Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1641: Thanh toán
Các võ giả nắm vững thuật dịch chuyển không gian đều hiểu rõ cái gọi là dịch chuyển tức thời trong thuật dịch
chuyển không gian cũng không phải4 sẽ hoàn thành trong nháy mắt.
Con đường không gian bình thường chính là dùng quy tắc không gian xây dựng một con đường, gấp hai đầu
k0hông gian lại với nhau.
Quy tắc không gian càng mạnh mẽ, mức độ gập lại càng cao.
Ví dụ con đường không gian trong Đại Thế Giớ8i có thể rút ngắn quãng đường xa nghìn dặm còn mười dặm.
Con đường không gian của Thượng Giới thì có thể rút ngăn chặng đường dài chục0 nghìn dặm thành mười dặm.
Còn lôi đi giữa các giới lại càng khoa trương hơn, có thể khiến chặng đường dài cả triệu dặm giảm còn mười 8dặm.
Thuật dịch chuyển không gian của Thiên Tôn thực chất cũng là xây dựng ra một con đường không gian.
Chẳng qua, con đường không gian này chỉ cho rất ít người đi lại.
Hơn nữa con đường không gian này không thể tồn tại trong thời gian dài mà chỉ trong thời gian cực ngắn.
Nhưng nó có thể khiến chặng đường mấy trăm nghìn dặm giảm đến mức chỉ còn một thước! Nói cách khác, sau khi
thi triển thuật dịch chuyển không gian, các Thiên Tôn chỉ cần di chuyển một thước là có thể băng qua chặng đường
mấy trăm nghìn dặm...
Trên thực tế, sau khi người nào đó di chuyển thì bản thân không hề biến mất mà là vượt qua mấy trăm nghìn dặm
với tốc độ cực nhanh! Tốc độ vượt qua không gian cực nhanh này là không thể bắt được.
Nên một khi Thiên Tôn nào đó thi triển thuật dịch chuyển không gian thì Thiên Tôn đuổi giết cũng chỉ có thể thi
triển thuật dịch chuyển không gian để đuổi theo, với hy vọng tốc độ của mình có thể đuổi kịp đối phương.
Nhưng sự lý giải của con rồng tổ này đối với quy tắc không gian đã vượt ra khỏi sức tưởng tượng của bọn họ!
Tuyệt Hỏa Thiên Tôn dùng thuật dịch chuyển không gian để xuyên qua, chưa tới một cái nháy mắt đã có thể chạy ra
khỏi Tê Hà giới.
Hắn tuyệt đối không ngờ mình mới chui vào trong con đường không gian, thậm chí đã bắt đầu di chuyển, nhưng
vừa lao ra cự ly hơn một nghìn trượng thì lại bị con rồng tổ này cắn chặt, kéo từ trong không gian ra ngoài! Khoảnh
khắc kia, nhóm La Chinh cũng sững sờ.
Còn Tuyệt Hỏa Thiên Tôn thì vừa sợ vừa giận, nên trước tiên hắn đã chọn phản kích...
Chỉ có điều, rồng tổ này hấp thu tất cả lực tín ngưỡng trong hai hồ tín ngưỡng, hiện nay đã thuộc về giai đoạn
thanh niên, bản thân nó sở hữu thực lực vô cùng khủng bố.
Tuyệt Hỏa Thiên Tôn giãy giụa một hồi trong
miệng rồng tổ, cuối cùng vẫn phải bỏ mạng trong miệng nó, bị rồng tổ nuốt sống vào bụng.
Sau khi Tuyệt Hỏa Thiên Tôn chết đi, trong Thiên Đạo truyền đến một hồi chấn động...
Tất cả Thiên Tôn trong vũ trụ Đại Diễn đồng thời cảm nhận được.
Đương nhiên, bọn họ hiểu lại có một vị Thiên Tôn đã bỏ mình.
Họ không hề biết vị Thiên Tôn nào ngã xuống.
Trong hai, ba năm nay, đã có gần năm vị Thiên Tôn trong vũ trụ Đại Diễn bỏ mình.
Trong đó có ba vị Thiên Tôn thuộc liên minh Nhân Đạo, còn hai vị Thiên Tôn khác thì thuộc về một số chủng tộc
nhỏ...
Chỉ vẻn vẹn gần hai mươi năm, hơn mười vị Thiên Tôn lần lượt ngã xuống, đây là điều gần như là không thể tưởng
tượng nổi.
Chỉ từ một điểm này đã có thể nhìn ra toàn bộ vũ trụ Đại Diễn đang gặp biển cổ dữ dội.
Sau khi cắn nuốt Tuyệt Hỏa Thiên Tôn, thân thể khổng lồ của rồng tổ lay động mạnh vài cái giống như đồng hồ quả
lắc.
Ngay sau đó, nó lại đột nhiên há mồm, ho khan hai tiếng “khẹc khẹc...” Tiếng ho khan nọ giống như sấm chớp nổ
vang.
rồng tổ liên tục ho khan, hàng loạt ngọn lửa màu xanh từ trong cổ họng nó bay ra.
Sau khi bị nuốt vào bụng rồng tổ, Tuyệt Hỏa Thiên Tôn không cam lòng chết đi nên vẫn ra sức giãy giụa.
Ngọn lửa màu xanh của Tuyệt Hỏa Thiên Tôn là một loại lửa vô cùng mạnh mẽ.
rồng tổ liên tục ho khan, ngọn lửa màu xanh bốc ra từ trong miệng nó nhanh chóng giảm đi, nhưng hình như cuối
cùng vẫn chưa giải quyết hết được...
Chỉ chốc lát sau, con rồng tổ vừa mới trưởng thành này bèn nổi giận, nó chợt ngẩng đầu lên rồi đột nhiên há to
miệng! “Grào grào grào”.
Một hơi thở màu đỏ bỗng nhiên vọt ra từ trong miệng nó! Trong hơi thở của rồng còn kèm theo một tia lửa màu
xanh.
Nhưng chút lửa màu xanh này chẳng khác nào bọt sóng giữa dòng sông, biến mất sạch sẽ chỉ trong giây lát.
Sau khi tổng tất cả ngọn lửa màu xanh ra bên ngoài cơ thể, lúc này rồng tổ mới tỏ ra hài lòng, rồi tiếp tục chiếm cứ
trên đài phong Vương.
Còn hơi thở rồng mà nó phun ra lại khuếch tán trên bầu trời, lan ra thành những đám mây màu đỏ, mãi sau đó vẫn
chưa tan đi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Ám Ảnh Thiên Tôn nuốt một ngụm nước bọt, chỉ cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Con rồng khổng lồ này khiến cho Thiên Tôn cũng phải cảm thấy kính sợ.
Lúc này, Huân lại dời mắt sang phía Ám Ảnh Thiên Tôn...
Thực lực của Ám Ảnh Thiên Tôn vốn kém hơn một bậc so với Tuyệt Hỏa Thiên Tôn.
Huống hồ, gã thiên về ẩn nấp, ám sát.
Bây giờ bị sợi xích Tuyệt Mệnh trói chặt, thực lực của bản thân gã càng giảm đi nhiều, càng không phát huy ra được
thần thông ẩn nấp.
“Đến phiên ngươi.” Huân lạnh lùng nói.
Bây giờ chính là thời gian để Huấn thanh toán nợ nần.
Vừa hiểu rõ thể cục hiện nay thông qua La Chinh, nàng biết Yêu Dạ tộc bây giờ chính là lúc cần dùng người.
Giá trị của một vị Thiên Tôn đối với một chủng tộc là không thể ước lượng.
Nhưng Huân không định giữ lại mạng của Ám Ảnh Thiên Tôn.
Huống hồ, Ám Ảnh Thiên Tôn không chết, sợi xích Tuyệt Mệnh sẽ không được gỡ ra.
La Chinh không thể tiếp tục kéo theo Ám Ảnh Thiên Tôn mà hành động...
“Xin Vương tha mạng!” Nội tâm của Ám Ảnh Thiên Tôn đã hoàn toàn suy sụp, hoàn toàn không còn một chút khí
khái mà Thiên Tôn nên có.
Sắc mặt của Huân không thay đổi chút nào.
Cõi lòng của nàng lạnh lùng, kiên cố giống như băng giá! Khi dùng hình thái linh hồn ẩn núp trong cơ thể La
Chinh, nàng đã tự hỏi vô số lần.
Phải chăng nàng đã không còn chút lòng thương xót nào đối với người đời, ngoại trừ La Chinh...
Thầy Huân cầm Sát Lục Thánh Thương trong tay, áp sát từng bước, Ám Ảnh Thiên Tôn vẫn liên tục cầu xin: “Xin
Vương nương tay.
Về sau chắc chắn ta sẽ dốc hết khả năng bảo vệ Yêu Dạ tộc, dẫu trả giá bằng cả tính mạng cho tộc thì ta có chết cũng
không chối từ...”
“Vậy ư?” Huân hơi mỉm cười, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, trong quyến rũ đến vậy.
“Xin Vương cho ta một cơ hội để hối cải.
Nói miệng không bằng chứng, ta lấy tâm ma ra thể...” Gã còn chưa nói hết, Sát Lục Thương của Huân đã xoay vù
vù.
Một bóng thương liền lao về phía Ám Ảnh Thiên Tôn! Thấy vậy, Ám Ảnh Thiên Tôn cắn chặt răng một cái, cả người
lập tức nấp trong một vùng tối đen! “Vũ Điệu Bóng Đêm!” Một làn khói đen bốc lên hừng hực, hoàn toàn che phủ
Ám Ảnh Thiên Tôn.
Cả người gã lập tức được giấu kín, hơi thở cả người hoàn toàn tan biến! Ngay sau đó, không ngờ khói đen kia lại di
chuyển về phía Huân.
Trong cơn tuyệt vọng, Ám Ảnh Thiên Tôn bèn tiến hành đánh trả...
Vũ Điệu Bóng Đêm chính là thần thông ẩn nấp của Ám Ảnh Thiên Tôn, là năng lực đạt trình độ cao nhất.
Sau khi thi triển Vũ Điệu Bóng Đêm, trên lý thuyết thì trong vũ trụ không có bất kỳ người nào có thể lần theo dấu
vết của gã! Chỉ tiếc sợi xích Tuyệt Mệnh vẫn quấn quanh người Ám Ảnh Thiên Tôn đã làm lộ hành tung của gã.
“Hừ!”
Thấy thế, Huân hừ lạnh một tiếng.
Nàng đột nhiên tăng tốc, không né tránh chút nào mà xông thẳng vào trong đám khói đen kia.
“Phập phập phập!” Mấy người ở đây liền nghe thấy những tiếng đâm truyền tới.
Dòng máu đỏ tươi bắn tung tóe khắp bốn phía, để lại vết máu loang lổ...
Sau khi khói đen chậm rãi tan đi, Huân xoay Sát Lục Thánh Thương đi trở về, chỉ để lại một mình Ám Ảnh Thiên
Tôn đứng vững tại chỗ, mở to hai mắt không nhúc nhích.
Trên người gã xuất hiện ba lỗ thủng lớn chừng nắm tay, theo thứ tự là chỗ trái tim, đan điền và chính giữa ngực...
Khoảnh khắc này...
Trong Thiên Đạo lại truyền đến một chấn động dữ dội.
Lại có một vị Thiên Tôn trong vũ trụ bỏ mình, Ám Ảnh Thiên Tôn ngã xuống, sợi xích Tuyệt Mệnh nối liền gã với
La Chinh cũng bắt đầu tan biến.
Đến lúc này, La Chinh mới xem như lấy lại được tự do.
Hẳn thu sợi xích Tuyệt Mệnh vào trong nhẫn Tu Di, trong lòng cũng hơi cảm thán sợi xích Tuyệt Mệnh này là đồ
tốt, nhưng nói cho cùng có lợi cũng có hại.
Mới vừa rồi, nếu không phải bị sợi xích Tuyệt Mệnh ràng buộc, La Chinh vốn có thể bỏ trốn mất dạng.
Lần sau khi sử dụng sợi xích Tuyệt Mệnh, có lẽ hắn phải nghĩ kỹ rồi mới dùng.
Sau khi xử lý hai vị Thiên Tôn, Huân lại đối mặt với Doanh và Dao.
“Các ngươi bị chậm phong linh hồn điều khiển.
Những tội mà mà các người phạm phải đối với Yêu Dạ tộc không thể quy trách nhiệm cho các ngươi.” Huân mở
miệng nói như vậy.
Nghe thấy cầu này, Dao lại cười lạnh lùng: “Thì sao? Cho dù không có chậm phong linh hồn, ta cũng sẽ không bỏ
qua cho ngươi.” “Ta biết, nên ta cũng không định bỏ qua cho ngươi.” Trong con người của Huân lóe lên ánh sáng
đỏ.
Ân oán giữa nàng và Dao không liên quan đến chậm phong linh hồn.
Chẳng qua tính cách của Huân vẫn luôn như vậy, nàng sẽ phân chia rạch ròi đối với tất cả ân oán.
Last edited: