Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1701: Cô gái áo lam
Trên những chiếc bàn tròn này treo tám sợi dây Tiên Tinh kéo về phía trung tâm, cuối cùng trói vào một người!
Những sợi dây Tiên Tinh nọ4 bao quanh người kia như một kén tằm, hoàn toàn không thấy rõ bề ngoài của người
đó.
Nhưng La Chinh lại nhìn thấy vô số sợi tóc3 dài mảnh thò ra theo khe hở giữa các sợi dây Tiên Tinh, rũ xuống đầy
đất...
Chẳng lẽ là nữ nhân? La Chinh thầm nghĩ trong lòng4.
Tuy hẳn đã coi người này là nô lệ thông qua lệnh nô dịch, nhưng không hề lén dò xét ký ức trong linh hồn đối
phương.
1Nghe giọng nói vừa truyền tới từ phòng giam tầng hai, La Chinh cũng không phân rõ được người này là nam hay
nữ.
Một cánh tay tr3ắng như tuyết thò ra từ trong một khe hở của dây Tiên Tinh.
Cánh tay này gây nhỏ, trắng nõn, giống như được điêu khắc từ bạch ngọc, hình dáng vô cùng động lòng người.
Lệnh nô dịch Thống Ngự vừa rồi, hẳn là do cái tay này ném lên.
Người này có tu vi tới bậc nào mà lại phải sử dụng nhiều dây Tiên Tinh để trói như vậy? Trong lòng La Chinh rất
lấy làm lạ.
Hắn đi lên phía trước rồi nói: “Để ta giúp tiền bối.” Nói xong, hắn kích hoạt lệnh bài chữ Càn.
Từng sợi dây Tiên Tinh nhanh chóng xuất hiện vết rạn, sau đó tan rã rồi biến mất trước mắt La Chinh giống như
kéo tơ bóc kén.
Dần dần, một thân thể trắng như tuyết hiện ra ở trước mặt La Chinh...
Nói chung, một khi tu luyện tới cảnh giới thể này, hắn đã sớm nhìn thấu từng thớ thịt, mảnh da khắp thân xác rồi.
Chẳng hạn như võ giả Thần Hải Cảnh có thể sống nghìn năm, chục nghìn năm, mỹ nữ gì cũng từng thấy cả rồi.
Còn võ giả cấp độ cao hơn, thậm chí là thần thì lại càng trải qua những năm tháng dài đằng đẵng.
Trong mắt bọn họ, tất cả các sinh linh cùng lắm cũng chỉ là một cái xác mà thôi.
Giống như quái miệng rộng Ngô Ngữ, một vị thần mà để ý dung mạo của mình như vậy đúng là hiếm thấy.
Nhưng từ khi La Chinh ra đời tới nay mới chỉ có bốn mươi tuổi mà thôi.
Nhìn thấy thân thể một cô gái hiện ra trước mặt mình như vậy, hắn vẫn khá mất tự nhiên.
Trên người cô gái này phát ra ánh sáng giống như ánh trăng, dường như có một loại ma lực nào đó, khiến hai mắt
La Chinh không thể dời đi được.
Xuất phát từ sự kính trọng, La Chinh vẫn gắng gượng nghiêng đầu sang một bên.
Sau khi hắn giải trừ tất cả những sợi dây Tiên Tinh ra, trên người cô gái kia bỗng tỏa ra ánh sáng màu xanh da trời
dịu nhẹ.
Chúng hình thành những dải sáng giao vào nhau, sau khi che đậy các vị trí quan trọng trên thân thể thì trực tiếp
hóa thành một chiếc váy màu xanh lam đơn giản mà tinh tế.
Chiếc váy dài kia hơi bay lên, đôi chân săn chắc và cân đối bên dưới khẽ cong lại, cặp chân trần chạm nhẹ xuống
mặt đất.
Lúc này, La Chinh mới ngẩng đầu quan sát tỉ mỉ vẻ ngoài của cô.
Từ khi phi thẳng lên Thượng Giới, tám, chín phần mười các cô gái mà La Chinh thấy đều là giai nhân xinh đẹp
tuyệt trần.
Với tu vi như thế, muốn sửa mặt thì thật sự quá đơn giản, duy trì nhan sắc cũng là chuyện chỉ cần suy nghĩ một
chút mà thôi.
Do đó, sự khác biệt lớn nhất giữa các mỹ nữ vẫn là khí chất, như sự nhiệt tình ẩn dưới vẻ trầm tĩnh của Huân, hay
sự uyển chuyển, xinh xắn của Ninh Vũ Điệp...
Nhưng cô gái trước mắt lại mang đến cho La Chinh một cảm giác thần bí khó nói nên lời.
Con người là sinh linh có lòng tò mò, nhiều lúc thần bí đại diện cho sức hấp dẫn mãnh liệt...
A Phúc nói cô gái này tu luyện đạo Tâm Hồn, chắc hẳn cũng vì thế nên mới tạo ra cảm giác như vậy.
“Ngươi tên là gì?” La Chinh mở miệng hỏi.
Cô gái kia cười buồn, giơ tay nhấc chân đều có một sức hút thần bí phóng ra, làm cho La Chinh vô cùng nghi hoặc
nhưng lại vô tình bị hấp dẫn: “Ngươi thật sự rất đúng đắn, đã nô dịch như vậy mà không hề nhìn trộm ký ức của
ta...”
Nàng bị La Chinh nô dịch, tương đương với việc vạch trần tất cả, phơi bày hết trước mặt La Chinh.
Chỉ cần điều tra ký ức thì hắn có thể hiểu rõ tất cả những ký ức dù nhỏ bé thế nào trong cả cuộc đời nàng.
“Ta nói rồi ta không cần nô dịch ai, cũng sẽ không nhìn trộm ký ức của ngươi!” La Chinh trả lời: “Ta tới nơi này chỉ
vì muốn giúp đỡ các ngươi mà thôi.” “Không quan trọng.” Đôi chân trần của nàng bước ra một bước, tự nhiên,
phóng khoáng tới gần La Chinh.
Nàng nhẹ mỉm cười, vươn ngón trỏ thon dài ra vuốt lên mặt La Chinh: “Ta sẽ không nói tên của ta cho ngươi.
Muốn biết ta tên gì thì tự điều tra đi...” Nàng lắc lắc ngón tay về phía La Chinh, đôi lông mày nhạt màu hơi nhếch
lên rồi chợt xoay người, lập tức đi về phía lối ra của phòng giam.
Mới nãy La Chinh lao mạnh xuống nên đã phá vỡ một đám rêu xanh lớn.
Chẳng qua sức sinh trưởng của đám rêu xanh này quá dồi dào, bây giờ đã hoàn toàn lấp kín lối ra rồi.
Khi cô gái này đi đến gần đám rêu xanh kia, dường như chúng vô cùng sợ hãi, liên tục dạt ra xung quanh.
Đôi chân trần của nàng giẫm lên chỗ nào thì rêu xanh ở chỗ đó đều lập tức tách ra, dường như rất sợ chạm phải
nàng.
Cứ như vậy, nàng liền đi ra ngoài mà không hề tốn chút sức nào.
La Chinh còn hơi sững sờ nên vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể biết tên của nàng, nhưng hắn vẫn cố gắng kiềm chế.
Dường như chuyện tra xét linh hồn của nàng là một cạm bẫy.
Tuy nó rất mê hoặc, nhưng hắn cũng không muốn tùy tiện sa chân vào.
Sau khi nàng rời đi, đám rêu xanh kia lại lập tức phủ kín con đường.
Nhìn đám rêu xanh không ngừng chuyển động này, La Chinh liên tục cau mày, chỉ có thể vận chuyển nguồn sức
mạnh của thế giới trong cơ thể để lách ra ngoài lần nữa...
Ra khỏi hầm giam, La Chinh nghe thấy bên ngoài truyền đến một trang tiếng chó sủa, không ngờ quái miệng rộng
lại đứng cách Đại Hắc một quãng nhất định mà khiêu khích nó.
Đại Hắc bị dây Tiên Tinh trói nên chỉ có thể sủa về phía quái miệng rộng chứ cũng không làm gì được.
Tiếng kêu của Đại Hắc có sức áp chế cực lớn đối với linh hồn La Chinh, nhưng lại không ảnh hưởng gì nhiều đến
quái miệng rộng.
Nhưng khi thấy cô gái áo lam xuất hiện, quái miệng rộng cứ như nhìn thấy thứ gì đó vô cùng kinh khủng.
Khóe miệng như lạp xưởng của hắn không tự chủ được mà co rúm lại, cũng không dám động đậy nữa.
Còn Đại Hắc cũng nghẹn ngào một tiếng, lao trở về chuồng chó rồi nằm bò trên mặt đất, không hề nhúc nhích.
Không ngờ một con chó hung hãn như vậy mà lại nhìn cô gái áo lam kia với vẻ rụt rè như thế...
Còn Cực Ác lão nhân và Chiến Bắc Hải cũng có vẻ căng thẳng.
Họ không ngờ La Chinh lại dám thả cô gái này ra khỏi phòng giam tầng hai.
“Nhìn ta với ánh mắt này làm gì?” Cô gái áo lam nhìn lướt qua mọi người, trên mặt nở một nụ cười mê ly.
Nụ cười này mê người như vậy mà La Chinh không hiểu tại sao những người kia lại sợ hãi đến thế? “Ngươi, ngươi,
ngươi...
không được giết chúng ta!” Cực Ác lão nhân chỉ vào cô gái áo lam mà hung ác nói.
Thực ra rất hiếm khi người ta nhìn thấy vẻ mặt này ở Cực Ác lão nhân.
Cô gái áo lam cười khúc khích: “Bây giờ xem như chúng ta đã cùng một phe, đương nhiên ta không nhất thiết phải
biết các ngươi, nhưng sau này gặp lại thì chưa chắc.
Bây giờ nên nói xem phải giúp người thanh niên này thể nào đã.” Trở lại đề tài chính, ánh mắt La Chinh cũng hơi
lóe lên: “Hai người, ta chỉ cần hai người ra tay là được!” “Tất cả chúng ta cùng đi không được sao?” Chiến Bắc Hải
lập tức nói.
“Đúng vậy, miễn là nhanh chóng xé xác được đối phương thì coi như đã hoàn thành nhiệm vụ” Quái miệng rộng
cũng không ngừng tán thành.
Trong lòng bọn họ đang nghĩ, nhỡ cô gái áo lam này ở lại Tiên Phủ thì người nào không được La Chinh chọn trúng
cũng xem như xui xẻo.
Chị bằng mọi người đều đi cùng nhau, ít nhất như vậy cô gái áo lam này sẽ không làm càn.
Từ đây có thể thấy, họ vô cùng sợ cô gái này.
“Không thể” La Chinh lắc đầu: “Ta cần các ngươi ra tay trong vũ trụ này.
Đối phương chỉ có ba vị thần, chúng ta bên này cũng chỉ có thể dùng ba người.
Đây là quy tắc.”.
“Vũ trụ?” “Ý ngươi nói là thế giới trong cơ thể thánh nhân?” “Không phải trong vũ trụ chỉ được phép có một vị
thần trấn thủ sao?” “Mục Hải Cực phát động chiến tranh vũ trụ với ai?” Những người này đều tỏ ra ngạc nhiên.
Họ bị bắt vào trong Tiên Phủ, đương nhiên hiểu rõ đây chính là rừng Lang Tuyền.
Chẳng qua họ không ngờ La Chinh lại muốn đưa họ vào vũ trụ để đánh nhau.
Last edited: