Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1629: Một kiếm đánh bay
La Chinh có thể biết được trong một Đại Giới có bao nhiêu tảng đá, bao nhiêu dãy núi, cũng có thể biết được hướng đi của bất kỳ a3i chỉ trong nháy mắt! Có điều, ý chí thế giới cũng có giới hạn nhất định.
Nhưng bây giờ ý chí thế giới này đã bao phủ tất9 cả các Đại Giới của Yêu Dạ tộc.
Có điều, ý chí thế giới này6 vẫn đang lan rộng.
Lúc đó đối với hắn, toàn bộ vũ trụ không tồn tại bất kỳ bí mật gì nữa.
Điều duy nhất không thể thăm dò có lẽ chính là Thánh tộc.
Ám Ảnh Thiên Tôn sinh ra ở Yêu Dạ tộc, dĩ nhiên là không thể thoát khỏi ý chỉ thế giới được.
Mà có lẽ, ngay cả bản thân Ám Ảnh Thiên Tôn cũng không nhớ ra được phần lớn ký ức trong đó.
Ám Ảnh Thiên Tôn liên tục di chuyển trong bóng tối...
Giờ đây, thậm chí hắn còn cảm thấy buồn bực với lựa chọn của Tuyệt Hỏa Thiên Tôn.
Với năng lực của hắn, đối mặt với Mộng Thần Tiên thoải mái hơn đối mặt với cái tên này nhiều.
Khó giải quyết thì vẫn khó giải quyết như vậy.
Có điều, Ám Ảnh Thiên Tôn cũng không cho rằng mình có thể làm gì được La Chinh.
Trong mắt hắn, La Chinh chỉ là một con nhím đang cuộn tròn mà thôi.
Chẳng qua lúc này hắn chưa tìm được sơ hở, chỉ cần La Chinh lộ ra sơ hở thì nó sẽ trở thành tử huyệt của La Chinh! Ám Ảnh Thiên Tôn di chuyển trong bóng tối với tốc độ càng lúc càng nhanh, lấy La Chinh làm tâm, nhanh chóng lượn vòng ra cự ly mấy trăm trượng.
La Chinh lơ lửng trên không trung, tốc độ chuyển động cũng càng lúc càng nhanh, nụ cười trên mặt cũng dần dần biến mất...
Cho dù ý chí thế giới có thể nắm bắt bất cứ sự vật gì, nhưng nếu tốc độ của Ám Ảnh Thiên Tôn vượt qua phản ứng của La Chinh thì vẫn có thể tạo thành uy hiếp lớn đối với hắn!
“Vù vù vù...” Hình như Ám Ảnh Thiên Tôn cũng hiểu ra điểm này.
Hắn dứt khoát bỏ qua việc ẩn nấp.
Sau khi rời khỏi bóng tối, tốc độ của hắn lập tức tăng lên gấp đôi có thừa.
Thân hình nhanh nhẹn lượn vòng giữa không trung, để lại những cái bóng mơ hổ.
Bởi vì tốc độ quá nhanh nên những cái bóng này lại nối liền với nhau, tạo thành một vòng sáng lớn vây xung quanh La Chinh.
Lúc này, Mộng Thần Tiên cũng nhíu mày.
Ám Ảnh Thiên Tôn và Tuyệt Hỏa Thiên Tôn hiểu rõ ông, ngược lại ông cũng rất hiểu các mánh khóe của Ám Ảnh Thiên Tôn.
Tên này xem như là thích khách trong các Thiên Tôn, khi lâm trận chống địch thường thích chuẩn bị thật lâu, nhưng một khi đã ra tay thì lại chỉ một đòn là chết! So với La Chinh, tên này sở hữu ưu thế về tốc độ.
Sợ rằng La Chinh sẽ rơi vào tình cảnh tương đối bất lợi.
Vừa nghĩ đến đây, hai mắt Mộng Thần Tiễn liền lóe lên ánh sáng vàng, nâng tay muốn bắn một mũi tên về phía Ám Ảnh Thiên Tôn.
Ông không thể trơ mắt nhìn La Chinh bị giết chết.
Dẫu sao không có linh hồn của Huân thì ông cũng không thể tiến vào đài phong Vương! Nhưng chỉ mới giữ chặt dây cung, còn chưa kịp bắn mũi tên này ra thì Tuyệt Hỏa Thiên Tôn đã chắn trước mặt Mộng Thần Tiễn.
Một ngọn lửa màu xanh xuất trần thoát tục giống như hoa sen nhảy nhót trong tay hắn.
“Đối thủ của ngươi là ta.” Tuyệt Hỏa Thiên Tôn mỉm cười, ngọn lửa kia lan ra, cuốn về phía Mộng Thần Tiễn.
Hai vị Thiên Tôn lại bắt đầu đánh dây dưa! Sau khi tốc độ của Ám Ảnh Thiên Tôn nhanh đến một mức nhất định, La Chinh đã rất khó bắt được vị trí của hắn.
Sát khí trong mắt Ám Ảnh Thiên Tôn lóe lên, hướng lượn vòng của hắn đột nhiên thay đổi.
Thân hình nhoáng một cái, hắn bắn vụt về phía La Chinh! Với tốc độ nhanh như vậy, ngay cả cái bóng kéo theo cũng biến mất.
Tốc độ kia không để lại bất kỳ dấu vết nào trong mắt đối phương, vì thị lực căn bản không thể nắm bắt được nó! Khi Ám Ảnh Thiên Tôn biến mất, La Chinh cũng đột nhiên hét lên một tiếng! Từ đầu đến cuối, tay phải của hắn đều đặt trên nhẫn tu di, chỉ chờ đến giây phút thân hình của Ám Ảnh Thiên Tôn tan đi, trong kiểm Đại Thiên đã được La Chinh rút ra! La Chinh gần như không có thời gian để suy nghĩ.
Hắn chém trọng kiểm Đại Thiên về một bên hoàn toàn dựa vào bản năng! Nói đúng hơn, hành động của La Chinh căn bản không thể gọi là “chém”.
Dù sao tốc độ của Ám Ảnh Thiên Tôn cũng quá nhanh, khi La Chinh định vị được Ám Ảnh Thiên Tôn bằng ý chí thế giới thì khoảng cách giữa đôi bên đã quá gần.
Hẳn không thể điều chỉnh mũi của trọng kiếm Đại Thiên, chỉ có thể coi trọng kiếm Đại Thiên như cây gậy, rút ra đánh về phía Ám Ảnh Thiên Tôn! “Bum!” Một tiếng nổ đùng đoàng vang lên! Vậy mà trong kiếm Đại Thiên lại đập vào người Ám Ảnh Thiên Tôn một cách hoàn toàn chính xác! Trọng kiếm Đại Thiên có sức nặng cực kỳ kinh khủng, chứa đựng trọng lượng của cả một Đại Giới.
Cho dù coi nó như cây gậy đập lên người thì nó vẫn sẽ tạo ra lực sát thương hết sức kinh khủng.
Huống hổ người điều khiển trọng kiếm Đại Thiên lại là La Chinh, hắn cũng bộc phát ra sức mạnh của bản thân! Sống kiếm đập vào ngực Ám Ảnh Thiên Tôn.
Sức mạnh kinh khủng kia trút ra, lập tức đập vỡ hết xương sườn của Ám Ảnh Thiên Tôn! Ám Ảnh Thiên Tôn bị một kiểm của La Chinh đánh bay ra ngoài giống như diều đứt dây.
Tốc độ bay về phía sau của hắn còn nhanh hơn thể tới vài phần.
Ám Ảnh Thiên Tôn liên tiếp bay về sau, bay đi ba nghìn dặm, đập vào một thánh địa gần đài phong Vương nhất.
Trên đường đi có lẽ hắn đã đụng nát hơn chục nghìn cây cổ thụ, cũng có một vài người Yêu Dạ tộc bị ảnh hưởng.
Trong thánh địa nọ bị đập ra một hổ to nghìn trượng.
Ám Ảnh Thiên Tôn nằm thẳng đờ ở giữa hổ to kia, vẻ mặt đặc sắc khó mà hình dung.
Chỉ thấy hắn bất ngờ xoay người đứng dậy, sau đó chợt cảm thấy cổ họng “phụt” một cái! Lại ói ra một ngụm máu tươi! Lần này lượng máu tươi hắn phun ra phải nhiều gấp hơn mười lần so với trước đây! Xương sườn trước ngực Ám Ảnh Thiên Tôn không còn chiếc nào nguyên vẹn, lục phủ ngũ tạng lại càng vỡ nát hết.
Đổi lại là võ giả khác thì có lẽ lúc này đã sớm hấp hối, đâu còn có thể nhảy lên như vậy? Hắn cắn răng, lấy một viên đan dược màu vàng rực từ trên người ra, bỏ thẳng vào trong miệng, nhấm nháp một hồi rồi nuốt xuống.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, vậy mà hắn lại bị một Giới Chủ đánh cho hộc máu tới hai lần.
Đây không đơn giản là nhục mà còn là mối nhục lớn bằng trời!
“Vu!”
Ám Ảnh Thiên Tôn nhảy khỏi hố, trên mặt viết đầy hai chữ không phục.
Hắn đảo mắt một cái, phát hiện xung quanh cái hồ này còn có mấy vị võ giả Yêu Dạ tộc đang ẩn núp trong rừng cây vây xem.
Sắc mặt hắn trầm xuống, tiện tay đánh ra một chương!
Chưởng phong lướt qua người mấy vị võ giả Yêu Dạ tộc kia.
Thân thể của các võ giả nhìn lén đồng thời run lên, lập tức trở nên cứng ngắc.
Không bao lâu sau, trên người bọn họ xuất hiện những vết nứt, máu trong thân thể chảy ra xuôi theo vết nứt đó.
Ngay sau đó, toàn bộ thân thể liên hoàn toàn sụp đổ, biến thành những mảnh vụn.
“Hừ!”
Ám Ảnh Thiên Tôn hừ lạnh một tiếng, bay vọt về phía đài phong Vương lần nữa.
Sau khi trúng một kiếm của La Chinh, tâm trạng của Ám Ảnh Thiên Tôn cũng đau thương và ấm ức mất một lúc.
La Chinh này thật không nói lý lẽ, hắn có tư cách gì mà đánh một vị Thiên Tôn thổ huyết tới hai lần? Giờ đây, Ám Ảnh Thiên Tôn thậm chí đã bắt đầu hoài nghi cuộc sống của mình, hoài nghi nhận định của mình và Tuyệt Hỏa Thiên Tôn.
Có phải bọn họ không nên nhảy vào vũng nước đục này hay không? Nếu thật sự để cho La Chinh trưởng thành hơn nữa thì qua mấy năm nữa, sợ rằng tên này thật sự sẽ nghịch thiên.
Đến lúc đó có lẽ chuyện giúp Nhân tộc đẩy lùi Thánh tộc cũng không phải là chuyện không thể xảy ra...
Có điều, nhân vật đạt đến cấp độ như họ chưa từng có suy nghĩ hối hận.
Một khi đã hạ quyết tâm thì nhất định sẽ đi đến cùng.
Hắn và Tuyệt Hỏa Thiên Tôn đã kết thù kết oán với La Chinh, không còn khả năng thay đổi “Thực sự không tệ...” Ám Ảnh Thiên Tôn dịch chuyển không gian, xuất hiện ở trước mặt La Chinh lần nữa.
Gương mặt trắng bệch của hắn tỏ ra cực kỳ nghiêm túc: “Xem ra ta không nên xem ngươi là một hậu bối, càng không thể xem ngươi là một vị Giới Chủ.
Ngươi...
thực sự đã sở hữu thực lực ngang hàng với Thiên Tôn!” Đánh giá này của hắn đã là cực cao rồi.
Một số Giới Chủ ưu tú có thể đánh một trận với Đại Giới Chủ.
Nhưng trong vũ trụ này, giữa Đại Giới Chủ và Thiên Tôn có chênh lệch rất lớn.
Suy cho cùng thì phần số trời trên đầu Thiên Tôn là thứ mà Đại Giới Chủ vĩnh viễn không thể chống lại.
Last edited: