Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1699: Thả người
“Nếu người thực sự tin rằng mình có thể đánh chết ba người kia thì tất nhiên ta không cần phải trả tự do cho họ
nữa.” La Chinh gật đầu.
Những4 người trong địa lao kia vốn còn đang do dự với lời thề tâm ma, nhưng họ lại lập tức cuống cuồng khi nghe
La Chinh nói vậy với Chiến Bắc Hải.
Bây giờ La Chinh cần họ nên mới có thể chủ động thả họ ra, nếu hắn vượt qua được cửa ải khó khăn trước mắt thì
sau này làm gì có chuyện hắn thả bọ4n họ ra nữa! Nghĩ vậy, những kẻ mạnh trong địa lao lập tức trở nên lo âu.
“Chiến Bắc Hải! Ngươi có ý gì?” “Qua cầu rút ván hả? Uổng công ta 1truyền thụ đạo pháp Huyền Môn cho ngươi!”
“Ừ thì...
Ngươi là La Chinh phải không? Ta đồng ý lấy tâm ma ra thề, đời này kiếp này của Cực Ác l3ão nhân ta sẽ nghe theo
mọi mệnh lệnh của ngươi.
Nếu ta làm trái thì sẽ bị tâm ma phản lại mà chết!” Giọng nói già nua trong địa lao vội vàng nói.
Ngoài Cực Ác lão nhân, kẻ gọi là “quái miệng rộng” cũng lên tiếng: “Ta cũng đồng ý! Đời này kiếp này Ngô Ngữ ta
đồng ý thần phục La Chinh! Nếu làm trái thì sẽ bị tâm ma thiêu đốt bản tâm mà chết!” Nghe hai người kia vội vã
lấy tâm ma thề như vậy, khuôn mặt Chiến Bắc Hải hiện lên chút phiền muộn.
Nhiều năm trước, Chiến Bắc Hải bị Cố Bắc bắt về Tiên Phủ, nhưng Cố Bắc không giam hắn trong địa lao.
So với ba tên quái vật trong đó thì Chiến Bắc Hải còn chẳng đủ tư cách để bị nhốt.
Vì không bị giam giữ nên Chiến Bắc Hải ở ngoài cũng được lợi kha khá, cũng đã bịa không ít chuyện để hưởng lợi
từ quái miệng rộng - Ngô Ngữ và Cực Ác lão nhân.
Nếu hai người này được thả ra cùng lúc thì chắc chắn sẽ gây phiền toái cho hăn.
Cho nên ban nãy Chiến Bắc Hải mới hết sức phản đối việc thả hai người này ra.
“Không cần thả họ, ta giúp ngươi giết ba vị thần kia là được.
Ngay cả đệ tử của thánh nhân cũng chưa chắc đã là đối thủ của ta.” Chiến Bắc Hải khuyên nhủ.
“Tên khốn! Hóa ra ngươi là một kẻ lừa đảo!” “Chờ ta ra khỏi nơi này, thế nào ta cũng xé tươi ngươi!” Hai người
trong địa lao nghe Chiến Bắc Hải nói vậy thì lập tức phẫn nộ, chửi ầm lên...
“Thôi thì thả họ ra đi, dù sao họ cũng đã lấy tâm ma ra thề rồi.” La Chinh lên tiếng, dùng một chút rồi hắn nói
thêm: “Ta không quan tâm ba người các ngươi có ân oán gì, nhưng nếu đã lấy tâm ma ra thế thì các ngươi không
được vô lễ trước mặt ta.
Còn sau này, tùy ý các ngươi.” Chiến Bắc Hải cũng tạm thời đồng ý với phương án mà La Chinh đưa ra.
So với hai tên tàn độc khủng khiếp trong địa lao kia thì Chiến Bắc Hải yếu hơn rất nhiều.
Nếu thật sự rơi vào tay họ, hắn có thể tự tưởng tượng ra kết cục của mình.
Bàn bạc xong, La Chinh bảo Chiến Bắc Hải đứng đợi một bên, còn mình thì cất bước đi vào cửa địa lao.
Trên khắp những bậc thang kéo dài từ cửa địa lao xuống dưới đều được phủ kín rêu xanh.
Hai bên vách tường địa lao cũng được phủ kín tương tự, đồng thời chúng còn uốn éo như vật sống trên vách tường
và các bậc thang.
Thấy tò mò, La Chinh bèn dừng chân lại xem xét một lúc.
Nhưng hắn lập tức cảm thấy một lực hút mạnh mẽ truyền đến từ dưới chân, không ngờ nó lại hút chặt hai chân hắn
ở chỗ này! La Chinh hơi sửng sốt, đành phải giơ chân rút ra.
Nhưng hắn lại không thể thoát khỏi lực hút này được, còn đám rêu kia thì bắt đầu uốn éo điên cuồng, nhanh chóng
mọc lên, chớp mắt đã bao lấy hai chân hắn! “O!” Hơi giật mình một chút nên lúc này La Chinh mới truyền một
luồng sức mạnh khổng lồ vào hai chân.
Mãi đến khi hắn sử dụng sức mạnh trong Đạo Đài thì mới rút được hai chân mình ra! “Loại rêu này là giống như
loài thực vật đặc trưng của rừng Lang Tuyền.
Coi như ngươi sức lớn, chạy nhanh, ha ha.
Nếu không, ngay cả những vị thần bình thường mà bị rơi vào đó thì cũng chỉ có đường chết.” Giọng nói già nua kia
lại vang lên.
Kết giới của Tiên Phủ đã ngăn chặn lại mọi thứ trong rừng ở bên ngoài, nhưng dù sao cũng không thể tránh được
mấy thứ cực nhỏ có thể chui vào, ví dụ đầu tiên chính là đám rêu này.
Tuy đó chỉ là một lớp rêu không đáng chú ý, nhưng nó lại có lực hút đáng sợ.
Hơn nữa sức sống của nó rất mạnh, dù có đào lên hết thì cũng chẳng mấy ngày sau nó đã mọc lại.
Cứ cách một khoảng thời gian, mấy vị thần trong địa lao lại phải xử lý đám rêu bên trong một lần.
Thậm chí Cực Ác lão nhân còn dùng lửa Ác Niệm để đốt toàn bộ địa lao, nhưng đám rêu đó vẫn có thể mọc lại tươi
tốt như trước.
“Ngay cả một lớp rêu cũng đã kỳ diệu như vậy thì rừng Lang Tuyền mà ông nói...
chính là khu rừng khổng lồ ngoài kia sao?” Đây là lần đầu tiên La Chinh nghe thấy tên của khu rừng kia, mà trên
thực tế thì đúng là tòa Tiên Phủ này được xây dựng trong rừng Lang Tuyền.
Có lẽ hắn đã hỏi đến điều cấm kỵ nào đó nên Cực Ác lão nhân không trả lời câu hỏi của hắn mà chỉ trầm giọng nói:
“Nhanh vào thả bọn ta đi.
Bọn ta thay người đối phó với kẻ địch mạnh mẽ rồi sau này chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa!” Lời thề tâm ma
mà họ đã phát ra vô cùng hà khắc, nghiêm ngặt đến mức phải tuân lệnh La Chinh muôn đời muôn kiếp.
Mà những người này đều được coi là kẻ mạnh trong Thần Vực, sao có thể chấp nhận để người khác sai khiến? Tất
nhiên, sau khi giúp La Chinh lần này, họ phải đi thật xa, tốt nhất là đời này kiếp này không gặp lại La Chinh nữa...
La Chinh thấy ông ta không muốn trả lời thì cũng không ép, chỉ bước nhanh xuống bậc thang rồi tiến vào một hành
lang chật hẹp.
Địa lao cũng không lớn, một tầng chỉ có hai nhà giam, mà phía trên nhà giam là những cây rào chắn sáng loáng.
Chắc hẳn chất liệu tạo ra rào chắn cũng giống như sợi dây Tiên Tinh, dù sừng sững ở đây bao nhiêu năm nhưng vẻ
ngoài vẫn sáng lấp lánh.
La Chinh cũng chú ý thấy không ít dấu vết lồi lõm trên rào chắn, chắc là vết tích do những người ở trong muốn phá
rào để lại.
Xuyên qua rào chắn của nhà giam thứ nhất, La Chinh thấy một ông già tóc bạc đang ngồi.
Ông ta có hai hàng lông mày xếch ngược, khóe mắt rủ xuống, chiếc mũi ưng rất thẳng, khóe miệng chếch xuống
theo hàng râu hai bên.
Tướng mạo như vậy trông vô cùng kỳ lạ, có thể ghi lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc trong mắt bất cứ ai.
Vẻ mặt và dung mạo này cho người ta cảm giác ông ta cực kỳ độc ác, chắc người này là Cực Ác lão nhân!
Trong lúc La Chinh đánh giá ông ta thì ông ta cũng đồng thời đánh giá La Chinh.
Sau khi hai người đối mặt nhìn nhau, hắn nghe tiếng Cực Ác lão nhân lạnh giọng cười: “Ta còn nghĩ người có thể
được Cổ Bắc nhằm làm đệ tử phải có đến ba đầu sáu tay chứ!”.
La Chinh không thèm quan tâm, hắn kích hoạt lệnh bài chữ Càn, một tia sáng màu xám tro từ bên trong phóng ra,
bắn về phía rào chắn màu bạc trước mặt.
“Ầm ầm...”
Ngay khi tia sáng nhập vào rào chắn, toàn bộ hàng rào bắt đầu xuất hiện chi chít vết nứt, sau đó lập tức biến mất
ngay trước mắt La Chinh...
Lúc trước, khi La Chinh thả Chiến Bắc Hải, hắn đã cảm thấy vật liệu này vô cùng kỳ diệu.
Vừa vỡ ra là nó lập tức biến mất, như nước bay hơi vào không khí, ấy thế mà chính vật liệu này lại có thể giam giữ
thần! “Leng keng...” Cực Ác lão nhận thấy rào chắn biến mất thì bèn đưa đôi tay ra trước người: “Còn đây nữa!”
Trên tay lão còn có hai sợi dây Tiên Tinh.
Khi La Chinh mở hai sợi dây trói ra xong, ông ta bèn cử động khớp cổ tay một chút, khuôn mặt có vẻ hân hoan
sung sướng.
Cảm giác lấy lại được tự do này thật sự có thể khiến người ta vui mừng phát điên, nhưng biểu cảm ấy lại hiện lên
trên gương mặt này của Cực Ác lão nhân thì chỉ khiến người ta cảm thấy đó là nụ cười vô cùng nham hiểm...
Ông ta bất chợt xoay người rồi lập tức biến mất trước mặt La Chinh.
Hắn chỉ thấy một cơn gió phả vào người mình, khi hắn quay đầu nhìn lại thì ông ta cũng đã chạy khỏi địa lao rồi!
“Còn ta nữa, còn ta nữa!” Một giọng nói đầy nôn nóng truyền ra từ trong một gian khác của địa lao.
Last edited: