Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1652: Rơi vào ngũ suy
Những thánh địa thập phẩm trong Tê Hà giới chỉ có thể di dời tộc nhân trong thành địa trước, rồi mới lại nghĩ cách
ổn định lại Tê Hà giới.
Nhi4ệm vụ phục hồi Đại Giới này đương nhiên là thuộc về Doanh.
Trong thời gian này, nàng ta đã gieo xuống vô số giống cây thánh.
Bộ rễ củ0a loài thực vật khổng lồ này có thể kéo dài vô tận.
Sau khi bộ rễ của chúng cắm vào trong đất thì sẽ đan vào nhau, có thể kéo vết nứt khổng l8ồ khép lại, cũng có thể
ổn định cả Đại Giới.
Nhưng đây không phải là chuyện ngày một ngày hai, chỉ có thể dựa vào thời gian mới có thể làm là0nh miệng vết
thương của Đại Giới.
Trong Yêu Dạ tộc tạm thời đã yên ổn lại, pho tượng vương giả trong vô số thánh địa Yêu Dạ tộc bị vĩnh viễn 8vỡ đi
hai cái.
Người Yêu Dạ tộc cũng hiểu rõ, cả bây giờ và trong tương lai, trong Yêu Dạ tộc chỉ còn lại một vị
Vương.
Ngoài ra, Huân cũng ân xá một loạt tộc nhân có hành vi phạm tội của phái Thanh Liên.
Sáu hệ phái lớn của Yêu Dạ tộc chỉ ủng hộ Vương của bọn họ theo bản năng, vấn đề chính vẫn là nằm ở Dao.
Lần ân xá này khiến những người Yêu Dạ tộc đi theo Dao đều thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù bọn họ biết rõ, cùng với sự ngã xuống của Dao, bọn họ rất khó lại giành được sự tín nhiệm của Huân, và
gần như không thể được trọng dụng trong Yêu Dạ tộc.
Nhưng dưới tình thế này mà có thể nhặt về được một mạng, hay thậm chí có được tự do đều đủ để khiến họ tạ ơn
Huân.
Thực ra Huân không phải người hiền lành tốt bụng gì.
Chỉ là Huân biết rõ, sau khi trải qua trận nội chiến nghiêm trọng, bây giờ Yêu Dạ tộc đang rơi vào tình thế vô cùng
nguy hiểm, không thể chịu đựng thêm sức ép gì nữa.
Tẩm võng dệt nhẹ đung đưa như chiếc xích đu, Huân có đôi chân dài, cố gắng cuộn tròn trong vòng tay La Chinh.
Những năm này, đa số thời gian nàng đều ở trong cơ thể La Chinh, coi cơ thể La Chinh thành nhà của mình.
Bây giờ mượn linh thai của Doanh để hồi phục cơ thể, nàng không thể lại sống nhờ trong cơ thể La Chinh được
nữa.
La Chinh khẽ vuốt ve làn xa như tơ lụa của Huân, hỏi: “Đã cứu người của phái Thánh Thương rồi chứ?” Hắn chưa
từng quên lời hứa trong chiến trường mộng ảo.
Hắn không chỉ muốn cứu một mình Lưu Vũ, mà hắn còn từng đồng ý với Huyễn Linh của Yêu Dạ tộc nữa.
“Ừm!” Huân gật đầu.
Phái Thảnh Thương luôn là những người ủng hộ quan trọng nhất của Dao.
Những ngày này, sau khi triệu tập thành viên của hội Trưởng lão, việc đầu tiên Huân làm chính là phục hồi phái
Thánh Thương.
Bây giờ trong Yêu Dạ tộc, ba vị Thiên Tôn đều ủng hộ một mình Huân, mà nàng lại là vị Vương duy nhất của Yêu
Dạ tộc, các phái khác làm gì dám thêm nữa chữ “không”, chỉ có thể vâng vâng dạ dạ nghe theo sự sắp xếp của
Huân.
“Thần Tiên Thiên Tôn...
bây giờ thế nào rồi? La Chinh lại hỏi.
Nghe thấy La Chinh đề cập đến Mộng Thần Tiễn, khuôn mặt đang dán vào ngực La Chinh của Huân lập tức lộ vẻ
buồn bã.
Lần này, tuy nàng lấy lại được vương vị, nhưng Mộng Thần Tiễn lại rơi vào thiên nhân ngũ suy.
Có lẽ đây là tin xấu nhất trong thời gian gần đây.
Thực ra, nếu chỉ đốt cháy lực sinh mệnh bình thường thì sẽ không khiến võ giả rơi vào thiên nhân ngũ suy.
Trước đây, lực sinh mệnh của Ninh Vũ Điệp gần như suy kiệt, nhưng nàng lại không già đi, còn Diệt Huyết Phệ
Linh Cốt Tiễn của Mộng Thần Tiên lại bòn rút lực sinh mệnh, khiến Mộng Thần Tiễn già đi nhanh chóng.
Thiên nhân ngũ suy giống như một cái hồ lớn mà không thể bò lên được.
Nếu như Mộng Thần Tiễn ở bên rìa hồ, chưa từng rơi xuống, Huân sẽ nghĩ đủ mọi cách kéo dài tuổi thọ cho ông.
Nhưng một khi đã rơi vào trong hổ lớn đó, thì không thể kéo ông từ trong đó lên được.
Đây là quy tắc của vũ trụ Đại Diễn, không ai là ngoại lệ.
“Ông ấy đang bế quan trong cây thánh của thánh địa Phương Linh...” Bế quan chỉ là một cái cớ, đương nhiên là
trong thời gian này, Huân hiểu rõ Mộng Thần Tiễn tương đối sa sút.
Ai mà không hy vọng được sống lâu, trường sinh bất tử là một đề tài vĩnh viễn tồn tại trong vũ trụ.
Đối với Thiên Tôn, việc rơi vào thiên nhân ngũ suy là một quá trình tương đối đau đớn.
Thân thể bắt đầu già đi, từ trong thân thể không ngừng toát ra mùi thối kỳ quái và bẩn thỉu, những thứ ô uế này
không thể loại bỏ được.
Cho nên có một vài võ giả sau khi rơi vào cảnh này thì đều tìm lý do bể quan.
Thực ra là vì không muốn để mọi người thấy cảnh tượng đó, nên chỉ có thể lựa chọn lặng lẽ chết đi ở một góc.
“Thiên nhân ngũ suy...
Thực ra cũng là luật nhân quả đúng không?” Đột nhiên, La Chinh hỏi.
Huân nghĩ một chút, lập tức gật đầu.
Nói như vậy cũng không sai, chỉ là luật nhân quả này không ai muốn gánh chịu, nhưng lại không có ai chạy thoát
được! “Có lẽ ta có thể giúp được.” La Chinh mỉm cười.
Nghe La Chinh nói vậy, Huân trợn mắt, dường như không phản ứng kịp.
Sau khi nàng nghĩ rõ ràng thì đầu tiên là nghi ngờ La Chinh nói bừa.
Trên thế giới này làm gì có ai có thể thoát khỏi vòng xoáy của thời gian chứ? Nhưng nàng lại nghĩ đến thân phận
đặc biệt của La Chinh.
Hơn nữa, từ trước đến nay hắn chưa từng làm chuyện không chắc chắn.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, suy nghĩ trong đầu nàng nhanh chóng xoay chuyển rồi mới nói: “La Chinh,
chàng thực sự có cách hóa giải ư?” Nếu như La Chinh thực sự có thể hóa giải thiện nhân ngũ suy, thì Doanh sẽ có
cách giúp Mộng Thần Tiễn hồi phục lực sinh mệnh.
“Ta có thể thử.” La Chinh không nắm chắc một trăm phần trăm.
Tuy Vạn Pháp Địch Thư có thể chặt đứt nhân quả, nhưng thiên nhân ngũ suy không thi triển dựa vào số trời, cho
nên hắn không dám nói chắc.
Nghe đến đây, trên mặt Huấn lộ ra nụ cười rực rỡ, nàng nhẹ xoay vòng, chiếc váy lụa tơ tằm màu đỏ lập tức quấn
quanh thân thể thon dài của nàng.
Đây là lần đầu tiên La Chinh nhìn thấy chiếc váy này.
Nàng vốn sở hữu thân hình gần như hoàn hảo.
Lần điểm xuyết này khiến nàng càng trở nên ưu nhã thoát tục.
Sau khi bị Huân chiếm đoạt, linh thai mới bắt đầu nhanh chóng trưởng thành.
Nếu đánh giá bằng tuổi xương, bây giờ Huân còn chưa được một tháng tuổi.
“Vậy bây giờ đi thôi!”
Thánh địa Phương Linh là thánh địa thập phần cách đài phong Vương gần nhất.
Trong thánh địa này không có Thánh chủ, mà chỉ do hội trưởng lão cai quản trực tiếp.
Khi người trong thánh địa trông thấy Huân thì đều cung kính hành lễ.
Ánh mắt của đa số cô gái Yêu Dạ tộc đều như có như không mà nhìn về phía sau Huân.
Đương nhiên là các nàng tò mò xem rốt cuộc người thanh niên nhân tộc thần kì được lan truyền khắp vũ trụ kia
trông như thế nào? Sau khi đánh giá thì không tránh khỏi thì thầm bàn tản, đương nhiên, bọn họ không dám nghị
luận trước mặt Huấn.
Sau khi tiến vào cây thánh của thánh địa Phương Linh rồi đi qua một con đường nhỏ hẹp.
Bọn họ tìm thấy Mộng Thần Tiên đã bế quan.
Mộng Thần Tiên đang trong giai đoạn bế quan nên căn bản không có ý thức.
Thiên Tôn chỉ cần không ngừng củng cố phần sổ trời của mình, vận dụng số trời của mình đến cực hạn là được rồi.
Sau khi gánh vác số trời, bọn họ không thể trở thành Đạo Tử, càng không có khả năng sở hữu thân cách.
Nói bể quan, không bằng nói là trốn tránh ở đây.
Lúc La Chinh và Huân tiến vào trong thì đã ngửi ngay thấy mùi hôi thối.
Mùi vị khiến người ta chán ghét này là điều không thể tránh khỏi.
Thời trẻ, Mộng Thần Tiên trông khá anh tuấn ưu tú, bây giờ sao có thể để người khác nhìn thấy bản thân trong bộ
dạng này? “Kẻ nào tiến vào, mau nhanh chóng lui ra!” Mộng Thần Tiễn lạnh giọng hô lên, giọng nói vô cùng khó
chịu.
“Là ta.” Huân đáp khẽ.
Mộng Thần Tiễn nhíu mày, nhưng vẫn cung kính hành lễ.
“Vương việc gì phải đến chỗ này, chỗ này ô uế, Vương thân thể ngàn vàng...” Huân chớp mắt, “Không cần nhiều
lời, ta đến đây có việc!” “Có việc? Việc gì?” Mộng Thần Tiễn mơ hồ.
“Thử giúp ngươi loại bỏ thiên nhân ngũ suy!” Huân mỉm cười.
“Cái gì!” Mộng Thần Tiễn nghe vậy thì đôi mắt mờ kia bèn chớp chớp, “Vương đừng tới trêu đùa ta.” Không phải
Mộng Thần Tiễn quá võ đoản, chỉ là bởi vì ông chưa từng nghe thấy có chuyện như thế này.
Thiên nhân ngũ suy mà có thể gỡ bỏ được ư? Nếu như thực sự có thể gỡ bỏ, nó sẽ không khủng bố như vậy...
Hơn nữa, gỡ bỏ được thiên nhân ngũ suy, chính là có thể sống mãi.
Trước khi trở thành thần, đây rõ ràng là một việc không thể xảy ra.
“Cho nên mới chỉ là thử, nhưng ta cũng nắm chắc một phần” Lúc này La Chinh nói.
Nghe La Chinh nói vậy, trong lòng Mộng Thần Tiên trở nên kích động.
Ông từng tận mắt chứng kiến khí phách của cha La Chinh, đó là chủ nhân đã tạo nên vũ trụ này.
Tất cả quy tắc trong vũ trụ Đại Diễn đều là do cha hắn định ra.
Nếu nghĩ như vậy thì quả thực là có khả năng.
Mộng Thần Tiễn giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, đôi mắt ảm đạm dường như được thắp sáng lên, lập tức
trở nên nóng bỏng.
Last edited: