Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1709: Pháp tướng nhiếp linh ác
Đại Giới vốn đã bị rạn nứt và đang dần dần sụp đổ thì lúc này lại có thêm nhiều vết nứt hơn...
“Trùng Phệ Ba có thể cắn4 hết phần lớn ý chí chiến đấu của ta, năng lực quả thực không tồi.
Ngày thường người vẫn luôn nuôi dưỡng những con trù3ng nhỏ này trong cơ thể, chắc chắn như vậy cũng rất giày
vò bản thân.” Chiến Bắc Hải thản nhiên nói: “Đáng tiếc...
vậy4 vẫn chưa đủ!” Nói xong, Chiến Bắc Hải đuổi theo Mục Thiên.
Chẳng mấy chốc, những tiếng nổ nặng nề lại liên tiếp vang 1lên.
Trong lúc nhất thời, ý chí chiến đấu hừng hực hẳn lên, ánh sáng màu đen kéo dài.
Đối với hai đại thần mà 3nói, một vùng Mộng Âm giới này chỉ có thể coi là một võ đài chật hẹp, đã thể võ đài này
còn bị sụp đổ từ trước rồi, thế nên lúc này tốc độ sụp đổ càng nhanh hơn.
La Chinh không quan sát trận đấu mà là đi đến chỗ Nguyên Tội Thiên Tôn, sau đó lập tức đưa nhẫn tu di trong tay
cho ông...
Ánh mắt Nguyên Tội Thiên Tôn lóe lên, nhìn chằm chằm La Chinh, trên mặt lộ ra một tia cảm kích.
Ông nhận lấy chiếc nhẫn và cầm chặt nó trong tay, khẽ gật đầu với La Chinh.
Cả hai không hẹn mà cùng nhìn về phía bên cạnh.
Ở đội ngũ phía sau, Phục Hoạt Thiên Tôn vẫn luôn đứng đó.
Vãng Sinh Thiên Mệnh của Phục Hoạt Thiên Tôn không những rất quan trọng mà còn vô cùng đặc biệt.
Vì vậy, từ đầu đến cuối ông đều không chủ động tham chiến, bởi vào thời khắc mấu chốt, ông có thể phục sinh
những Thiên Tôn đã bỏ mạng.
Từ lúc bắt đầu cuộc chiến đến giờ, ông đã dùng Vãng Sinh Thiên Mệnh cứu được tính mạng của bảy vị Thiên Tôn.
Trong chiếc nhẫn tu di La Chinh giao cho Nguyên Tội Thiên Tôn chứa mấy con sói bạc Thánh Nguyệt của Ma Ha.
Những con sói bạc Thánh Nguyệt này đã bị La Chinh giết chết, đương nhiên các mảnh thi thể của Hiên Viên Thần
Phong cũng bị trộn lẫn với các mảnh xác của chúng.
Khi đó La Chinh cũng là trong tình trạng còn nước còn tát, cứ lấy hết những mảnh xác chúng vào trong nhẫn tu di
đã, còn Phục Hoạt Thiên Tôn có thể cứu được Hiên Viên Thần Phong hay không thì phải xem vận may của Hiên
Viên Thần Phong.
Ngoài Hiên Viên Thần Phong, La Chinh còn sử dụng một chiếc nhẫn tu di khác để lưu giữ thi thể của Khê Ấu Cầm.
So với Hiên Viên Thần Phong, cơ thể của Khê Ấu Cầm vẫn được bảo quản nguyên vẹn.
Với khả năng của Vãng Sinh Thiên Mệnh, đến Thiên Tôn còn có thể phục sinh dễ dàng thì chắc chắn việc phục sinh
Khê Ấu Cầm không phải việc gì lớn.
Chẳng qua dù vậy thì trong lòng La Chinh vẫn có chút lo lắng.
Trong khi hai vị thần đang ác chiến với nhau, các vị Thiên Tôn Thánh tộc không hề có ý định ra tay, mà cho dù bọn
họ có ra tay thì cũng không hề có phần thắng.
Trong vũ trụ Đại Diễn còn có lão tộc trưởng, Nguyên Tội Thiên Tôn, Thần Dụ Thiên Tôn.
Hơn nữa so về số lượng Thiên Tôn cấp trung và Thiên Tôn cấp thấp thì vũ trụ Đại Diễn cũng chiếm lợi thế.
Đợi đến khi các vị thần phân thắng bại, trận chiến vũ trụ này có lẽ cũng chấm dứt được rồi!
Thiên Tôn hai bên đều hiểu rõ điều này, sau đó cả hai phe liền đón nhận giây phút yên lặng ngắn ngủi này...
Vì vậy, La Chinh đã tận dụng thời gian này, hy vọng Phục Hoạt Thiên Tôn sẽ hồi sinh Khê Ấu Cầm và những người
khác.
La Chinh lấy thi thể của Khê Ấu Cầm ra, ôm vào trong tay, cẩn thận đưa ra trước mặt Phục Hoạt Thiên Tôn.
Hai mắt Khê Ấu Cầm nhắm chặt.
Nàng vốn là một cô gái ngoan ngoãn dễ bảo, nét mặt lúc này bình yên như đang ngủ say.
Nhớ đến dáng vẻ luôn líu ríu nói cười không ngừng của nàng, La Chinh nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, cảm giác
thương tiếc lập tức xâm chiếm toàn bộ tâm trí của La Chinh.
Sau khi làm động tác “mời” về phía Phục Hoạt Thiên Tôn, La Chinh liền đặt Khê Ấu Cầm nằm ngay ngắn trên mặt
đất.
Phục Hoạt Thiên Tôn gật đầu, lập tức giơ tay lên trán, ẩn nhẹ một cái.
Một vòng tròn ánh sáng chậm rãi bốc lên từ trên đỉnh đầu ông.
Đây chính là chính là Vãng Sinh Thiên Mệnh.
Vòng tròn ánh sáng này bay lơ lửng trên không trung, cuốn thành vài vòng xung quanh thi thể của Khê Ấu Cầm.
Sau khi thăm dò, Phục Hoạt Thiên Tôn nhanh chóng trả lời: “Phục sinh nàng ấy thì không có vấn đề, dùng Vãng
Sinh Thiên Mệnh để kích hoạt lại lực sinh mệnh là được, nhưng cần một khoảng thời gian nhất định”.
Nghe câu trả lời của Phục Hoạt Thiên Tôn xong, La Chinh liền cảm thấy nhẹ nhõm.
Bây giờ đã nắm chắc thành công trong tay nên thời gian chắc chắn khá dư dả.
Bên cạnh Nguyên Tội Thiên Tôn, thi thể trong nhẫn tu di cũng đã được đổ hết ra.
Mảnh xác của những con sói bạc Thánh Nguyệt rơi đầy trên đất.
Mùi máu lập tức lan tỏa trong không khí, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một chút máu màu vàng hòa lẫn trong đó.
Đó chính là dòng máu hoàng kim của Hiên Viên Thần Phong.
Nhìn thấy cảnh này, các vị Thiên Tôn xung quanh hơi nhíu mày.
Mặc dù Vãng Sinh Thiên Mệnh của Phục Hoạt Thiên Tôn rất mạnh, nhưng dù sao cũng có điểm hạn chế.
Hiên Viên Thần Phong đã bị xé thành những mảnh nhỏ, lại còn bị nuốt vào trong bụng, không biết liệu còn khả
năng phục sinh hay không.
Sắc mặt Phục Hoạt Thiên Tôn cũng có chút do dự.
Đương nhiên ông cũng không chắc chắn lắm.
Nguyên Tội Thiên Tôn lo lắng ra mặt.
Từ khi nào vị Thiên Tôn cấp cao, người đứng đầu Chư Thần Vô Niệm này lại trở nên lo lắng như vậy? Cho dù đối
mặt với đám đệ tử bất khả chiến bại của thần thì ông vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
Nhưng chuyện liên quan đến sinh mệnh của Hiên Viên Thần Phong, ông không thể giữ bình tĩnh nối.
“Ta chỉ có thể cố gắng hết sức.” Sau khi quan sát một hồi, Phục Hoạt Thiên Tôn lập tức vung nhẹ tay, vòng tròn ánh
sáng đó lại bay lượn qua lượn vòng trên những mảnh thi thể.
Vòng tròn ánh sáng không ngừng bay lượn, những mảnh thi thể của Hiên Viên Thần Phong cứ như có sinh mệnh,
từng mảnh từng mảnh bắt đầu nhúc nhích, toàn bộ các mảnh thịt vỡ đều tìm đến vị trí vốn có của nó, trong đó cũng
bao gồm những mảnh xác của mấy con sói bạc Thánh Nguyệt.
Vãng Sinh Thiên Mệnh vốn thuộc về quy tắc sinh mệnh, nhưng thần thông dụng này chỉ có thể dùng trên người
sinh linh thứ cấp.
Bởi vì năng lực “phục sinh” thần kỳ này không tồn tại trong Thần Vực.
So với Thần Vực thì vũ trụ vẫn quá nhỏ bé, chỉ thánh nhân mới có thể bạn cho thế giới trong cơ thể mình loại năng
lực này.
Vì thế, Văng Sinh Thiên Mệnh của Phục Hoạt Thiên Tôn không có tác dụng đối với Tinh Vĩ.
Những mảnh xác sói bạc Thánh Nguyệt bị La Chinh xoắn nát kia không ngừng nhúc nhích, sau đó dần dần ghép lại
với nhau
Tiếp đó, trong Vãng Sinh Thiên Mệnh phát ra lực sinh mệnh nhẹ nhàng, không ngừng ban cho những mảnh xác kia
sự sống. Khi giết chết những con sói bạc Thánh Nguyệt này, vì sợ bỏ sót gì đó nên La Chinh đã gom hết tất cả các mảnh xác
vào trong nhẫn tu dị của mình.
Sau một thời gian, mấy cái đầu sói bạc Thánh Nguyệt bắt đầu chắp vá lại với nhau một cách nguyên vẹn, chẳng qua
lúc này mặt thường cũng có thể thấy giữa những mảnh xác vẫn có dấu vết nhất định.
Mặc dù Hiên Viên Thần Phong cũng được ghép lại hoàn chỉnh, nhưng dù sao cũng đã bị nuốt vào dạ dày của sói
bạc Thánh Nguyệt nên bây giờ chỉ có thể nhìn ra hình dạng của một người...
Mặt Nguyên Tội Thiên Tôn u ám hẳn đi, ông đang cố gắng hết sức để kiềm chế nỗi buồn của bản thân.
Cho dù là ai thì khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng không thể dễ chịu cho nổi, huống chi đó lại là đứa cháu mà
Nguyên Tội Thiên Tôn coi trọng nhất.
Phục Hoạt Thiên Tôn khua tay lần nữa, trong vòng tròn lượn quanh trên đỉnh đầu ông bắt đầu phát ra ánh sáng
sinh mệnh màu xanh nhạt.
Vãng Sinh Thiên Mệnh không chỉ đơn giản là dùng quy tắc sinh mệnh, bởi vì Phục Hoạt Thiên Tôn không chỉ đơn
thuần dùng nó để chữa trị, bởi lúc này bọn họ đều đã là người chết, mà dường như trong ánh sáng này còn chứa
đựng cả quy tắc thời gian.
Ánh sáng màu xanh nhạt đó không ngừng lan rộng ra, cuối cùng tạo thành một tòa tháp phát sáng, bao phủ lên
Phục Hoạt Thiên Tôn và thi thể của hai người kia, người bên ngoài thì không thể nhìn được gì.0 Với thần thức của
Thiên Tôn, bọn họ vẫn có thể quan sát thấy những chuyện đang xảy ra trong tháp ánh sáng, nhưng những Thiên
Tôn có mặt ở đây cũng không tiện quấy rầy, hơn nữa hầu hết các Thiên Tôn đều quan tâm đến thắng bại của hai vị
thần hơn.
So với Mục Cửu và Mục Hàn thì Mục Thiên thực sự mạnh hơn rất nhiều.
Thân thể ông ta bị thương nặng, vậy mà vẫn chống đỡ được lâu như vậy đã là điều vô cùng bất ngờ.
Nhưng dù sao vẫn là thể suy sức yếu, các vị Thiên Tôn và Chiến Bắc Hải đều hiểu rõ điều này, Mục Thiên ông càng
hiểu rõ hơn! Khi Mục Thiên bị ép đến giới hạn, hai hàng nước mắt màu đen cũng bắt đầu ngừng chảy, toàn bộ
sương mù màu đen cũng được thu vào trong mắt ông ta.
“Từ bỏ rồi?” Chiến Bắc Hải thản nhiên hỏi.
Lòng tự tôn của Mục Thiên rất cao, tài năng và nghị lực của ông ta cũng rất xuất sắc, chưa bao giờ bị người khác ép
đến mức thảm hại như vậy, nói gì đến chuyện...
trận chiến này nhất định phải thắng! Lúc này, ông ta nhìn chằm chằm vào Chiến Bắc Hải, vẻ điên cuồng hiện rõ trên
khuôn mặt: “Mục Thiên ta từ khi sinh ra đến giờ không biết từ bỏ là gì!” Nói xong, đột nhiên Mục Thiên vỗ lên trán
một cái, trên trán ông ta liền hiện ra một pháp tướng kỳ lạ.
Pháp tướng đó được phác họa bằng một sợi kim tuyến, nhanh chóng hiện ra một sinh linh hình người kỳ dị.
Sinh linh hình người này vừa xuất hiện liên hướng xuống phía dưới, túm lấy Mục Thiên và nhét vào trong miệng.
Last edited: