Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1702: Nguy cấp
Trong mỗi một kỷ nguyên thần đều có vô số sinh linh được phong thần.
Sau khi tu thành thần, thế giới trong cơ thể hình thành một4 vòng tròn khép kín hoàn mỹ, tuổi thọ vô tận, cũng có
nghĩa là bọn họ sẽ tồn tại mãi mãi.
Các vị thần liên tục được sinh ra, nh3ưng chẳng mấy ai rời đi.
Vô số kỷ nguyên thần gộp lại, các vị thần trong Thần Vực đã tạo thành một quần thể vô cùng lớn.
Nhưng rất hiếm có vị thần nào có thể phong thánh! Trong đó họ La thì chỉ có một người mà thôi, đó chính là La
Tiêu.
Vừa nghe 1xong, mấy vị thần ở đây đã lập tức hiểu ý của cô gái áo lam.
Nghe nói Tiêu Thánh và Bắc Thánh có quan hệ cá nhân rất tốt.
áp lực cực lớn...
La Chinh trước mặt chắc hẳn chính là con của La Tiêu.
Khó trách hắn lại có thể bái Cố Bắc làm sư phụ.
Trước đây, khi nhận ra tư chất của La Chinh, thực ra Cực Ác lão nhân và quái miệng rộng đều có suy nghĩ sẽ nhận
hắn làm đồ đệ.
Nhưng sau khi nghe nói La Chinh là đồ đệ của Cố Bắc thì đương nhiên họ đã gạt bỏ quyết định này.
Hiện tại, biết rõ La Chinh chính là con của La Tiêu, họ cũng biết mình thực sự đã suy nghĩ nhiều.
“Chuyện này hơi dây mơ rễ má đây, chậc chậc...” Cực Ác lão nhân nhe răng nói.
Quái miệng rộng bên cạnh cũng gật đầu...
Nếu đánh chết ba đồ đệ của Mục Hải Cực trong Thần Vực thì cũng không sao, cùng lắm thì chạy trốn là được.
Huống hồ Thần Vực mênh mông như thế, cho dù Mục Hải Cực có là thánh nhân, sở hữu bản lĩnh phi thường thì
muốn điều tra rõ chân tướng cũng không dễ dàng.
Thế nhưng phát động chiến tranh vũ trụ ở thế giới trong cơ thể của hai vị thánh nhân thì không chỉ Mục Hải Cực
mà thánh nhân của các Thánh Đường cũng theo dõi sát sao!
Hai người này vốn hết sức hăng hái, nhưng bây giờ thì bắt đầu đánh trống lui.
“Ta đi.” Chiến Bắc Hải thản nhiên nói.
“Ôi chao! Bắc Hải huynh quả là thích hợp.
Huynh có thân phận cao quý nên cũng không sợ Mục Hải Cực trả thù! Vậy làm phiền huynh một chuyển...” Cực Ác
lão nhân hớn hở ra mặt nói.
Chiến Bắc Hải trợn trắng mắt.
Hẳn và hai người này có lại lịch khác nhau.
Hai người này đều là kẻ ác, tiếng xấu vang xa trong Thần Vực, một khi bại lộ thì người người đều muốn đến giết.
Cho dù Mục Hải Cực không ra tay thì có lẽ thánh nhân khác cũng sẽ ra tay.
Nhưng Chiến Bắc Hải lại bị Cổ Bắc bắt vì nguyên nhân khác, thế nên hắn cũng không sợ Mục Hải Cực.
“Ta cũng đi.” Cô gái áo lam cười nhạt.
Đối với Mục Hải Cực, cô gái này lại càng không kiêng kỵ gì.
Trong sóng mắt của nàng, một chút sương mù màu đen tỏa ra xuôi theo hàng mi, giống như đánh một bóng mắt
màu đen, vô cùng rung động lòng người.
“Cũng được!” La Chinh gật đầu.
Ai xuất chiến cùng hắn không quan trọng.
Quan trọng là hắn phải giải quyết vấn đề trong vũ trụ Đại Diễn nhanh một chút! Vì vậy Cực Ác lão nhân và quái
miệng rộng ở lại Tiên Phủ.
Còn Chiến Bắc Hải và cô gái áo lam đi theo La Chinh, rời khỏi Tiên Phủ, tới vũ trụ Đại Diễn.
***
“Grào!”
Một luồng hơi thở màu đỏ của rồng xông thẳng tới chân trời.
Hơi thở rồng này giống như nước lũ phá đề, nhuộm nửa bầu trời thành màu đỏ thẫm...
Một bóng người liên tục qua lại trong hơi thở rồng này.
Hắn nhún người, nhảy một cái đã lên đỉnh đầu rồng tổ, đạp nhẹ xuống đầu nó! “Ầm!”.
Một luồng sức mạnh vô hình ép xuống, cái đầu to lớn của rồng tổ lập tức đập thẳng xuống phía dưới.
“Con rồng tổ này thật lợi hại, chỉ tiếc còn quá nhỏ” Mục Hàn thản nhiên nói.
Lúc trước, ông ta bị Nguyên Tội Thiên Tôn nhốt trong rừng trúc, phải tốn rất nhiều công sức mới phá được ma trận
rừng trúc kia.
Không ngờ vừa
mới phá được ma trận đã gặp phải trồng tổ.
“Ầm ầm...” Cái đầu rồng tổ đập mạnh xuống một Đại Giới, vùi sâu xuống phía dưới, trực tiếp xuyên qua Đại Giới
này! “Grào grào grào...” Mục Hàn vừa đạp rồng tổ xuống thì chín nhánh Chân Long có màu sắc khác nhau ở bên
cạnh cũng phun ra đủ loại hơi thở rồng.
Có sương axit, có lửa, có sấm sét...
“Các ngươi? Càng vô dụng!” Khóe miệng Mục Hàn cong lên, thân thể lượn vòng nhanh như gió giữa không trung.
Trên thân thể ông ta hiện lên ánh sáng dìu dịu, chống lại những luồng hơi thở rồng đang bốc lên.
Trong khoảnh khắc xông về phía Ngũ Trảo Kim Long, ông ta giơ tay ra chộp vào không trung! Một bàn tay to lớn
màu vàng nhạt lập tức bóp đúng vào điểm yếu của Ngũ Trảo Kim Long rồi đột nhiên dùng sức! “Rắc rắc...”.
Trong nháy mắt Ngũ Trảo Kim Long bị bóp thành hai đoạn! Có điều, trong giây phút đứt lìa, chỗ đứt của Ngũ Trảo
Kim Long lập tức lóe ra thứ ánh sáng óng ánh, hóa thành vô số Thiên Diễn Tinh Hoa, đặc quánh như thủy ngân,
không ngừng di chuyển rồi bất ngờ liên kết lại lần nữa.
Thân thể mà chín nhanh Chân Long ngưng tụ chính là thân Thiên Diễn.
Tuy không bằng thân thể ban đầu, nhưng thân Thiên Diễn lại khó bị phá hủy.
Sau mấy đòn đánh trước đây, thân Thiên Diễn đã bị phá hủy vài lần, nhưng sau đó lại phục hồi thành một chỉnh
thể.
Chỉ là nếu cứ bị đánh tan liên tục như thế thì khi Thiên Diễn Tinh Hoa suy giảm đến mức độ nhất định sẽ khó có
thể phục hồi lại thân thể này lần nữa.
Trước mắt họ không làm gì được Mục Hàn, đương nhiên cục diện cũng đáng lo ngại.
Còn một bên khác...
Thần Dụ Thiên Tôn và Huân xuyên qua xuyên lại, giống như hai đường sao chổi trên bầu trời, xoay quanh Mục
Cửu.
“Chậc chậc, không ngờ nữ tử Nhân tộc cũng có thể sở hữu khí chất thế này.
Được hai mỹ nhân bầu bạn, Mục Cửu ta cảm thấy vô cùng vinh hạnh!” Mục Cửu cầm cờ sưu hồn, ánh mắt dán chặt
trên người hai cô gái! “Câm miệng!”.
Dưới sự trợ giúp của Vân Hồ Thiên Tôn, cánh xương phía sau của Huân đột nhiên rung lên, nàng bỗng xuất hiện
bên cạnh Mục Cửu.
Hai mắt nàng hoàn toàn đỏ thẫm, toàn thân cũng được một tầng sương mù đỏ thẫm bao phủ.
Lực tín ngưỡng đã tích góp vô số năm trong ao tín ngưỡng điên cuồng tràn vào Sát Lục Thánh Thương! “Xoet!”
Trong một thương này ẩn chứa Sát Lục Ý cực kỳ kinh khủng.
Thương ý ngưng kết ra giống như có thể xuyên thủng vạn vật.
“Lực tín ngưỡng Sát Lục? Ta thích cảm giác này!” Mục Cửu mỉm cười, không tránh mà nắm vào Sát Lục Thánh
Thương của Huân! Cũng trong lúc đó, Thần Dụ Thiên Tôn xuất hiện sau lưng Mục Cửu.
Nàng giống như một cái bóng xuyên qua không gian mà đến, ánh sáng u ám trong tay đã lặng lẽ bắn về phía cổ của
Mục Cửu! Gương mặt tuyệt đẹp của Thần Dụ Thiên Tôn hiện ra vẻ kích động.
Với khoảng cách này, từ trước đến nay nàng chưa từng sẩy tay! Nhưng ngay vào giây phút này, một cảm giác nguy
cơ mãnh liệt dâng lên trong lòng Thần Dụ Thiên Tôn.
Một quỹ đạo màu xám tro lập tức đâm vào trong đầu Thần Dụ Thiên Tôn.
Bà không kịp tránh, chỉ cảm thấy đầu váng mặt hoa một hối rối mất đi tri giác, ngã thẳng xuống dưới.
Tốc độ của dơi Lược Quang nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Trước đây, khi đối mặt với Lôi Phạt Thiên Tôn, nó giết chết ông ngay, nhưng lần này lại chỉ đánh ngất Thần Dụ
Thiên Tôn.
Đương nhiên là do Mục Cửu nương tay với bà!
Bên này Mục Cửu đã bắt được Sát Lục Thánh Thương của Huân.
Gã đột nhiên kéo một cái, Sát Lục Thánh Thương lập tức tuột khỏi tay Huân, bắn về không gian mênh mông như
một mũi tên nhọn.
Thấy thế, Huân định vỗ cánh chạy trốn, đồng thời Vân Hồ Thiên Tôn cũng định kéo nàng lại.
Nhưng ánh mắt Mục Cửu lại lóe lên, thuận tay vỗ một cái, khóa cứng không gian xung quanh Huân.
Ngay sau đó, gã đưa tay lướt qua bả vai Huân rồi bỗng nắm chặt, bóp vỡ toàn bộ cánh xương phía sau Huân, sau
đó lập tức rung cờ sưu hồn! Một dải sáng màu xám tro lượn ra từ trong chiếc cờ kia, nhanh chóng quấn quanh
Huân! Trong nháy mắt bị dải sáng quấn lấy, Huân lập tức cảm nhận được linh hồn của mình không thể hoạt động,
thậm chí việc suy nghĩ cũng trở nên cực kỳ chậm chạp, càng không thể ép thân thể của mình thoát đi...
“Đẹp như thế này mà bỏ mạng thì tiếc quá.” Mục Cửu cười khà khà, sau đó toàn thân ngã ngửa ra đằng sau, cờ sưu
hồn trong tay gã bắn vụt xuống dưới.
Thần Dụ Thiên Tôn đã rơi xuống một quãng không ngắn.
Nhưng bà bị rơi tự do xuống đất nên tốc độ không quá nhanh, chỉ chốc lát sau đã bị Mục Cửu đuổi kịp.
Mục Cửu rung cờ sưu hồn, lại có một dải sáng màu xám lượn ra từ trong đó, cũng cuốn lấy Thần Dụ Thiên Tôn.
Hai cô gái bị Mục Cửu treo trên cơ sưu hồn như chiến lợi phẩm...
Thần Dụ Thiên Tôn mãi lâu sau mới tỉnh, Huân thì không thể nhúc nhích, tâm tình của hai người đều đã chìm
xuống đáy vực.
Thà chết trận trong vũ trụ còn tốt hơn rơi vào tay loại người này! “Chậc chậc..” Mục Cửu tỏ ra cợt nhả, giơ tay vuốt
nhẹ khuôn mặt của Thần Dụ Thiên Tôn.
Tuy Thần Dụ Thiên Tôn không thể nhúc nhích, nhưng bà vẫn luôn nhìn chằm chằm Mục Cửu bằng ánh mắt lạnh
lẽo, trong ánh
mắt kia đầy ý muốn giết người.
“Ta thích ánh mắt này của ngươi.” Mục Cửu vỗ mặt Thần Dụ Thiên Tôn.
Nói xong, gã lại nhìn về phía Huân ở bên cạnh.
Tuy hai cô gái này đều có một gương mặt lạnh, nhưng khí chất lại khác nhau một trời một vực.
Last edited: