Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1700: Nô dịch
Nhưng khổ nỗi lòng tự tôn của hắn lại quá cao, không dễ dàng tha thứ cho những chế nhạo ngoại hình của mình.
“Xin lỗi.” 4La Chinh cũng thu lại nụ cười trên mặt.
Tuy hắn ép những người này phải lấy tâm ma ra thế, nhưng dù sao họ cũng là nhữn3g người có thực lực trong
Thần Vực, hắn cũng biết mình đã vô lễ.
Thấy La Chinh chân thành xin lỗi, quái miệng rộng cũng4 hơi sửng sốt.
Thật ra hắn không ngờ La Chinh lại rộng lượng như vậy.
Gã đã nghiêm túc lấy tâm ma ra thề như th1ế thì có thể coi bản thân chính là nô lệ của La Chinh, nên thật ra La
Chinh không cần phải xin lỗi hẳn.
Ở Thần Vực, nhữ3ng kẻ giống hắn và Cực Ác lão nhân đều là những đệ tử lưu vong, chạy trốn khắp nơi, rất nhiều
thế lực đều không ưa, không chứa, người mà họ kết giao cũng là những người cực kỳ độc ác.
Chuyện lao vào đánh nhau chỉ vì một lời không hợp đâu đâu cũng có, không ít vị thần đã ra tay với hắn chỉ vì
khinh thường bề ngoài của hắn.
Nhưng Thôn Thiên Quyết mà quái miệng rộng tu luyện cũng không tầm thường.
Gần như mọi vị thần ra tay với hắn đều đã bị hắn mạnh mẽ nuốt chửng.
Mà Thôn Thiên Quyết của hắn còn đặc biệt ở chỗ, sau khi nuốt chứng thần cũng sẽ không làm hại đan điền.
Ngược lại, nó còn có thể hợp nhất thế giới cơ thể trong đan điền đối phương vào thế giới trong cơ thể hắn.
Vậy nên, nếu hắn càng nuốt chửng nhiều vị thần thì thế giới trong cơ thể hắn lại càng được mở rộng, thực lực cũng
sẽ càng mạnh! Có lẽ bây giờ thực lực của gã không kém Cực Ác lão nhân bao nhiêu, nhưng so về tốc độ thăng tiến
thì chắc chắn vượt trội hơn ông ta.
Chỉ cần hắn nuốt đủ nhiều vị thần thì hắn hoàn toàn có khả năng thẳng lên đại viên mãn, thậm chí là thánh nhân...
Tuy nhiên, số vị thần hẳn cần nuốt thật khó tưởng tượng.
Lúc hắn mới nuốt chửng được hơn một nghìn vị thần thì đã bị Cổ Bắc bắt giam ở đây! “Ai, thói quen ấy mà...” Quái
miệng rộng bèn nhạt nhẽo xua tay: “Ngươi nhanh thả ta đi!” Tóm lại, đối xử với người ta lịch sự thì người ta cũng
sẽ lịch sự lại với mình, những kẻ ác kia cũng như vậy.
La Chinh khẽ gật đầu, sau đó hắn lấy lệnh bài chữ Càn ra để mở trói địa lao giúp gã.
Quái miệng rộng cũng chẳng khác gì Cực Ác lão nhân, gã chạy như nhanh như gió rồi vọt ra ngoài địa lao, hít thở
không khí tự do...
La Chinh vẫn đứng nguyên chỗ cũ, rồi sau đó bèn đi vào sâu trong địa lao để xem xét lại lần nữa.
ở sân sau này, ngoài con chó lớn ra thì chỉ có Chiến Bắc Hải là bị trói ở phía ngoài địa lao.
Tầng này của địa lao đã giam giữ Cực Ác lão nhân và quái miệng rộng Ngô Ngữ, nhưng lúc trước La Chinh còn
nghe thấy một giọng nói khác, chính là giọng nói đã cho rằng yêu cầu của hắn hơi quá quắt.
Từ đầu đến cuối, người đó cũng chỉ nói đúng một câu.
Cuối địa lao này còn có lối đi xuống phía dưới.
Nhưng lối đi đã bị rêu vây kín, chắc vì người này không muốn xử lý đám rêu nên chúng mới mọc rậm rạp, bao kín
lối đi như vậy, gần như chỉ cho phép một người nghiêng mình đi qua.
Trên mặt La Chinh hiện ra nét chần chừ.
Trong vũ trụ Đại Diễn đã có một vị thần là Tinh Vĩ, hắn gần như chỉ cần để hai vị thần nữa ra trận là được.
Thả Chiến Bắc Hải và Cực Ác lão nhân hoặc Quái miệng rộng là đủ rồi, hoàn toàn không cần phải thả nhiều người
như vậy.
Huống hồ, tuy những người này bị giam trong địa lao, nhưng hình như họ còn có thể sử dụng vài thủ đoạn, ví như
loại bỏ rong rêu ở đây.
Vừa nãy, La Chinh phải đợi khi Cực Ác lão nhân và Quái miệng rộng lấy tâm ma ra thề xong thì mới vào địa lao.
Nếu người ở tầng hai này không muốn thể, tất nhiên hắn sẽ không đi lung tung để nộp mạng.
Nếu người này đã không chịu nói chuyện, La Chinh cũng sẽ không tự khiến mình bẽ mặt, thế nên hắn bèn quay
lưng, chuẩn bị rời đi.
Nhưng khi hắn vừa đi được một bước thì đã nghe thấy giọng nói kia vang lên: “Người trẻ tuổi, ta không thể thể lấy
tâm ma ra thề được.” La Chinh chớp mắt, sau đó hắn chợt xoay người, nói với người ở tầng hai trong địa lao: “Tiền
bối, ta cũng không muốn ép ông phải lấy tâm ma ra thề.
Nhưng chẳng qua thực lực của văn bổi còn yếu kém, nên đành bất đắc di.” “À..” Giọng nói kia thở dài: “Ta biết.”
Với năng lực của La Chinh mà tùy tiện thả những người này ra thì vốn chẳng thể kiểm soát nổi tình hình, như vậy
chẳng khác gì tự sát.
Người trong tầng hai của địa lao im lặng một lát rồi nói: “Người trẻ tuổi, vì lý do riêng nên ta không thể lấy tâm ma
ra thế được, nhưng ta lại có một cách thức khác có thể khiến ngươi yên lòng.” Có lẽ thực lực của người này cao hơn
quái miệng rộng và Cực Ác lão nhân nhiều, nhưng cũng vẫn hướng đến tự do...
“Cách gì vậy?” La Chinh hỏi.
“Vào!”
La Chinh vừa dứt lời thì một tia sáng màu xanh lá mạ đã bay vọt ra từ tầng hai của địa lao.
Tia sáng đó lao đến rồi đáp chính xác dưới chân hắn: “Đây là một tấm lệnh nô dịch, ngươi thả ta và ta làm nô dịch
cho ngươi, ngươi thấy cách này được không?” “Lệnh nô dịch?” La Chinh hơi kinh ngạc khi thấy tấm thẻ bài màu
xanh lá mạ đang nằm dưới đất này.
So với khả năng khống chế của lời thề tâm ma thì sức khống chế của lệnh nô dịch còn mạnh hơn.
Tuy La Chinh đã khiến ba người đang ở ngoài địa lao kia phải lấy tâm ma ra thế, nhưng đó chỉ là một kiểu ràng
buộc, nên hắn chỉ có thể sai họ làm vài chuyện không nguy hiểm đến tính mạng của họ thôi.
Nếu bắt ba người này vượt lửa bằng sông, hy sinh tính mạng của bản thân thì họ cũng có thể vi phạm lời thề của
mình.
Đương nhiên lúc đó họ sẽ phải chịu sự phản lại khủng khiếp của tâm ma, khả năng tử vong rất cao.
Nhưng nếu kiểu gì cũng phải chết thì khi đã lên cơn giận dữ, e rằng dù là Cực Ác lão nhân hay Chiến Bắc Hải thì
họ cũng sẽ giết mình trước! Còn lệnh nô dịch này chính là làm nô lệ đúng nghĩa.
Nếu La Chinh có thể khống chế lệnh nô dịch thì hắn sẽ là chủ nhân tuyệt đối của người này, thậm chí còn có thể
thay đổi cảm xúc của ông ta, xóa ký ức của ông ta, có thể khiến ông ta hoàn toàn trở thành một con rối.
Đã không muốn dùng lời thề tâm ma mà còn đồng ý để bản thân bị nô dịch? Điều này khiến La Chinh càng hoài
nghi hơn, đồng thời cũng nghi ngờ động cơ của ông ta.
“Nếu ngươi không tin lệnh nô dịch này là thật thì có thể gọi người hầu của Tiên Phủ kiểm chứng một phen.
A Phúc đã đi theo Cổ Bắc từ lâu, với tầm mắt của hắn thì chắc hẳn có thể nhận ra lệnh bài này!” Giọng nói kia tiếp
tục vang lên.
Vì cẩn thận nên La Chinh nhặt lấy tấm lệnh bài màu xanh lá mạ đang nằm dưới đất rồi đi ra ngoài địa lao.
Rời khỏi địa lao, La Chinh bèn đưa lệnh bài cho A Phúc.
Vào khoảnh khắc A Phúc trông thấy tấm lệnh bài này, khuôn mặt hắn chợt ngây ra: “Đây là lệnh nô dịch Ngự
Thống, là lệnh nô dịch có cấp bậc cao nhất, có thể nô dịch bất cứ ai có cảnh giới dưới thành nhân...
Người ở tầng hai Tiên Phủ kia đưa người ư?”
La Chinh gật đầu.
“Ha, không ngờ ông ta cũng xảo quyệt như vậy.” A Phúc mỉm cười.
“Có ý gì?” La Chinh hỏi.
“Có một thời gian, lệnh nô dịch khá phổ biến ở Thần Vực.
Nhưng về sau mọi sinh linh đều vô cùng căm ghét thứ này.
Họ thà nội mạng chứ cũng không muốn mình bị nô dịch.” A Phúc thản nhiên nói: “Người kia tu một đạo về Tâm
Hồn, nên không thể sử dụng lời thề tâm ma, nếu dùng thì nó sẽ có ảnh hưởng mạnh mẽ tới thần đạo mà ông ta lĩnh
ngộ, nên ông ta mới đồng ý để người nô dịch.”
Người ở tầng hai trong địa lao kia cũng đã lén quan sát nhân cách của La Chinh.
Biết hắn không phải loại người để tiện thâm hiểm, ông ta vội vàng muốn được giải thoát nên mới giao lệnh nô dịch
này cho hắn...
“Xảo quyệt” trong lời A Phúc chính là ý này.
Sau khi xác nhận, La Chinh lại cầm tấm lệnh bài rồi trở vào địa lao.
Theo hướng dẫn của người ở tầng hai địa lao, hắn truyền một chút lực linh hồn của mình vào tấm lệnh bài nô dịch.
Ngay khi La Chinh liên kết với tấm lệnh bài nô dịch, hắn lập tức cảm thấy có một luồng khí lạnh lẽo tiến vào đầu,
sau đó hắn cảm nhận được một linh hồn xa lạ và mạnh mẽ, hơn nữa bản thân hắn còn có thể đọc bất cứ ký ức nào
của linh hồn này...
La Chinh có ý chí thế giới, nên có thể đọc được cuộc đời của vô số sinh linh.
Nhưng đó là đọc dưới góc độ quan sát của người thứ ba, còn thứ mà bây giờ La Chinh có thể đọc lại là mọi bí mật
của linh hồn này, thậm chí là suy nghĩ của linh hồn này về cuộc đời và các loại công pháp.
Linh hồn này không hề đặt ra bất cứ rào cản nào với La Chinh, thậm chí hắn còn có thể tùy ý xóa đi những ký ức
trong đó! Bây giờ La Chinh chính là chủ nhân của linh hồn này! “Bây giờ ngươi có thể thả ta ra chưa?” Giọng nói
âm trầm của người kia lại truyền ra lần nữa.
Last edited: