Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1613: Tìm người
Tên này còn là người sao? Khi La Chinh chầm chậm đi ra khỏi hố, nàng cũng không cảm giác được bất kỳ sát ý gì trên người hắn.
Hắn không hề muốn đánh giết gì ở đây.
Nhưng vấn đề mấu chố9t của Yêu Dạ tộc nằm ở chỗ chậm phong linh hồn được chôn sâu trong linh hồn của ba vị Vương.
Có điều, khi đối mặt với Yêu Dạ tộc, La Chinh lại khô8ng làm như vậy.
Ta không có ý xấu.” La Chinh vừa nói vừa đi về phía đối phương.
Hai mắt nàng nhìn chằm chằm vào La Chinh, toàn thân nàng đều đang trong trạng thái căng thẳng.
Đó là bộ pháp đặc biệt của cung thủ.
Từ đầu đến cuối, nàng đều duy trì khoảng cách chừng mười trượng với La Chinh.
Hai mũi tên trước đó đã không thể gây tổn thương gì cho gã thiếu niên này thì chẳng nhẽ mũi tên thứ ba lại có thể giết hắn sao? Giờ đây, tâm tình của nàng cực kỳ mâu thuẫn.
Nhưng nàng cũng cảm thấy kỳ lạ vì không cảm nhận được chút thái độ thù địch nào từ trên người đối phương.
“Người tự tiện xông vào đảo Tù Lung thì phải chết! Mục đích của ngươi là gì?” Phượng Linh vẫn duy trì trạng thái cảnh giác cao độ.
“Tìm người.” La Chinh vừa đi vừa trả lời.
“Người bị giam giữ trên đảo Tù Lung đều là tù nhân do Vương đích thân chỉ định.
Không có người người muốn tìm.
Đứng lại!” Phượng Linh quát.
Nhưng La Chinh vẫn nhắm mắt làm ngơ trước lời cảnh cáo của nàng, cứ thể duy trì bước đi đều đặn.
Ngay vào lúc này, bên tại Phượng Linh bỗng truyền đến một tiếng chân nguyên truyền âm.
“Cùng nhau ra tay, giết chết người này!” Người nói là Thủy Ảnh, một vị Giới Chủ khác của Yêu Dạ tộc cũng ở lại trông coi đảo Tù Lung.
Thực lực của Thủy Ảnh hơi mạnh hơn Phượng Linh một bậc.
Hai người liên thủ thì có lẽ còn có chút cơ hội.
Phượng Linh cũng là người sát phạt quyết đoán.
Một khi đã quyết định, nàng sẽ lập tức ra tay! Tốc độ di chuyển của nàng đột nhiên nhanh hơn mấy lần.
Trong quá trình di chuyển về phía sau, sáu lưỡi đao màu đen trên hai đầu cung xòe ra, giống như cây cung đã giang rộng cánh chim.
Một luồng sáng bắt đầu chạy xuôi theo bề mặt trường cùng! “Veo!” Một đốm sáng màu vàng ngưng tụ ở đầu ngón tay của nàng, biến thành một mũi tên ngắn màu vàng kim! Sau khi mũi tên này xuất hiện, hàng loạt kiểm gió màu vàng kim cũng điên cuồng xoay quanh mũi tên ngắn này...
“Mũi tên hoàn mỹ bạo phong!” Phượng Linh đã dung nhập ý nghĩa sâu xa của quy tắc hệ Phong tầng thứ chín mà mình lĩnh hội được vào trong thuật bắn cung.
“Uuu...” Đạo gió màu vàng điên cuồng xoay tròn xung quanh mũi tên vàng kim, phát ra âm thanh giống như quỷ khóc sói gào!
Ngay sau đó, mũi tên này thoát khỏi dây cung, vẽ ra một đường thẳng tắp giữa không trung, xông thẳng về phía La Chinh.
“Ngươi còn không né ra ư?” Mũi tên hoàn mỹ bạo phong là do Phượng Linh tự sáng tạo ra, là nguyên nhân khiến nàng luôn kiêu ngạo về kỹ thuật bắn cung, cũng là đòn mạnh nhất của nàng! Có điều sau khi mũi tên này bắn ra, trong lòng Phượng Linh vẫn vô cùng mâu thuẫn.
Nàng hy vọng có thể bắn trúng La Chinh, giết chết hắn.
Nhưng đồng thời lại lo lắng về lực phòng ngự kinh khủng của gã quái vật trước mắt này.
Nếu mũi tên này bắn trúng chính diện mà La Chinh vẫn không hề bị thương, vậy thì đây chính là một đòn đả kích quá lớn đối với nàng.
Trong lúc Phượng Linh bắn tên, bóng dáng màu đen cũng xuất hiện.
Bóng dáng màu đen kia mặc một bộ đồ dạ hành bó sát người màu đen, giống như một hồn ma.
Sau khi để lại một tàn ảnh giữa không trung, nàng liền biến mất khỏi tầm nhìn...
Chỉ trong nháy mắt, mũi tên vàng kim đã cắm lên ngực La Chinh! Kiểm gió vàng kim xoay quanh mũi tên nhỏ như bóng với hình, quấn quanh người La Chinh, sau đó điên cuồng chặt chém thân thể hắn! Cùng lúc đó, bóng dáng màu đen kia cũng lặng lẽ xuất hiện sau lưng La Chinh.
Bóng đen kia cầm một con dao găm màu bạc trong tay, đâm về trái tim La Chinh từ đằng sau!
Giờ đây quanh thân La Chinh đều phủ đầy kiểm gió màu vàng kim.
Đối với Giới Chủ, uy lực của kiểm gió vàng kim này cũng rất mạnh.
Nhưng bóng đen này lẻn vào mặt sau thế giới nên những kiếm gió màu vàng kim kia sẽ không gây tổn thương cho nàng.
“Keng!” Khi đâm vào làn áo xanh ở phần sau lưng La Chinh, nó chỉ phát ra một tiếng vang giòn giã, căn bản không hề đâm thủng được quần áo La Chinh! Đạo gió tiêu tan, bóng đen cũng rút đi rồi đứng song song với Phượng Linh.
Bóng đen này mặc một bộ quần áo đen, phần da thịt lộ ra bên ngoài có màu trắng như tuyết.
Nàng chính là Thủy Ảnh, một Giới Chủ khác cũng ở lại trông coi đảo Tù Lung.
Giờ đây, sắc mặt của Thủy Ảnh và Phượng Linh đều cực kỳ khó coi.
Nàng lĩnh hội đạo ám sát vô cùng sâu sắc.
Vừa rồi phối hợp với Phượng Linh là bởi nàng muốn giết chết thanh niên Nhân tộc này chỉ trong một đòn.
Xét về thời cơ hay tốc độ thì nàng đều đã nắm bắt tương đối chính xác.
Không ngờ ngay cả quần áo của người này cũng không thể đâm rách được...
“Hai vị có thể dùng tay được rồi.
Ta thật sự chỉ đến tìm người mà thôi.” La Chinh thản nhiên nói, vẻ tươi cười đã nhạt đi vài phần.
Hai vị Giới Chủ của Yêu Dạ tộc không còn cách nào khác với vị Giới Chủ đao thương bất nhập trước mắt này.
Dưới cách biệt thực lực rõ ràng, Phượng Linh mới mở miệng hỏi: “Ngươi muốn tìm ai?” “Tên của nàng là Lưu Vũ, bị giam trên đảo này.” La Chinh thản nhiên nói.
“Lưu Vũ?” Cặp lông mi thanh tú của Thủy Ảnh hơi nhấp nháy.
Người Yêu Dạ tộc có thể bị giam ở đảo Tù Lung tuyệt đối không phải là người thường, có điều bên trong lại có mấy người là ngoại lệ.
Đương nhiên hai vị Giới Chủ biết Lưu Vũ.
Bởi vì trong số những người đang chịu hình phạt tra tấn bằng sắt nung, có lẽ tu vi của Lưu Vũ là thấp nhất, chỉ mới là Thần Hải Cảnh mà thôi.
Ngoại trừ nàng, những người khác cơ bản đều là Thần Biển Cảnh, thậm chí còn có mấy vị Giới Chủ! Hồi trước, khi Lưu Vũ bị áp giải đến đây, lúc biết nàng là người phi thăng, không ít kẻ cũng đã cảm thấy kỳ lạ.
Rốt cuộc một người trong tộc vừa mới phi thăng lại mạo phạm Vương của họ lúc nào? “Ngươi tìm nàng làm gì?” Phượng Linh hỏi.
La Chinh hờ hững cười nói: “Dĩ nhiên là để giải cứu nàng.” “Người đã phải vào đảo Tù Lung thì phải có lệnh của Vương mới được phép đưa đi!” Thủy Ảnh ngưng mắt nói.
“Các ngươi không đủ tư cách ngăn cản ta.” La Chinh lắc đầu.
Thủy Ảnh và Phượng Linh lập tức im lặng...
Thanh niên Nhân tộc trước mắt này đã kiềm chế lắm rồi.
Họ đã liên tiếp ra sát chiều vài lần, gần như không hề nương tay tỉnào, nhưng đối phương vốn không hề có ý đánh trả.
Tên này cũng không nói khoác, quả thực họ không đủ tư cách để ngăn cản hắn.
“Cho dù không có tư cách thì chúng ta cũng sẽ không để yên.” Thái độ của Thủy Ảnh kiên định hơn Phượng Linh một chút.
Tuy Yêu Dạ tộc đã huy động đi hết toàn bộ lực lượng tinh nhuệ, nhưng họ thân là người canh giữ của đảo Tù Lung, lúc đổi mặt với kẻ xâm lăng cũng sẽ không nhượng bộ.
Phượng Linh nhìn La Chinh chăm chú.
Sau khi quan sát một lát, nàng bỗng cảm thấy giọng nói của thanh niên Nhân tộc trước mắt khá quen tai...
Tu vi Giới Chủ, trẻ tuổi như vậy mà sở hữu thực lực kinh người, trong vũ trụ cũng không nhiều võ giả như vậy.
“Ngươi là ai?” Phượng Linh mở miệng hỏi.
La Chinh mỉm cười, không hề định giấu: “Ta là La Chinh.” Quả nhiên...
Suy đoán của Phượng Linh đã được chứng thực.
Còn Thủy Ảnh thì nhìn La Chinh sững sờ.
Giọng của La Chinh thường vang vọng trong vũ trụ, mọi người đều biết ân oán giữa hắn và Dao.
Quan trọng nhất là, bên cạnh La Chinh còn có một vị Vương khác của Yêu Dạ tộc.
“Đừng chống cự vô ích.
Ta không muốn liên lụy người vô tội.” La Chinh bình tĩnh liếc mắt lướt qua hai cô gái.
Hắn quay đầu, chọn một phương hướng rồi đi thẳng về phía đó.
Tìm kiếm Lưu Vũ thông qua ý chí của thế giới không hề khó khăn.
Hắn biết rõ Lưu Vũ ở hướng nào.
Sau khi liếc mắt nhìn nhau, rốt cuộc hai vị Giới Chủ Yêu Dạ tộc này cũng thông minh hơn, không ra tay với La Chinh nữa, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Rõ ràng đây là lần đầu tiên La Chinh tới đảo Tù Lung, vậy sao hắn có thể biết chính xác Lưu Vũ ở hướng nào? Sau khi đi ngang qua cột sắt nung hơn mười dặm, cuối cùng La Chinh cũng dừng lại trước một cột sắt nung to lớn.
Hai tay Lưu Vũ bị bắt tréo ở sau lưng, treo bên ngoài cột sắt nung này.
Toàn thân nàng đều là dấu vết bị ăn mòn.
Mái tóc dài rủ xuống đất, hai mắt nhắm nghiền, linh hồn đã suy sụp tới cực điểm...
Thấy dáng vẻ của Lưu Vũ, trong lòng La Chinh hơi áy náy.
Hắn cho Lưu Vũ hy vọng, hứa hẹn trong vòng ba năm chắc chắn sẽ đưa nàng ra ngoài.
Nhưng với tình hình và thực lực của La Chinh lúc trước, hắn không thể cứu nàng đi, khiến nàng phải ở đây chịu biết bao hành hạ!
Last edited: