Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1567: Nghị lực
“Hừm?”
Huân cuộn tròn giống như trẻ sơ sinh, nhắm chặt hai mắt, nằm im không nhúc nhích bên cạnh La Chinh.
Giờ phút3 này, La Chinh lại cảm thấy linh hồn của Huân vô cùng suy yếu, hình như còn bị thương nặng.
Trước đây, linh hồn của nàng đ5ã được chữa trị khôi phục hoàn toàn, nhưng thiếu một thân thể hoàn chỉnh, cho nên vẫn luôn duy trì thân thể kiếm linh.
Nàng phát hiện dường như khi chậm phong linh hồn bị làm mờ, đồng thời bản thân nàng cũng đánh mất một phần trí nhớ, đó là trí nhớ về thời thơ ấu của nàng.
Nàng đã không nhớ ra được mình sinh ra ở đâu, lớn lên ở nơi nào.
Sau khi ý thức được vấn đề mất trí nhớ, Huân từng dừng lại trong một thời gian ngắn.
Sau khi cân nhắc nhiều lần, Huân vẫn không chùn bước, vẫn tiếp tục làm mờ chậm phong linh hồn này như trước...
Sau khi liên tục làm mờ, trí nhớ của nàng cũng bị tổn thất càng ngày càng nghiêm trọng.
Vết thương linh hồn của Huân không nghiêm trọng như lần trước.
Lần trước, vì âm mưu của Dao nên suýt chút nữa Huân đã hồn bay phách lạc, chỉ còn lại một sợi linh hồn tàn tạ, nhưng trí nhớ không hề bị tổn thương chút nào.
Nhưng chậm phong linh hồn này được ghim ở sâu trong linh hồn, thông qua thông tin tiết lộ trong chậm phong linh hồn, có thể trực tiếp không chỉ trí nhớ của “người bị châm”.
Làm mờ châm phong linh hồn, chính là bao gồm xóa đi trí nhớ của chính nàng.
Khi Huân làm mờ đi chậm phong linh hồn cũng phát hiện ra vấn đề này.
Trong đôi con ngươi màu đỏ rực kia, đã mất đi sát khí sắc bén của Huân ngày xưa, mà lại đang ở trạng thái hoang mang.
“Ngươi làm sao vậy?” La Chinh hỏi Huân vẫn không có chút phản ứng nào, chỉ ngây ngốc nhìn La Chinh.
Vào lúc đó, Huân đã dựa vào nghị lực của mình để gắng gượng làm mờ đi chậm phong linh hồn.
Châm phong linh hồn này cắm sâu trong linh hồn của nàng, nỗi đau đớn đó là điều có thể tưởng tượng được.
Quan trọng hơn là, khi nàng làm mờ đi chậm phong linh hồn, đồng thời linh hồn của nàng cũng bị thương nặng.
Nàng quên mất tên họ của mình, quên mất chủng tộc của mình, quên mất công pháp tu luyện của mình, cũng quên mất mình là Vương cao quý của Yêu Dạ tộc, thậm chí quên mất vì sao mình phải chịu đựng nỗi đau đớn dữ dội như vậy, để làm mờ cái chậm phong linh hồn trong đầu này!
Ký ức càng sâu đậm thì càng khó có thể phai mờ.
Cho đến lúc này, nàng vẫn nhớ rõ, chàng trai bên cạnh này tên là La Chinh...
Đến sau đó, ngay cả La Chinh nàng cũng quên mất, chỉ dựa vào sự cố chấp không gì sánh được, kiên trì làm mờ cái châm phong linh hồn kia! Tốn mấy chục nghìn năm, sau khi xóa sạch hoàn toàn chậm phong linh hồn kia, trí nhớ của Huân cũng hoàn toàn biến mất.
Nói cách khác, linh hồn của nàng đã biến thành một tờ giấy trắng, tất cả trí nhớ trở về số không, giống như một đứa trẻ sơ sinh vừa mới ra đời.
“Hu9ân?” La Chinh gọi.
Thấy Huân không có chút phản ứng nào, La Chinh lóe lên một suy nghĩ.
Hắn điều khiển kiếm linh đ6ứng dậy, duỗi cơ thể của nàng ra.
Đây vốn là kiểm linh thuộc về La Chinh, đương nhiên hắn có thể điều khiển, nhưng linh hồ8n của Huân sống nhờ ở trong đó, từ trước đến nay La Chinh chưa từng can dự.
Không ngờ, hắn vừa mới để cho Huân đứng lên, nàng liền mở mắt.
Nàng đang ở trạng thái không có chút ý thức nào, thậm chí nàng còn không biết cách nhìn nhận thế giới.
Bởi vì tất cả hình ảnh về thế giới, nàng đều không thể tiến hành phân tích.
Nàng có thể thấy La Chinh, nhưng nàng hoàn toàn không biết vật trước mặt này là cái gì, bộ hình ảnh này có ý nghĩa gì...
La Chinh nhíu mày, đương nhiên hắn ý thức được chỗ không thích hợp.
Tuy nói thái độ của Huân trước đây rất kỳ quái, nhưng cũng không phải trạng thái này.
Hắn phất tay một cái, Huân liền biến thành một vệt sáng màu đỏ, lượn vòng một hồi trên không trung rồi được thu vào trong cơ thể hắn.
Trong khoảng thời gian mình ngủ say đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Huân trở thành như vậy, là bởi vì Tượng Thánh giúp hắn rèn luyện thân thể: Nghĩ đến đây, thân hình La Chinh bỗng nhiên lơ lửng bay lên, cánh cửa trong hư không kia mở ra.
Trong cánh cửa, La Chinh và Huân trải qua tám mươi nghìn năm, mà thế giới ngoài cửa chỉ mới qua một ngày mà thôi...
Thấy La Chinh đi ra từ trong cánh cửa, Cưu Thánh, Tượng Thánh và Hoa Thiên Mệnh, cùng với tinh phách linh hồn của chín con Chân Long đều cùng lên nghênh đón.
“La Chinh huynh, chúc mừng huynh.” Hoa Thiên Mệnh cười nói.
Thấy Hoa Thiên Mệnh ở đây, La Chinh cảm thấy hết sức bất ngờ, nhưng trong lòng hắn lại lo lắng cho Huân, nên sau khi khẽ gật đầu với Hoa Thiên Mệnh, hắn liền hỏi Cưu Thánh: “Trong khoảng thời gian ta ngủ say đã xảy ra chuyện gì, các ngươi đã làm gì Huân?” Mục đích duy nhất trong chuyến đi này của La Chinh chính là tiến vào trong cấm địa Luyện Thần tu luyện, nhanh chóng tăng cường thực lực của bản thân.
Vì trở nên mạnh mẽ, hắn có thể trả bất cứ cái giá nào, nhưng nhất định không thể làm hại bất kỳ ai bên cạnh hắn.
La Chinh thậm chí còn nghi ngờ, có phải Tượng Thánh đã luyện hóa một phần linh hồn của Huân hay không! Đương nhiên, hắn đã trách oan Tượng Thánh, mặc dù Tượng Thánh có ý đồ này, nhưng ông lại coi thường linh hồn của Huân.
Ngược lại, chín con Chân Long rất thích hợp, nhưng chúng lại từ chối yêu cầu của Tượng Thánh.
Đối mặt với câu hỏi của La Chinh, Tượng Thánh ngoài cười nhưng trong không cười nhìn chằm chằm La Chinh.
Từ sau khoảnh khắc La Chinh đi ra, Tượng Thánh vẫn luôn quan sát tác phẩm của chính mình.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là một tác phẩm khiến ông rất đắc ý, còn về câu hỏi của La Chinh, ông hoàn toàn không quan tâm.
“Huân? Ngươi nói kiểm linh kia của ngươi sao?” Cưu Thánh hỏi.
La Chinh gật đầu.
Từ sau khi cửa bị đóng chặt, bọn họ liền phát hiện ra sự tồn tại của Huân.
Cánh cửa này chính là lò luyện khí Cưu Thánh chuẩn bị cho La Chinh, sau khi nén rất nhiều thời gian vào trong đó, bọn họ không thể mở ra lần nữa.
Cho dù là thánh nhân, nếu muốn nén lại thời gian gấp ba mươi triệu lần, cũng phải trả cái giá không nhỏ, đây không phải là chuyện dễ dàng gì.
Sau khi Huân xuất hiện, hai người đều cảm thấy có chút kỳ lạ.
Trước đây, bọn họ cũng chú ý tới kiểm linh của La Chinh, nhưng không ngờ kiếm linh của hắn còn có ý thức của mình - có một linh hồn sống nhờ ở trong cơ thể La Chinh.
Thời gian trong cánh cửa được tăng tốc ba mươi triệu lần.
Dưới sự quan sát từ bên ngoài, thế giới bên trong cánh cửa là một thế giới được tua nhanh, hơn nữa còn là tua nhanh với tốc độ mà cho dù là thánh nhân cũng có chút không kịp nhìn.
Nhưng hai người vẫn xem hiểu được, không ngờ trong đầu Huân lại có một cái chậm phong linh hồn! “Nhìn kỹ thuật của châm phong linh hồn này, hẳn là đến từ Hách Nguyệt Thiên Công của công hội luyện khí.” Gần như chỉ liếc mắt một cái, Tượng Thánh đã nhận ra lại lịch của chậm phong linh hồn.
Trong Thần Vực, Hách Nguyệt Thiên Công cũng là luyện khí sư có chút tiếng tăm, có thể lọt vào tốp mười trong công hội luyện khí của Thần Vực.
“Hách Nguyệt Thiên Công là người của Mục gia, chậm phong linh hồn đó là do Mục Hải Cực cấy vào, châm này đã bị kích hoạt rồi, có cần ra tay can thiệp không?” Cưu Thánh hơi lo lắng.
Bọn họ rất rõ tác dụng của chậm phong linh hồn.
Nếu mệnh lệnh của chậm phong linh hồn này là giết La Chinh, vậy Huân không thể làm trái mệnh lệnh đó.
Hơn nữa, La Chinh đang ở thời kỳ luyện thể mấu chốt, nếu bị Huân làm hỏng việc lớn thì rất tệ.
Nhưng Cưu Thánh vừa mới nói xong câu đó, lại quan sát động tĩnh của Huân một lần nữa liền biết không cần ra tay can thiệp.
Thời gian ông nói một câu này, phải kéo dài ba nghìn lần so với thời gian bên trong cánh cửa.
Cho nên ông vừa dứt lời, đã thấy Huân đang định làm mờ đi chậm phong linh hồn này...
Nếu cô gái này có thể chịu đựng được nỗi đau như thế, chịu bỏ ra nghị lực lớn như vậy để làm mờ chậm phong linh hồn, thì sẽ không đến mức ra tay với La Chinh.
“Với lực linh hồn của cô gái này, muốn làm mờ đi một cái chậm phong linh hồn không phải là chuyện dễ dàng gì.” Tượng Thánh lắc đầu.
Ở trong mắt hai người bọn họ, thực lực của Huân còn không đáng để vào mắt.
Mặc dù báu vật đánh vào linh hồn sẽ không quá chắc chắn, chất liệu thường cũng khá đặc biệt, nhưng dù sao cái châm này cũng là báu vật trong Thần Vực.
Những nghị lực Huân thể hiện ra tiếp đó, vẫn khiến cho hai vị Thánh Nhân lộ vẻ xúc động.
Suốt chín canh giờ, Huân không ngừng nỗ lực, cố gắng làm mờ đi chậm phong linh hồn này! Phải biết rằng, tuy thời gian chín canh giờ ngoài cửa trôi qua cực kỳ nhanh, nhưng thời gian bên trong cánh cửa lại đã trôi qua năm sáu mươi nghìn năm.
Trong thời gian dài như thế, chỉ cố chấp với một chuyện này, quả thật nghị lực của cô gái này có chút vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ.
“Chúng ta biết rõ về thứ này.” Cưu Thánh kể cho La Chinh những gì bọn họ nhìn thấy.
“Dựa theo suy đoán của ta, nàng ta chắc chắn là người của Mục Hải Cực.
Nhưng nếu chậm phong linh hồn đã bị chính nàng làm mờ đi, vậy xem như nàng ta đã thoát khỏi trói buộc của Mục Hải Cực.” Nghe Cưu Thánh nói vậy, trong lòng La Chinh cũng hết sức khiếp sợ, không tự chủ được siết chặt nắm tay, hắn không ngờ mình ngủ lâu như vậy, cũng không ngờ Huân còn có những bí mật này, khó trách khoảng thời gian này thái độ của Huân kỳ quái như vậy.
“Mục Hải Cực! Thánh tộc!” Người này chính là người đã xây dựng vũ trụ Đại Cực, mà Thánh tộc xâm lược vũ trụ Đại Diễn, lại đến từ vũ trụ Đại Cực!
Last edited: