Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1690: Kẻ ngộ đạo thời viễn cổ
Lúc này đám Lôi Phạt Thiên Tôn mới nhìn rõ, đó là một con dơi màu xám! Con dơi này cũng ở dạng linh hồn,
chẳng qua linh hồn nó không ph4ải là Hoàng Kim Chiến Hồn mà là Thần Hồn.
Trong Thần Vực, nó cũng khá có tiếng, bởi nó là chân linh có tốc độ nhanh nhất - dơi3 Lược Quang.
Cho dù khi có cơ thể thì tốc độ của con dơi này cũng nhanh kinh người.
Thế nên khi chỉ còn lại dưới dạng 4linh hồn, tốc độ của nó lại càng nhanh hơn.
Đó là lý do khiến nó trở thành thánh vật trong mắt một số người luyện hồn đuổi phá1ch!
Nhưng cho dù ở Thần Vực thì cũng rất ít khi thấy được chân linh, muốn bắt được dơi Lược Quang đã khó càng
thêm khó.
Đừng nói đến chuyện săn bắt, bình thường khi gặp được dơi Lược Quang, các vị thần không bị nó đánh chết đã là
may mắn lắm rồi.
Tất nhiên con dơi Lược Quang kia không phải do Mục Cửu bắt được, bởi gã cũng không có bản lĩnh đó.
Lá cờ sưu hồn này vốn là bảo vật mà Mục Hải Cực từng sử dụng.
Có thể nói, sự lợi hại của cờ sưu hồn này không phải là gọi hồn, mà là bởi có rất nhiều linh hồn bị giam trong lá cờ
này! “Ăn no chưa?” Mục Cửu vươn ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve con dơi nhỏ trên vai.
Con dơi kia cũng dụi dụi đầu vào ngón tay Mục Cửu, kêu lên thành tiếng “Kéc kéc kéc...” “Chưa no à? Vậy tiếp
tục.”.
Vốn dĩ Mục Cửu định thu thêm một chút Hoàng Kim Chiến Hồn vào cờ sưu hồn, nhưng nếu đã mời dơi Lược
Quang ra thì tất nhiên phải cho nó ăn no.
Gã vừa nói xong, con dơi Lược Quang kia liền hóa thành một vệt màu xám, cứ thế lao ra ngoài.
Tinh thần của cả đám Lôi Phạt Thiên Tôn vẫn luôn trong trạng thái đề phòng.
Nhưng khi thấy con dơi Lược Quang kia đang lao tới, bọn họ lại không kịp phản ứng.
Chỉ thấy một vệt màu xám lóe lên trong tầm mắt rồi hoàn toàn biến mất.
Mấy vị Thiên Tôn nhìn xung quanh, muốn tìm ra con dơi Lược Quang kia.
Vô Duyên Thiên Tôn cúi đầu nhìn xuống, rốt cuộc cũng tìm thấy tung tích của nó.
“Ở bên dưới...” Vừa mới được hai chữ, giọng nói đã không còn phát ra tiếp được nữa, bởi dơi Lược Quang đã lao
lên, chui vào cơ thể gã, lập tức xuyên thủng đỉnh đầu gã mà lao ra ngoài.
Lôi Phạt Thiên Tôn quay đầu sang, liền nhìn thấy vệt màu xám kia lao ra khỏi đầu Vô Duyên Thiên Tôn.
Lúc này thần thức của Vô Duyên Thiên Tôn đã biến mất, hai mắt dần tôi đi, không chút ánh sáng, cả người lặng lẽ
rơi xuống phía dưới.
Cơ thể Vô Duyên Thiên Tôn không bị thương, nhưng linh hồn gã đã bị con dơi Lược Quang kia cắn nuốt.
Áp sát ta!” Lôi Phạt Thiên Tôn thấy vậy liền hét lớn lên, lập tức khiến Vô Tâm và Vô Căn Thiên Tôn dựa gần vào
mình.
Trong khoảnh khắc ba vị Thiên Tôn tụ lại một chỗ, mi tâm Lôi Phạt Thiên Tôn lóe lên ánh sáng màu đỏ rồi khuếch
tán ra một luồng sấm sét Luyện Huyết! Luồng sấm sét Luyện Huyết này hóa thành một cái lưới bảo vệ bằng sấm
sét, cứ thế lan rộng ra.
Vô số tia sét màu đỏ chi chít đan vào nhau, bảo vệ ba vị Thiên Tôn ở trong.
Con dơi nhỏ kia chỉ lớn cỡ bằng bàn tay, nói chung, sinh vật dựa vào tốc độ để thắng thường cực kỳ yếu ớt.
Lôi Phạt Thiên Tôn cảm thấy con dơi Lược Quang kia không thể xuyên qua được cái lưới bảo vệ bằng sấm sét
Luyện Huyết tạo thành này được! Giống như dự đoán của Lôi Phạt Thiên Tôn, con dơi Lược Quang lao thẳng về
phía chân trời, chỉ trong mấy nhịp thở đã vọt tới đỉnh của không gian Đại Diễn.
Sau khi vòng một vòng, nó lập tức lao xuống chỗ đám người tôi Phạt Thiên Tôn.
Con dơi Lược Quang nhỏ này lao xuống đỉnh đầu Lôi Phạt Thiên Tôn, nhưng lại bỗng thay đổi phương hướng, lướt
sang một phía khác.
Nó thực sự kiêng kỵ sấm sét Luyện Huyết! Vệt màu xám đó vẫn xoay quanh phía trên cái lưới sấm sét đỏ như máu
này.
Nhiều lần, nó đến quá gần lưới bảo vệ bằng sấm sét, bị vài tia sấm sét Luyện Huyết phóng ra, nhưng nhờ có tốc độ
nhanh nên nó đã thoát được.
“Thứ đó không dám tiến vào!” “Một tia sấm sét Luyện Huyết là có thể giết chết con vật nhỏ đó rồi!” Vô Tâm và Vô
Duyên Thiên Tôn nhìn chằm chằm vào vết xám đang liên tục xoay quanh kia mà nói.
Lôi Phạt Thiên Tôn thì vẫn im lặng.
Phải đốt cháy tinh huyết thì mới có thể kích phát số trời trong sấm sét Luyện Huyết.
Mặc dù ông là Thiên Tôn, khí huyết trong cơ thể dồi dào, lượng tinh huyết cũng vượt xa người thường, nhưng dù
sao cũng không phải là vô hạn! Sấm sét Luyện Huyết tiêu hao rất nhiều tinh huyết, mới qua mười nhịp thở mà đã
đốt cháy hơn một nửa lượng tinh huyết trong người ông! Mục Cửu ôm cờ sưu hồn, thản nhiên nhìn chằm chằm vào
ba vị Thiên Tôn trọng lưới bảo vệ bằng sấm sét, trên mặt là vẻ vẻ chán ngán.
Đau khổ giãy giụa gần như chẳng có tác dụng gì.
Điều bọn họ đoán rất đúng, thứ con dơi nhỏ này dựa vào chính là tốc độ cực nhanh của mình.
Mặc dù một tia sấm sét Luyện Huyết có thể giết chết nó, nhưng vấn đề là không ai trong vũ trụ này có thể đuổi kịp
tốc độ của nó.
Hơn nữa, dơi Lược Quang có thể phát ra “Hồn Cảnh Khúc Xạ”.
Dưới sự bảo vệ của luồng khúc xạ kia, dơi Lược Quang có thể mạnh mẽ xông vào bên trong Chẳng qua nó thích cắn
nuốt linh hồn đang giãy giụa trong đau khổ, chờ nó giày vò đủ rồi thì tất nhiên sẽ chính thức hành động.
Chỉ chốc lát sau, tinh huyết của Lôi Phạt Thiên Tôn cuối cùng cũng đốt cháy hết sạch...
“Xỉu xìu xìu...” Sấm sét Luyện Huyết đã dần trở nên ảm đạm.
Để duy trì sấm sét Luyện Huyết nên Lôi Phạt Thiên Tôn bắt đầu đốt cháy tới máu tươi! Người thường khi mất đi
một phần ba máu tươi sẽ nguy hiểm đến tính mạng của mình.
Cao thủ như Thiên Tôn mà đốt cháy toàn bộ máu tươi trong khoảng thời gian ngắn thì chỉ cần bổ sung đúng lúc là
không vấn đề gì.
Máu của Thiên Tôn rất đặc, nhưng dùng để duy trì sấm sét Luyện Huyết thì tiêu hao chỉ có nhanh hơn tinh huyết
mà thôi.
Nếu tiếp tục đốt cháy nữa, sớm muộn gì Lôi Phạt Thiên Tôn cũng đốt cháy hết giọt máu cuối cùng trong cơ thể
mình...
“Liều thôi!”
Khi Lôi Phạt Thiên Tôn nói ra câu này thì cũng đã không còn sức lực gì nữa rồi.
Tinh huyết đã đốt cháy gần hết, ông hiểu mình đã không còn tư cách để liều mạng nữa.
Đợi đến khi cái võng bảo vệ sấm sét kia dần dần biến mất, Mục Cửu khẽ phất phất tay, một vệt màu xám lượn vòng
tới, xỏ xuyên qua đầu của Vô Căn Thiên Tôn và Lôi Phạt Thiên Tôn, hai vị Thiên Tôn ngã xuống...
Hơn nữa, Lôi Phạt Thiên Tôn là vị Thiền tôn đầu tiên ngã xuống!
Còn Vô Tâm Thiên Tôn thì sử dụng thuật dịch chuyển không gian để bỏ chạy ở phút cuối.
Đáng tiếc, gã chỉ mới vượt qua được một Đại Giới, chuẩn bị tiếp tục sử dụng thuật dịch chuyển không gian bỏ chạy
lần nữa thì dơi Lược Quang đã lao vút tới, tiếp tục xuyên qua đầu gã.
“Vèo...” Sau đó, dơi Lược Quang lập tức đứng vững trên vai Mục Cửu một lần nữa.
“Tốt lắm, trong không gian Đại Diễn hẳn không thiếu Hoàng Kim Chiến Hồn.
Tất cả coi như đều là lương thực của ngươi.” Mục Cửu cầm lấy cờ sưu hồn, thản nhiên nói, ánh mắt ông nhìn về
phía các Thiên Tôn khác! “Kéc kéc kéc!” Con dơi nhỏ kia lại reo hò trên vai Mục Cửu.
Có hai vị thần gia nhập nên tình hình cuộc chiến của các Thiên Tôn lập tức đảo ngược.
Lúc trước, các Thiên Tôn trong không gian Đại Diễn đang giữ ưu thế, nhưng bây giờ lại bắt đầu lần lượt bại lui, liên
tục có Thiên Tôn ngã xuống.
Mục Cửu với Mục Hàn ra tay đã hoàn toàn xoay chuyển tình hình của Thánh tộc, vũ trụ Đại Diễn bắt đầu lâm vào
nguy cơ!
****
Trên Chân Tuyệt Lộ...
Hai khí âm dương liên tục ngưng kết ra võ giả Thánh tộc.
Các võ giả Thánh tộc trên Chân Tuyệt Lộ trông rất giống người thật, không khác gì võ giả Thánh tộc của không gian
Đại Diễn.
Nhưng La Chinh lại nhận ra được sự khác nhau trong bản chất giữa bọn họ và người thật.
Võ giả Thánh tộc trong không gian Đại Diễn do chân nguyên của Mục Hải Cực tạo thành, còn võ giả Thánh tộc thực
sự, dường như là do hai khí âm dương biến thành.
Hai khí âm dương lại là do hỗn độn biến thành, vậy thì là ai đã biến hỗn độn thành hai khí âm dương? Sinh linh
của thế giới trong cơ thể La Chinh được biến ra trực tiếp từ hỗn độn, cũng không hề trải qua quá trình biến thành
hai khí âm dương.
Bây giờ các võ giả Thánh tộc mà La Chinh đang khiêu chiến hầu như đều có tu vi Giới Chủ.
“Giết!”
Đối mặt với đám Thánh tộc xung quanh đang đánh tới, La Chinh cũng không nhẹ tay.
“Phụt chụt chụt...”
Phần lớn Giới Chủ Thánh tộc đều bị La Chinh giết chết ngay lập tức, sau đó biến thành hai khí âm dương, biến mất
trên Chân Tuyệt Lộ.
Nguồn sức mạnh trong chín ngôi sao bị La Chinh sử dụng mất hơn chín phần, nhưng từ khi tiến vào Tiên Phủ đến
bây giờ, khí hỗn độn liên tục chuyển hóa nên cũng đã tăng sức mạnh cho hắn nhiều.
Chỉ riêng việc giết chết những Giới Chủ Thánh tộc kia cũng đã đủ để biến thành sức mạnh rồi! Cứ chém giết như
vậy nửa canh giờ, toàn bộ Giới Chủ Thánh tộc cuối cùng cũng bị La Chinh giết hết.
“Qua chưa?” Lúc này La Chinh không có tâm trạng đâu để tôi luyện bản thân trong Chân Tuyệt Lộ nữa.
Last edited: