Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1581: Nỗi đau của kẻ yếu
Lợi dụng sát khí áp chế tình cảm của bản thân, để rèn luyện thần đạo Đoạn Tình.
So ra, Thánh tộc vận dụng sát khí giỏi3 hơn nhiều.
Họ có thể tự do chuyển dịch nguyền rủa trong sát khí.
Sức mạnh nguyền rủa của một sinh linh sắp c5hết cực kỳ bé nhỏ, nhưng nếu gom lại với số lượng lớn thì tương đối khủng bố.
Nếu không thì cho dù là Giới Chủ cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Nếu ở lâu ở trong khu vực có thuật huyết chú, Giới Chủ cũng sẽ bị ăn mòn.
Bây giờ, cứ mỗi khi đánh chiếm một Đại Giới, Thánh tộc sẽ lập tức bố trí thuật huyết chú.
Như vậy sẽ không cần lo việc Nhân tộc phản công.
Trừ khi đối phương cử Thiên Tôn đến tiêu trừ thuật huyết chú này.
Thuật huyết chú này chỉ nhằm vào chủng 9tộc có cùng nguồn gốc.
Ví dụ như lấy máu tươi của Nhân tộc tạo ra thuật huyết chú, thì sẽ chỉ nhằm vào loài người.
Nó sẽ không có hiệu quả với các chủng tộc hay các sinh linh khác.
Cho nên một khi thuật huyết chú được phát ra 8thành công, nó sẽ hoàn toàn nhằm vào con người.
Mà Thánh tộc, Ma tộc, Yêu Dạ tộc, và cả các loại thú dữ thì đều không bị ảnh hưởng.
Chỉ sau khi đạt đến tu vi Thiên Tôn, Nhân tộc mới không sợ hãi thuật huyết chú này.
“Vút!”
Roi da đột nhiên xuất ra, giống như một con rắn độc lao xuống.
Nếu như thực sự bị roi da quất trúng, thì bà lão và cô bé tết tóc hai bên đều sẽ bị quất thành sương máu.
Những người thường xung quanh đều mang bộ mặt thờ ơ cùng mệt mỏi, không có người nào dám đứng ra giúp đỡ.
Trong mắt những người này, Thánh tộc này giống như ác ma.
Nhưng trong tình huống bấy giờ, Thiên Tôn trong vũ trụ Đại Diễn đều ẩn nấp trong Thiên Vị tộc.
Nếu như dám xông đến một mình thì chỉ có đi mà không có về.
Dù sao Nhân tộc cũng đã tổn thất ba vị Thiên Tôn rồi.
Mỗi một vị Thiên Tôn mất đi, thắng lợi sẽ càng nghiêng về phía Thánh tộc.
Đây là sách lược thận trọng.
Người nào dám phản kháng đều sẽ bị gã bóp chết như bóp chết một con kiến.
Hai canh giờ trước, có hơn trăm người kêu la nghỉ ngơi, nhưng Thánh tộc căn bản không để ý đến, thẳng thừng rút roi da ra quất xuống.
Chiếc roi da quét ra, giống như lưỡi dao sắc bén, trực tiếp quất hơn trăm người thành hai nửa, thê thảm ngã vào đám bọt máu.
Từ đó về sau, mọi người đều hiểu rõ, không cần thử van xin những gã Thánh tộc này thương xót.
Van xin chỉ khiến cho bản thân chết càng nhanh.
Nhưng lúc này, đột nhiên một bóng người mặc long bào màu vàng lóe lên, kéo cánh tay của cô bé, đột nhiên lăn về bên cạnh.
Cô bé vừa rời khỏi, chiếc roi da đã rơi xuống, quất thẳng vào người bà lão.
Thân hình gầy yếu của bà lão lập tức bị chiếc roi da quất cho nát nhừ, trực tiếp hóa thành sương máu tiêu tan trước mặt mọi người, “Quốc, Quốc chủ...” Lúc cô bé nhìn rõ người cứu mình thì khựng lại.
Người đàn ông trung niên mặc hoàng bào gật đầu với cô bé trong lòng, rồi ngẩng đầu lên nói: “Thánh tộc đại nhân, ta sẽ đưa cư dân của ta tiếp tục đi nhanh, xin Thánh tộc đại nhân thông cảm!” Đây là một đoàn hơn ba trăm nghìn người thường đến từ Khê quốc, mà người trung niên mặc hoàng bào chính là Quốc vương của Khê quốc, cũng là võ giả Chiếu Thần Cảnh duy nhất của Khê quốc.
Những năm gần đây, Khê quốc phát triển không tệ.
Thậm chí còn lập nên hai tông môn nhị phẩm, mà Quốc chủ Khê quốc là tông chủ của một trong hai tông môn nhị phẩm đó.
Đối mặt với võ giả Thánh tộc, dường như một Quốc chủ nhỏ nhoi như hắn không hề có sức chống lại.
Hắn hiểu võ giả Thánh tộc muốn đưa cư dân của hắn đi tiên thành Thất Tuyệt tiến hành huyết tế.
Nhưng hắn căn bản không có khả năng chống lại Thánh tộc, chỉ có thể phối hợp với Thánh tộc di chuyển về tiên thành Thất Tuyệt.
Chỉ trong quá trình di chuyển, năm trăm nghìn con dân Khê quốc của hắn đã chết mất hơn một trăm nghìn.
Trong đó có một bộ phận nhỏ là do Thánh tộc giết, đa số là do mệt chết.
“Bỏ qua? Ta còn muốn người bỏ qua cho ta đây! Kéo dài thời gian của ta thì làm thế nào hả?” Võ giả Thần Đan Cảnh Thánh tộc nhìn chằm chằm Quốc chủ Khê quốc lạnh giọng nói.
Trong lòng Quốc chủ Khê quốc sớm đã phẫn nộ vô cùng, nhưng hắn cũng biết, mấy trăm nghìn người bọn họ ngay cả tư cách liều mạng cũng không có.
Những kẻ Thánh tộc này đuổi mấy trăm nghìn người nhân loại giống như đuổi mấy trăm nghìn con cừu.
“Ta sẽ đôn đốc cư dân của mình, khiến họ tăng tốc.” Quốc chủ Khê quốc bảo đảm.
“Hừ! Thể thì được!” Trong mắt võ giả Thánh tộc, Quốc chủ Khê quốc chỉ là một con kiến không quan trọng.
Nhưng mấy trăm nghìn người này phải dựa vào Quốc chủ Khê quốc không ngừng điều phối, mới có thể thuận lợi gấp rút lên đường.
Nếu như thiếu mất người này, sợ là tốc độ đi đường sẽ chậm lại nhiều! Trên đường lại chết không ít người.
Thực ra Thánh tộc không hy vọng người thường bị chết quá nhiều.
Dù sao lý do bọn họ muốn nhanh chóng đưa những người thường này đến tiến thành Thất Tuyệt, chính là để ép lấy máu trong cơ thể đám người thường đó.
Bận rộn một chuyến mà chết mất một nửa trên đường thì chính là lợi bất cập hại.
Quốc chủ Khê quốc nhẹ thở phào, bất lực nói với một bề tôi đứng bên cạnh, “Truyền lệnh của ta, bảo mọi người tăng tốc một chút.” Người bề tôi này đã bảy mươi tuổi rồi.
Mặc dù cũng là một võ giả, nhưng thân thể bây giờ đã không còn được như trước kia.
Một ngày chạy đi bốn chục dặm đường, cho dù là thanh niên trai tráng cũng khó chịu được, huống hồ là một lão già như hắn? “Nhưng Quốc chủ...
Bọn họ đều đã không chịu được nữa!” Người bề tôi bị phẫn nói.
Trên đường đi, có rất nhiều con dân bị mệt chết.
Đây không phải là ép người ta vào chỗ chết sao? “Không còn cách nào khác, mọi người cố nhẫn nại vậy.” Quốc chủ Khê quốc trầm giọng nói.
“Nhẫn nại, nhẫn đến bao giờ? Đến khi chúng ta đến tiến thành Thất Tuyệt, để cho đám Thánh tộc rút cạn máu của chúng ta?” Người nói là một vị tướng quân của Khê quốc.
Tướng sĩ này là võ giả Tiên Thiên Đại Viên Mãn, tỉnh khí vô cùng nóng nảy.
Suốt quãng đường đi đều nhẫn nhịn, hắn thực sự không nhịn tiếp được nữa!
“Nói đúng! Đó không phải chịu chết sao!” “Kiểu gì cũng phải chết, còn không bằng liều mạng với chúng một phen!” “Chết thì chết.
Ta thà rằng mọi người được chết thoải mái một chút!” Rốt cuộc, nhân loại cũng không phải con cừu chỉ biết đợi bị làm thịt.
Cừu non không biết số mệnh của bản thân, cho nên chưa đến phút cuối cùng đều vô cùng nghe lời.
Nếu như họ biết tiếp tục là con đường chết, vậy thì không cần tiếp tục tiến về phía trước nữa.
Đằng nào cũng phải chết, vậy việc gì phải cống hiến cho Thánh tộc chứ? Tinh thần kháng cự kìm nén đã lâu bắt đầu lan tràn, một số võ giả cấp thấp và người phàm bắt đầu bùng nổ! Về phần cô bé tết tóc hai bên thì lại vẫn giấu mặt trong ngực Quốc chủ Khê quốc, chưa từng ngẩng đầu lên.
Bà nội của bé bị đánh cho mất xác ngay trước mặt bé.
Đối với một cô gái nhỏ mà nói, thế giới này chứa đầy ác ý.
“Náo loạn cái gì? Muốn chết à!” Nghe thấy tiếng huyên náo phía dưới, võ giả Thánh tộc giữa không trung lập tức giương cao roi dài trong tay, đột nhiên xuất ra về phía bên này.
Roi dài bạo phát ra tiếng nổ, sức mạnh hùng hồn lập tức tản ra! “Ầm!” Lập tức có người bị quất thành thịt nát, mảnh vụn cơ thể bay đầy trời, tiếng la hét vang lên liên tục không ngừng.
Các võ giả Tiên Thiên Cảnh đã đỏ mắt rồi.
Bọn họ không thể nhịn thêm được nữa.
“Liều thôi!” “Giết hắn!” “Chết cũng phải chết thoải mái...” Tiến Thiên Cảnh không thể bay, bọn họ đều mượn vách núi cao của thung lũng bên cạnh để nhảy lên, đột nhiên bổ nhào về phía võ giả Thánh tộc.
Trên mặt võ giả Thánh tộc lộ ra nụ cười trào phúng, “Dựa vào các ngươi? Ngay cả tư cách liều chết cũng không có!” Nếu như một con thỏ liều chết với nhân loại, đó nhất định là chuyện vô cùng buồn cười.
Trong lòng võ giả Thánh tộc đại khái cũng nghĩ như vậy.
Sau khi võ giả Thánh tộc nói xong, liền vung roi dài trong tay ra.
Chiếc roi dài không ngừng vặn vẹo, hóa thành một con rắn, hướng về những võ giả Tiên Thiên Cảnh, chọn người mà cắn.
Quốc chủ Khế quốc nhắm mắt.
Hắn không nhẫn tâm nhìn cảnh này, nỗi đau khổ trong lòng làm cho khuôn mặt hắn trở nên méo mó.
Ba tháng trước, hắn vẫn là người có thể tử thành đoàn, cả nước trên dưới đều sống nhàn nhã, tự do.
Không ngờ chỉ vài tháng sau, Khê quốc của hắn đã rơi vào vực thẳm.
Hắn không thể ngăn cản tất cả những chuyện này xảy ra.
Đây là nỗi đau của kẻ yếu.
Nếu như thực lực đủ mạnh, mạnh đến mức có thể giết được võ giả Thần Đan Cảnh, có lẽ có thể cứu được con dân của mình.
“Quả nhiên, yếu đuối là tội lỗi sao?” Trong lòng Quốc chủ đau đớn kêu lên.
Nhưng một giây sau, Quốc chủ không còn nghe thấy tiếng kêu bị thảm, ngược lại lại nghe thấy tiếng kinh hô của võ giả Thánh tộc, “Ngươi là ai?” Quốc chủ tỏ vẻ nghi hoặc, đợi đến khi hắn mở mắt ra, lại trông thấy một thanh niên Nhân tộc đứng trên không trung, hai ngón tay tùy ý giữ chặt cây roi dài đang không ngừng lay động.
Last edited: