Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1594: Về phủ
Tuy Ma tộc chọc gậy bánh xe, nhưng sĩ khí ba thể lực lớn của Nhân tộc đều đã rơi xuống điếm âm.
“Đừng để hắn mở miệng nữa.” Ma Ha lạnh lùng hạ lệnh.
Hắn không muốn tự ra tay nữa.
Có rất nhiều phương pháp để khống chế võ giả.
Hai Thiên Tôn Thánh tộc s8au lưng Ma Ha đã sớm có ý này, bọn họ cũng đang oán thầm Đạo Tử điện hạ của mình.
Thà rằng trực tiếp bắt hắn lại, gieo ẩn thánh nô dịch còn hơn.
Ma Ha vừa ra lệnh, U Ám Thiên Tôn của Thánh tộc liền giơ tay bắt lấy La Chinh...
Trước khi Ma Ha hạ lệnh, hắn đã kịp sử dụng dịch chuyển không gian.
Sắc mặt U Ám Thiên Tôn vẫn bình tĩnh: “Người cho rằng mình có thể chạy thoát sao?” Gã đã gieo dấu ấn trên người La Chinh nên cho dù La Chinh di chuyển theo phương hướng nào thì gã cũng có thể lập tức phát hiện ngay.
Cho dù hắn cố gắng chạy như thế nào thì cũng không thể thoát khỏi diều hâu.
Thậm chí gã còn có thể cho La Chinh chạy trốn thỏa thích một phen, đế La Chinh rơi vào tuyệt vọng rồi mới đuổi bắt.
Ma Ha, Thị Không Vũ và Vạn Độc Thiên Tôn cũng nghĩ như vậy.
Cho nên khi nhìn thấy La Chinh chạy trốn, trên mặt bọn họ đều không có bất kỳ biểu cảm gì.
Đúng lúc U Ám Thiên Tôn đang định sử dụng dịch chuyển không gian để đuổi theo thì mặt chợt đơ cả lại, trong đôi mắt bỗng có vẻ khó tin...
Ma Ha ốm Thi Không Vũ trong lòng, đang cố gắng để tâm tình mình bình tĩnh lại, tự hỏi xem nên xử La Chinh như thế nào.
Hắn nghĩ, sau khi hoàn toàn nộ dịch được La Chinh, ngược lại Ma Ha hắn có thể lợi dụng thân phận Đạo Tử của La Chinh để áp chế Nhân tộc, ngoài ra trên người tên nhóc này hình như còn có không ít bí mật...
“Dường như Thét Lệnh trong tay tên kia là một món rất hiếm có, rõ ràng nó có thể sử dụng nhiều lần, thực là thú vị...” Trong lúc đang trầm tư, hắn bỗng chú ý tới vẻ mặt của U Ám Thiên Tôn rồi hỏi một cách kỳ quái: “U Ám Thiên Tôn, sao vậy? “Biến, biến mất rồi.” Sắc mặt của U Ám Thiên Tôn cực kỳ mất tự nhiên.
“Cái gì?” Ma Ha biến sắc.
Vạn Độc Thiên Tôn vốn ở bên cạnh, im lặng không nói gì thì giờ cũng cả kinh.
Ngay sau đó, gã phóng cảm nhận ra ngay lập tức.
Tất cả trong phạm vi trăm nghìn dặm đều hiện lên trong đầu gã.
Sức cảm nhận của Thiên Tôn vô cùng mạnh mẽ.
Sinh linh có mặt trong trăm nghìn dặm này đều không thể thoát khỏi sự điều tra của gã.
“Thật sự biến mất rồi.” Sau khi dò xét một lượt, Vạn Độc Thiên Tôn thực sự thấy giống như U Ám Thiên Tôn nói.
La Chinh...
quả thực đã biến mất.
“Không thể, hắn biến đi đâu được?” Chân mày U Ám Thiên Tôn đột nhiên nhíu lại.
Ngay sau đó, bóng dáng gã lập tức biến mất.
Dường như Vạn Độc Thiên Tôn cũng cảm nhận được một chút khác thường nên cũng mở dịch chuyển không gian ra chỉ trong nháy mắt...
Trên sườn núi nhỏ cách tiên thành Thất Tuyệt hơn trăm dặm về phía nam có xuất hiện một tòa Tiên Phủ cỡ nhỏ.
Tiên Phủ lơ lửng trên không trung, chầm chậm xoay tròn, trông vô cùng đẹp đẽ, giống như là một món đồ chơi do một thợ thủ công khéo léo nào đó làm ra.
Khi hai vị Thiên Tôn, Ma Ha và các võ giả Thánh tộc di chuyển đến đây thì liền thấy Tiên Phủ nho nhỏ này.
“Pháp bảo không gian?” Khóe miệng Ma Ha hơi cong lên, khuôn mặt có vẻ mỉa mai.
“Mới nãy khí tức của La Chinh biến mất ở đây.
Chắc hẳn đã chui vào trong Tiên Phủ này.” U Ám Thiên Tôn nhìn Tiên Phủ đang từ từ xoay tròn một cách chăm chú, nói.
Ma Ha gật đầu.
Sau khi nhìn thấy tòa Tiên Phủ này, trái tim đang treo lơ lửng của hắn lập tức hạ xuống.
Nếu La Chinh thật sự chạy trốn ngay trước mắt bọn họ, vậy thì mất mặt to.
Huống hồ Ma Ha càng hiểu rõ, mục đích hàng đầu của Mục Hải Cực chính là lùng bắt những Đạo Tử này! Nếu thật sự để cho La Chinh chuồn mất, sợ rằng ngay cả Ma Ha cũng sẽ phải chịu sự trách phạt nghiêm khắc.
“Ra đi, La Chinh.
Trốn trong đó cũng vô dụng thôi.
Ta cảm thấy người sẽ không thích làm rùa đen rụt đầu.” Ma Ha thản nhiên nói.
Một pháp bảo không gian thôi mà, còn chẳng đủ để lọt vào mắt Ma Ha.
Tiên Phủ cỡ nhỏ không hề trả lời, chỉ chậm rãi xoay tròn tại chỗ...
Ma Hạ chỉ một ngón tay, căn dặn: “Phá hỏng pháp bảo không gian này.” “Tiên Phủ này khá tinh xảo.
Sau khi ép La Chinh ra ngoài, Ma Ha ca ca đưa nó cho ta được không?” Thi Không Vũ nhìn chăm chú vào Tiên Phủ, trong mắt ngập tràn vẻ yêu thích.
Ma Ha vuốt ve gương mặt của Thi Không Vũ, cười khà khà: “Dĩ nhiên là được.” Ánh mắt của U Ám Thiên Tôn tập trung trên Tiên Phủ này.
Gã bỗng thò hai tay ra, nắm lấy Tiên Phủ nho nhỏ, sau đó lập tức phóng ra một luồng sức mạnh kinh khủng! “U Thần Giảo!”
Lực quy tắc không gian màu trắng rừng rực hình thành một lốc xoáy không gian cỡ nhỏ trong tay gã, bao quanh Tiên Phủ cỡ nhỏ này.
Trong tưởng tượng của U Ám Thiên Tôn, lực quy tắc không gian này có thể xoắn Tiên Phủ thành mảnh vụn chỉ trong nháy mắt! Nhưng bất ngờ thay, cả Tiên Phủ cỡ nhỏ lại không chút sứt mẻ...
“Ổ?” Khuôn mặt U Ám Thiên Tôn tỏ ra bất ngờ.
Ma Ha lại thản nhiên nhìn lướt qua U Ám Thiên Tôn, khiến gã hơi ngượng ngùng.
Đường đường là Thiên Tôn mà ngay cả một món pháp bảo không gian nho nhỏ cũng không thể phá vỡ, vậy cũng hơi mất mặt.
“Đại U Thần Thiết!”.
Giờ đây mới có thể coi là U Ám Thiên Tôn thực sự hành động.
Gã tập trung tu luyện quy tắc không gian nên sức phá hoại của nó không thể nói là không mạnh! Ngay sau đó, xung quanh Tiên Phủ lập tức xuất hiện những lưỡi đao không gian trong suốt, bắt đầu liên tục cắt xén...
“Kęt, ket...” Những lưỡi đao không gian kia cắt xuống với sức lực cực mạnh, bộc phát ra từng đợt âm thanh khiến kẻ khác phải ê răng.
Sau mấy chục nhịp thở...
U Ám Thiên Tôn, Vạn Độc Thiên Tôn, Ma Ha, Thi Không Vũ và một nhóm Giới Chủ Thánh tộc cũng bắt đầu mắt to trừng mắt nhỏ.
Vẻ mặt của bọn họ trở nên vô cùng đặc sắc.
Mới đầu họ cũng chưa coi Tiên Phủ là cái gì to tát.
Pháp bảo không gian dù có kiên cố đến đâu thì lực phòng ngự cũng chỉ có hạn.
Vậy thì chẳng nhẽ Thiên Tôn ra tay còn không thể phá hỏng được Tiên Phủ này sao? Nhưng họ đã nghĩ về tòa Tiên Phủ này quá đơn giản rồi.
Vẻ mặt của họ cũng giống biểu cảm đã từng xuất hiện trên mặt rất nhiều Thiên Tôn trong vũ trụ Đại Diễn chừng mười năm trước.
“Chơi vui không?” Giọng nói của La Chinh từ trong vũ trụ truyền tới, truyền vào trong tai nhóm Ma Ha.
“Muốn bắt ta? Trước hết phải xem mình có tư cách phá hỏng pháp bảo không gian này hay không đã!” Nghe thấy lời La Chinh, khuôn mặt của rất nhiều Thiên Tôn trong vũ trụ Đại Diễn lập tức có vẻ câm nín.
Cái tên này lại tiến vào trong Tiên Phủ thần khí kia...
Ngay từ đầu, những Thiên Tôn này cũng không cảm thấy lo lắng cho sự an nguy của La Chinh.
Họ đã biết độ kiên cố của Tiên Phủ này.
Hồi đó, nhiều Thiên Tôn luân phiên ra trận như vậy cũng không thể làm gì được Tiên Phủ, sau đó còn bị mấy Tuyệt Mệnh Loạn Đấu hại chết mấy vị..
“Tiểu tử thối, ngươi!” Ma Ha cảm thấy mình sắp phát điên đến nơi rồi.
Tên này tìm đâu ra pháp bảo không gian này? “Vạn Độc Thiên Tôn, ngươi lên đi!” Ma Ha ra lệnh.
“Vâng, Đạo Tử điện hạ!” Vạn Độc Thiên Tôn am hiểu nghiên cứu các loại kịch độc.
Phần sổ trời mà gã gánh vác lại là quy tắc sinh mệnh!
Vạn Độc Thiên Tôn hết sức am hiểu về thủ đoạn giết người.
Nhưng luận về sức phá hoại thì gã không thể bằng U Ám Thiên Tôn được.
Có điều, Đạo Tử điện hạ đã lên tiếng thì thế nào gã cũng phải thử một lần.
Ngay sau đó, đột nhiên giơ tay.
Cánh tay gã trở nên đen thui, hiện lên một tia lân quang.
Đó là một loại độc tố tăng cường sức lực, có thể biến hai tay của gã thành một đôi tay độc tới mức không gì không phá nổi trong khoảng thời gian ngắn! Đôi tay độc này nắm Tiên Phủ trong tay, ngay sau đó phóng ra sức lực cuồng bạo, nắn bóp tòa Tiên Phủ này.
“Két két két két...” Không ngờ gã lại định cứng rắn cạy Tiên Phủ này ra! Nhưng Tiên Phủ vẫn không hề có dấu hiệu gì, vẫn từ từ xoay tròn theo tốc độ của mình ở trước mặt bọn họ.
“Cái này...” Vạn Độc Thiên Tôn tỏ ra lúng túng.
Gã cũng bắt đầu thông cảm cho U Ám Thiên Tôn...
Last edited: