Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1714: Thi tiểu xảo
chẳng phải Thi Tiểu Xảo sao?” “Thôi xong! Thi Tiểu Xảo còn sống!” ? “Sao nàng ta có thể xuất hiện ở vũ trụ Đại
Diễn được? Năm đó, chẳng phải khi nàn4g ta thống lĩnh Hồn Hoang xong đã biến mất rồi sao? Tên Điển Thánh si
tình kia còn từng đi vào chỗ sâu trong Hồn Hoang để tìm kiếm nàng ta, chẳng n3hững không thu hoạch được gì mà
sau khi ra khỏi Hồn Hoang, Điển Thánh còn bị trọng thương nguyên khí...” Cô gái áo lam này có tên là Thi Tiểu
Xảo. 4
Câu chuyện về nàng cũng là sự tích vô cùng truyền kỳ, được lưu truyền trong Thần Vực.
Nàng là vị thần duy nhất bước chân vào nơi sâ1u trong Hồn Hoang và nắm giữ toàn bộ Hồn Hoang.
Trước nàng, cho dù là thánh nhân cũng không dám tưởng tượng tới mấy chuyện như thống nhất H3ồn Hoang.
Nhưng nàng đã làm được! Vì vậy Thi Tiểu Xảo được gọi là kỳ nữ đầu tiên của Thần Vực cũng không phải nói quá.
Trước đây, nàng cũng từng được thánh nhân theo đuổi, vị thánh nhân đó tên là Tiên Quân Điển, cũng chính là
“Điển Thánh” mà bọn họ nhắc tới.
Chẳng qua năm đó Thị Tiểu Xảo ẩn núp trong Hồn Hoang, một nơi mà dù có là thánh nhân cũng khó có thể đặt
chân vào.
Điển Thánh tìm kiếm mấy lần nhưng không có kết quả, đã thế còn gặp phải phiền toái không nhỏ, tới nỗi trọng
thương nguyên khí, quay về các Thánh Đường nghỉ ngơi điều dưỡng hai kỷ nguyên thần mới khỏi hẳn.
Trong Thần Vực có một số cấm địa, dù là thánh nhân cũng không có khả năng xông lung tung! Ngoài Tiên Quân
Điển ra còn có mấy vị thánh nhân khác cũng tìm kiếm nàng, bởi trên người nàng có một bí mật cực kỳ quan trọng
liên quan tới Hồn Hoang.
Nhưng vào mấy kỷ nguyên thần trước, Thị Tiểu Xảo bỗng biến mất khỏi Thần Vực, thánh nhân cũng không thể tìm
thấy nàng.
Có tin đồn nói Thi Tiểu Xảo đã trốn khỏi Thần Vực, đặt chân vào không gian hỗn độn vô cùng vô tận, cũng có tin
đồn nói Thi Tiểu Xảo đã phơi thây nơi hoang dã.
Những tin đồn ấy đã lưu truyền nhiều năm, rồi dần chìm vào năm rộng tháng dài.
Chỉ là khi có vị thần nào đó lang bạt Hồn Hoang, chắc chắn sẽ tình cờ nhắc đến cô gái nắm giữ Hồn Hoang này.
Dù sao thì trước khi nàng nắm giữ Hồn Hoang, chẳng thánh nhân có thể nắm giữ được nó.
Dần dần, Thi Tiểu Xảo cũng bị lãng quên...
Nhưng trí nhớ của các thánh nhân lại cực kỳ, cực kỳ tốt, bọn họ sẽ không quên bất kỳ chi tiết nào trong những năm
tháng mình sống!
Cho nên, khi Thi Tiểu Xảo xuất hiện vào lúc này, mọi thánh nhân ở các Thánh Đường đều khá buồn bực.
Cô gái này từ xó nào chui ra vậy? Chẳng lẽ nàng vẫn luôn ẩn náu trong vũ trụ Đại Diễn? Một người trung niên
dáng người cao to đứng sừng sững trên đỉnh trời của vũ trụ Đại Diễn.
Người trung niên này khoác áo giáp màu vàng, tay cầm kiếm Chân Ngôn, hai mắt tỏa ra một loại ánh sáng lấp lánh
êm dịu.
Ánh sáng đó giống hệt như ánh sáng trên cây dương xỉ thân gỗ, nhưng chẳng qua nó còn thuần khiết và đậm hơn
nhiều.
Người này chính là Cực Thánh - Mục Hải Cực!
Khi cầm kiếm Chân Ngôn chém ra một kiếm kia, tâm tình đang tức giận của Mục Hải Cực liền yên bình trở lại...
Phí công lớn để phá vỡ bức tường than thở, phái ra nhiều Thiên Tôn Thánh tộc, hao phí biết bao nhiêu “thế” của vũ
trụ Đại Cực, thậm chí còn tiêu hao vô số tài nguyên của bản thân mới sửa được quy tắc trên bảng đá để phái ra ba vị
đệ tử nhập cuộc! Cuối cùng vẫn không bằng tự mình ra trận...
Một kiểm đó, đủ để chém hết mọi hy vọng của La Tiêu.
Nhưng chính bản thân Mục Hải Cực cũng sắp phải trả một cái giá khá lớn! Dù là thánh nhân cũng không ai dám vi
phạm quy tắc trên bảng đá.
Sắp tới ông phải chịu sự trừng phạt đến từ chính bảng đá kia vì đã làm trái quy tắc.
Nhưng, đáng giá! La Tiêu giống như con rết, chết còn không yên.
Trong lòng Mục Hải Cực vẫn sợ La Tiêu có thể xoay mình đâm ngược lại ông.
Nếu lúc này ông chặt đứt bước quan trọng nhất thì mọi bố trí của La Tiêu đều sẽ mất cân bằng.
Chỉ như thể ông mới có thể yên tâm! “Xẹt.” Sâu trong các Thánh Đường, phía trên một chỗ nước cạn bên cạnh biển
Thời Gian, một bảng đá cao nghìn trượng được dựng đứng ở đó.
Trên bảng đá khắc chi chít những chữ nhỏ, trong đó có một vài chữ viết thường, còn lại là chữ Phạn màu vàng...
Trên bảng đá này ghi lại toàn bộ những quy tắc lớn nhỏ của Thần Vực! Những quy tắc đó này với quy tắc trên bia
đạo.
Quy tắc trên bảng đá giống như luật của toàn bộ Thần Vực, không thể chống đối, không thể vi phạm, dù là thánh
nhân cũng không được! Chẳng qua, thánh nhân có thể đặt ra và sửa chữa quy tắc ở một mức độ nhất định, nhưng
sẽ phải trả một cái giá khá lớn.
Ví dụ như việc Mục Hải Cực sửa đổi quy tắc chiến tranh vũ trụ, từ việc chỉ được phái một vị thần thành được phái
ba vị thần! Khi Mục Hải Cực đánh vỡ bức tường than thở, xuyên qua đỉnh trời của vũ trụ Đại Diễn, chém ra một
kiếm kia, trên bảng đá liền xuất hiện một tia chớp màu xanh da trời...
Nhìn qua thì tia chớp đó cực kỳ bình thường, những võ giả lĩnh ngộ tầng thứ nhất của quy tắc hệ Lôi đều có thể thi
triển.
Nhưng tia chớp phát ra từ trên bảng đá này thì dù có là thánh nhân cũng sẽ e ngại! “Xẹt xẹt...” Tia chớp màu xanh
da trời kia lập tức bắn ra, biến thành một sợi xích bằng sấm sét, lao ra khỏi biển Thời Gian với tốc độ cực nhanh.
Nó lướt qua các Thánh Đường và vô số đảo lớn nhỏ thuộc dòng tộc của các thánh nhân đang lơ lửng trên không,
bay thẳng về phía Mục Hải Cực!
“Leng keng...”
Phút chốc, Mục Hải Cực đã bị sợi xích sấm sét này trói lại.
Mục Hải Cực cũng không chống cự, bởi ông ta biết bản thân mình không thể chống lại sự trừng phạt của bảng đá.
Khi ông ta đánh vỡ đỉnh trời của vũ trụ Đại Diễn, ông ta đã biết mình sẽ phải chịu trừng phạt.
Chỉ là khi ông ta bị trói lại, cô gái áo lam kia bỗng xuất hiện trong vũ trụ Đại Diễn, hiện ra trong tầm mắt ông ta có
thể nhìn thấy...
“Thi, Thị Tiểu Xảo?” Mục Hải Cực trợn to hai mắt lên nhìn, sâu trong đôi mắt ấy vậy mà lại toát ra vẻ hoảng sợ.
Lúc này, trong đầu ông ta đã trống rỗng, hoàn toàn không ngờ cảnh tượng sẽ thế này.
Sau đó, ông ta liền thấy Thi Tiểu Xảo mở hai cánh tay ra, từng đóa hoa liên tục nở rộ bên cạnh người nàng, bay
múa, hóa thành một trận pháp lớn có phạm vi nghìn dặm...
Định hóa giải một kiếm này của ông ta? “Không, không! Thị Tiểu Xảo! Chúng ta có thể trao đổi, có thể thương
lượng, ngươi không thể ngăn cản ta...” Tiếng gào rống của Mục Hải Cực truyền đi từ đỉnh vũ trụ Đại Diễn.
Lúc này ông ta muốn giãy khỏi sợi xích sấm sét, nhảy vào vũ trụ Đại Diễn.
Nhưng tia chớp bắn ra từ trên bảng đá có sức mạnh tuyệt đối trong Thần Vực, dù ông ta là thánh nhân thì cũng
không thể thoát được...
“Không!” “Không...” Cuối cùng ông ta vẫn bị sợi xích sấm sét này kéo đi trong khi đang gào rồng.
Tiếng gào vẫn quanh quẩn trong vũ trụ Đại Diễn.
Những tiếng hét cuối cùng của vị thánh nhân này khiến trái tim tất cả các sinh linh trong vũ trụ Đại Diễn đều sợ hãi
không thôi...
Mà lúc này...
Khóe miệng Thi Tiểu Xảo hiện ra nụ cười thần bí, nàng nhìn đỉnh trời vũ trụ Đại Diễn, thản nhiên nói: “Cực Thánh
à, ngại ghế.
Thật ra ta cũng không định làm khó ngươi đầu, chẳng qua người ta bị tên La Chinh này nổ dịch, bị quản chế mà
thôi...”
Tất nhiên Mục Hải Cực không nghe thấy câu này của nàng, mà nếu có nghe thấy thì chỉ sợ ông ta sẽ tức đến nổ
phổi.
Sau đó, xung quanh nàng đã biến thành một đại dương hoa.
Hai bàn tay tạo thế lan hoa chỉ vung lên, nhất liên tục.
Những đóa hoa này bắt đầu bay phấp phới, giống như những bông tuyết rơi đầy trời, hình thành một vòi rồng
bằng hoa, đón lấy một kiếm mà Mục Hải Cực đã chém ra! Uy lực một kiếm này của Mục Hải Cực cực kỳ kinh
khủng, bất cứ vật thể nào chạm vào một kiếm này đều sẽ bị phá hủy chỉ trong nháy mắt.
Những đóa hoa xinh đẹp đông lòng người kia cũng giống như vậy, khi đóa hoa mềm mại chạm vào ánh kiểm,
chúng đều bị lặng lẽ đốt rụi...
Nhưng, lúc những đóa hoa ấy bị đốt rụi, nó có thể để lại một vệt đốm cỡ đồng tiền trên ánh kiểm to lớn kia! Mỗi
đóa hoa đều có thể để lại một vệt đốm cỡ đồng tiền, mà lượng hoa ở đây lại như cả một cơn mưa, xông về phía ánh
kiếm.
Mũi kiếm đốt rụi đóa hoa, nhưng đóa hoa cũng đang triệt tiêu ánh kiếm ấy! Hai bên đều triệt tiêu nhau, vô số đóa
hoa biến mất, một kiếm kia cũng giống như tảng đá nước trong mùa hè, bắt đầu nhanh chóng thu nhỏ lại! “Vù vù
vù...” Khi thể của một kiếm này cũng cực kỳ kinh người, khi chỉ còn cách La Chinh một triệu dặm, mũi kiếm vẫn
còn lại khoảng một nửa.
Last edited: