Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1712: Nổ tung
Đau...” Dường như Nhiếp Linh không bị thương nghiêm trọng, trên đỉnh đầu cũng không hề bị tổn hại gì.
Nhưng màu 4xanh trong đôi mắt nó lại càng sáng hơn, toàn thân lập tức bay vọt lên, khí tức vô cùng hung ác tỏa ra
ùn ùn, khiến lòn3g các sinh linh trong phạm vi chục triệu dặm vô cùng nặng nề: Tuy nhiên, sắc mặt La Chinh không
hề sợ hãi, cơ thể hắn l4óe lên, lại xuất hiện ngay phía dưới Nhiếp Linh.
Bây giờ Nhiếp Linh đã to hơn một ngọn núi, còn cơ thể của La C1hinh chỉ giống như một con chim sẻ nhỏ bé.
Một con chim sẻ nhỏ bé như vậy công kích một ngọn núi lớn, kiên cườn3g chống lại Nhiếp Linh.
Đồng thời tiếng thét lên đau đớn của Nhiếp Linh cũng vang lên...
Mỗi lần La Chinh tấn công đều khiến Nhiếp Linh đau đớn hơn và mỗi lần hứng trọn cơn đau dữ dội thì Nhiếp Linh
lại lớn hơn gấp bội.
Cứ thể hết lần này đến lần khác, đầu của Nhiếp Linh đã vô cùng lớn, nhưng từ đầu đến cuối nó vẫn luôn giống như
một quả bóng khổng lồ bị La Chinh đập xuống, sau đó lại đá lên.
Các vị Thiên Tôn hai bên đều nhìn về phía La Chinh, trên mặt đầy vẻ khó hiểu.
“Tại sao hắn lại làm được chuyện này?”.
“Có phải La Chinh đã ngưng kết thân cách, thực sự bước vào Thần Cảnh rồi không?” “Người đàn ông tóc dài đó
cũng là thần, hơn nữa còn là một vị thần cực kỳ lợi hại.
Ngay cả hắn còn không phải đối thủ của Nhiếp Linh, cho dù La Chinh có ngưng kết được thần cách thì liệu hắn có
thể chống lại quái vật kia
Các vị Thiên Tôn thì thầm nói chuyện, biểu hiện của La Chinh chắc chắn là một tin tốt đối với vũ trụ Đại Diễn, chỉ là
cảnh tượng này quá chấn động.
Cả Thần Dụ Thiên Tôn và những người khác lúc này đều khó tiếp thu.
“Không, hắn chưa ngưng kết thần cách.” Lão tộc trưởng lắc đầu nói: “Thậm chí hắn còn chưa phải là một Đạo Tử
toàn vẹn.
Đóa hoa sen của hắn vẫn chưa nở hoàn toàn.” Thân là người kiểm soát hoa sen Đại Diễn, lão tộc trưởng rất rõ độ nở
hoa sen của mỗi võ giả trong vũ trụ.
Hoa sen của mười Đạo Tử lại càng là đối tượng chú ý trọng điểm của ông.
Từ sau khi vào cấm địa Luyện Thần trở về, hoa sen của các vị Đạo Tử đều đã nở hết, chỉ còn thiếu mỗi La Chinh.
Nhưng chuyện này cũng không hạn chế thực lực của La Chinh!
“Vậy chuyện này phải giải thích sao...” Các vị Thiên Tôn nghĩ mãi không ra.
Toàn thân Chiến Bắc Hải gắn chặt vào trong tảng ngọn núi cứng như thép.
Lúc nãy hắn bị La Chinh trực tiếp đẩy qua, từ đó đến giờ vẫn luôn giữ nguyên tư thế này.
Cú đẩy của cô gái áo lam đó đã được truyền vào một luồng sức mạnh.
Chính luồng sức mạnh này đã hạn chế hành động của Chiến Bắc Hải.
Cô gái áo lam không muốn Chiến Bắc Hải tiếp tục tham chiến.
Hắn nghe thấy cuộc trao đổi của các Thiên Tôn ở đằng sau, chỉ thản nhiên cười.
Mặc dù hắn có thể nói chuyện, nhưng hắn lười giải thích với bọn họ.
Bây giờ người khó chịu nhất chắc là đám Thiên Tôn Thánh tộc.
Từ việc Mục Thiên đánh bại Tinh Vĩ, sau đó lại bị Chiến Bắc Hải đàn áp, tiếp đến Mục Thiên lại sử dụng pháp
tướng Nhiếp Linh Ác.
Tâm tình của bọn họ cứ thấp thỏm, lên xuống như những ngọn núi.
Mỗi khi bọn họ nhìn thấy ánh sáng của chiến thắng thì thể nào cũng đột nhiên có người liều lĩnh xuất hiện, dập tắt
đi ánh sáng này...
“Ầm.” “Ầm...” “Ầm.” Mỗi lần La Chinh tấn công đều sẽ khiến Nhiếp Linh đau đớn hơn lần trước.
Nỗi đau đớn này càng ngày càng dữ dội, tốc độ phình to lên của Nhiếp Linh cũng ngày càng nhanh...
Không lâu sau, Nhiếp Linh đã cao hơn chục nghìn dặm, dày tương đương một Đại Giới.
Vật to lớn này tồn tại giữa trời đất nên rất nhiều sinh linh ở khoảng cách rất xa cũng có thể quan sát thấy.
Dường như Nhiếp Linh này đã phát triển đến cực hạn.
Nó chẳng khác gì một quả bóng bị thổi phồng, lớp da vàng sẫm trên bề mặt cơ thể đã ở trạng thái trong suốt.
So với Nhiếp Linh to lớn như vậy, La Chinh nhỏ bé đã không còn đáng kể gì nữa...
La Chinh xuất hiện trên cái bụng tròn vo của Nhiếp Linh, mặt ngoài của cái bụng này đủ để chứa hàng chục nghìn
thành trì.
Một tầm nhìn mênh mông, hắn nheo mắt, trên mặt xuất hiện ý cười thần bí.
“Kết thúc đi, pháp tướng Nhiếp Linh Ác vốn không nên tồn tại giữa đất trời.
Đối với người mà nói...
cũng là một cách giải thoát.” Nói xong, La Chinh quỳ một gối trên bụng Nhiếp Linh, giơ ngón tay thành kiểu dáng
lan hoa chỉ, nhẹ nhàng cắt một đường trên cái bụng đó.
Một đường cắt màu xanh nhanh chóng kéo dài trên bụng.
Trong nháy mắt, từ độ dài vài tấc đã lan ra mấy trượng, lại từ mấy trượng lan đến vài dặm.
Chẳng mấy chốc, một hình to lớn xuất hiện trên bụng của Nhiếp Linh...
“Là phương pháp phân giải linh hồn!” “Không thể nào, sinh linh thứ cấp không thể tu được phương pháp phân
giải linh hồn.
Làm sao cái tên kia của vũ trụ Đại Diễn có thể tu thành được?” “Trên người hắn có gì đó rất cổ quái, cứ như con
rối!” Ánh mắt những thánh nhân của các Thánh Đường kinh khủng đến mức nào chứ? Cho dù cách nhau không
biết bao xa, nhưng quan sát xong vẫn nhìn ra trên người La Chinh có gì đó không ổn! “Hu hu hu..
Khi hình vẽ đó xuất hiện, biểu hiện của Nhiếp Linh càng đau đớn hơn, cánh tay to lớn không ngừng vung vẩy,
trong đó một tay đập mạnh vào bụng! La Chinh chỉ khẽ mỉm cười, lập tức biến mất khỏi nơi này.
Một khắc sau, hắn đã xuất hiện bên cạnh Chiến Bắc Hải.
Với tu vi của cô gái áo lam thì có thể di chuyển tự do trong vũ trụ này, căn bản không ai có thể ngăn cản.
“Kết thúc rồi.” La Chinh giơ tay vỗ nhẹ lên vai Chiến Bắc Hải, sau đó nhảy lên và đi về phía các vị Thiên Tôn.
Nhưng hắn mới đi được vài bước thì bỗng ngã sấp trên mặt đất...
“La Chinh! Ngươi không sao chứ?” Huân đầy lo lắng, nhanh chóng tiến lên trước đỡ La Chinh đứng dậy.
Cảnh tượng lúc nãy khiến Huân khiếp sợ...
Lúc La Chinh bò dậy thì sắc mặt đầy buồn bực.
Tu vi của cô gái áo lam thực sự đã đạt đến trình độ đáng kinh ngạc.
Nàng mượn dùng cơ thể hắn để chống lại Nhiếp Linh, không hề dùng đến quá nhiều sức mạnh, chỉ dựa vào thủ
đoạn đơn giản này đã có thể dễ dàng chế ngự quái vật kia.
Sự hiểu biết của nàng về sức mạnh đã đạt đến mức La Chinh không thể hiểu được! “Không sao, kết thúc rồi.” Nhìn
vẻ lo lắng trên mặt Huân, La Chinh chạm vào mặt nàng mà an ủi.
Vừa dứt lời, Nhiếp Linh lại phát ra tiếng rên rỉ, xác thịt tưởng như không thể to lớn thêm nhưng lúc này lại bỗng
tăng vọt.
Thân xác nó vốn đã giãn đến cực hạn, lần này lại tiếp tục tăng lên khiến cơ thể không thể chống đỡ nổi nữa...
“Ầm!”
Tiếng nổ kinh thiên động địa phát ra, cuối cùng toàn thân Nhiếp Linh đã nổ tung.
Sóng xung kích phát ra từ cú nổ này tương đương với mấy trăm ngôi sao cùng phát nổ.
Sóng xung kích khủng khiếp lại lần nữa lan ra bốn phương tám hướng.
Sức mạnh của làn sóng xung kích lần này mạnh hơn lần trước.
Lấy chỗ Nhiếp Linh đứng làm trung tâm thì gần trăm Đại Giới xung quanh đều bị phá hủy chỉ trong chốc lát, hàng
nghìn sinh linh lập tức tan thành bụi.
Trong phạm vi trăm Đại Giới, sinh linh duy nhất sống sót có lẽ chỉ có Thiên Tôn hai bên vũ trụ Đại Diễn và Thánh
tộc.
Nếu nhìn xuống từ các ngôi sao thì có thể thấy các Đại Giới lít nhất giống như những chiếc đĩa hình tròn được sắp
xếp ngăn nắp một chỗ.
Nhưng Đại Giới của Chư Thần Vô Niệm lại xuất hiện một chỗ trống rộng lớn, mà chỗ trống này chính là nơi Nhiếp
Linh nổ tung.
“Thật sự kết thúc rồi...” Thần Dụ Thiên Tôn lẩm bẩm nói.
Mặc dù đối diện bà vẫn còn mười mấy vị Thiên Tôn Thánh tộc, thậm chí còn có Đại Thiên Tôn Thánh tộc.
Nhưng hiện tại, thực lực hai bên đã chênh lệch rất lớn, vũ trụ Đại Cực đã không còn sức để có thể đối đầu được
nữa.
Sắc mặt của lão tộc trưởng Nguyên Tội Thiên Tôn, Ma Thủy Thiên Tôn, Linh Hỏa Thiên Tôn và những người khác
đều có vẻ vui mừng.
Bọn họ chưa từng nghĩ sẽ chiến thắng trận chiến vũ trụ theo phương thức như thế này.
Có thể nói, tất cả đều là do một mình La Chinh, còn nỗ lực của các Thiên Tôn dường như chẳng có gì đáng kể...
Trong đôi mắt Đại Thiên Tôn Thánh tộc đầy vẻ hoang mang
Last edited: