Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1681: Một bước đạp vỡ thế giới
Thật không ngờ, lúc này nó lại bị Mục Hàn cứng rắn đánh vỡ...
“Ầm!” Trong vũ trụ Đại Diễn, viên Ám Tinh này bị thổi ba4y ra khỏi lối đi, tạo thành một đường cong cực lớn vắt
ngang qua không trung, rồi rơi thẳng xuống đỉnh Đại Giới.
Làm 0thế nào mà Đại Giới này có thể chịu được sức nặng của viên Ám Tinh đây? Ám Tinh rơi vào trong bùn,
nhưng lại giống như rơi và8o trong nước, nó chìm thẳng xuống, nhanh chóng biến mất không còn dấu vết.
Mục Hàn bước ra từ lối đi, hít hít mũi, ôn0g ta hơi nhăn mày khi cảm nhận được sức mạnh của phong ấn trong Đại
Giới này.
Những Thiên Tôn bước vào cùng Mục Hàn c8ũng đều cảm nhận được một sự gò bó cực độ.
Có Thiên Tôn thử ngưng tụ quy tắc không gian, nhưng ngay sau khi ngưng tụ, lực quy tắc này lập tức bị tan vỡ,
biến mất không còn dấu vết.
“Cảm giác này thật khó chịu.” Mục Hàn nhẹ giọng nói.
Giải trừ phong ấn của một giới là chuyện tương đối phiền phức, nhưng Mục Hàn căn bản không nghĩ đến việc đi
giải trừ phong ấn.
Ông ta chỉ duỗi một chân ra, giẫm nhẹ lên mặt đất.
Một khí thể ôn hòa truyền từ ngón chân của ông ta lan rộng ra ngoài.
“Ầm ầm ầm ầm!”.
Một làn sóng mờ nhạt lan ra ngoài dọc theo các ngón chân của Mục Hàn, nhanh chóng lan khắp Đại Giới.
Ngay lập tức, cả Đại Giới đều rung chuyển theo tần số này.
Trong Đại Giới này còn có rất nhiều võ giả Thánh tộc và người thường còn sống sót.
Lúc này, bọn họ thấy dưới chân liên tục xuất hiện những vết nứt nhỏ, đây không giống như một trận động đất
thông thường.
Động đất thường làm núi non rung chuyển dữ dội, nhưng độ rung lúc này thì rất nhẹ, chỉ có điều tần số rung lại rất
cao...
Sự rung chuyển này chỉ kéo dài trong chốc lát.
Sau đó, một âm thanh chói tai vang vọng khắp Đại Giới.
“Rắc rắc rắc..” Trong khoảnh khắc, cả Đại Giới rộng lớn này đều bị biến thành hàng nghìn tỉ khối đất, có kích cỡ
như quả dưa hấu, rồi rơi tán loạn xuống phía dưới.
Tất cả người thường cũng rơi xuống theo những khối đất đó.
Chỉ có một số võ giả có khả năng phi hành trên không trung là có thể tránh thoát.
Nhưng những võ giả tu vi thấp này lại không thể vượt qua một Đại Giới.
Sau khi tiêu hao hết tất cả chân nguyên, bọn họ cũng sẽ rơi xuống, thịt nát xương tan! Thuật Tinh Phong được thi
triển trên Đại Giới này.
Khi Đại Giới này bị hủy diệt rồi thì đương nhiên thuật Tinh Phong cũng sẽ bị tan biến theo...
Nhìn thấy cảnh tượng ngay trước mặt này, trong mắt Đại Thiên Tôn dẫn đầu Thánh tộc cũng đầy vẻ kinh hoàng.
Bằng bản lĩnh của Thiên Tôn, bọn họ cũng có thể phá hủy một Đại Giới, nhưng khó có thể khiến cả Đại Giới thiệt
hại đến mức độ này.
Càng đáng sợ hơn là, Mục Hàn mới chỉ giẫm nhẹ một chân mà thôi, phần sức mạnh này khiến những Thiên Tôn có
mặt ở đây đều cảm thấy khó tin.
“Thực sự là sức mạnh của thần sao?” “Sử dụng thế liền có thể đạt đến trình độ như vậy, tại sao Đại Thiên Tôn
không thể?” “Mặc dù Đại Thiên Tôn sở hữu vật thu thiên, nhưng xét cho cùng cũng chỉ là vật đi mượn.
Thể đó không thuộc về bản thân Đại Thiên Tôn.” Các Thiên Tôn Thánh tộc lén lút thì thầm bàn tán sôi nổi.
Ngay cả những Thiên Tôn từng trải cũng cảm thấy hết sức kinh hãi.
Mục Hàn ngẩng đầu vào sâu trong vũ trụ, lập tức ung dung nói: “Các vị, đi theo ta.” Sau khi nói xong, ông ta bay
nhanh về phía trước.
Ông ta cứ lao vùn vụt đi, nhưng lại gần như không gây ra bất kỳ sự dao động năng lượng nào.
Sau khi chỉ mới lao đi vài trượng, cả người ông ta đã hóa thành bóng dáng
màu trắng, tan biến trước mặt tất cả Thiên Tôn Thánh tộc.
“Mau đuổi theo!” Đại Thiên Tôn vung tay lên, dẫn đầu các Thiên Tôn Thánh tộc thi triển phép dịch chuyển không
gian, tiến vào sâu trong vũ trụ!
Trong Quỳ Thủy giới đổ nát...
Tinh Vĩ nhận thấy Thánh tộc đang phá vỡ thuật Tinh Phong mà ông bày ra và đã thông báo trước cho đám người
La Chinh.
Nhưng chỉ sau nửa nén nhang, thông qua ngôi sao, Tinh Vĩ cảm nhận được lần nữa rồi nói với mọi người, “Bọn họ
đã phá vỡ phong ấn rồi...” “Sao có thể nhanh như vậy?” “Đây chính là phong ẩn do Tinh Vĩ đại nhân bố trí mà!”
“Là thần của đối phương ra tay rồi ư?” Vốn dĩ, mọi người nghĩ rằng, phong ấn được triển khai với trình độ của
Tinh Vĩ đại nhân thì sẽ kiên trì được ít nhất vài tháng.
Cho dù không lâu như vậy thì cũng được tẩm một vài ngày, ai ngờ rằng nó chỉ kéo dài trong một nén nhang.
Vừa đánh một trận với hơn năm mươi Thiên Tôn Thánh tộc trong Quỳ Thủy giới, các cường giả của vũ trụ Đại Diễn
còn chưa kịp nghỉ ngơi thì đã lại phải đối mặt với những trận chiến dữ dội hơn sắp xảy ra.
Hơn nữa, có thể nói, trận chiến này Thánh tộc sẽ dốc toàn lực, ngay cả thần cũng tham dự trong đó.
Tất cả mọi người trong Quỳ Thủy giới đều hiểu rằng, đây sẽ là một trận chiến ác liệt.
“Bởi vì lần này chúng ta đã ra tay rồi, nên không còn đường lui nữa.” Giọng nói bình tĩnh của lão tộc trưởng vang
lên.
“Đúng vậy, chúng ta đã không còn đường lui.
Chúng ta chỉ có thể tiến lên và chiến đấu với bọn họ.” Lôi Phạt Thiên Tôn gật đầu.
“Nói nhiều vô ích, chúng ta sẽ nghênh đón bọn họ tại đây...” Trong đôi mắt xinh đẹp của Thần Dụ Thiên Tôn chứa
đầy vẻ kiên định.
Tu luyện đến cấp bậc Thiên Tôn này rồi, bà đã sớm nhìn thấu sinh tử.
Bà biết, chỉ khi ngã xuống tại thời khắc này thì cái chết mới có ý nghĩa.
“Bày trận!” Nguyên Tội Thiên Tôn trực tiếp lựa chọn hành động, cùng với tộc trưởng của bốn gia tộc lớn triển khai
đại trận “Tinh Hủy” một lần nữa...
Vân Lạc Thiên Tôn triệu tập La Chinh và Huân đến bên ông.
Ông muốn thi triển khóa Không Luyến một lần nữa để liên kết hai người lại với nhau.
La Chinh và Huân có sức mạnh rất lớn.
Nhưng xét cho cùng, bọn họ cũng chỉ là Giới Chủ.
Khi giao đấu với Thiên Tôn, đương nhiên là sẽ thua kém hơn.
Chỉ có phối hợp với sổ trời của Vân Lạc Thiên Tôn thì mới có thể phát huy ra sức chiến đấu lớn nhất.
Nhưng ngay lúc này...
“Rầm rầm...!”.
Trên chiếc thuyền chiến lớn, Khê Ấu Cầm vẫn ngồi đoan trang bên trong.
Trước đây, nàng luôn ở bên rìa Quỳ Thủy giới để điều khiểnkiếmtrận Lục Thần.
Mặc dù tốc độ di chuyển của thuyền chiến này không chậm, nhưng vẫn có chênh lệch khá lớn với tốc độ của Thiên
Tôn.
Mãi đến lúc này, nàng mới đuổi kịp đến đây.
“La Chinh!” Từ khi tiến vào cấm địa Luyện Thần, nàng vẫn luôn tìm kiếm La Chinh, nhưng không có kết quả.
Nàng bị một người thần bí ẩn mang đi, còn được thừa kế hoàn toànkiếmtrận Lục Thần...
Trong cấm địa Luyện Thần, nơi nào cũng võ giả ngã xuống, nhưng Khê Ấu Cầm lại luôn khá thuận lợi trên mọi nẻo
đường.
Chỉ có điều, nàng không hề cảm thấy vui vẻ.
Theo suy nghĩ của nàng, nàng muốn tu luyện cùng với La Chinh trong cấm địa này.
Nhưng mãi cho đến khi trở về vũ trụ Đại Diễn, nàng vẫn luôn không tìm thấy La Chinh ở đâu.
Lúc này có thể gặp mặt La Chinh, đương nhiên là nàng hy vọng hắn sẽ gần gũi với mình.
“Vù vù vù!” Sau khi gọi to một tiếng, Khê Ấu Cầm nhảy xuống từ trên thuyền.
Nàng mặc áo khoác dài màu tím, dải lụa sa tanh dài phía sau phấp phới tung bay như một làn khói.
Sau khi vẽ ra một quỹ đạo trên không trung, năng lao chính xác vào vòng tay của La Chinh.
Huân ở bên cạnh vừa thiết lập mối liên kết với khóa Không Luyến của Vân Lạc Thiên Tôn xong thì thấy cảnh này.
Trong con ngươi sâu hút của Huân chợt lóe lên tia sáng màu đỏ thẫm, sát khí ẩn chứa trong lực tín ngưỡng được
giải phóng.
Khê Ấu Cầm tựa đầu vào ngực La Chinh, nhỏ giọng nói hết những gì nàng đã trải qua ở cấm địa Luyện Thần và
còn nói rất nhỏ La Chinh.
Nhưng đôi mắt của nàng lại lướt qua bờ vai La Chinh, nhìn về phía Huân.
Cảm nhận được sát khí trong mắt Huân, đôi mắt của Khê Âu Cầm khẽ cong thành hình trăng lưỡi liềm, tỏ vẻ đầy
ngạc nhiên nói: “Huân tỷ tỷ, cuối cùng tỷ đã tìm thấy cơ thể của mình rồi à?” Phụ nữ luôn rất nhạy cảm trong
phương diện tình cảm.
Từ khi La Chinh gặp Khê Ấu Cẩm cho đến giờ, Huân luôn tồn tại dưới trạng thái linh hồn.
Vậy nên Khê Ấu Cẩm chưa từng coi Huân là đối thủ.
Nhưng bây giờ, Huân đã có một cơ thể hoàn chỉnh, nên tất nhiên là không giống trước đây.
Nghe giọng điệu ngạc nhiên và chế giễu của Khê Âu Cầm, La Chinh không thể không cảm thấy đau đầu.
Đây là lúc nào rồi, tâm trí của Khê Ấu Cầm vẫn còn để ý đến những chuyện này.
Hắn đang muốn nói, nhưng Huân đã hừ lạnh một tiếng, quay lưng đi, lười để ý đến Khê Ấu Cầm.
Huân kiệm lời ít nói, không giống tính cách của Ninh Vũ Điệp.
Tất nhiên, trong lòng nàng không hề thích Khê Ấu Cầm, nhưng chắc chắn nàng sẽ không vì La Chinh mà cãi nhau
với Khê Âu Cầm.
“Được rồi, mau quay về đi, thần có thể đến vũ trụ này trong nháy mắt đó! Mọi người đang cần nàng điều
khiểnkiếmtrận.
Sau khi kết thúc trận chiến này, chúng ta sẽ có nhiều thời gian để đoàn tụ.”, La Chinh vỗ nhẹ vào lưng Khê Âu Cầm
để thuyết phục.
Nàng bèn miễn cưỡng buông La Chinh ra, trong đầu đột nhiên nhớ tới một giao hẹn.
Nàng mỉm cười ngọt ngào với La Chinh, rồi quay người nhảy lên chiếc thuyền chiến.
Nhưng ngay khi nàng đang từ từ di chuyển đi lên, đột nhiên một bóng người màu trắng xuất hiện giữa không
trung!
Sau khi quy tắc không gian tiêu tan, một chàng trai mặc đồ đen bất ngờ xuất hiện, đây hắn là người đi trước - Mục
Hàn.
Ông ta liếc nhìn Khê Âu Cầm gần đó, Khê Âu Cầm cũng chớp đôi mắt nhìn lại.
Nàng cho rằng người thanh niên mặc đồ đen này là một vị Thiên Tôn Nhân tộc nào đó.
“Vèo...” Ngay lập tức, bàn tay của Mục Hàn vươn tay ra nhanh như chớp, bóp lấy cổ Khê Ấu Cầm.
Ông ta chỉ hơi dùng sức, một âm thanh giòn tan đã vang lên, đầu của Khê Âu Cầm liền bị bẻ gãy, lệch sang một
bên...
Last edited: