước được vào Thần Vực. Hắn muốn tự tay đâm chết Mục Hải Cực lắm rồi.
Nhưng này làm thế nào và bao giờ mới có thể ngưng tụ thần cách? Đây vẫn là ẩn số: Tinh Vĩ mỉm cười: “Không cần
chờ đến ngày đó.” “Cái gì?” La Chinh nhìn Tinh Vĩ với vẻ nghi hoặc.
“Ngươi đã thoát khỏi giới hạn của Thiên Đạo.
Bây giờ ta có thể đưa người vào Thần Vực luôn.” Tinh Vĩnói.
“Ông đưa ta đi? Chẳng phải sau khi ngưng kết thần cách thì mới có thể phi thăng sao?” La Chinh tò mò hỏi.
Hồi đó, sau khi đột phá Sinh Tử Cảnh ở Hạ Giới, La Chinh bị Đại Thế giới bài xích, bị sức mạnh của Đại Thế Giới
cưỡng chế đưa vào con đường phi thăng...
Còn ở Thượng Giới, nếu có thể ngưng kết ra thần cách thì cũng sẽ bị cả vũ trụ bài xích, sau đó phi thăng Thần Vực!
Suốt bao nhiêu năm qua vẫn luôn như thế...
Tinh Vĩ lại cười nói: “Thực ra cũng không phải như thế.
Các vị thần ngưng tụ thần cách trong vũ trụ thường đều do tiếp dẫn sứ của Khương gia dẫn vào Thần Vực.
Có điều, tiếp dẫn sứ trong vũ trụ Đại Diễn đã bị ép phải quay về Khương gia...” “Cô gái Khương gia kia?” La Chinh
hỏi.
Tinh Vĩ gật đầu: “Vào một nghìn kỷ nguyên thần trước, Khương gia đã viết xuống bảng đá kia quy tắc này.
Cho nên việc tiếp đón người phi thăng trong các vũ trụ lớn và quản lý Thiên Đạo đều do nhà bọn họ thực hiện.
Các thánh nhân đều không thể vượt qua quy tắc này.
Có điều, lần này bọn họ đã tạo ra một lỗ hổng, ép cô gái đó phải ở lại Khương gia! Thêm nữa, trong đó cũng có một
phần công lao của muội muội ngươi...” Nghe Tinh Vĩ nhắc tới La Yên, cặp mày kiếm của La Chinh dựng lên, nước
trong đôi mắt ánh lên như kiểm, vẻ mặt lập tức kích động.
“Đừng kích động, ta cũng chỉ suy đoán mà thôi.” Tinh Vĩ cười khà khà: “Nếu ta đoán không lầm, chắc là Vũ Thái
Bạch ra tay.
Nếu không, Khương gia cũng không thể để Thiên Đạo của vũ trụ Đại Diễn trống lâu như vậy...” La Chinh ổn định
tinh thần.
Hắn quả thực quá nhạy cảm.
Lần này đi Thần Vực, không biết La Yên đang ở chỗ nào, nhưng lúc này hắn lại hỏi ra một nghi vấn khác: “Vì sao
Khương gia phải điều động con cháu nhà mình đi quản lý Thiên Đạo?” Phái người trong gia tộc mình đi đến các vũ
trụ lớn, giúp các thánh nhân khác quản lý Thiên Đạo.
Nhìn qua thì đây chính là một chuyện vất vả mà còn không được cám ơn.
“Có điều ngươi không biết.
Đảo nổi của Khương gia ở biển Thời Gian lơ lửng ở đội ngũ đầu tiên, được coi là tộc lớn thuộc tốp mười
Last edited: